Biên Vũ ngây ra nhìn mắt anh một lúc, mặt đột nhiên nóng lên. Y vội ngoảnh đi, thoát khỏi tay anh, ho khan đổi chủ đề: “Con du thuyền này lớn thật, bên trong thế nào?”
Lòng bàn tay Phương Bạch Dạng còn lưu lại hơi ấm má y, khẽ nắm tay, nói: “Tôi dẫn cậu đi xem.”
Vừa vào khu salon boong chính, Biên Vũ ngẩn ra trước cách bài trí.
Trong khu salon, xung quanh bày hoa bất tử màu hồng, trên không trung bay vài quả bóng bay, bàn trà có bánh kem hai tầng, viết “Happy birthday”.
Chuyện gì đây? Biên Vũ thầm nghĩ.
“Trước không phải nói sẽ bù sinh nhật cho cậu sao?” Phương Bạch Dạng suýt quên việc dặn trợ lý hôm nay, hơi ngượng đẩy vai Biên Vũ ngồi xuống sofa, “Sinh nhật cậu mới qua nửa tháng, bù thế này không muộn quá, đúng không?”
Những cảnh trang trí tương tự trước đây thường có chút quê mùa. Nhưng vì các vật liệu đều đắt tiền, tổng thể không rẻ tiền, lại được Phương Bạch Dạng thuê nhà thiết kế hàng đầu tỉ mỉ sắp đặt, nên trông ấm áp và thanh lịch.
Biên Vũ ngồi trên sofa, nhìn cảnh tượng với bánh kem, bóng bay, hoa bất tử, trên bàn còn có tháp sâm panh: “Có phải hơi quá không?”
“Quá gì đâu.” Phương Bạch Dạng đặt tay lên vai y, “Tôi muốn cậu thư giãn, đừng chỉ nghĩ đến phiên tòa, không là hỏng người đấy.” Nói xong, anh đứng dậy, “Cậu đợi tôi lái thuyền đến chỗ đẹp, rồi hát chúc mừng sinh nhật.”
Phương Bạch Dạng vào khoang lái, khởi động động cơ, đưa du thuyền ra giữa sông.
Biên Vũ nhìn qua cửa sổ, những tòa nhà trong bóng đêm trôi dần về sau.
“Nếu đi thuyền biển, tôi sẽ đổi thuyền lớn hơn. Lúc đó trên thuyền chỉ có hai ta.” Khoang lái liền với khu salon, không có vách ngăn, nên Biên Vũ nghe được giọng Phương Bạch Dạng, “Cậu nói xem, nếu tôi để thuyền mãi không cập bến, có phải cậu bị tôi nhốt cả đời không?”
Biên Vũ nói: “Lần cuối tôi thấy motif này, là trong ‘Tình yêu thời thổ tả’.”
Phương Bạch Dạng cười: “Tôi khác nhân vật chính trong sách đó. Hắn rời xa nữ chính, còn yêu được người khác. Tôi thì không làm được.” Giọng anh dịu đi, “Có người cả đời chỉ gặp được một ‘số duy nhất’.”
Biên Vũ im lặng một lúc, khẽ nói: “Chẳng ai là số duy nhất của ai.” Phương Bạch Dạng không nghe thấy, chỉ liếc nhìn y.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên Biên Vũ. Lúc này, với anh, Biên Vũ như ánh trăng xa xôi.
Lái một đoạn, Phương Bạch Dạng hỏi Biên Vũ có muốn thử lái không, y nói không có bằng lái du thuyền, không muốn mạo hiểm.
Vài phút sau, du thuyền dừng giữa sông.
Biên Vũ nhìn ra ngoài. Đây là đoạn đầu bờ sông, đèn LED trên mặt tiền một tòa thương mại lấp lánh hình trái tim hồng.
“Chỗ này đẹp.” Phương Bạch Dạng thấy trái tim đó rất hợp cảnh.
Anh dừng thuyền, trở lại khu salon, lấy từ ngăn kéo bàn trà một hộp thuốc lá Capstan, rút một điếu đen mảnh, kẹp giữa ngón tay đưa đến miệng Biên Vũ.
“Cảm ơn.” Biên Vũ ngậm điếu thuốc, “Kiểu này đặc biệt nhỉ.”
Phương Bạch Dạng lấy bật lửa, châm cho y.
Biên Vũ rít một hơi, mùi cà phê hòa sô-cô-la nhạt: “Hương cũng đặc biệt.”
Phương Bạch Dạng lấy ly sâm panh trên đỉnh tháp, đưa cho y: “Loại thuốc này uống với sâm panh, ngon hơn.”
Biên Vũ nhấp một ngụm, hương cà phê và sô-cô-la hòa với mùi trái cây trong sâm panh. Y hít sâu, căng thẳng nhiều ngày dường như dịu đi.
Phương Bạch Dạng cắm nến lên bánh kem, châm sáng.
“Ăn bánh trước không?” Anh hỏi.
“Chưa ăn nổi.” Biên Vũ nói. Mấy cây nến cháy lặng lẽ, y không thổi tắt.
Ngăn kéo bàn trà chưa đẩy vào, bên trong có vài lọ nước hoa.
Biên Vũ nhớ lần ở xưởng nước hoa ven biển Lư Đảo, Phương Bạch Dạng mua cả cửa hàng nguyên liệu nước hoa. Y không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần nhớ lại.
Thấy ánh mắt y, Phương Bạch Dạng lấy mấy lọ nước hoa ra: “Mấy lọ này mới mua, tôi thấy mùi rất hợp cậu.” Anh cầm lọ bao bì dài, xịt một cái, hương hoa hồng ẩm ướt xen hơi rượu quấn lấy.
Mùi đậm nhưng không ngấy bao lấy Biên Vũ, y thấy hương này hơi choáng, nhưng lại muốn ngửi thêm.
“Nước hoa hiệu gì?” Biên Vũ hỏi.
“Valentino.” Phương Bạch Dạng cười, “Mấy lọ này là nước hoa nữ.”
Biên Vũ “ồ” một tiếng, uống ngụm sâm panh.
“Uống chậm thôi, rượu này mạnh.” Phương Bạch Dạng nhắc.
Biên Vũ mới nhận ra ly sâm panh đã bị mình uống gần nửa. Y uống rượu thường thế. Rượu làm tê liệt thần kinh, giúp tâm trạng căng thẳng thả lỏng ngay tức khắc, nên mỗi lần uống, y thường uống nhiều mà không hay.
Lần này Biên Vũ ý thức kiềm chế, đặt ly xuống. Nhưng Phương Bạch Dạng nói đúng, rượu mạnh, lên nhanh. Cộng với hương thơm trong không khí, Biên Vũ thấy mí mắt nặng trĩu.
Lúc này, lưng ghế sofa sau lưng đột nhiên chuyển động, phần đệm y ngồi kéo dài ra.
Biên Vũ giật mình.
Phương Bạch Dạng nhấn công tắc sofa thông minh, bảo y nếu mệt thì ngả ra nghỉ.
Lưng ghế để y tựa, không di chuyển nữa. Biên Vũ tựa lưng vào đệm da mềm, cả người thả lỏng, buồn ngủ, khẽ ngáp.
Đèn tòa nhà ngoài cửa sổ đổi tông, mờ đi, thành màu tím mơ màng.
Hương thơm trên người Biên Vũ như cũng hóa tím dịu, như đôi tay mềm mại ôm lấy mặt y. Y hơi ngẩng cằm, mắt phủ ánh tím mờ ảo, khiến đôi mắt thường điềm tĩnh mơ hồ lộ vẻ lười biếng.
Phương Bạch Dạng ngồi cạnh, hút thuốc, cúi nhìn vẻ mệt mỏi của y. Anh vô thức vươn tay, ôm vai y, ngón cái lướt qua vành tai.
Biên Vũ buồn ngủ dường như không nhận ra cái chạm ấm áp, chỉ nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Mặt sông lấp lánh, không khí trong du thuyền mơ màng.
Phương Bạch Dạng nhớ lại nụ hôn hôm nay. Anh thấy nụ hôn ấy quá ngắn, không khí cũng không tốt.
Thấy Biên Vũ tựa vào lòng mình mà không hay, tim anh bị kéo theo.
Khi Phương Bạch Dạng ngậm môi dưới của y, chậm rãi tiến tới, Biên Vũ như tỉnh táo đôi chút. Mắt y mở to, lưỡi đã bị cuốn vào quấn quýt ướt át.
Điếu thuốc giữa ngón tay bị lấy đi, Phương Bạch Dạng đè y xuống sofa.
Đến khi cổ bị hôn, Biên Vũ giật mình thoát khỏi hương thơm mập mờ trong không khí, đẩy vai Phương Bạch Dạng.
Nhưng lần này, y không đẩy anh ra. Phương Bạch Dạng dịu dàng nắm ngón tay y, khẽ nói bên tai: “Thử một lần thôi. Nếu cậu không thích, tôi dừng ngay.”
Biên Vũ ngoảnh mặt: “Phương Bạch Dạng… không được.”
Phương Bạch Dạng cởi khuy áo sơ mi y, tay lướt qua làn da mịn: “Sao không? Cậu không thích tôi à?”
Biên Vũ nhắm mắt, cắn môi, cuối cùng chỉ nói: “Thật sự không được…”
Phương Bạch Dạng cúi nhìn cổ áo y mở rộng, mắt như ẩn ngọn lửa. Anh thấy mình hơi mất kiểm soát, thầm chửi: Mẹ nó, ai mà kiềm chế nổi?
Cơ thể hoàn hảo ngay trước mắt, ngay cả kháng cự cũng dịu dàng, như trêu tình. Ai mẹ nó kiềm chế nổi?
Phương Bạch Dạng càng mất kiểm soát.
Biên Vũ cảm nhận cơ ngực mềm vì ít tập luyện bị ép, vội giữ tay anh: “Dừng lại…”
“Thật không được?” Phương Bạch Dạng khàn giọng hỏi.
Biên Vũ lắc đầu lần cuối.
Phương Bạch Dạng thở nặng, ép hai khối cơ ngực lại: “Vậy tôi dùng chỗ này, được không?”
“…Không được.” Thấy Phương Bạch Dạng kiên quyết, Biên Vũ nói, “Nếu tôi vì cảm ơn anh mà đồng ý, anh cũng chấp nhận à?”
“…Tôi chấp nhận.” Phương Bạch Dạng hơi trơ trẽn, cọ vào y, “Cậu cũng có cảm giác, tôi biết.”
Môi Biên Vũ run rẩy. Nếu Phương Bạch Dạng thật sự lấy lý do “đền ơn bằng thân” để nói, tâm lý báo ân bảo thủ của y sẽ khiến y khó từ chối để anh dùng ngực mình làm chuyện đó.
May mà Phương Bạch Dạng còn chút nhân tính, phút cuối tha cho ngực y.
Thay vào đó, anh để Biên Vũ ngồi thẳng, quỳ một gối trước y. Anh nâng một chân y, để y gập gối, đặt lên bàn trà phía sau, còn anh quỳ g*** h** ch*n y.
Không biết Phương Bạch Dạng định làm gì, mặt Biên Vũ thoáng hoảng loạn.
“Dù sao, cả hai ta cũng phải giải quyết, đúng không?” Phương Bạch Dạng một tay nắm y, tay kia nắm chính mình.
Anh quỳ trước y, cả hai cùng lúc… như tín đồ cuồng loạn quỳ trước thần linh mình khao khát, vừa điên cuồng nói yêu thần, vừa đang báng bổ tượng thần.
Chân gập của Biên Vũ cứng đờ, hơi tê. Y ngoảnh mặt, không dám nhìn thẳng. Nhưng tấm kính bên phải rõ ràng phản chiếu trạng thái của họ.
Y thậm chí thấy mình bị Phương Bạch Dạng nắm trong trạng thái hỗn loạn. Biên Vũ nhắm mắt, trốn tránh thực tại.
Không biết bao lâu, y nghe Phương Bạch Dạng khẽ rên. Mi mắt run, y mở mắt, thấy cổ áo Phương Bạch Dạng và mũi giày chân phải mình lấp lánh.
Mắt Phương Bạch Dạng vẫn mang vẻ tham lam như sói.
Biên Vũ cảm thấy đầu ngón tay run, tránh ánh mắt anh, giọng cũng run: “Xong chưa?”
Phương Bạch Dạng hít sâu vài hơi, lấy khăn giấy, cẩn thận lau mũi giày y, khẽ nói: “Lần sau, cậu phải ‘cảm ơn’ tôi thật tốt…”