Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 80

Khoang thương gia của chuyến bay Air China không đầy, chỉ có 5 hành khách.

 

Biên Vũ ngồi hàng đầu cạnh cửa sổ.

 

Ngoài cửa sổ, mây dày cuộn lại, bao lấy mặt trời khổng lồ, như muốn làm tan chảy cánh máy bay.

 

Biên Vũ đeo khẩu trang và mũ, tựa vào cửa sổ. Ánh nắng chiếu thẳng, làm đôi mắt nâu xanh của y trong veo, như viên bi thủy tinh chạm vào sẽ vỡ.

 

Cả đêm không ngủ ngon, đầu y nặng trĩu, tai như bị khí chặn, nghe gì cũng như cách một lớp bọt biển.

 

Loa trong khoang vang lên: “Xin chào! Đây là thông báo khoang hành khách. Máy bay sắp đi qua vùng nhiễu loạn, có thể gặp rung lắc ngắn. Vui lòng về chỗ, thắt dây an toàn, gấp bàn ăn…”

 

Máy bay rung lắc mạnh, đầu Biên Vũ càng choáng, chỉ biết nhắm mắt, ngả vào lưng ghế, cố thấy dễ chịu hơn.

 

Biên Vũ chợp mắt khoảng 30 phút.

 

2 giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thủ đô, không dùng cầu thang.

 

Tiếp viên đến trước mặt Biên Vũ, cúi người khẽ nói: “Thưa anh, xe đón đã đến, anh có thể xuống máy bay.”

 

“Được, cảm ơn.” Biên Vũ đứng dậy, theo tiếp viên ra cửa khoang.

 

Người khác tò mò nhìn y, đoán xem y là ai. Qua cửa sổ, họ thấy một chiếc xe từ kênh xanh chạy vào. Nhìn biển số, mọi người đoán được phần nào.

 

Xuống cầu thang, Biên Vũ vẫn chóng mặt. Y vốn không say máy bay, nhưng gần đây hay bị choáng khi rung lắc, không biết có phải do thiếu ngủ.

 

Mặt trời trên cao chói chang, làm y nóng ran, khác hẳn khí hậu Thân Hải, không chút ẩm ướt. Nhưng trời xanh hơn Thân Hải nhiều.

 

Biên Vũ xuống mặt đất, tháo khẩu trang, hít sâu không khí ngoài trời, cố xua tan chóng mặt.

 

Xa xa, một chiếc Audi A6 đen chạy vào bãi đỗ. Biển số xe chỉ hai chữ số, nổi bật giữa bãi rộng, dừng gần chuyến bay.

 

Cửa sau Audi mở, một người bước xuống, vẫy tay với Biên Vũ: “Biên Vũ!”

 

Tầm nhìn Biên Vũ mờ ánh sáng chói, không thấy rõ người đó. Người ấy tiến đến.

 

Là Triệu Mịch.

 

Khi Biên Vũ thấy rõ mặt Triệu Mịch, hắn đã đến trước mặt. Chưa kịp bày tỏ niềm vui gặp y, Triệu Mịch ôm y vào lòng, hôn lên trán: “Đi thôi.”

 

Khi trán cảm nhận cái chạm mềm mại, Biên Vũ khẽ run, rồi bị hắn ôm vai dẫn đến xe.

 

Dù Triệu Mịch đã nói qua điện thoại về tình hình ông nội và việc sẽ đón y ở sân bay, Biên Vũ vẫn hơi ngơ vì chóng mặt.

 

Ngồi vào ghế sau, y tháo mũ, chóng mặt dịu đi. Nhưng da khô nóng, khiến y khó chịu.

 

Triệu Mịch bảo tài xế lái, quay sang Biên Vũ, hỏi: “Khô quá, chịu không nổi à?”

 

“Có chút.” Biên Vũ nói khẽ.

 

Triệu Mịch lấy bình xịt dưỡng ẩm chuẩn bị sẵn, xịt vài cái lên tay và mặt y.

 

Biên Vũ nhắm mắt, để hơi nước mát lạnh thấm vào da, cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Thấy y mệt, Triệu Mịch nói: “Đến nơi mất nửa tiếng, cậu nghỉ đi. Tôi không làm phiền.” Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay y, nắm lấy.

 

“…Được.”

 

Biên Vũ mệt, nhưng không ngủ được. Tim y như bị ai đó đẩy, đập mạnh, hơi thở nóng, hòa với cái nóng khô của không khí Bắc Kinh mùa hạ chí.

 

Xe rời sân bay qua kênh xanh, ra đường lớn. Cảnh phố khác lạ hiện lên. Những tòa nhà kiểu Bắc Kinh đối xứng trang nghiêm, hàng cây bách và hòe xanh mướt như bức tranh cuộn, trôi chậm qua cửa sổ Biên Vũ.

 

Đường Bắc Kinh rộng lớn, Biên Vũ mơ hồ cảm giác như chạy trên thảo nguyên nhựa đường. Không rộng đến thế, nhưng vì mệt và chưa quen, y có cảm giác ấy.

 

Nhìn cảnh phố một lúc, Biên Vũ quay sang Triệu Mịch.

 

Như có linh tính, Triệu Mịch nhìn lại, bắt gặp đôi mắt đẹp rực rỡ của y: “Sao thế?” Hắn nắm chặt tay y, mỉm cười.

 

“Hơi ngột.” Biên Vũ hít mũi.

 

Triệu Mịch mở hé cửa sổ bên y: “Thông gió chút, lát phải đóng lại.”

 

Gió ùa vào, như thổi tỉnh Biên Vũ, cảm giác chóng mặt từ máy bay biến mất.

 

Hai mươi phút sau, xe rẽ vào con phố mới.

 

Qua kính trước, Biên Vũ thấy ngã tư phía trước có hai cảnh sát và hàng cọc tiêu. Xe chưa tới cọc, cảnh sát ra hiệu rẽ sang phố khác.

 

Ngoài xe, tiếng bàn tán nhỏ của tài xế khác lọt vào.

 

“Lại phong tỏa đường à?”

 

“Cấp hai rồi.”

 

“Lại chuyện lớn gì…”

 

Lúc này, Triệu Mịch đóng cửa sổ bên Biên Vũ: “Lát nữa không mở cửa sổ. Sắp đến rồi.”

 

Hơi thở Biên Vũ nhẹ đi, tim căng lên, dù y không biết sắp xảy ra gì.

 

Chiếc xe họ ngồi không rẽ, không vòng, chạy thẳng. Cách hàng cọc ba bốn mét, hai cảnh sát dời cọc giữa, để xe qua.

 

Người đi đường bị yêu cầu đi vòng tò mò nhìn chiếc xe được vào đoạn đường phong tỏa. Qua cửa sổ Triệu Mịch đóng, Biên Vũ thấy những đôi mắt như muốn xuyên thấu kính.

 

Dần dần, những ánh mắt ấy xa đi.

 

Xe chạy vào đường Trường An. Tiếng ồn xung quanh như bị hút đi, tách khỏi thế giới của họ.

 

Biên Vũ từng đến đường Trường An lúc nhỏ, khi ấy đông đúc, xe cộ, khách bộ hành, du khách chen chúc, khiến người khó thở. Sau này, y thấy video giới thiệu đường Trường An trên mạng, dòng người vẫn không giảm.

 

Nhưng giờ, nơi này vắng tanh. Trên con đường rộng lớn, chỉ có chiếc xe của họ.

 

Chớp mắt, Biên Vũ cảm thấy cô độc như lạc khỏi thế gian. Cảm giác cô độc này khác hẳn bình thường.

 

Rồi xe hơi tăng tốc, chẳng mấy chốc, y thấy phía trước một đoàn xe Hồng Kỳ. Xe họ đuổi kịp đoàn, cuối cùng cùng đoàn vào sân một tòa nhà thấp.

 

“Đến rồi.” Xe dừng, Triệu Mịch nhắc Biên Vũ.

 

Ngoài xe, một ông lão bước xuống từ chiếc thứ hai trong đoàn xe Hồng Kỳ, đứng cạnh thư ký, như chờ đợi gì đó.

 

Triệu Mịch và Biên Vũ xuống xe, ông lão nhìn y từ xa hai lần, rồi quay vào tòa nhà.

 

Triệu Mịch dẫn Biên Vũ, bước nhanh theo ông.

 

Biên Vũ mới nhận ra, ông lão chính là ông nội Triệu Mịch.

 

Trong văn phòng.

 

Triệu Mịch tinh ý rót ba cốc trà, đặt lên bàn.

 

Biên Vũ nhận cốc trà của mình, cảm ơn. Y đặt cốc nhẹ nhàng lên bàn, không uống ngay. Dù khát, sự ngượng ngùng khiến y không cử động, cúi đầu một lúc mới ngẩng lên nhìn ông lão trước mặt.

 

Ông lão tóc trắng đầy đầu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, đang quan sát y.

 

“Cậu là cháu Biên Vệ Dân?” Thấy Biên Vũ ngẩng đầu, ông lão hỏi. Giọng ông còn rất vang.

 

Biên Vũ gật đầu: “Vâng.” Mắt y thoáng nghi hoặc, tự hỏi sao ông biết tên ông nội y? Triệu Mịch nói à?

 

Ông lão thấy nghi hoặc của y, nói: “Biên Vệ Dân là cấp dưới cũ của tôi. Ở Triều Tiên, ông ấy là phi công phụ của tôi.”

 

Biên Vũ chợt hiểu: “Hình như cháu thấy ông trong album của ông nội.”

 

Ông lão mỉm cười gật đầu: “Gặp cậu tôi cũng vui.” Ngừng một chút, “Nói về chuyện bố cậu đi.”

 

Biên Vũ mở miệng, hơi lúng túng, không biết nói thế nào, vô thức nhìn Triệu Mịch bên cạnh. Triệu Mịch ra dấu miệng bảo y đừng căng thẳng.

 

Ông lão nắm bắt ánh mắt y, giọng ôn hòa: “Cậu không cần căng thẳng.” Ông lấy tập tài liệu dày trên bàn, “Chuyện bố cậu, chúng tôi đã tìm hiểu kỹ. Chúng tôi cho rằng khả năng tai nạn do lỗi con người rất thấp. Sau vụ việc, Boeing có nhiều hành động bất thường, khiến chúng tôi nhận ra sản phẩm của họ có vấn đề.”

 

Biên Vũ nhận tập tài liệu từ ông, lật ra, chỉ nhìn lướt đã hơi sốc trước phân tích chi tiết và hình ảnh nội bộ rõ ràng.

 

“Vì vậy, vụ kiện với Boeing, chúng tôi ủng hộ cậu không giới hạn. Sắp tới, chúng tôi sẽ lập nhóm điều tra đặc biệt, minh oan cho cơ trưởng Biên Chí Huy. Ngành hàng không Trung Quốc cũng cần một bước đệm.” Ông lão cảm thán, “Hồi tôi và Vệ Dân được chọn từ lục quân, lái máy bay Liên Xô nhập khẩu. Giờ chúng ta có máy bay nội địa, thời đại họ một tay che trời nên chấm dứt.”

 

Biên Vũ lặng nghe, lòng khẽ dao động, nhưng không biết nói gì. Nói gì cũng thấy nông cạn. Cuối cùng y chỉ cảm ơn, nắm chặt tài liệu, như muốn nghiền nát nỗi oan khuất bao năm. Tên thật của y, như sắp được đứng dưới ánh sáng.

 

Rồi ông lão quay sang Triệu Mịch, dặn: “Tiếp theo, cháu vào nhóm điều tra đặc biệt. Làm tốt hai việc: một là hỗ trợ làm rõ sự thật vụ tai nạn; hai là bảo vệ Biên Vũ.”

 

Triệu Mịch gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”

 

Ra khỏi sân, Biên Vũ vẫn ngẩn ngơ.

 

Đột nhiên, một cánh tay ôm vai y, kéo sự chú ý trở lại.

 

Triệu Mịch ôm mạnh y, cười thoải mái: “Xong, giờ có thể mạnh dạn mà làm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment