Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 136

Ôn Niệm Nam đang luyện tập trong phòng piano, bản nhạc hoàn chỉnh cho cuộc thi, Đường Sóc cũng đã đàn tốt, chỉ chờ đến lúc thi đấu là được.

Xoa nhẹ cổ tay, cậu đứng dậy đi ra ngoài rót một ly sữa, vừa bước tới cửa liền nhìn thấy Đường Sóc đang cau mày xem bản tin đấu thầu trên TV, nhưng lại im bặt.

“Đường Sóc, sao cậu không bật tiếng lên?”

Đường Sóc có chút bối rối đứng lên khi nghe thấy tiếng động, điều khiển từ xa rơi xuống đất ấn nút âm lượng.

"Chủ tịch Cố, tham gia đấu thầu nhưng lại thua nhà họ Tần? Nhưng lần này, Tiểu Tần tổng thừa nhận hâm mộ WE ở nơi công cộng, khiến hai người gần như trở mặt lần nữa. Xem ra hai người thừa kế của gia tộc Cố - Tần trong sáng ngoài tối đều bất hòa… ”

Đường Sóc cầm điều khiển trên mặt đất lên, vội vàng tắt TV, nhìn Ôn Niệm Nam.

"Niệm Nam ... cậu đói không? Tôi đi lấy bánh do bác Ôn mua cho cậu, được không?"

"Không cần đâu, tôi hơi mệt lên nghỉ ngơi trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi”

“ Ừm, được rồi. ”

Đường Sóc đứng ở đó nhìn Ôn Niệm Nam có chút mất tự nhiên, lên lầu trở về phòng.

Cao ốc Cố thị.

"Đã điều tra được chưa?"

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, bấm điếu thuốc trên tay.

Mấy ngày nay hắn phái người đi điều tra tung tích của nhà Tần và nhà Đường, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có thể dùng người của nhà họ Lục của mẹ hắn để điều tra, nhưng không ngờ tìm ra.

Nhìn vào một số hành trình của Đường Luân Hiên mà tôi tìm thấy trong tay trong vài ngày qua, tôi thấy một số địa điểm, thời gian và địa điểm đã được khoanh tròn ở trên.

"WE" cập nhật hoạt động ...

Cố Ngôn Sanh sửng sốt rồi đăng nhập vào đó, nhưng sau khi nhìn thấy tin tức trên Weibo thì đóng băng tại chỗ, khuôn mặt của anh ta đột nhiên trở nên u ám.

Tiểu Lý mở cửa chạy vào vội vàng: “Cố tổng, người của tập đoàn Khải Duyệt nói anh ấy muốn bồi thường vì va chạm với xe anh…”

“Đuổi hắn ra!”

Cố Ngôn Sanh ném thông tin trong tay xuống mặt đất, giữ chặt điện thoại.

"Các người cho rằng tôi ăn chay sao? Ai cũng dám cỡi lên đầu. Nếu không phải vì Ôn Niệm Nam, tập đoàn Khải Duyệt cho rằng bọn họ có thể sống đến ngày hôm nay sao! Lần này tôi sẽ không buông tha bọn hắn!"

“Tiểu Lý! “

" Vâng, Cố tổng. "

Hãy tung tin đi. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Cố thị và tập đoàn Khải Duyêth sẽ chính thức chấm dứt quan hệ hợp tác. Kể từ hôm nay tách ra và cắt đứt mọi quan hệ! "

Đường Luân Hiên làm như vậy so với mọi lần đã đi quá giới hạn ... anh sẽ không còn lựa chọn nhường nhịn.

Internet bỗng trở nên náo nhiệt vì tin tức Weibo mới được WE tung ra, và các fan vô cùng phấn khích vì những bức ảnh mới.

Weibo mới chỉ có một bức ảnh và một đoạn văn có lời.

"Cơ thể của tôi đã hồi phục, đừng lo lắng, tôi đang làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi piano và bài hát mới, cảm ơn các bạn đã chú ý."

Bức ảnh được chụp cách đây một thời gian. Đường Sóc trong ảnh đã nhìn vào máy ảnh và mỉm cười hạnh phúc, Ôn Niệm Nam, người đang ngồi phía sau anh ta trước cây đàn piano, quay lại nhìn vào máy ảnh, một nụ cười yếu ớt xuất hiện.

[Thật quá ngọt ngào, hai người này thật dễ thương! Phạm quy! ]

[À! WE đã cười! Có ánh sáng trong mắt! ! ]

[Thật ngọt ngào! Sao có thể ngọt ngào đến vậy? Bức ảnh này khi chụp có vẻ có không khí ấm áp lắm. WE chơi piano thật đẹp]

[Cuối cùng đã hồi phục và có thể nghe được ca khúc]

[Đây là lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy WE mỉm cười. Tôi nắm lấy nó và thấy rằng WE chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng]

[Trông như một cặp đôi còn rất trẻ vừa mới đi làm. Đường Sóc trông thật dịu dàng và thanh tú]

[Họ đang ở đâu vậy ? Có vẻ như đây là nhà của WE]

[Tôi có thể ngửi thấy những lời đàm tiếu, Đường Sóc thực sự sống trong nhà của Ôn Niệm Nam]

[Có phải cuộc thi piano năm nay không? Tại sao danh tiếng của WE lại muốn tham gia cuộc thi? Điều đó chỉ có thể hạ thấp địa vị của cậu ấy]

[Trên lầu là một fan giả mạo, WE nói rằng mẹ anh ấy đã giành giải thưởng trong cuộc thi piano vào thời điểm đó, có lẽ là cho mẹ cậu ấy]

[hãy chờ tới cuộc thi piano này! Hướng tới WE ! ]

Còn Cố Ngôn Sanh, sau khi nhìn thấy bức ảnh này đôi mắt càng thêm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào điện thoại, một bàn tay đột nhiên siết chặt.

Được rồi ... Giờ thì tài liệu và kế hoạch bí mật của Cố thị đã bị đánh cắp. Anh cùng mẹ và Chu Nguyên Phong đã dày công thực hiện kế hoạch bấy lâu nay. Vì một kẻ hai mặt như Đường Luân Hiên, mọi cố gắng đều vô ích .. .

Bây giờ mẹ cũng là trong bệnh viện vì một tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, không có gì xảy ra với Đường Luân Hiên, được hưởng sự bảo vệ của gia đình nhà Tần.

"Đường Luân Hiên, tôi muốn xem anh, người đã gây thù không đội trời chung với Cố thị, có thể tồn tại được bao lâu ...”

Tập đoàn Khải Duyệt

"Đường ... Đường tổng, ban đầu chúng tôi thảo luận về dự án ở thành phố A, họ nói so với các ứng viên khác thì chúng ta tốt hơn. Lúc tôi muốn hỏi lại, công ty kia đã bị công ty khác bôi đen ..."

Thư ký chạy trong cơn hoảng loạn. Thông tin đã được chuyển cho Đường Luân Hiên.

Đường Luân Hiên mệt mỏi nhìn vài bản hợp đồng trên bàn đã được hoàn tất, nhưng chúng đều đã được trả lại.

Giơ tay lên, tháo kính xuống, bất lực đè lên thái dương đau đớn nhàn nhạt nói: “Tất cả đều bôi đen cậu sao?”

“Đúng vậy, từ giữa trưa đã có năm công ty cố gắng chấm dứt hợp tác với chúng ta, thậm chí còn có một số công ty đột nhiên nói rằng chúng tôi sẽ xem xét lại, nhưng tất cả đều bôi đen chúng ta ... "

" Tôi hiểu rồi, cậu đi xuống đi. "

Thư ký nhìn Đường Luân Hiên với vẻ mặt bình tĩnh," Nhưng ... Đường tổng, ngài không định nói cho chủ tịch sao? Chủ tịch là ba của ngài ... "

" Cậu đừng nói lung tung, không tiết lộ tin tức, tôi không muốn cho người nhà biết chuyện rồi lo lắng, tôi sẽ giải quyết tốt… ”

Đường Luân hiên nhìn vài bản hợp đồng trên bàn vừa rồi, dưới bản hợp đồng, trong mắt anh chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp.

Lo lắng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, và điều đáng lẽ sẽ xảy ra ở đây ...

Có một tiếng đàn piano tuyệt đẹp trong phòng piano. Giai điệu này mới lạ và cực kỳ khó. Sau một thời gian, nó đột ngột ngắt kết nối và dừng lại .

“Niệm Nam… Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, đoạn này tôi đã sai rồi.”

Đường Sóc dựa vào đàn có chút bực bội.

Ôn Noãn Nam buông nhạc phổ trong tay xuống, cười tủm tỉm: "Liên tục luyện tập cũng đủ rồi, cậu rất có tài năng, cái gì cũng có tài năng."

Đường Sóc thấy mình khiến Ôn Niệm Nam cười vui vẻ, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Niệm Nam, bác sĩ Lý sẽ đến điều trị vào ngày mai, nhưng ngày mai tôi phải ghi hình một cuộc phỏng vấn. Cậu có thể yêu cầu bác sĩ Lý đợi, sau khi quay xong tôi sẽ trở lại..”

"Không sao đâu, tôi có thể chăm sóc bản thân, ngày mai tôi có thể bắt taxi đến bệnh viện. "

" A? Cậu tự đi à? "Đường Thiến sửng sốt.

Ôn Niệm Nam nhẹ gật đầu: “Tôi đã từng tự mình đi, cũng quen rồi.”

Đường Sóc có chút áy náy nói: “Vậy thì… Vậy thì Niệm Nam, cậu đợi tôi trong bệnh viện. Tôi sẽ đi bệnh viện để đón cậu sau khi tôi ghi hình xong chương trình vào ngày mai?

"Được..."

Cố Ngôn Sanh xem tin tức trên máy tính vì cho rằng có vấn đề đáng ngờ trong Tập đoàn Khải Duyệt và công ty hợp tác đã lần lượt rút lui.

.

Anh gõ ngón tay lên bàn liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, rốt cuộc cũng không cần làm gì, chỉ cần nói cho bên ngoài Cố gia đoạn tuyệt với nhà họ Đường, không hợp tác thì Đường gia sẽ trúng một đòn nặng nề.

Mà tin tức đăng Weibo ngày hôm qua ...

Đường Sóc chắc chắn cố tình tạo ảnh Weibo vào lúc này và muốn tuyên bố chủ quyền, Ôn Niệm Nam chắc chắn không đăng, tin phát trên Weibo chắc là Đường Sóc đăng lên ...

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nhớ tới bác sĩ tâm lý mà anh ta gặp vài ngày trước, có lẽ từ đó anh ta có thể tìm thấy nhược điểm của Đường Sóc, để Ôn Niêm Nam có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Đường Sóc.

Khi anh ta lái xe đến bệnh viện thì đã gần tối rồi, anh đi thẳng lên tầng 6.

Vừa ra khỏi thang máy đã cảm thấy hành lang tầng này có vẻ vô cùng yên tĩnh, Cố Ngôn Sanh chậm rãi đi đến văn phòng anh định đến, vừa định đẩy cửa vào, nhưng qua cửa sổ, anh thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi trên ghế sô pha và đọc sách trong phòng ...

Cố Ngôn Sanh đột nhiên mở to mắt và nhìn những người trong phòng một cách hoài nghi.

Tại sao Ôn Niệm Nam lại xuất hiện ở đây ...

Ôn Niệm Nam trong phòng nói gì đó với bác sĩ Lý, anh ta hết lần này đến lần khác trả lời, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, như có thứ gì đó trong điện thoại hấp dẫn anh ta.

“Niệm Nam, khi nào thì Đường Sóc đến đón em? Trời đã tối rồi.”

Ôn Noãn Nam nâng mắt liếc xuống lầu, nói: “Cậu ấy nói buổi chiều sẽ ghi hình. Bảo tôi chờ một chút.”

Bác sĩ Lý nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng Đường Sóc vẫn chưa đến cho đến khi trời tối, Ôn Niệm Nam cảm thấy đã quá muộn, đứng dậy chào tạm biệt bác sĩ Lý rồi rời đi.

Ôn Niệm Nam vừa đi ra khỏi bệnh viện, liền cảm giác được phía sau có người, nhưng quay đầu lại thì không có gì cả.

... Phía sau có hai tiếng còi xe ...

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn sang, nhưng ánh đèn sáng lóa mắt khi xe chạy tới, đau mắt định hỏi cũng không được. nhìn rõ một lúc.

“Đường Sóc?”

“Muộn lắm rồi, chúng ta về đi.”

Ôn Niệm Nam mở cửa ngồi vào, nhưng vừa đóng cửa lại liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Mùi không đúng ...

Trong xe có một luồng áp suất kỳ lạ ... Ôn Niệm Nam giật mình khi ngửi thấy mùi khói thuốc quen thuộc, ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, mới phát hiện một đôi mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm tại anh ta trong gương chiếu hậu.

Tôi đột ngột đi tới cửa xe, nhưng lại nghe thấy tiếng khóa, cửa bị khóa, Ôn Niệm Nam cố gắng thế nào cũng không mở được cửa, Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn người ngồi ở ghế sau đang cố gắng mở cửa, một cảm giác phức tạp lóe lên trong mắt anh.

“Em không mở được cửa đâu, đừng phí công.”

“Để… tôi đi xuống.”

Ôn Niệm Nam ở cùng Cố Ngôn Sanh trong một không gian khép kín như vậy, thật khiến cậu có cảm giác bị áp chế. Cậu ấy không biết rằng Cố Ngôn Sanh sẽ làm ra chuyện gì điên khùng.

Cố Ngôn Sanh nới lỏng cà vạt, mờ mịt nhìn đám người đang co rút trong góc qua kính chiếu hậu: “Ôn Niệm Nam, làm sao em lại gặp bác sĩ tâm lý đó?” Ôn Niệm Nam hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ bình thường nhất có thể.

"Tôi ... bác sĩ Lý và tôi là bạn, và chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện cùng nhau. Anh không nhìn thấy nó trong bức ảnh mà anh chụp lần trước sao?"

Cố Ngôn Sanh dường như thở dài và nói, "Ôn Niệm Nam, tôi đang nói với em một cách nhẹ nhàng., Tôi muốn biết mối quan hệ giữa em và anh ta là gì? Em có biết Đường Sóc đang hẹn hò với anh ta không? "

" Anh muốn nói gì ... "

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh tháo dây an toàn và Ôn Niệm Nam đột nhiên nghiêng người về phía trước nghĩ hắn có thể đánh mình, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bối rối lui về phía cửa: "Đừng lại đây ... Cút đi! Để tôi xuống ..."

Cố Ngôn Sanh sững sờ nhìn phản ứng dữ dội của Ôn Niệm Nam, liều mạng mở cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: "Em? Em ... đang gặp bác sĩ tâm lý?"
Bình Luận (0)
Comment