Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 26

Mấy ngày nay, Đường Sóc cứ luôn vội vội vàng vàng đi mua nhạc cụ mới cho phòng làm việc. Anh đi mua một đống nhạc cụ cao cấp của nước ngoài nhưng tới lúc trả tiền thì lại phát hiện tiền trong thẻ không đủ a.

Anh chỉ có thể thanh toán trước một nửa sau đó về nhà cầu cứu. Đường Sóc gọi điện thoại về nhà nói rằng đêm nay sẽ trở về.

“Thiếu gia, cậu đã trở về.”

“Ân, có việc nên về một chuyến.”

Vừa đến nhà Đường Sóc liền vui vẻ hô to giọng: “Ba mẹ! Con về rồi!”

“Làm gì vậy, ai gọi hồn đấy?” Đường mẫu không kiên nhẫn từ trêи lầu bước xuống, khi nhìn thấy Đường Sóc đang ngồi trêи sô pha phòng khách nàng lập tức thanh tỉnh, vội vàng đi qua.

“Ai u, Đường Đường rốt cuộc về rồi, mẹ nhớ con chết đi được.”

Nghe được nickname ngọt lịm kia, Đường Sóc lập tức nổi da gà.

“Mẹ, có thể đừng kêu con như vậy có được không? Con đã lớn rồi sao mẹ còn gọi con bằng cái nhũ danh đó?”

“Tiểu tử thúi một tháng cũng không về một lần, điện thoại cũng không nghe một cái. Nếu anh con không nói rằng con đang bận chuẩn bị sự việc ở phòng nhạc thì mẹ còn tưởng con đã bị bọn buôn người bắt đi rồi.”

Đường Sóc cầm quả táo cắn một cái, hỏi: “Ba đâu? Sao con không thấy ông ấy ở đây?”

“Ba con đi công ty rồi, gần đây có mấy hạng mục mới cần hợp tác, một mình anh con lo không xuể. Nếu con rảnh cũng nên đi tới công ty giúp ba và anh con một chút.”

Bộ dáng Đường mẫu hận sắt không thành thép nhìn Đường Sóc, đứa con này từ nhỏ đã không quan tâm đến chuyện công ty, thật sự là không có biện pháp.

“Anh hai có thể tự mình thu xếp mà, đầu óc anh ấy trời sinh đã biết cách kinh doanh. Mẹ biết đó, con thì không có cái thiên phú đó a.”

“Hai mẹ con bà đang nói gì vậy, ở cửa xa như vậy cũng có thể nghe được âm thanh của hai người.”

Ngoài cửa xuất hiện hai nam nhân thân mặc tây trang đen tuyền, người đi phía trước bước chân ổn trọng, mặt đầy tươi cười nhìn Đường mẫu. Người đi phía sau ôn nhu cười cười đỡ gọng kính vàng trêи mũi, khí chất lễ độ ôn tồn làm người ta như tắm mình trong gió xuân.

“Ba, anh hai, hai người về rồi.”

“Tiểu tử thúi, lâu như vậy cũng không biết mò về nhà thăm lão cha ngươi.” Đường phụ tát một cái tát lên đầu Đường Sóc, ánh mắt lại sủng nịch nhìn anh.

“Ai nha còn không phải đã trở về rồi sao? Con còn mang theo nước hoa mà mẹ thích.”

“Tiểu tử, lần này con về định ở lại bao lâu? Mẹ con mỗi ngày đều nhắc con tới công ty hỗ trợ, con nghĩ thế nào?”

Đường Sóc thở dài, nói: “Công ty đã có anh hai, mấy năm nay không phải anh hai quản lý công ty rất tốt sao? Con thích âm nhạc cũng thích làm việc ở đó, con muốn tiếp tục làm ở phòng làm việc của con.”

“Thôi, bây giờ con còn nhỏ nên để con chơi mấy năm vậy, mà con muốn khi nào kết hôn? Mấy hôm trước mẹ giúp con tìm được mấy đối tượng không tồi, con có muốn đi gặp hay không?”

“Con có người trong lòng rồi.” Đường Sóc đột nhiên phun ra một câu dọa Đường phụ và Đường mẫu choáng váng.

Đường Luân Hiên giương mắt nhìn Đường Sóc, không nói gì.

“Cái gì? Con gái nhà ai? Đã bao lâu? Quen nhau thế nào?” Đường mẫu bát quái vội vàng hỏi.

“Còn đang theo đuổi, không xác định được có thành công hay không, tóm lại con sẽ không đi tìm người khác.”

“Vậy con nhanh truy người ta đi a, mẹ và cha con đang rất chờ con kết hôn đấy.”

Đường Luân Hiên thấy vẻ mặt khó xử không nói nên lời của đệ đệ, y liền giúp anh chuyển đề tài: “Mẹ, vừa rồi ba nói ba đói bụng, mẹ cùng ba đi ăn chút gì đi.”

Đường phụ ôm lấy Đường mẫu đi về phía phòng bếp, Đường Luân Hiên cũng đứng dậy đi theo nhưng lại bị Đường Sóc túm chặt.

“Anh hai~ ca ca tốt của ta~”

Đường Sóc chớp chớp đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn Đường Luân Hiên.
Bình Luận (0)
Comment