Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 18

57.

Dư Mục Ca phát hiện bạn học ngồi cùng bàn điệu thấp Lục Giang Minh là một bảo vật nhân gian, hắn làm việc gì thì cũng rất đẹp trai, nhất là lúc hắn bị cậu làm phiền đến chịu hết nổi mà miễn cưỡng dẫn cậu đi chơi.

“Dư Mục Ca?” Thầy giáo toán đứng trên bục giảng dùng tuyệt chiêu ‘Ném phấn vào đầu’ đối với thiếu niên đang ngủ gục trên bàn

Nhưng viên phấn chưa kịp rớt trúng Dư Mục Ca thì đã bị  Lục Giang Minh đang học bài rất nghiêm túc  giơ tay chặn lại.

“Lục Giang Minh, cậu làm gì vậy, muốn làm loạn phải không?” Lục Giang Minh đã thành công  kéo dây thù hận của thầy giáo toán về phía mình.

“Không có.” Lục Giang Minh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía thầy toán:”Thầy, đề này còn  một cách giải khác rất đơn giản.”

“Cậu tới nói cho tôi nghe một chút.” Thầy toán thành công bị dời đi lực chú ý, ngủ say như chết Dư Mục Ca hoàn toàn không biết mình đã trải qua một việc đáng sợ như thế nào.

Sau khi tan học, đứa bạn ngồi bàn trên đã nói chuyện này cho Dư Mục Ca biết, thoạt đầu Dư Mục Ca còn không có tin: “Đừng nói bậy, người đàn ông lạnh lùng như anh Minh sao có thể giúp tớ được chứ?”

Nhân vật chính được nhắc đến nãy giờ thì đang ngồi bên cạnh chuyên tâm giải bài tập với một gương mặt không cảm xúc.

“Không, là thật đó, mọi người đều thấy được mà?”

Dư Mục Ca chần chừ  vài dây: “Hả? Cậu không có nói đùa với tớ?”

Bạn ngồi bàn trước trợn mắt: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”

“Ngồi cùng bàn ơi, anh thật sự đã giúp em sao?” Dư Mục Ca lập tức vui vẻ, cậu đưa mặt dựa gần cánh tay của Lục Giang Minh, chăm chú nhìn Lục Giang Minh với một đôi mắt long  long lanh như chú cún nhỏ

“…….” Lục Giang Minh mặc kệ cậu.

“Cái anh ngồi cùng bàn này, anh nói gì đi chứ.” Dư Mục Ca lầm bầm lầu bầu.

“….Ừ.” Lục Giang Minh yên lặng dời đi cánh tay

“Không cần nói thêm gì nữa, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp.” Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dư Mục Ca lộ ra lúm đồng tiền, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai cái răng khểnh.

Tay cầm bút của Lục Giang Minh chợt dừng lại: “Tôi đâu có làm sai chuyện gì?”

”Không có, anh làm tốt lắm.” Dư Mục Ca ngọt ngào nói, cậu không ngờ rằng mỹ nam lạnh lùng đang ngồi với mình lại là một anh chàng ngoài lạnh trong nóng có một trái tim nhiệt tình thích  giúp đỡ người khác, xem ra là thường ngày bản thân cậu đã trách lầm hắn.

“Vậy tại sao cậu lại muốn trừng phạt tôi?” Đôi mắt xinh đẹp của Lục Giang Minh nhìn thẳng vào Dư Mục Ca.

“Này…..Ngồi cùng bàn, lúc anh giúp em thì anh đâu có nói như vậy!” Dư Mục Ca bị đả kích mạnh, quả nhiên mấy cái trong nóng ngoài lạnh gì gì đó đều không phải là thật.

“Tôi chỉ muốn cảm ơn bữa sáng của cậu thôi.” Lục Giang Minh nheo mắt nói nhỏ.

“Hả? Tại sao anh lại biết được?” Cậu còn tưởng rằng Lục Giang Minh không có biết người mỗi ngày đều đặt đồ ăn sáng trên bàn của hắn là ai đâu.

“Có đầu óc đều có thể đoán được.” Lục Giang Minh trả lời không cần suy nghĩ.

“Anh đang chửi em ngu đấy à?” Dư Mục Ca bĩu môi “Em rõ ràng là thông minh lắm mà.” 

“Tôi không có chửi cậu.” Lục Giang Minh chân thành giải thích. “Tôi là đang nói thật.”

“Hừ.”, Dư Mục Ca quay đầu đi, cậu quyết định sẽ vắng vẻ người ngồi cùng bàn vì được chiều mà sinh hư này một chút khiến hắn hiểu rõ cậu cũng chẳng phải là người có tính tình tốt gì

Lục Giang Minh quay đầu thoáng qua nhìn Dư Mục Ca đang tức giận như con cá nóc, đáy mắt hiện lên ý cười.

Vốn dĩ Dư Mục Ca còn cho rằng Lục Giang Minh sẽ tìm cậu xin lỗi và dỗ dành rồi làm hòa với cậu nhưng ai ngờ đối phương lại trực tiếp chơi trò mất tích.

Tiết học đầu tiên vào buổi chiều, ghế ngồi của Lục Giang Minh trống không.

Tiết thứ 2, ghế của Lục Giang Minh vẫn để trống

Tiết thứ 3, chờ suốt hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng cậu cũng chờ được Lục Giang Minh tới.

Nhưng mà nhìn những vết  thương trên mặt và cơ thể của Lục Giang Minh, vẻ mặt của Dư Mục Ca âm trầm đến đáng sợ
Bình Luận (0)
Comment