Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 3

Một tuần sau, Lục Giang Minh một lần nữa trở về nơi mà hắn và Dư Mục Ca từng cùng nhau chung sống

Ngoài cửa sổ là một thành phố ồn ào náo động, nhưng những thứ náo nhiệt đó không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là sự lạnh lùng tăm tối trước mắt.

Lục Giang Minh khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt hắn là một tờ giấy trắng đặt ở tủ đầu giường

Hắn liếm liếm môi, trong lòng bỗng dưng có một chút lo lắng khó hiểu. 

Đây có lẽ là của Dư Mục Ca để lại cho hắn phải không?

Lục Giang Minh vội vàng bước tới, cầm tờ giấy lên. Mới đọc được vài chữ nhưng hắn đã hung hăn vo lại thành cục rồi ném xuống mặt đất.  

“Dư Mục Ca, ĐCM cậu đừng bao giờ trở về đây nữa” Lục Giang Minh quét hết đồ vật trên tủ xuống đất, sau đó đá cửa rời đi.

Hắn chưa từng nghĩ rằng một câu nói vu vơ lúc tức giận của hắn lại trở thành sự thật.

Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, nó âm thầm len lỏi vào cuộc sống bạn rồi lại lặng yên rời đi, để lại cho bạn một trái tim vỡ nát cùng với mình đầy vết thương

9.

Mẩu giấy nằm lẻ loi trên mặt đất, từ sau ngày hôm đó, Lục Giang Minh không còn trở về nữa.

Rất lâu rất lâu về sau, hắn từng nghĩ tới, nếu như ngày hôm ấy hắn nghiêm túc đọc hết lá thư đó thì tốt biết bao.

Đáng tiếc là hắn không có.

Cho nên hắn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.

Có lẽ đây là báo ứng mà ông trời dành cho hắn.

10

Tôi sẽ không trở về, điều hối nhất tôi từng làm là vào thời trung học đã quen biết với nam sinh tên Lục Giang Minh, vừa gặp đã yêu khiến cả đời bị hủy hoại

11. ( Dư Mục Ca nhật ký)

1/1/2019

Vào ngày đầu tiên biết hắn có mối quan hệ ngoài luồng, trong lòng tôi khó chịu như là bị người khác chuốc rất nhiều rất nhiều rượu, chưa kịp uống say nên không biết phải phản ứng như thế nào.

Tôi đã từng làm bạn với hắn, đã từng cùng hắn cười đùa vui vẻ, đã từng ước hẹn cùng hắn sống đến giai lão bạc đầu.

Nhưng hắn nuốt lời rồi.

Tôi cố gắng giả vờ rằng hắn không còn quan trọng, giả vờ rằng có thể quên đi tất cả mọi chuyện. Không ngờ rằng, đến hôm nay, tôi chợt nhận ra, tôi không làm được.

Thời gian không ngừng trôi đi, ký ức vẫn như cũ chưa từng phai nhạt, chỉ có tôi là mãi sống trong ký ức, chậm rãi già đi

A Sâm nói xuân đi đông đến, hoa nở hoa tàn, hết thảy đều sẽ thành quá khứ 

Nhưng mà tôi lại không thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.
Bình Luận (0)
Comment