Lúc tìm thấy Hình Mộ Bạch, cả người anh bị bao phủ bởi sỏi đá và gạch đen, bên dưới anh còn có một công nhân đã bất tỉnh.
Lính cứu hỏa vội lấy cáng cứu thương khiêng hai người ra ngoài, “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Trong lòng Lâm Sơ Thanh rất trống rỗng, cô muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được, cảm giác này khiến cô vô cùng bất an. Đột nhiên có tiếng kêu vội vã khiến cô tỉnh táo lại, sau khi nhìn rõ người được đưa đến, trái tim của Lâm Sơ Thanh bỗng rơi thẳng xuống vực sâu.
Một trong hai người bị thương được đưa đến chỗ cô, trùng hợp là Hình Mộ Bạch.
Trên gương mặt lem nhem của người đàn ông dính đầy máu, gần như không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô vừa liếc một cái đã biết đó là Hình Mộ Bạch.
Lâm Sơ Thanh và y tá nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho Hình Mộ Bạch, sau đó đẩy anh lên xe cấp cứu.
Sau khi tới bệnh viện, Trương Dạng thành thạo đeo thiết bị cho Hình Mộ Bạch, Lâm Sơ Thanh bình tĩnh nói: “Trương Dạng, khử rung tim 200J!”
Trương Dạng điều chỉnh máy khử rung tim, đưa cho Lâm Sơ Thanh, Lâm Sơ Thanh nhanh chóng cấp cứu cho Hình Mộ Bạch, nhưng hoàn toàn vô dụng, máy đo nhịp tim vẫn kêu bíp bíp như cũ.
Cô bắt đầu chuyển sang ép tim cho anh, một lần lại một lần, không ngừng nghỉ.
“Hình Mộ Bạch… cố lên…”
Trên người Lâm Sơ Thanh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trượt xuống bên mặt cô, rơi trên người anh, giờ khắc này, tuy trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng cơ thể không hề run rẩy, Lâm Sơ Thanh dùng hết lực của mình, bình tĩnh cấp cứu cho anh.
Đường sóng trên màn hình ECG bỗng biến thành một đường thẳng tắp.
“Tim ngừng đập rồi!” Một y tá ở bên cạnh nói.
Dường như Lâm Sơ Thanh không nghe thấy, vẫn tiếp tục ép tim cho Hình Mộ Bạch, “Hình Mộ Bạch, anh gắng lên cho em, có nghe thấy không hả?”
“Không phải anh nói…” Hốc mắt Lâm Sơ Thanh chứa đầy nước, cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, “… Không phải anh nói vì em nên anh mới tham sống sợ chết sao? Vậy anh phải sống cho em!”
“Chính anh đã nói muốn cùng em sống hết quãng đời này kia mà, anh không nhớ sao? Chẳng lẽ anh định nuốt lời ư?”
Nước mắt cô lã chã, rơi xuống khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào nói: “Hình Mộ Bạch, làm quân nhân không thể nói mà không làm được… anh nói sẽ nuôi em cả đời này mà, anh đã nói anh sẽ luôn ở bên em, luôn là chỗ dựa của em mà, Hình Mộ Bạch!”
Trương Dạng đứng bên cạnh cũng khóc theo Lâm Sơ Thanh, đến cả đôi mắt Tô Nam cũng phiếm hồng, Lâm Sơ Thanh dường như sắp sụp đổ, “Em không hối hận, em chưa từng hối hận, Hình Mộ Bạch, em chưa từng hối hận vì gặp lại anh… xin anh, đừng bỏ em lại…”
Hôm sinh nhật mình, Lâm Sơ Thanh bất ngờ biết được thân thế của bản thân, lúc ấy cô ở trong lòng anh, vừa khóc vừa nói nếu năm ngoái không gặp lại anh, cô sẽ không bao giờ biết được chuyện này, cô còn nói cô thà không bao giờ biết chuyện này, thà cứ canh cánh trong lòng chuyện năm đó cả đời.
Anh hỏi cô: “Em hối hận ư?”
Không.
Từ trước đến nay em chưa từng hối hận.
Khi đó cô rất khó chịu, bị những chuyện đó tra tấn đến nỗi mắc bệnh trầm cảm, nhưng cô luôn cho rằng, được gặp lại anh là điều tuyệt vời nhất đối với cô.
Bỗng nhiên, đường thẳng trên màn hình ECG lại uốn lượn thành những ngọn sóng.
Trương Dạng mừng rõ nói, “Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm! Còn sống… anh ấy vẫn còn sống!”
Cả người Lâm Sơ Thanh không còn chút sức lực nào, giây phút nhịp tim của Hình Mộ Bạch đập lại, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, cô lấy tay che mặt lại, khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng trào ra ngoài.
____
Hình Mộ Bạch mơ một giấc rất dài.
Từ lần đầu tiên anh gặp cô trong đám cháy, thấy cô khóc lóc thảm thiết, tuyệt vọng, cầm lấy ngón tay anh, cầu xin anh cứu ba mẹ cô, sau này gặp lại, cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành, nhưng thường xuyên trêu chọc anh, khiến anh nổi giận nhưng lại không thể làm gì cô.
“Em muốn vào ngành y, sau này em sẽ trở thành bác sĩ!” Anh vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu của cô khi nói câu này.
“Em thích anh?”
“Đúng vậy.”
“Em thích anh ở điểm nào?”
“Tất cả.”
“Lâm Sơ Thanh, anh thừa nhận, anh thích em.”
“Vậy anh muốn ở bên em không?”
Tất nhiên là muốn rồi.
Anh thích em như vậy, tất nhiên là muốn ở bên em.
Miễn là em cần anh, Lâm Sơ Thanh.
Khoảng thời gian anh đau khổ vì đồng đội hy sinh, cô nói: “Hình Mộ Bạch, có em ở đây, anh đừng chịu đựng một mình.”
Cô vẫn luôn kiên cường như vậy, mặc kệ là chuyện gì, cũng không dễ dàng chùn bước, dù cho không có anh, cô vẫn có thể gắng gượng.
Sao cô lại ngốc thế chứ, đôi khi Hình Mộ Bạch rất muốn bổ não cô ra, xem thử rốt cuộc trong đó chứa gì, vốn dĩ cô có thể dựa vào anh, tại sao lại tỏ ra kiên cường làm gì?
Hai người đã ở bên nhau hơi một năm, từng hình ảnh giống như một thước phim chầm chậm hiện lên trong đầu anh.
Mỗi một hình ảnh đều vô cùng rõ ràng.
Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng của cô từ xa vọng lại, dường như cô đang khóc rất thảm.
“Em không hối hận, em chưa từng hối hận, Hình Mộ Bạch, em chưa từng hối hận vì gặp lại anh…”
“Xin anh, đừng bỏ em lại…”
Đồ ngốc, sao anh có thể bỏ em lại được chứ, anh đã lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chúng ta rồi.
Anh sẽ không bỏ em lại đâu.
Thanh Thanh, em đừng khóc.
____
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Hình Mộ Bạch được đẩy đến phòng bệnh, anh vẫn đang hôn mê, đám người Ngụy Giai Địch không ngừng thay nhau tới trông chừng, người nhà họ Hình và người nhà họ Hứa đều chạy tới bệnh viện, ngay cả Bạch Thụy Đình đang ở quê cũng vội vàng tới.
Lúc Lâm Sơ Thanh sắp quần áo cho Hình Mộ Bạch, cô vô tình tìm thấy một thứ gì đó trong túi bên ngực trái của bộ đồ huấn luyện.
Là một tờ giấy được dán quanh một lớp băng dính.
Nội dung trên giấy là: Lâm Sơ Thanh: 186****6210
Hôm cô và anh gặp lại ở bệnh viện, cô đã nhét phương thức liên hệ của mình vào túi anh.
Không ngờ anh lại dùng băng dính cẩn thận dán lại, còn mang theo bên mình nữa.
Vậy… có phải lần nào ra ngoài làm nhiệm vụ anh cũng mang theo nó không?
Nước mắt cô không khống chế được lăn dài, cô gấp tờ giấy lại, cẩn thận để về chỗ cũ cho anh.
____
Ba ngày sau, cuối cùng Hình Mộ Bạch cũng tỉnh lại, trong phòng bệnh có rất nhiều người, nhưng lại không có cô.
Sau khi mọi người rời đi rồi, chỉ còn Hình Hàm Quân và Hình Tín Hàm, Hình Mộ Bạch mới hỏi: “Lâm Sơ Thanh đâu rồi ạ?”
Hình Tín Hàm đang đắm chìm trong niềm vui vì Hình Mộ Bạch tỉnh lại, nghe anh hỏi, cô ấy đứng dậy chạy ra ngoài, “Để em đi gọi!”
Lúc Hình Tín Hàm chạy đến khoa cấp cứu gọi Lâm Sơ Thanh, cô vừa mới kiểm tra tình hình cho bệnh nhân xong, nghe Hình Tín Hàm nói Hình Mộ Bạch đã tỉnh, cô lập tức chạy tới phòng bệnh của anh.
Lâm Sơ Thanh đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, Hình Hàm Quân kêu Hình Tín Hàm cùng bà ra ngoài mua cơm, để lại không gian cho hai người họ.
Lâm Sơ Thanh đi đến bên giường, Hình Mộ Bạch nắm lấy ngón tay cô, Lâm Sơ Thanh bĩu mỗi, nước mắt lưng tròng, cô cúi người ghé lên người anh, cách một lớp chăn ôm chặt anh.
Hình Mộ Bạch đưa tay xoa xoa gáy cô, sau đó anh khẽ cử động, nghiêng đầu hôn lên trán cô.
Lâm Sơ Thanh nằm trong lòng anh, vừa khóc vừa cười, Hình Mộ Bạch thở dài, dỗ dành cô.
Nhưng càng dỗ, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
“Đừng khóc, Lâm Sơ Thanh, em đừng khóc.”
“Em khóc như vậy anh sẽ thấy khó chịu.”
“Không khóc nữa được không?”
“Vợ à…”
Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, nhưng bả vai của người phụ nữ vẫn còn đang run rẩy, Lâm Sơ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười của anh, cô khẽ mím môi.
Lát sau, cô khẽ hừ một cái.
Hình Mộ Bạch dùng tay lau nước mắt cho cô, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đừng khóc.”
“Sau này anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.”
____
Vốn dĩ kế hoạch của Hình Mộ Bạch là tháng 8 sẽ tiễn các cựu chiến binh xuất ngũ, sau đó bản thân anh cũng được điều đi, đợi báo cáo kết hôn được thông qua rồi sẽ kết hôn với Lâm Sơ Thanh.
Nhưng vì bị thương, anh không thể tham gia lễ xuất ngũ được, nhưng Tiêu Dương và các cựu chiến binh đã cùng nhau tới bệnh viện để tạm biệt anh.
Cũng chính vì bị thường nên ngày tổ chức hôn lễ phải lùi lại ngày 10 tháng 10.
Hôm Hình Mộ Bạch xuất viện, anh đưa Lâm Sơ Thanh đến Lâm Dương.
Vẫn là bờ biển đó, vẫn là ánh hoàng hôn đó, vẫn là hai người họ.
Lâm Sơ Thanh vẫn hỏi anh câu hỏi đó: “Hình Mộ Bạch, có phải ánh hoàng hôn hôm nay rất đẹp không?”
Anh vẫn trả lời như vậy — cũng tạm được.
Hình Mộ Bạch không biết lãng mạn gì cả khiến Lâm Sơ Thanh tức đến nỗi bật cười, nhưng cô cũng biết anh là một người đàn ông thẳng thắn, nên cũng chả thèm bận tâm.
Giây tiếp theo, người đàn ông nắm chặt tay cô, Lâm Sơ Thanh quay lại nhìn, thấy anh quỳ một gối trước mặt mình, lấy hộp nhẫn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị trước trong túi ra, giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng, như thể đang tuyên thệ trước quốc kỳ vậy.
“Lâm Sơ Thanh, lần này, Hình Mộ Bạch chắc chắn, anh ấy sẽ sử dụng cả quãng đời còn lại để yêu em, nhất định sẽ không bỏ em lại, em có thể cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy chăm sóc em, bầu bạn cùng em không?”
Lúc đầu, Lâm Sơ Thanh hơi kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh, mặc dù nội tâm của cô đang rất hỗn loạn, giống như sóng biển cuồn cuộn.
Cô mỉm cười, trả lời anh: “Được ạ.”
“Lâm Sơ Thanh, em có bằng lòng gả cho Hình Mộ Bạch, người đàn ông rất yêu em không?”
“Em bằng lòng.”
Hình Mộ Bạch nở nụ cười, lấy nhẫn ra khỏi hộp, long trọng đeo lên ngón áp út trái của cô.
Sóng biển đánh ập vào bờ, làm đầu gối anh ướt sũng, nhưng anh hoàn toàn không để tâm, đứng lên ôm lấy cô hôn một cái.
Đẹp nhất không phải ánh hoàng hôn, mà là em.
Bởi vì đây là nơi em thích, cho nên anh mới đưa em đến đây để cầu hôn em.
Hơn mười năm qua, anh bảo vệ quốc gia và nhân dân, nhưng sau này, Hình Mộ Bạch sẽ bảo vệ Lâm Sơ Thanh, đến hết quãng đời về sau.
____
Để đất nước được bình yên và thịnh vượng như này, là sự chiến đấu anh dũng của biết bao con người.
Họ từng “lội ngược dòng” vô số lần, dù là những người lính cứu hỏa xông pha nước lửa hay những y, bác sĩ miệt mài lao vào cứu người, tất cả những con người đó đều đáng yêu, đáng kính.
Trên đường đi, họ từng trải qua những lúc chán nản, khó chịu vì không được quần chúng thấu hiểu, đồng thời cũng nhận được sự biết ơn, ủng hộ của quần chúng.
Họ nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau kề vai chiến đấu, nhiều lần trải qua sống chết, mất đi những người đồng đội, mất đi những người thân.
Họ cũng từng mờ mịt, bất lực, từng mất đi tinh thần chiến đấu, nhưng từ trước đến nay, họ chưa từng hối hận vì đã lựa chọn nghề nghiệp của mình.
Trên đời này, mọi chuyện đâu thể theo ý mình được, chỉ mong không hổ thẹn với lòng mình.
Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, chỉ cần không hổ thẹn với đất nước này, không hổ thẹn với bất kỳ ai, là đủ rồi.
Người đàn ông mà tôi yêu nhất, người đàn ông của tôi là một người lính cứu hỏa vĩ đại của Trung Quốc.
Người phụ nữ mà tôi yêu nhất, người phụ nữ của tôi là một thiên sứ áo trắng, luôn tận tụy với công việc.
– HẾT –