Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 103

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Sau khi bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Ôn Niệm Nam cậu mới dần bình tĩnh lại, ngừng vùng vẫy rồi từ từ ngủ thiếp đi. Do vừa rồi cậu giãy giụa và né tránh mạnh bạo, cả băng gạc trên đầu lẫn phần nẹp cố định xương đùi bị bung ra, bác sĩ đành phải giúp cậu băng bó lại lần nữa.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Khi bác sĩ ra ngoài liền nhìn thấy Cố Ngôn Sinh đang thừ người đứng trước cửa, bác sĩ cầm bệnh án trong tay, mở miệng: “Bệnh nhân bị chịu kích thích tinh thần quá mạnh dẫn tới xuất hiện ảo giác rối loạn ký ức, ngài Cố có biết nguyên nhân tại sao bệnh nhân kích động không?”

Ánh mắt Cố Ngôn Sinh hơi lấp lóe, hắn nhìn xuống đất, nói một cách mờ mịt: “Không biết.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Vậy vết thương trên người cậu ta là thế nào? Có phải bị tai nạn giao thông không?”

“Không phải… Tôi cũng không rõ.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!



Bác sĩ nghe vậy sững sờ: “Ngài không biết? Chẳng phải ngài là chồng của bệnh nhân sao?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sắc mặt Cố Ngôn Sinh trở nên khó coi, đáp: “Phải… Không phải…”

Nghe chữ ‘chồng’ này, trong ngực Cố Ngôn Sinh không hiểu sao lại có cảm giác buồn bực khác thường, sự buồn bực này càng khiến hắn thêm tâm phiền ý loạn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Không phải? Vậy quan hệ giữa ngài và cậu ta là gì?”

Trong lòng hắn đột nhiên phiền muộn vô cùng, mặt lạnh nói: “Ông là bác sĩ, chỉ cần phụ trách khám bệnh là được rồi, mấy chuyện dư thừa này hỏi nhiều làm gì? Tôi hỏi ông, tới khi nào cậu ta mới có thể bình phục hoàn toàn?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bác sĩ bị sắc mặt âm trầm của Cố Ngôn Sinh dọa lùi một bước, giơ bệnh án cản trước người.

“Việc này không chắc được.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh ấn trán, cáu kỉnh nói: “Sao lại không chắc?”

“Có lẽ vài ngày có thể bình phục, cũng có thể mãi mãi cũng không bình thường lại, tinh thần cậu ta hoảng loạn vốn là do đầu bị đánh mạnh, mất máu quá nhiều khiến cơ thể càng thêm suy yếu, cộng thêm bị kích động mới xuất hiện tình trạng này, có điều…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Làm sao?”

Bác sĩ liếc Cố Ngôn Sinh, khẽ nói: “Tôi khuyên ngài Cố từ nay về sau đừng tới thăm bệnh nữa, hoặc nói chính xác hơn là không nên xuất hiện trước mặt bệnh nhân.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh hơi giật mình, lập tức biến sắc: “Ông nói sao cơ?”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyen88.net

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Mặc dù tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể thấy rõ ràng là bệnh nhân xuất hiện tâm lý sợ hãi và cảm giác bài xích mạnh mẽ đối với ngài, cho nên… sự hiện diện của ngài trước mặt cậu ta sẽ kích thích cậu ta nhớ về những ký ức không tốt, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, tốt nhất ngài nên thông báo cho người nhà của bệnh nhân tới đây, điều này có thể giúp ích gì cho quá trình hồi phục, càng tiện việc chăm sóc trông nom bệnh nhân.”

“Người nhà… của cậu ta?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hiện giờ Ôn Niệm Nam và hắn đã ly hôn, cậu không còn là người của nhà họ Cố nữa, hắn cũng không phải chồng của cậu, thân nhân của Ôn Niệm Nam chỉ có cha Ôn.

Ánh mắt Cố Ngôn Sinh hơi lóe sáng, hắn không nói gì nữa, nhíu chặt lông mày nhìn cửa phòng bệnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

—————

“Trưởng khoa Vương, Viện trưởng dặn bệnh nhân trong phòng 211 về sau giao cho cậu phụ trách, tình trạng bệnh của bệnh nhân phòng 211 tương đối đặc biệt lại không có người thân ở bên cạnh chăm sóc, viện trưởng nói cần để tâm nhiều hơn, y thuật của cậu vẫn luôn đứng hàng đầu, vậy đành phiền Trưởng khoa Vương chú ý.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Vâng, phó Viện trưởng.”

Vương Kỳ xoa xoa cái cổ cứng ngắc, cầm tờ bệnh án đi về hướng phòng 211, hắn vừa thực hiện xong một cuộc phẫu thuật, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị phó Viện trưởng gọi vào phòng làm việc.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vừa đi vừa đọc thông tin của bệnh nhân, hắn cảm thấy cái tên viết trên đó rất quen.

“Huh? Ôn Niệm Nam? Tên này nghe đâu rồi.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tới trước phòng bệnh 211, vừa mở cửa ra hắn lập tức nhìn thấy một người đang ôm đầu co quắp ngồi trên giường, hắn nhíu mày nhắc nhở: “Cậu này, bên chân bị thương của cậu vẫn chưa lành, không thể ngồi cuộn tròn như vậy đâu.”

Người trên giường bệnh nghe tiếng mở cửa liền cảnh giác nhìn, thấy người tới mặc blouse trắng của bác sĩ thì sự đề phòng trong mắt mới biến mất, cậu thả lỏng tay ra, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Vương Kỳ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sau khi Vương Kỳ thấy rõ khuôn mặt người kia, hắn hơi ngạc nhiên, liếc mắt một cái lập tức nhận ra đó là người bị chảy máu dạ dày mà lần trước Đường Sóc đưa tới.

“Là cậu à? Sao cậu lại… Tại sao cậu bị thương tới mức này vậy?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thân thể yếu ớt nhường này sao còn bị hành hạ nữa, lần trước bị chảy máu dạ dày hắn đã dặn phải chăm sóc thật tốt, nhìn khuôn mặt hốc hác, gầy gò tới mức cằm nhọn thế kia đã biết cậu không nghe lời hắn khuyên.

Vương Kỳ trông người trước mắt rõ ràng có vấn đề, nghi hoặc hỏi: “Cậu Ôn cảm thấy thế nào? Đầu có choáng không? Chân còn đau nhiều không?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Người ngồi trên giường không đổi sắc mặt, cúi thấp đầu nhìn sàn nhà chẳng nói chẳng rằng.

Vương Kỳ nhìn Ôn Niệm Nam như người vô hồn, nhất thời có chút kinh ngạc. Lần trước gặp cậu, ngoài việc Ôn Niệm Nam bị chảy máu dạ dày khiến sắc mặt hơi tái nhợt ra thì ít nhất vẫn có tinh thần, nhưng hiện tại cái nhìn của người đối diện không hề có một chút ánh sáng lẫn thần sắc.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Cậu Ôn? Người nhà của cậu đâu? Tại sao cậu bị thương nặng như vậy lại không có ai tới chăm sóc?”

Không ngờ Ôn Niệm Nam vừa nghe được hai chữ ‘người nhà’ thì đột nhiên ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“… Không muốn! Tôi không muốn anh ta tới đây! Tôi rất sợ!!!”

Vương Kỳ sững sờ, nhẹ giọng an ủi: “Cậu Ôn, cậu bình tĩnh một chút.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đi ra đi! Tôi không muốn gặp ai hết… đi ra!”

Vương Kỳ biết bây giờ chỉ có thể để Ôn Niệm Nam tự mình tỉnh táo lại, hắn đành phải quay người ra khỏi phòng, ngồi trên băng ghế ngoài hành lang cẩn thận đọc bệnh án, càng đọc chân mày nhíu càng chặt.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyen88.net

Người bệnh bị suy nhược thần kinh trong thời gian dài, đầu bị vật nặng đập mạnh kèm chịu kích thích mãnh liệt gây ra tình trạng rối loạn ký ức tạm thời…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vì sao bên cạnh cậu Ôn lại không có người thân trông nom? Nghĩ lại Đường Sóc vô cùng coi trọng Ôn Niệm Nam, Vương Kỳ liền ngớ ra, lúc này hắn mới nhớ tới Đường Sóc.

Đường Sóc biết cậu Ôn bị thương phải nhập viện không nhỉ? Nếu người nhà cậu Ôn không thể tới, vậy thì Đường Sóc hẳn là có thể chăm sóc cho cậu Ôn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vết thương trên đùi và trên thân thể hắn sẽ chữa khỏi, nhưng tổn thương tâm lý thì hắn bó tay, thời gian này buộc phải có người nhà hoặc bạn bè ở bên cạnh giúp đỡ cậu ấy. Vương Kỳ lấy di động ra bấm số Đường Sóc, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.

“A lô?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ nghe thanh âm kia thì hơi ngạc nhiên: “Cậu sao vậy? Giọng nghe là lạ?”

“Không sao, gần đây thức đêm viết nhạc, có mấy công ty điện ảnh và truyền hình đặt hàng cần gấp.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ cảm thấy mấy lời của Đường Sóc có chút kỳ lạ, không giống anh lúc bình thường cho lắm, hắn mở miệng cười: “Xem ra sự nghiệp âm nhạc của cậu đang đà tiến tới, chúc mừng.”

“Ừm, cảm ơn, cậu gọi điện cho tôi có việc gì không Vương Kỳ? Không có gì thì tôi đang hơi bận.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ đảo mắt qua cánh cửa phòng bệnh, đứng dậy đi lại trên hành lang.

“Ah, chuyện tình cảm của cậu thế nào rồi?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Cậu hỏi làm gì?” Đường Sóc không hiểu, Vương Kỳ gọi điện cho anh chỉ để hỏi chuyện anh yêu đương thế nào?

“Gần đây cậu vẫn hẹn hò với cậu Ôn mà lần trước bị chảy máu dạ dày đưa tới chỗ tôi chứ?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc cầm chặt điện thoại, đóng máy tính trước mặt lại, nhìn ảnh chụp một người đang nở nụ cười xán lạn rực rỡ đặt trên bàn làm việc, trái tim đau đớn co thắt lại.

“Không… không qua lại nữa, sao vậy?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ nghe xong liền xác thực suy đoán trong đầu, quả nhiên là đã chia tay rồi, chẳng trách Ôn Niệm Nam lại bị thương nặng như vậy mà Đường Sóc lại không ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc.

“Không có gì, tôi còn đang tự hỏi sao Ôn Niệm Nam bị thương nằm viện mà cậu lại không trông nom cậu ấy, hóa ra hai người đã sớm chia tay, thằng nhóc Đường Sóc cậu thật là, lúc ấy nhìn cái bộ dáng khẩn trương kia tôi còn tưởng cậu ấy là đối tượng kết hôn của cậu, không ngờ cậu lại…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Cậu nói… cái gì?!”

Điện thoại trong tay Đường Sóc đột ngột rơi xuống đất, màn hình di động lập tức vỡ nát nhưng trong di động vẫn vang lên tiếng Vương Kỳ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ê! A lô! Đường Sóc?”

Khi nghe Ôn Niệm Nam bị thương, Đường Sóc liền đứng bật dậy khiến ghế đổ ngửa xuống đất phát ra tiếng động lớn, nhân viên của anh ở bên cạnh giật cả mình.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bị thương… Bị thương nặng… Không người chăm sóc… Vì sao lại bị thương? Lại là Cố Ngôn Sinh sao?

Đường Sóc chậm rãi cúi người, tay run rẩy nhặt di động bị vỡ màn hình dưới đất lên, đặt lại bên tai: “Cậu ấy… hiện giờ đang ở bệnh viện à?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đúng vậy đó, tôi vừa thăm khám xong, sắc mặt so với lần trước kém lắm, người gầy như cây sào rồi, tâm lý cũng có vấn đề nữa.”

“Cậu nói sao cơ…? Tâm lý có vấn đề là thế nào?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ nhíu mày đáp: “Việc này tôi nói qua điện thoại cũng không rõ ràng, nếu cậu lo cho cậu ấy thì tới đây, hiện giờ bên cạnh cậu ấy không có ai chăm sóc thật sự không tiện lắm.”

“Được… được… tôi lập tức… lập tức tới ngay… Tôi tới ngay đây!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc nhìn chằm chằm điện thoại đã ngắt trong tay, trong mắt đầy vẻ thất kinh, nghẹn ngào nói: “Đồ ngốc… Sao cậu lại bị thương nữa rồi… Tại sao cậu cứ không biết tự chăm sóc bản thân thật tốt vậy?”

Giọng nói của Đường Sóc run run, đưa tay với lấy chìa khóa xe trên bàn nhưng hai lần đều làm rơi xuống đất. Anh dựa vào cạnh bàn che đôi mắt lại, trong lòng đầy tràn đắng chát.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mấy ngày nay Đường Sóc nhốt bản thân trong phòng làm việc viết nhạc không ngừng nghỉ, muốn dồn sự chú ý sang công việc để mỗi ngày trôi qua không quá khó khăn khổ sở. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần ngừng lại một chút thì trong đầu vẫn hiện lên bóng hình của Ôn Niệm Nam, mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của cậu, hình ảnh cậu đánh đàn, tất cả mọi bộ dáng của cậu…

Đường Sóc nhận ra mình không bao giờ có thể quên được Ôn Niệm Nam, vĩnh viễn cũng không thể buông được…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc nhặt chìa khóa xe lên, quay người ra ngoài cửa, nhân viên gọi đằng sau cũng không nghe thấy.

Khi Đường Sóc tới bệnh viện, Vương Kỳ đứng nói gì đó với y tá, Vương Kỳ ngẩng đầu thấy Đường Sóc mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang thở dốc, trông vô cùng chật vật, hắn ngây ngẩn cả người.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Cậu… cậu như này là như nào?”

Vương Kỳ nhướng mắt nhìn về phía Đường Sóc vừa tới mà kinh ngạc, nói: “Cậu chạy bộ lên đây à? Đây là tầng 21 á!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Thang máy mãi không xuống… tôi không chờ được nữa!”

“Thế nên cậu leo bộ 21 tầng? Điên rồi à?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đường Sóc đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán, sửa sang lại đầu tóc quần áo, bước thấp bước cao lo lắng đi tới: “Cậu ấy đâu? Thương tích thế nào?”

Vương Kỳ nhìn tư thế đi của anh, nghi ngờ hỏi: “Chân cậu sao đấy? Cũng bị thương hay gì?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Lúc nãy leo cầu thang bước cách bậc bị vấp ngã, không sao đâu, mau dẫn tôi tới gặp cậu ấy.”

Thấy trong mắt Đường Sóc đầy vẻ hoảng loạn lo âu, Vương Kỳ liền hiểu rõ Ôn Niệm Nam quan trọng bao nhiêu đối với Đường Sóc. Hắn khẽ thở dài, nói: “Tình trạng của cậu ấy không giống như cậu nghĩ đâu, cậu tự mình nhìn sẽ hiểu, đi với tôi.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Kỳ xoay người đi về phía phòng bệnh 211, Đường Sóc lau mồ hôi trên mặt, vội vã chạy theo.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyen88.net

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Rốt cuộc Đường Sóc đã lên sàn rồi, tình cảm thật sự có thể khiến con người ta trưởng thành, Đường tiểu thiếu gia nhà chúng ta đã lớn rồi, không còn lỗ mãng giống lúc trước nữa, làm gì cũng cân nhắc tới hậu quả.

Đoán xem Đường tiểu thiếu gia nhìn thấy Niệm Niệm như vậy sẽ thay Niệm Niệm báo thù thế nào?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cuộc hôn nhân này đã cướp đi rất nhiều thứ của Niệm Niệm, sự tự tin, tự do, nụ cười cửa cậu ấy, tất cả đều sẽ để âm nhạc giúp cậu ấy tìm lại, bắt đầu sống lại lần nữa như ước mong và nguyện vọng của mẹ cậu ấy.

Niệm Niệm tỏa sáng trên sân khấu, dưới khán đài Thẩm sen trắng tức lòi mắt, haha nghĩ đã thấy thoải mái và sảng khoái.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nguồn truyện: https://fanhongyu.wordpress.com/2020/12/16/chong-cu-noi-toi-la-hac-lien-hoa/
Bình Luận (0)
Comment