Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn **********
Editor: Cheeng Cheeng
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu…cậu đồng ý rồi? Niệm Nam đồng ý rồi! Thật tốt quá!”
Sau khi nghe được lời đồng ý của mình, Niệm Nam thấy ba và Đường Sóc tươi cười rạng rỡ, bất giác cười theo họ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đi đàn một khúc đi, ba ba đã lâu không được nghe con đàn rồi.”
Ôn Niệm Nam đi đến trước đàn dương cầm rồi ngồi xuống, xoay người nhìn về phía ba, thở nhẹ ra một hơi ấn xuống phím đàn, âm thanh dễ nghe từ tiếng đàn chậm rãi vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ba Ôn nhìn hình ảnh Niệm Nam đang hòa vào từng nốt nhạc trên chiếc đàn dương cầm, dường như ông đang thấy lại được hình ảnh của Diệp Nhàn khi xưa, một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh dịu dàng dài đến eo thon, người mặc chiếc váy dài trắng đang ngồi trước đàn dương cầm, ông không ngăn nổi dòng nước trào lên từ khóe mắt.
“Tiểu Nhàn, con của chúng ta quả nhiên được di truyền thiên phú âm nhạc của em, nó quả thức không làm em thất vọng, Niệm Nam của chúng ta rốt cuộc cũng vượt qua được đau khổ, tương lai nó nhất định sẽ tạo ra một con sóng lớn trong giới âm nhạc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại phòng làm việc của Đường Sóc, trong phòng sáng tác âm nhạc.
Đường Sóc đang thử viết ca khúc mới, nhưng không thấy hài lòng lắm, hắn cau mày sửa đi sửa lại vài lần vẫn không thấy tổng thể không được như ý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cầm lấy, đàn dựa theo cái này”.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bản nhạc phổ, Đường Sóc ngẩn ra giương mắt nhìn về phía Ôn Niệm Nam.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Niệm Nam, cậu viết khi nào vậy?”
Ôn Niệm Nam đưa nhạc phổ trong tay mình cho Đường Sóc nhạc, quay lại ngồi xuống một bên sofa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vừa rồi tôi nghe cậu đàn thì ghi nhớ, sau đem sửa lại giúp cậu một chút”
Đường Sóc nhìn nhạc phổ được sửa đổi ánh mắt sáng lên, kích động nói: “Đây là cảm giác mà tôi muốn, Niệm Nam cậu thật là lợi hại.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc kích động, cười lắc lắc đầu nhìn về cái máy tính trong tay.
Trên máy tính là bảng xếp hạng âm nhạc lớn nhất thế giới của trang web DAWN, những người có mặt trong danh sách được xếp hạng của trang web này đều là những người nổi tiếng tài năng âm nhạc hơn người, mà Ôn Niệm Nam được xếp hạng số 1 trên trang web của DAWN suốt hai năm liền.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam lấy máy tính của ba, đăng nhập vào tài khoản của mình trên trang web DAWN.
Đinh 〜
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ Chào mừng W.E! Hoan nghênh trở về! ]
[ Bạn có 999+ tin tức mới chờ đợi xem xét ]
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ Bạn thu được 108 tin tức đến từ sáng tác mới ]
Mới vừa đăng nhập liền liên nhận được rất nhiều tin tức từ hệ thống, Ôn Niệm Nam không để ý đến mà là click mở trang chủ của mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ lúc hắn tuyên bố ca khúc mới của mình đã cách đây mấy tháng, dường như hắn sắp quên mình còn có một thân phận là W.E.
Từ sau đêm được ba cổ vũ tinh thần thì tình yêu với âm nhạc trong lòng Niệm Nam lại bốc cháy, sau đó hắn được Đường Sóc mời gia nhập phòng làm việc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hắn xem những tin tức vừa được mở ra, nhìn thấy trên cao có nhắc nhở quà sinh nhật liền ngẩn ra, liền trở lại trang chủ, đăng trạng thái lên rồi rời khỏi tài khoản.
Đinh 〜
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn cần chú ý đặc biệt 『W.E』 có hoạt động mới 〜
Không khí trong phòng họp đang căng thẳng liền vang lên âm báo tin nhắn, Cố Ngôn Sanh lấy di động ra nhìn rồi đột ngột đứng lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cuộc họp hôm nay dừng lại đi.”
Cố Ngôn Sanh lấy tài liệu trên bàn rồi xoay người trở về văn phòng, sau khi đến văn phòng liền mở trang web DAWN xem xét, ở nhìn thấy tin tức mới đăng của W.E , ánh mắt hơi hơi chớp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ Rất cảm ơn bạn đã quan tâm tôi trong một thời gian dài như vậy, vì một số nguyên nhân nên tôi không thể ra ca khúc mới được, gần đây tôi đã sáng tác nhạc trở lại, hi vọng ca khúc mới sẽ được mọi người yêu thích]
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy W.E rốt cuộc cũng muốn ra ca khúc mới , âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn mất ngủ, chỉ có nghe nhạc của W.E mới có thể ngủ được.
Nhưng dù vậy mỗi lần ngủ hắn vẫn mơ thấy hình ảnh Ôn Niệm Nam trên người đầy máu, suốt mấy ngày nay hắn đều cảm thấy vô cũng bất an.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sanh lén dò hỏi tin tức tập đoàn Khải Duyệt cùng họ hàng Đường gia, nhưng cũng không thấy Đường Sóc về nhà, không biết hắn và Niệm Nam đã đi đâu
Thẩm Lạc An đẩy cửa ra mang theo gương mặt ngoan hiền bước đến, lúc này Cố Ngôn Sanh mới lấy lại tinh thần nhìn về phía hắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngôn Sanh, em hôm nay nhận được thông báo tham gia tiết mục, thứ sáu em phải đi biểu diễn, em thấy rất vui”
Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An dáng vẻ cao hứng, hạ giọng mở miệng nói: “Chúc mừng em, em có danh hiệu hạng nhất lại có thiên phú như vậy, tự nhiên về sau sẽ có rất nhiều tiết mục mời ngươi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngôn sanh… Anh có thể cùng em đi biểu diễn không?”
Sau khi nghe được Cố Ngôn Sanh liền ngẩn ra, đến địa điểm biểu diễn sẽ có rất nhiều phóng viên cùng máy ảnh, chắc chắn sẽ bị chụp hình lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ khi hắn làm tổng tài Cố thị không thường xuyên xuất hiện trước màn ảnh, huống chi Cố Ngôn Sanh từ nhỏ liền rất ghét bị chụp ảnh.
“Lạc An, tôi hiện tại không tiện xuất hiện ở đài truyền hình, lại thêm sự kiện Cố thị mới công bố, nên tôi không tiện xuất hiện trước màn hình.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chúng ta… Chúng ta hiện tại không phải đã ở bên nhau sao? Mặc dù bị chụp đến cũng không ảnh hưởng.”
Thấy Cố Ngôn Sanh cau mày không có mở miệng, trong mắt Thẩm Lạc An tràn đầy u oán.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngôn Sanh, có phải em làm sai cái gì hay không? Không biết vì sao em lại có cảm giác hiện tại anh muốn đẩy em ra, muốn rời khỏi em, anh không hề giống như trước, anh như vậy là yêu em sao, anh thích em sao?”
Nhìn Thẩm Lạc An mang gương mặt buồn bã hốc mắt ửng đỏ, nhất thời Cố Ngôn Sanh cảm thấy mình thật quá đáng, hắn cũng không biết vì sao mình lại thay đổi thái độ với Thẩm Lạc An như vậy, không biết bắt đầu từ khi nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Là phát hiện Thẩm Lạc An không nhận ra chiếc vòng cổ, hay là phát hiện chính mình đã thích Ôn Niệm Nam.
Thẩm Lạc An đột nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực Cố Ngôn Sanh ôm hắn gắt gao: “Ngôn Sanh đừng bỏ em được không? Lúc ở bệnh viện anh đã đồng ý với em rồi mà, nói là sẽ chăm sóc em cả đời”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sanh nghe giọng nói nghẹn ngào của Thẩm Lạc An thì nhớ đã từng hứa hẹn với hắn, liền cảm thấy mấy ngày nay mình đã xem nhẹ cảm thụ của hắn, làm hắn cảm thấy bất an.
“ Đứng suy nghĩ miên man làm gì, sao tôi có thể không thích em, tôi sẽ đi cùng em”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thật không? Thật tốt quá!”
Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn Thẩm Lạc An trong lồng ngực, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Lạc An cùng Cố Ngôn Sanh nói chuyện rất nhiều về tiết mục, cho đến khi Tiểu Lý vào thúc giục hắn tới giờ họp, Thẩm Lạc An mới rời đi.
“Ngôn Sanh, anh đi họp đi, em về nhà trước đây.” Thẩm Lạc An đứng dậy hướng cửa đi đến, lúc hắn chuẩn bị mở cửa, Cố Ngôn Sanh phía sau đột nhiên mở miệng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sanh đứng lên cởi áo khoác âu phục của mình ra, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, mở miệng nói: “Lạc An, em xem cà vạt tôi mới mua đẹp hay không đẹp?”
Thẩm Lạc An nhìn Cố Ngôn Sanh mặc áo sơ mi màu đen trước đeo cà vạt màu xanh xám, giơ tay khẽ vuốt vuốt, khẽ cười nói: “Đẹp, anh đeo cái gì cũng đẹp.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An rời đi, dáng vẻ tươi cười dần dần biến mất, giơ tay sờ vòng cổ cạnh cà vạt , trong mắt hiện lên một chút ngẫm nghĩ sâu xa.
“Hôm nay chúng ta mời đến chính là người đạt giải nhất cuộc thi đàn dương cầm của năm ngoái thành phố Thẩm Lạc An, Thẩm tiên sinh”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cách đó không xa Cố Ngôn Sanh nhìn thấy rất nhiều camera đang thu tiết mục Thẩm Lạc An, xoay người đi tầng thượng hút thuốc, khi hắn ở trở lại thì đúng lúc nghe được ca khúc quen thuộc liền sửng sốt bước tới.
Thẩm Lạc An đang cúi đầu đánh đàn, Cố Ngôn Sanh dựa vào một bên ngơ ngác nhìn hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản nhạc này có chút quen thuộc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bản nhạc kết thúc trong khán phòng vang lên vỗ tay, MC bắt đầu hỏi: “Nghe nói Thẩm tiên sinh lúc còn là học sinh ở Anh quốc đã sang tác một bản nhạc đầu tay còn dành được giải thưởng, quả thật là lợi hại, xin hỏi bản nhạc này được lấy cảm hứng sáng tác từ đâu?”
Tiết mục được biểu diễn tới tận buổi chiều, lúc Cố Ngôn Sanh đưa Thẩm Lạc An về nhà thì trời đã tối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hắn đem xe dừng trước cửa nhà, xoa xoa cổ vừa muốn nhấc chân muốn vào nhà, thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó liền ngẩn ra rồi quay lại.
Trong bồn hoa hướng dương ngày càng cao lớn, Cố Ngôn Sanh xoay người đi qua, ngồi xổm xuống nhẹ sờ sờ thân cây hoa hướng dương.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong đầu nhớ tới gương mặt đầy bùn đất Ôn Niệm Nam lúc trồng hoa hướng dương, cảm xúc trong mắt Cố Ngôn Sanh dừng lại một lúc lâu.
Thấy thái độ của hắn như vậy dì Lam vô cùng hoảng hốt, nghi hoặc nói: “Tiên sinh làm sao vậy? Vì sao mỗi ngày đều như mất hồn mất vía?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ thúc lau bình hoa trong tay, mở miệng nói: “Khoảng thời gian trước bác sĩ Lâm cho ta gọi điện thoại nói hắn bị tiên sinh làm cho tức chết rồi, hắn nói tiên sinh nói mỗi khi suy nghĩ đến phu nhân tim đều đập nhanh nên ngực cảm thấy rất khó chịu, tiên sinh liền cho rằng mình là bị bệnh.”
“Cái gì? Tiên sinh không biết mình đã thích phu nhân sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ai… Xem ra vẫn là không biết, tôi không nghĩ tới tiên sinh thông minh như thế mà trong chuyện tình cảm lại ngốc nghếch như vậy, lại sai lầm khi cho rằng sự cảm kích với sự giúp đỡ của Thẩm Lạc An là tình yêu , còn che chở hắn như vậy.”
Nghe được giọng nói dưới tầng Cố Ngôn Sanh đang đứng ở chỗ rẽ hành lang trên tầng, sắc mặt cứng đờ, trong mắt tràn đầy khí lạnh không có chút biểu cảm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiết mục được Thẩm Lạc An biểu diễn sau khi đăng official lên weibo thì trong nháy mắt chia sẻ rất nhiều, cũng không phải bởi vì tiết mục đẹp bao nhiêu, khách quý ưu tú như thế nào, mà là tiếng đàn trong tiết mục.
[ a!!! Tiếng đàn thần tiên ! Thần tiên soạn nhạc! ]
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ này còn không phải là cái kia cùng Cố thị tổng tài hợp tấu trong video vai chính? Thế nhưng còn cầm dương cầm thi đấu đệ nhất, thật là trâu bò? ]
[ bản nhạc đầu nghe hay quá, theo thông tin tôi tra được trước kia Thẩm ca ca có ca khúc đã được giải thưởng, trời ạ, yêu quá! ]
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ chẳng lẽ không ai cảm thấy hai phần đầu của bản nhạc của Thẩm Lạc An rất giống bản nhạc của W.E sao? ]
[ lầu trên +1, bản thân là người hâm mộ, tôi cũng thấy bản nhạc này giống phong cách của W.E ]
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ W.E? Là có phải là người tôi thấy ở trang web nước ngoài DAWN, là đại thần đó sao? Má ơi, này Thẩm Lạc An sẽ không phải chính là W.E đi? ]
[ vốn dĩ chỉ là ăn dưa, sau đó tôi xem lại các bản nhạc của W.E ,tôi đã là fans của hắn, nhưng bản nhạc của hai người thật sự rất giống nhau ]
Anh nợ em một câu yêu thương!
[ một đám anh hùng bàn phím, nơi nào giống nhau? Vì sao các người lại xác định là sao chép tham khảo? Có rát nhiều ca khúc được sáng tác ra mỗi ngày nên giống nhau một chút không phải rất bình thường sao? ]
Hai bên tranh luận, có fans đem hình chụp cùng video phát ra từ trang web DAWN , fans W.E nhìn thấy liền nóng nảy chạy tới Weibo, nhìn xem không biết từ đâu ra có kẻ dám ăn vạ ca ca nhà mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Lạc An không nghĩ là bản nhạc đoạt giải ở Anh quốc kia lại bị fans W.E nghe ra là của W.E, mà điều làm cho hắn không nghĩ tới chính là những người đó thế mà lại cho rằng chính mình chính là W.E.
Mọi chuyện như hôm nay cũng tốt, Thẩm An Lạc cũng không thể bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net