Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 117

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Editor: Cheeng Cheeng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thẩm Lạc An nhìn nhạc phổ trong tay, nụ cười trên mặt cứng lại , mắt nhìn hướng camera, cắn chặt răng bước từng bước một tới trước đàn dương cầm.

Nhà giam là ca khúc hay nhất của W.E, cũng là ca khúc được đánh giá là “thần khúc” của W.E, tiếng đàn vang lên mang đến cho người nghe cảm nhận sự bi thương cùng áp lực từ tận tâm hồn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây là bản nhạc có độ khó cực cao, là bản nhạc kinh điển có những đoạn nhạc có độ khó cao mà rất nhiều nghệ sĩ dương cầm rất khó đánh lại được, nhưng đều thất bại, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Phil là một trong số ít người đàn lại thành công

Thẩm Lạc An cúi chào mọi người trong khán phòng rồi ngồi xuống, đôi tay nhẹ nhàng chạm trên phím đàn, ánh mắt hơi chớp rồi buông xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chắc là sẽ đánh đàn giống như lúc thi đấu, chỉ cần kĩ thuật của mình không kém W.E, nếu đàn bản Brave thì mọi người sẽ không biết, hẳn là cũng có thể ứng phó qua…

Nhưng lúc này Thẩm Lạc An lại xem nhẹ một việc, bản Brave cùng bản nhà giam không giống nhau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Các fan chưa từng nghe W.E đánh bản Brave, nhưng bản nhà giam mà W.E đánh, hơn nữa có nhiều fans đã nghe lại rất nhiều lần.

Khi tiếng đàn vang lên trong phòng liền có người cảm thấy không đúng, nhưng cũng chỉ nghĩ do lâu không đánh bản nhạc này nên mới khác lạ như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi bản nhạc đàn dần đi đến đoạn cao trào kinh điển, tiếng đàn lại bình lặng, không thể đánh được những nốt cao, mọi người trong phòng không cảm nhận được điều gì từ tiếng đàn.

“Sao lại thế này? W.E đàn dương cầm lại bình thường như vậy sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hắn thật là W.E sao? Tiếng đàn của hắn không hề có tình cảm.”

“Tôi không tin W.E sẽ đàn như vậy, bản này cần phải có kĩ thuật mới có thể đàn được.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mọi người trong phòng nghị luận sôi nổi, nhìn về phía Thẩm Lạc An với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Mà lúc này trên mạng cũng bởi vì bản nhạc vừa đánh mà lên trang nhất, đều nói đó không phải cách chơi đàn của W.E, người nhận mình W.E không có thực lực đang thổi phồng khả năng, không phải bản nhạc nổi tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tin tức đó khiến cho nghệ sĩ dương cầm Phil tức giận, khiến Phil đăng tin lên Weibo ngay trong ngày hôm đó.

[âm nhạc của W.E là nhất , nhà giam là bản nhạc tôi yêu thích nhất, tôi không cho phép có người chửi bới nó, càng không cho phép ai làm bẩn thanh danh của W.E! ]

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cố Ngôn Sanh xem toàn bộ chương trình phát sóng trực tiếp, sau khi đóng mày tính lại liền dựa lên thành ghế, trong mắt tràn đầy suy nghĩ cùng sắc mặt khiến người khác không thể nhìn thấu.

Đường Sóc đem ca khúc chủ đề đã hoàn thành trong máy tính hoàn thành phát ra, xoa xoa cái cổ đau nhức , nhìn về phía Ôn Niệm Nam đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ăn mặc màu lam nhạt áo khoác len người ngoan ngoãn ngồi ở phía trước cửa sổ phủng một quyển sách nghiêm túc nhìn, Đường Sóc nhìn một màn này ngốc ngốc cười.
Nhìn người khoác chiếc áo len màu lam nhạt đang ngồi ngoan trước của sổ chăm chú đọc sách, làm cho Đường Sóc thấy khung cảnh ấy rồi cười ngốc nghếch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hôm nay chúng ta mời đến chính là DAWN “đệ nhất đại thần” W.E! Hoan nghênh!”

“Chào mọi người, tôi là W.E - Thẩm Lạc An.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam đột nhiên nghe được W.E bàn tay cầm sách dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía màn hình lớn trên tường.

Trong màn hình là Thẩm Lạc An

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm Thẩm Lạc An, cho rằng hắn lại nghĩ tới ký ức không vui, vội vàng đi tới chỗ nhân viên đang mở TV nói: “ Đổi kênh đi, cái này rất khó coi.”

“A? Được thôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không cần đổi, cậu tiếp tục xem đi.”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn sách trong tay , không có mở miệng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

TV không ngừng truyền đến giọng nói của Thẩm Lạc An, cho đến lúc MC hỏi bản nhà giam được sáng tác như thế nào, Ôn Niệm Nam mới ngừng lật sách rồi nhìn về phía TV.

“ Bản Nhà giam được tôi sáng tác khi sống ở một thung lũng, lúc ấy bị người hãm hại lưu lạc Anh quốc không nơi nương tựa, đó là đoạn thời gian phải chịu rất nhiều khổ ải khiến cho bản thân suy sụp vô cùng nên sáng tác ra bản nhạc này.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam nghe thấy Thẩm Lạc An nói xong, rũ mắt xuống, trong mắt hơi hơi tối sầm lại.

Bởi vì tin Phil đăng Weibo làm rất nhiều người bắt đầu hoài nghi Thẩm Lạc An căn bản không phải W.E, nhưng lại không thể phủ nhận Thẩm Lạc An từ cao trung đã có phong cách sáng tác giống với W.E.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu là đúng người, vì sao lại đàn kém như vậy?

Rất nhiều người bàn tán trên trang web DAWN nhắn ở phía dưới trạng thái hoạt động của W.E, cũng nhắc nhở Thẩm Lạc An dùng tài khoản W.E để chứng minh bản thân, nhưng Thẩm Lạc An lại trước sau chưa mở miệng đáp lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cao ốc Cố thị.

Cố Ngôn Sanh nhíu chặt mày nhìn người trước mặt, trầm giọng nói: “Lạc An, em nói thật với tôi, em thật sự là W.E sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thẩm Lạc An chưa từng thấy Cố Ngôn Sanh nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén như vậy, nhất thời cơ thể cứng lại.

Vào thời điểm này hắn không thể phủ nhận mình không phải W.E, chỉ có thể cúi đầu xuống nhận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Là, em là W.E, Ngôn Sanh anh làm sao vậy?”

“Không có gì… Ngươi đã là W.E thì không cần lo lắng tin tức trên mạng, đi về trước nghỉ ngơi đi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thẩm Lạc An gật đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sanh, lại không nhìn thấy nét mặt bất ngờ, vui vẻ của hắn khi biết mình là W.E, không cam lòng xoay người rời đi.

Cố Ngôn Sanh nhìn bóng dáng Thẩm Lạc An , đi đến phía trước cửa sổ bậc lửa châm một điếu thuốc rồi nhìn chiếc xe dưới lầu, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

[ Thẩm Lạc An hãy ra làm sáng tỏ! Rốt cuộc ngươi có phải W.E hay không? Không phải cũng đừng giả danh W.E để lừa bịp chúng ta! ]

[ Phil chính là đầu heo, kĩ thuật đàn không bằng Thẩm Lạc An liền bắt đầu ăn vạ nói là mạo danh thay thế ]

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

[ Thẩm Lạc An chính xác ở Anh quốc đã trải qua những ngày cực khổ nên viết ra bản nhà giam, hắn đương nhiên là W.E ]

[ nếu không thừa nhận là giả mạo, hãy dùng tài khoản W.E tài khoản đăng một tin thanh minh đi! ]

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

[ các ngươi nếu là cảm thấy Thẩm Lạc An là giả mạo liền đi DAWN nhắn lại a ]

[ tỷ muội ta nhắn lại thật nhiều vô dụng a, W.E nhà ta có lối sống bàng quan nên ngày thường không đăng nhập tài khoản a ]

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

[ chờ W.E đại đại hồi phục ]

Bên kia Thẩm Lạc An lạnh mặt gọi điện thoại cho ai đó nói: “Cho anh đi trộm tài khoản mà còn không thành công!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thẩm tiên sinh, trên trang web DAWN bảo vệ thông tin tác giả nên có tính bảo mật rất cao, không có khả năng trộm được”

“Vậy anh hãy suy nghĩ biện pháp đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đinh

Cảnh báo! Có người đang trộm tài khoản của bạn, đã bị hệ thống bảo mật chặn lại!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam đột nhiên nhận được tin nhắn của trang web nhắc nhở phòng trộm, nhìn qua tài khoản rồi thoát ra, liền thấy Đường Sóc đang dùng di động xem Thẩm An Lạc đàn bản nhà giam.

Đường Sóc nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang nhìn mình, cảm thấy mất tự nhiên liền gãi gãi đầu, cất di động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu nói Thẩm Lạc An hắn thật sự là W.E sao? Tôi xem Phil nói hắn là thế thân, nhưng tôi nghe qua thấy nhạc của Thẩm Lạc An có phong cách giống với đại thần W.E , thật không nghĩ rằng đại thần mà tôi vô cùng sùng bái lại là Thẩm Lạc An.”

Ôn Niệm Nam nghe Đường Sóc nói sửng sốt, mở miệng nói: “ Cậu thực sự sùng bái W.E sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đương nhiên, chỉ cần là thích âm nhạc đều sẽ sùng bái W.E đi, Niệm Nam biết không? Cậu biết W.E sao? Hắn rất lợi hại, đánh đàn soạn nhạc đều là số một, đáng tiếc hắn vô cùng thần bí, không muốn lộ mặt.”

“Ai ngờ khi hắn lộ mặt liền phá hỏng hình tượng, so với Phil lại không có kĩ thuật đàn bằng, còn hủy hoại bản nhạc trong lòng tôi, còn không bằng lúc chưa xuất hiện, thế mà hắn lại là đại thần W.E”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam nhìn một bên dương cầm, thấp giọng nói: “Hắn không phải”

“Cái gì? Sao cậu biết hắn không phải?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam không nói gì, mà là đứng lên đi tới trước đàn dương cầm rồi ngồi xuống.

Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng đàn, là nhà giam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ thấy đôi tay kia bay múa ở trên từng phím đàn đen trắng liền vang tiếng đàn tuyệt hảo, bản nhạc như thực như mộng, như thật như giả, đột nhiên tiếng đàn được đẩy lên cao làm người ta cảm thấy áp lực tuyệt vọng…

Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Đường Sóc vẫn sững sờ ở tại chỗ dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rõ ràng là một bản nhạc khó như vậy nhưng trên ngón tay hắn lại giống như nước chảy mây trôi.

Ôn Niệm Nam xoay người nhìn về phía Đường Sóc, lại nhìn đến đối phương cứng người tại chỗ không có phản ứng, Ôn Niệm Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đường Sóc."

Đường Sóc lúc này mới tỉnh táo lại, vẻ mặt không thể tin tưởng chỉ vào đàn lại chỉ chỉ Ôn Niệm Nam, nói lắp bắp: “Cậu, cậu là…W.E?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ừ.”

“Trời ạ! Ca khúc cậu viết hiện tại chính là ca khúc mới mà W.E đã nói sao? Vậy vì sao ngay từ đầu cậu lại không thừa nhận? Nếu ngay từ đầu cậu đã thừa nhận thì làm gì mà Thẩm Lạc An lại dám nhảy vào.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ngay từ đầu tôi không muốn có phiền toái nhưng cũng không nghĩ sẽ gặp Thẩm Lạc An cho nên không có thừa nhận, nhưng hắn hiện tại ở trong tiết mục nói bản nhà giam là do những điều hắn đã trải qua nên viết ra.”

“Tự mình trải qua?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam ánh mắt hơi hơi chớp, nhìn đàn dương cầm thấp giọng nói: “Nhà giam là kí ức tối tăm sau khi mẹ tôi qua đời, mà Thẩm Lạc An lại nói dối nói là hắn trải qua để lừa gạt fans, tôi không cho phép hắn làm bẩn vẻ đẹp cao quý của âm nhạc, càng không nghĩ để hắn lừa gạt fans của W.E.”

Đường Sóc đau lòng tiến lên cầm tay Ôn Niệm Nam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đột nhiên nghĩ tới cái gì.

“Nói như vậy các ca khúc đạt giải thưởng âm nhạc của Thẩm Lạc An đều lấy từ sáng tác của cậu? Nha quốc kia đầu cũng là?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi không biết.”

Đường Sóc vội vàng lên mạng tìm ca khúc bật lên cho Ôn Niệm Nam nghe, Ôn Niệm Nam sau khi nghe được ngẩn ra rồi gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Này…khi tôi vừa mới gia nhập DAWN khi tiếp xúc ca khúc đầu tiên, khi đó họ nói phải dùng những bản nhạc có nội dung”

Đường Sóc sau khi nghe được thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ánh mắt hiện lên một tia sáng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Niệm Nam, mật khẩu tài khoản DAWN của cậu nhiều không?”

Mà lúc này nôn nóng chờ đợi W.E hồi phục fans đột nhiên đều thu được một cái thông báo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đinh 〜 các bạn đặc biệt chú ý 『W.E』 đã hoạt động.

[ tin tức về bản nhạc nhà giam hoàn toàn không đúng, trước mắt bản nhạc đó chỉ có ở tài khoản của DAWN, tôi không có tài khoản ở trang web nào khác, nghe thấy rất nhiều hỏi tôi có tham gia tiết mục không, trước mắt tôi không có tham gia tiết mục tết, về sau có lẽ sẽ thử xem, gần đây luôn có người muốn trộm tài khoản của tôi, nếu phá được hệ thống an toàn của DAWN thì ngươi hãy trộm ]

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lời này vừa nói ra vô tình vả mặt Thẩm Lạc An, thể hiện W.E cũng không có tham gia tiết mục tết, cho fans thấy quan điểm của bản thân với sự việc .

Trong thời điểm các fans trên mạng đàn bàn luận xâu xé, nhân viên phòng làm việc đã đăng một cái video, video chỉ quay một đôi thon dài tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà trong video này chủ nhân của đôi tay đang đàn bản nhạc nhà giam…
Bình Luận (0)
Comment