Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cha cậu…Anh nợ em một câu yêu thương!
“Niệm Niệm, con cho thằng bé thêm một cơ hội nữa được không con? Coi như con nể mặt mẹ đi?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Có lẽ vì cha cậu, vì công ty… cũng có lẽ là vì sức mạnh trong tim cậu vẫn chưa chấp nhận thất bại, muốn thử một lần cuối cùng…Anh nợ em một câu yêu thương!
“Niệm Niệm con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ sẽ nói dì Lam nấu ít cháo bổ cho dạ dày mang lên, con cứ nghỉ trước đã.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Vân nhẹ tay đóng cửa phòng, nặng nề xoay bước tới phòng làm việc. Vừa mới đi tới đã nghe thấy tiếng cãi lộn bên trong, bà đẩy cửa tiến vào.Anh nợ em một câu yêu thương!
Không biết vừa rồi hai người trong phòng nói chuyện gì, chỉ thấy hai tay Cố Ngôn Sinh đang túm cổ áo Chu Nguyên Phong, trên mặt tức giận nổi đầy gân xanh trừng mắt nhìn anh.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh không cam lòng thả tay, đứng sang bên cạnh, tức giận nói: “Dựa vào đâu mà mẹ tước quyền quản lý công ty của con giao cho Nguyên Phong? Mẹ đã nói chuyện với ông nội chưa?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Thấy Cố Ngôn Sinh đen mặt không nói, Lục Vân tiếp tục: “Còn nữa, thời gian tự do của thằng nhóc mày từ giờ cũng kết thúc, từ hôm nay trở đi sinh hoạt thường ngày của Niệm Niệm mày đều phải phụ trách, chăm sóc cho tới khi thân thể sức khỏe thằng bé tốt lên mới thôi, trong thời gian này không cho phép mày ra ngoài gặp kẻ hèn hạ Thẩm Lạc An kia nữa.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mày có đồng ý hay không không quan trọng, chỉ cần nhớ rõ một ngày mày không đồng ý, công ty thêm một ngày do Nguyên Phong nắm quyền, chừng nào thân thể Niệm Niệm được mày chăm sóc khỏe lên, mẹ liền trả công ty lại cho mày.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông nội mày vẫn chưa biết chuyện này, nếu như ông nội biết mày đối xử với Niệm Niệm thế nào, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho mày đơn giản thế này đâu!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh cắn răng nghiến lợi trả lời: “Vâng.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Dì Lam đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, bởi vì hôm nay có cả bà chủ và Chu Nguyên Phong ở đây, đã lâu rồi trong nhà không nhiều người như vậy, bà bận rộn nấu canh thái thịt không ngừng tay.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ai nha! Cậu chủ làm tôi sợ muốn chết, có chuyện gì vậy?” Dì Lam giật mình đánh thót một cái, quay đầu lại hỏi.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi nhớ rõ ràng là bác gái bảo cậu bưng lên cơ mà.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88Anh nợ em một câu yêu thương!
Chu Nguyên Phong không thèm để ý hắn, đi tới nói với dì Lam: “Dì Lam, dì mặc kệ hắn, bác gái nói sau này ăn uống sinh hoạt thường ngày của Ôn Niệm Nam đều do A Sinh phụ trách, để hắn tự nấu cháo, chính mình gây họa, đừng có để người khác phải theo sau chùi mông hộ.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Tay Cố Ngôn Sinh nắm chặt thành đấm, toàn thân giận phát run, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giương mắt trừng Chu Nguyên Phong. Thấy Cố Ngôn Sinh thật sự tức điên rồi, Chu Nguyên Phong cũng không trêu hắn nữa, lắc đầu nói: “Đùa thôi, dì nấu xong thì đưa cho hắn bê lên là được, chúng ta đừng gây khó dễ cho Cố đại tổng tài nữa.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Quả nhiên chỉ có bà chủ mới khiến cậu chủ phải thỏa hiệp, cậu chủ vẫn nghe lời bà chủ nhất.” Dì Lam nhìn người trong phòng khách, khẽ nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh liên tục hút thuốc, bực bội nhả khói, tay rủ xuống gõ gõ trên ghế sofa theo nhịp. Nhớ lại vấn đề Ôn Niệm Nam vừa nói lúc nãy, rốt cuộc vẫn không hiểu cậu có ý gì.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngôn Sinh, anh thế nào? Hôm nay anh rời đi vội vàng như vậy không có chuyện gì xảy ra chứ?” Đầu bên kia truyền tới giọng Thẩm Lạc An đang lo lắng.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Có nha, em ăn rồi, đang xem lại bản nhạc phổ.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cố Ngôn Sinh, tới bưng cháo đi, ngồi đấy gọi điện cho ai đó?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Là anh Chu sao? Anh Chu cũng ở đó à?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Là vì em đã là gì sai sao?” Giọng Thẩm Lạc An nức nở như đang chực khóc thêm vài phần hoang mang bất lực khiến người ta không khỏi cảm thấy phải thương yêu.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy khoảng thời gian này chúng ta không thể gặp nhau sao?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cố Ngôn Sinh, thằng nhóc cậu lại lề mà lề mề cái gì đấy? Cháo đã nấu xong rồi, còn không mau bưng lên phòng đút cho Niệm Nam, Niệm Nam còn chưa ăn gì đâu đó.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi ngắt điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Lạc An thay đổi, không hề còn vẻ thương tâm khổ sở, thay vào đó chỉ tràn đầy ý hận. Nghe thấy Ngôn Sinh tự tay đút cho Ôn Niệm Nam ăn, điện thoại gần như bị y bóp nát.Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Thẩm Lạc An ngày càng khó coi, bỗng nhiên y đứng bật dậy giơ tay hất đổ toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi phát tiết xong, nhìn xuống mặt đất là một đống bừa bộn, Thẩm Lạc An dần dần bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.Anh nợ em một câu yêu thương!
Chu Nguyên Phong từ trong phòng bếp đi ra, ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy điều khiển bật tivi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh lạnh lùng nhìn anh một cái: “Việc của cậu chắc? Tổng giám đốc! Chu!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Người bên cạnh im lặng, lại tiếp tục đốt thuốc. Chu Nguyên Phong nhìn Cố Ngôn Sinh đầy ẩn ý, anh biết Cố Ngôn Sinh tin tưởng mình, nhưng tất cả quyền lợi trong công ty giao cho một người ngoài, trong lòng Cố Ngôn Sinh sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, mất kiên nhẫn mở miệng nói: “Không phải cậu nói cháo nấu xong rồi sao? Lừa tôi à?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Chu Nguyên Phong nở một nụ cười thờ ơ hiếm thấy, ngả người dựa lên ghế, hai người đều không nói gì nữa, nghĩ cái gì trong lòng đều tự biết.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu chủ, cháo xong rồi đây.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chu Nguyên Phong cậu có ý gì?” Trong giọng nói tràn ngập tức giận, rõ ràng người đang nói vô cùng bực bội.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh không đáp lại, cầm khay đi thẳng lên tầng, nhưng tiếng bước chân lại cực kỳ vang dội khiến dì Lam phải cố gắng nhịn cười.Anh nợ em một câu yêu thương!
Chu Nguyên Phong bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, vào bếp giúp đỡ.