Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 74

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

“Cái mặt cậu kiểu gì đấy? Không muốn thấy tôi đến thế cơ à? Sao vừa nhìn tôi đã trưng cái biểu cảm thất vọng kia là thế nào?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong tay Chu Nguyên Phong cầm theo máy tính cùng một túi giấy tờ, tiện tay đặt lên bàn, ngước mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sinh.

Một lúc sau mới Cố Ngôn Sinh mới không kiên nhẫn đáp lại: “Không phải.”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu tưởng tôi mù hay gì, cái vẻ thất vọng trong mắt cậu tràn ra ngoài rồi kìa, cậu đang ngóng ai thế?”


Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không ai hết.”

Ánh mắt Chu Nguyên Phong hơi trầm xuống, như đoán ra cái gì, anh quay đầu sang hỏi chú Từ: “Chú Từ, Niệm Nam có ở nhà không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh vừa nghe thấy anh hỏi Ôn Niệm Nam, trong mắt thoáng vẻ bối rối, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong.

“Phu nhân hồi trưa ra ngoài vẫn chưa trở về.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong lại nhìn Cố Ngôn Sinh, mặt còn tỏ vẻ “ra là thế” khiến hắn bỗng nổi ý định muốn đánh người luôn.

“Bác gái đâu rồi?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

“Đang ở trên phòng làm việc chờ cậu.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Oh, tôi lên đó đưa dì mấy tài liệu trước.”

Cố Ngôn Sinh đi tới cửa ngó ra bên ngoài, xoay người vào lại phòng khách thì thấy chú Từ đang cầm mấy thứ đồ từ tầng hầm đi lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đấy là cái gì?”

“Bà chủ bảo tôi xới đất bỏ vào mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ để trồng hoa, phu nhân rất thích chăm mấy loại cây cỏ nhỏ nhỏ này, cậu ấy mà thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ah, đi làm đi.”

Chú Từ thấy Cố Ngôn Sinh định lên tầng, bỗng mở miệng hỏi: “Cậu chủ, ngài có muốn làm cùng không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tôi không thích mùi bùn đất, bẩn lắm.”

Thấy cậu chủ nhà mình có vẻ không thích, chú Từ thức thời không hỏi nữa, cầm dụng cụ đi tới mấy chậu hoa loay hoay. Cố Ngôn Sinh dừng bước, quay đầu nhìn mấy cái chậu đằng kia. Năm đó khi mới kết hôn, Ôn Niệm Nam trồng rất nhiều cây đặt ngoài ban công, mỗi ngày đều ra đó tưới nước chăm sóc chúng, xong xuôi lúc đi vào trên mặt lúc nào cũng tủm tỉm cười.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Về sau có một lần Cố Ngôn Sinh ra đứng ngoài ban công hút thuốc không còn thấy nhiều chậu cây như thế nữa.

Hôm đó trời nổi gió lớn, một trận gió thổi mạnh qua hất đổ chậu cây xuống dưới, chẳng may rơi thẳng đập vào bả vai của Cố Ngôn Sinh, chậu cây kia vừa được tưới đẫm nước, toàn bộ bùn đất dinh dính đều ập lên ngực hắn, áo sơmi cũng như áo vest đều bị bắn bẩn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn từ trên xuống dưới của mình vừa bẩn vừa có mùi đất bùn khó ngửi, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền đen lại.

Ôn Niệm Nam khi đó vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy toàn thân Cố Ngôn Sinh nhếch nhác bẩn thỉu đầy bùn thì cứng đờ đứng tại chỗ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh cũng đã quên mất lúc ấy mình nói cái gì với cậu, nhưng từ đó trở đi trong nhà không thấy một chậu cây nào nữa.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Giọng Chu Nguyên Phong từ cầu thang truyền tới, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại nhìn anh. Chu Nguyên Phong chậm chạp khẽ bước xuống, ánh mặt dính chặt lấy hắn.

“Tôi nghe bác gái nói cả cậu lẫn Ôn Niệm Nam đều không muốn đi nghe nhạc cùng nhau?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tôi lười đi chung với cậu ta”

“Thế sao Niệm Nam lại từ chối vậy? Cậu ấy cũng lười đi cùng cậu à? Có vẻ như cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi nha.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tay Cố Ngôn Sinh hơi nắm lại, hắn có chút bực bội: “Việc của cậu chắc?”

Chu Nguyên Phong bất ngờ lôi ra hai tấm vé, giơ lên vẫy vẫy lắc lư trước mặt Cố Ngôn Sinh.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu thật sự không muốn đi sao? Tôi mất bao nhiêu công giúp cậu đó.”

“Tôi nói rồi, tôi không thèm.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vé này có thể vào thẳng hậu trường gặp mặt trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó, tôi nhớ trước đây Niệm Nam cực kỳ hâm mộ ông ấy, chắc chắn là cậu ấy rất muốn tham gia.”

Chu Nguyên Phong nhìn thằng bạn lộ vẻ do dự, trong mắt loé lên một tia gian xảo, cố ý nói: “Cậu không cần đúng không, tôi tự đi nghe vậy.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói xong xoay người giả vờ định rời đi, đột nhiên hai tấm vé trong tay bị cướp lại. Anh quay đầu, ánh mắt đầy vẻ hỏi chấm nhìn Cố Ngôn Sinh.

Hắn đứng ngẩn người nhìn hai chiếc vé trong tay, thế quái nào lúc nãy vừa thấy Chu Nguyên Phong muốn đi mình lại vội vàng giật lấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không phải cậu vừa kêu không cần sao?”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Sao lại không? Để cái loại mù âm điếc nhạc như cậu đi mới gọi là lãng phí.” Dứt lời xoay người bước nhanh lên lầu.

———————-

Anh nợ em một câu yêu thương!

Khi Ôn Niệm Nam từ bệnh viện đi ra có chút ngây người, bác sĩ Lý nói rằng đêm qua có người đã đến bệnh viện hỏi thăm tin tức của cậu.

Người đó là ai… tại sao lại muốn nghe ngóng tin tức về mình…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao, xoa nhẹ cái đầu còn đang đau nhức, bước tới cạnh xe.

Ở trong một góc khuất không ai chú ý tới lại có người đang nhìn chằm chằm theo dõi cậu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mới vừa đi đến bãi đỗ xe Ôn Niệm Nam đã cảm giác có người đi theo mình, cậu hơi ngừng lại, liền sau đó vội vàng chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên trong. Vừa định sập cửa thì đột ngột có một bàn tay vươn ra ngăn lại, trong mắt Ôn Niệm Nam là vẻ hoảng sợ, muốn giơ chân đá hắn thì chủ nhân của bàn tay nọ đã thò mặt ra.

“Đừng đánh, Niệm Nam, là tôi.” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đường Sóc?”

“Là tôi là tôi.” Lúc này Đường Sóc mới chường mặt ra, nở một nụ cười nhìn cậu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam nhìn thấy Đường Sóc ở đây thì hơi ngạc nhiên, rất nhanh nhớ ra gì đó, biểu cảm liền trở nên cứng ngắc cúi đầu.

“Cậu… sao cậu lại biết tôi sẽ tới đây?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hoá ra Đường Sóc là người thăm hỏi tình trạng của mình…

“Hôm qua tôi nhìn thấy tên bệnh viện này in trên cái túi để trong xe cậu nên muốn đến xem xem, không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được cậu ở đây, haha có phải trưa nào cậu cũng tới đây không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Rõ ràng giọng điệu bông đùa của Đường Sóc vẫn giống như trước đây, thế nhưng trong mắt anh không hề có ý cười.

Nhìn khuôn mặt không biết cách che giấu cảm xúc của Đường Sóc, cậu liền hiểu được anh đã biết cả rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Có phải cậu biết hết rồi không…”

“Niệm Nam.” Đường Sóc đột nhiên cắt ngang lời của Ôn Niệm Nam, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không sao đâu… không có gì, cậu không cần phải giải thích.”

Nghe Đường Sóc nhỏ giọng an ủi mình, Ôn Niệm Nam há miệng không biết đáp lại thế nào, cúi đầu xuống, tay nắm chặt vô lăng, kiềm chế cảm xúc trong mắt. Bỗng nhiên thân xe lắc lư một cái, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía tay phải, Đường Sóc đột ngột mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh cậu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu muốn làm g…”

“Tôi không lái xe tới đây, Niệm Nam cậu đưa tôi về được không? Đường xa như vậy cậu nỡ lòng để tôi tự về sao?” Đường Sóc chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam nhìn thấy vẻ mặt này của anh, không biết làm thế nào đành bó tay, khẽ thở dài: “Được.”

Đường Sóc thấy cậu đồng ý, cười híp cả mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhanh chóng cài dây an toàn vào sợ Ôn Niệm Nam đổi ý. Trên đường đi, Đường Sóc không ngừng nói chuyện, kể lại mấy kỷ niệm vui hồi còn đi học trước đây, cười vui vẻ tới mức chảy cả nước mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Có một lần tôi trốn trong thư viện đợi cậu, kết quả chờ mãi vẫn chưa thấy cậu đến nên chui vào một góc giữa mấy cái giá sách ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì phát hiện bị khoá lại bên trong, nửa đêm muốn đi vệ sinh đành phải nhịn, haha hồi đó vui biết bao.”

“Đợi tôi?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Khi đó tôi nghe lén bạn cùng bàn cậu nói cứ tới trưa là cậu sẽ đến thư viện đọc sách, tôi bám theo cậu muốn được nhìn thấy cậu nhiều một chút.”

Ôn Niệm Nam nghe thấy mấy câu này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, mím chặt môi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Sở dĩ tôi hay đến thư viện giữa trưa là vì…”

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam không nói tiếp nữa, quay đầu nghi hoặc hỏi thêm: “Vì sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Bởi vì… Cố Ngôn Sinh, vì hắn giữa trưa đều sẽ tới thư viện.”

“Thế sao? Hoá ra là như vậy, mà… cũng không sao, haha.” Trong giọng nói mang theo vài phần thất vọng cùng tủi thân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau đó hai người đều không ai nói chuyện nữa, trong xe liền rơi vào tĩnh lặng. Đến đường Nhạc Tình, Ôn Niệm Nam đỗ lại trước cửa studio của Đường Sóc, tắt máy quay sang nhìn anh.

“Đến rồi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ừm.” Đường Sóc mở cửa xuống xe, tay vặn chốt cửa lại chưa buông ra.

“Niệm Nam, lần sau tôi có thể hẹn cậu cùng đi thư viện được không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam khẽ giật mình, quay đầu sang nhìn anh, trả lời: “Được.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn này thì Đường Sóc mới lộ ra núm đồng tiền, thả tay khỏi chốt cửa, Ôn Niệm Nam nhìn theo anh chậm rãi đi tới studio, vẫy vẫy tay tạm biệt Đường Sóc, khẽ thở dài rồi lái xe rời khỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

———————-

Ôn Niệm Nam đỗ xe cẩn thận rồi mở cửa, vừa bước xuống đã thấy mấy chậu cây trước sân có dấu vết bị đào bới, đống đất bùn ướt trong chậu vung vãi ra ngoài.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chú Từ, dì Lam muốn lấy mấy cái chậu này trồng rau sao?”

Trong tay chú Từ đang cầm chiếc xẻng, đi tới gần cười trả lời: “Bà chủ nói chúng tôi lấy mấy cái bồn hoa cũ để lâu không dùng, xới ít đất đắp vào để trồng hoa.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam vừa nghe thấy là đang định trồng hoa thì ngạc nhiên, liếc mắt lên ban công trên lầu, do dự nói: “Ngôn Sinh có biết không? Anh ấy đồng ý sao?”

“Lúc nãy chúng tôi làm vườn cậu chủ còn đứng bên cạnh quan sát, không thấy cậu chủ ý kiến gì, còn chủ động hỏi muốn trồng loại hoa nào.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thấy Cố Ngôn Sinh thế mà không từ chối mà đồng ý việc này, tuy có chút không đoán được nhưng trong lòng Ôn Niệm Nam vô cùng vui mừng, cậu rất thích cây cỏ hoa lá, vì một vài nguyên nhân không thể tiếp tục chăm sóc nuôi trồng, bây giờ rốt cuộc lại có thể nhìn ngắm.

“Vậy… cháu tới giúp một tay được không? Cháu cũng muốn làm.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tất nhiên là được chứ, phu nhân, cậu dùng xẻng của tôi trước đi, tôi đi kiếm vài cái nữa mang tới.”

Ôn Niệm Nam nhanh nhẹn, thành thạo đeo găng tay lên cầm xẻng xới đất cho chậu hoa, nghĩ tới khoảnh đất trơ trụi bỏ không mấy năm nay sắp được được bao phủ bởi những luống hoa xinh đẹp, cây cỏ xanh tốt, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam đổ một ít nước rồi xới chỗ đất xung quanh, tay chân đều lấm lem hết cả nhưng cậu không hề thấy bẩn, trong mắt tràn ngập hạnh phúc. Cậu đưa tay lau vết bẩn trên mặt, nhưng vì bàn tay cũng dính bùn đất nên càng quẹt càng khiến mặt mũi thêm lem nhem, bản thân cậu cũng không để ý tới.

Cố Ngôn Sinh đứng từ ban công trên tầng nhìn thấy cảnh này, giơ tay đang kẹp điếu thuốc cháy dở lên miệng mà hút một hơi, ngón tay gõ theo tiết tấu lên lan can, quan sát phía dưới, từ đầu đến cuối hắn cũng không rõ vì sao tên nhóc kia chỉ vì trồng mấy bông hoa thôi cũng vui vẻ như vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chú Từ cầm xẻng đào bới ở phía bên kia luống hoa, liến thoắng giảng giải về các loại hoa: “Phu nhân, trước kia ở nhà cậu cũng thường trồng hoa sao?”

Ôn Niệm Nam hơi ngây người, nụ cười treo trên khoé miệng cũng dần nhạt đi, một thoáng buồn vụt qua trong mắt, cậu im lặng lúc lâu mới trả lời: “Mẹ cháu rất thích hoa, bà ấy thích hoa bách hợp (Lily), trong nhà cháu trồng rất nhiều, cha mẹ cháu thường xuyên cùng nhau tưới nước cắt tỉa chăm sóc chúng, những bông hoa đó rất đẹp.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cha cậu vốn cũng không quan tâm cỏ cây hoa lá, nhưng vì để mẹ cậu vui vẻ nên ông đã mất rất lâu để học cách chăm sóc, có lẽ đó mới là tình yêu thuần khiết giữa hai con người…

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nợ em một câu yêu thương!

———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cầu vote! Cầu vote!

Đố vui có quà, đoán trúng sẽ được Chu Nguyên Phong thưởng que cay nha!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố cặn bã: Niệm Niệm, cùng nhau trồng hoa rồi ôm một cái được không?

Chu Nguyên Phong: chậc chậc, mắt muốn mù luôn rồi, đây là cái huyễn cảnh quần què gì vậy? Tên này vậy mà cưa sừng làm nghé bày đặt thẹn thùng đòi ôm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người cùng nhau đi nghe nhạc? Phil của Niệm Nam đang tới đâyyy
Bình Luận (0)
Comment