Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Trước kia? Vậy hiện tại không chơi sao?” Phil nghi hoặc hỏi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Phil không tiếp tục hỏi thêm, nhân viên hậu trường đưa hai người tới cúi đầu bên cạnh thì thầm vài câu, sau đó Phil quay sang nói với Ôn Niệm Nam: “Có muốn tới đánh thử đàn của tôi không, âm sắc rất tuyệt vời đó.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Sao thế?” Phil nghi hoặc hỏi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh chợt thẳng người dậy bước tới đứng cạnh Ôn Niệm Nam nói: “Muốn thì đàn thử một chút đi.”Anh nợ em một câu yêu thương!
———————-Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mau đánh thử đi, để tôi được nghe tiếng đàn của cậu.” Phil lùi sang bên cạnh cười nói, vẫy vẫy tay ra hiệu nhân viên bật sáng đèn phía trên dương cầm.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, uyển chuyển như bay múa giữa những phím đàn đen trắng, âm thanh tuyệt vời khiến người ta như mê như say vang lên, nhân viên công tác ở hậu trường đều ngây ngẩn cả người, ngỡ rằng thầy Phil mới là người đang đánh bản nhạc đó, dừng bước nhìn qua lại chỉ thấy một chàng trai trẻ lạ lẫm.Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi nghe ra đây là bản nhạc được đánh giá là khó nhất của Phil, tất cả mọi người đều lộ vẻ thán phục lẫn sợ hãi, chàng trai trẻ này vậy mà không có chút áp lực nào, thản nhiên nhẹ nhàng mà đánh.Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn của Ôn Niệm Nam, đầu hắn bỗng nổ ‘bùm’ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hết sức, không thể tin nhìn người đang đánh đàn.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh đã từng nghe một người đánh trôi chảy bản nhạc này vào hai năm trước, đó là W.E, khi ấy nghe qua phiên bản kia đã được W.E thay đổi vài chỗ để khiến bản nhạc mang phong cách đặc biệt của mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
Phil lúc này đứng bên cạnh quan sát người đang chìm đắm trong âm nhạc, trong mắt ông tràn đầy kích động, nóng bỏng rực sáng. Tại sao Phong chưa từng nói với ông đứa trẻ này có thiên phú cực cao như vậy, tài năng thế này không thể để uổng phí…Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ thân đến tâm Ôn Niệm Nam đều vùi trong thanh âm của tiếng đàn, càng đánh càng nhập thần, khi đàn tới đoạn cậu thích nhất, Ôn Niệm Nam không kiềm chế được mà cười lên, trong mắt loé sáng, nụ cười rực rỡ sáng lạn kia khắc vào tận trong lòng tất cả những người có mặt ở đó.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam thành công đánh ra nốt cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ chạm lên từng nốt, nở một nụ cười từ đáy lòng. Cậu quay đầu sang muốn hỏi ý kiến Phil xem ông thấy mình đàn thế nào, lại phát hiện dưới sân khấu ai cũng tràn ngập kinh sợ, sững sờ nhìn mình chằm chằm.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh đang ngây người nhìn cây dương cầm, đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn cậu, thần sắc trong đó không ai hiểu thấu.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cháu… là Ôn Niệm Nam.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thầy Phil đã từng nói với bên ngoài rằng cả đời này mình sẽ không nhận đồ đệ, bởi vì ông cảm thấy thiên phú âm nhạc của người trẻ tuổi bây giờ rất bình thường, không muốn dạy bọn họ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong lập tức kéo tay Ôn Niệm Nam định rời khỏi đó, cậu cúi xuống nhìn tay mình đang bị Cố Ngôn Sinh giữ chặt, mắt chớp chớp vài cái.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam ngoái lại nhìn Phil thì bị một cánh tay đưa tới xoay đầu cậu về trước, Cố Ngôn Sinh lạnh mặt gằn giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không được nhìn, về nhà!”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu học chơi bản nhạc đó từ khi nào?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh cau mày, không kiên nhẫn: “Bản nhạc cậu vừa đàn lúc nãy, học từ khi nào?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Mười bảy mười tám tuổi…Anh nợ em một câu yêu thương!
“Buổi kỷ niệm ngày thành lập trường cấp ba sao không thấy cậu đàn giỏi như vậy, liên tục đánh sai nốt, nhịp điệu thì hỗn loạn, bây giờ xem ra lần trước là cậu cố tình để cả lớp phải xấu hổ, khi ấy giáo viên còn đề cử cậu mà không phải Lạc An lên biểu diễn, lại không ngờ cậu khiến cô ấy mất hết mặt mũi.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“À, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lần đó lớp Đường Sóc cũng đăng ký tiết mục biểu diễn dương cầm, hắn lên sân khấu sau cậu, cậu cố ý mắc lỗi để hắn được dịp thể hiện sao?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đường tiểu thiếu gia kia ngày ngày bám riết lấy cậu, đi đâu cũng thấy hình ảnh hắn lẽo đẽo theo sau, hah, chẳng phải lần đó còn tỏ tình với cậu trước mặt toàn bộ thầy cô và bạn bè còn gì.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Lý do? Ngoài việc giúp người tình nhỏ của cậu thì còn có thể có nguyên nhân gì?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe Ôn Niệm Nam bảo tay bị thương, ánh mắt Cố Ngôn Sinh lộ rõ vẻ khinh thường, cảm thấy cậu nói dối hết lần này tới lần khác không một câu nào là thật, vừa định mở miệng bóng gió lại chợt giật mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam chỉ cúi đầu, im lặng nhìn dòng xe cộ bên ngoài, ở nơi Cố Ngôn Sinh không nhìn thấy, trong mắt thoáng qua một chút thấy vọng chán nản.Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi trưa hôm đó Ôn Niệm Nam tập đàn ở phòng piano của trường, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới đứng dậy tới nhà ăn dùng bữa trưa. Cậu vừa rời đi thì cửa phòng học phía sau liền mở ra, Thẩm Lạc An lạnh mặt, đầy vẻ ghen tị bước vào.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Lạc An không ngờ Ôn Niệm Nam đàn hay như vậy, lúc đầu y muốn phá dương cầm, nhưng giờ nhìn đôi tay thon nhỏ nhảy múa trên phím đàn kia thì y lập tức thay đổi ý định.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn bóng lưng Ôn Niệm Nam vừa rời đi, ánh mắt y lộ ra vẻ thâm độc.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Haha, Niệm Nam, cậu đang làm gì đó?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tớ được lớp tớ cử làm đại diện lên biểu diễn, bọn họ không ai muốn làm mấy việc khổ sai này, giáo viên thấy tớ biết chơi dương cầm nên cũng đồng ý, ủa? Niệm Nam, cậu cũng biểu diễn đánh piano sao? Trùng hợp quá nha.”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tớ xem lại chút, hmm… số thứ tự 15, Niệm Nam cậu thứ mấy?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Ôn Niệm Nam bỗng nghe được phía xa xa có bạn học đang gọi tên mình, nói với Đường Sóc một câu rồi đứng dậy rời đi.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Giáo viên bảo cậu tới phòng học lấy tờ danh sách chương trình để ở trên bàn chỗ bục giảng tới cho cô.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Bất thình lình một vật gì đó bị ném về phía cậu, theo bản năng cậu liền giơ tay lên đỡ, trong giây lát đó trên tay đột nhiên vô cùng đau rát, Ôn Niệm Nam chỉ cảm giác được tay cậu như bị thiêu đốt, cực kỳ đau đớn…Anh nợ em một câu yêu thương!
——————————Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh: Vợ tôi đánh đàn hay quá, thật xuất sắc~~~Anh nợ em một câu yêu thương!
Cố Ngôn Sinh: Ai nói thế? Lôi ra ngoài, chém!Anh nợ em một câu yêu thương!
* Tên chương là kiểu “Ánh đèn sân khấu chiếu trên thiếu niên dương cầm”, nghĩ mãi không biết xếp sao cho lọt tai nên đổi luôn tên chương.