Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 82

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Thẩm Lạc An lộ vẻ khó xử, chần chừ định mở miệng nói gì đó.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Ngôn Sinh, có chuyện này em không biết có nên nói cho anh hay không, tại vì em sợ anh nghĩ lung tung nên muốn giấu giếm anh, nhưng hôm nay gặp Đường Sóc cùng Niệm Nam đi chung với nhau, anh lại còn bị đánh thành thế này, em cảm thấy đau lòng thay anh.”

Cố Ngôn Sinh hơi giật mình, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì? Nói đi, không sao.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Hôm bác em tới công ty thì thấy anh trai của Đường Sóc là Đường Luân Hiên đi từ trong văn phòng Tổng giám đốc ra, bác em tìm thư ký Lý hỏi qua, thư ký Lý nói rằng đó là người mẹ anh tìm đến hợp tác, bảo là… tập đoàn Cố thị muốn cùng tập đoàn Khải Duyệt hợp tác đầu tư.”


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Em nói cái gì?” Sắc mặt Cố Ngôn Sinh đột nhiên thay đổi, đứng bật người dậy.

Tại sao mẹ mình lại tìm Đường Luân Hiên bàn chuyện hợp tác? Rõ ràng bà ấy biết hắn ghét cay ghét đắng nhà họ Đường, chợt hắn nghĩ tới gì đó, ánh mắt tối sầm lại.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Bảo sao không cho mình tới công ty, tự nhiên từ F trở về liền giao mọi việc cho Nguyên Phong quản lý, hóa ra mấy lời nói bắt mình chăm sóc cho thân thể Ôn Niệm Nam khỏe lên đều là giả.”

Thẩm Lạc An bên cạnh tiếp tục nói: “Sao bác Cố bỗng nhiên muốn hợp tác đầu tư với tập đoàn Khải Duyệt vậy? Bác gái không biết quan hệ giữa anh và Đường Sóc sao?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Bởi vì khả năng bị anh nắm trong tay của tập đoàn Khải Duyệt là thấp nhất, bà ấy muốn khống chế anh, muốn lợi dụng Khải Duyệt để đoạt quyền kiểm soát của anh.”

Hai mắt Thẩm Lạc An chợt lóe sáng, nói: “Bác Cố có phải ngay từ đầu đã muốn làm như vậy không, em nhớ là… em nhớ ra năm đó khi Ôn Niệm Nam ép em rời khỏi anh, dường như là nghe theo sắp xếp của mấy người bên nhà chính, em nghe bọn họ nói rằng không thể để anh có được số cổ phần mà ông nội anh để lại cho vợ tương lai của anh…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Nghe vậy Cố Ngôn Sinh sững sờ, sau khi Thẩm Lạc An mất tích, mặc kệ hắn dùng bao nhiêu thủ đoạn, phương thức để tìm người cũng không hề có lấy chút tin tức, chỉ dựa vào một mình Ôn Niệm Nam làm sao có thể một tay che trời như vậy, thì ra tất cả đều là do mẹ hắn… vốn dĩ từ khi đó mẹ hắn đã bắt đầu tính kế…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Bà ấy không muốn anh lên nắm toàn quyền, bà ấy luôn coi trọng quyền lợi và công ty hơn tất thảy thứ gì khác, sau khi kết hôn xong, bà ấy đã lập tức chuyển nhượng một phần cổ phần sang cho Ôn Niệm Nam.”

Cố Ngôn Sinh tựa hồ vừa hiểu ra điều gì, trong mắt là thứ cảm xúc không ai nhìn thấu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Thảo nào bác ấy đồng ý để Ôn Niệm Nam kết hôn với anh, nếu như anh kết hôn với em, vậy thì cổ phần không khác gì thuộc về anh, bởi vì chúng ta tâm đầu ý hợp, vì vậy em tất nhiên sẽ bằng lòng đưa cổ phần cho anh.”

“Bà ấy rõ ràng biết anh chán ghét Ôn Niệm Nam tới mức nào, dĩ nhiên anh sẽ không động tới cổ phần của cậu ta, cho nên bà ấy nhất định không đồng ý để anh ly hôn, bà ấy muốn dùng Ôn Niệm Nam để khống chế anh.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Nhưng mà tại sao bác gái lại làm như vậy? Chẳng phải anh là con một ư? Sao lại không đưa hết cho anh? Lẽ nào bác ấy lại định giao cả cho Chu Nguyên Phong?”

Cố Ngôn Sinh liếc nhìn Thẩm Lạc An, ngẩng đầu cười tự giễu: “So với một thằng con suốt ngày gây rắc rối khắp nơi thì hẳn bà ấy càng coi trọng Chu Nguyên Phong lúc nào cũng có thể xử lý mọi việc một cách hoàn hảo hơn.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trong mắt Thẩm Lạc An là sự ngoan độc, y tiến lên trước an ủi: “Vậy phải làm sao đây? Bây giờ như vậy, bác gái liệu có đồng ý cho anh ly hôn không?”

“Ly hôn?” Cố Ngôn Sinh nghe tới hai chữ đó liền ngây người.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Niệm Nam cùng bác gái không đồng ý với việc ly hôn, một người tước đoạt quyền lợi của anh, một người lén lút chạy đi gặp người đàn ông khác sau lưng anh, Ngôn Sinh, em thật sự thấy đau lòng thay anh đó…”

Cố Ngôn Sinh nhìn người kia đôi mắt đã hoe đỏ, dịu dàng nói: “Anh sẽ không để bà ấy thành công, ông nội cũng sẽ không đứng nhìn bà ấy khống chế nhà họ Cố.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Chỉ cần có thể lấy được chứng cứ Ôn Niệm Nam ‘vượt quá giới hạn’ liền có thể khởi kiện ly hôn, như vậy có thể lấy lại được cổ phần Cố thị dưới danh nghĩa của Ôn Niệm Nam, chỉ cần có bằng chứng thì cái gì cũng sẽ dễ dàng.”

Cố Ngôn Sinh sau khi nghe vậy thì giật mình: “Chứng cứ?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đúng vậy, chúng ta có thể tìm thám tử tư theo dõi cậu ta, một khi bằng chứng ngoại tình được chụp lại, anh có thể đưa bức ảnh ra tòa làm bằng chứng khởi kiện ly hôn, lúc ấy dù bác Cố muốn cản cũng không được, sau khi ly hôn anh có thể giành lại cổ phần công ty.”

Cố Ngôn Sinh nghe Thẩm Lạc An nói từng bước kế hoạch thì sững sờ, hắn cảm thấy người trước mặt có chút lạ lẫm. Thấy Cố Ngôn Sinh kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Lạc An ý thức được y vừa rồi không cẩn thận đã hơi nhiều lời, gương mặt lập tức lộ vẻ khó xử: “Ngôn Sinh, có phải anh đang cảm thấy em rất xấu xa không? Vì muốn anh ly hôn mà nghĩ ra kế hoạch như vậy, nhưng mà em yêu anh, em không muốn thấy anh bị bọn họ chèn ép, không muốn thấy anh phải chịu bất công ấm ức.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nhìn đôi mắt phiếm hồng kia, Cố Ngôn Sinh buồn bực tự trách mình một lúc vì nghi ngờ Thẩm Lạc An.

“Anh biết em muốn tốt cho anh, hiện tại người anh có thể tin tưởng chỉ có một mình em thôi Lạc An, anh sẽ tìm người theo dõi Ôn Niệm Nam, chỉ cần có chứng cứ anh lập tức đưa cậu ta ra tòa.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thẩm Lạc An âm thầm thở phào một hơi, kích động vui mừng nhào vào lòng Cố Ngôn Sinh.

“Cảm ơn anh, Ngôn Sinh.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hắn ôm chặt Thẩm Lạc An vào lòng, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

———————-

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sau khi về tới nhà, Ôn Niệm Nam hơi ngây người nhìn chiếc xe đậu trong sân, lúc sau cậu mới bước xuống đi vào phòng khách.

“Niệm Niệm con về rồi? Thời tiết bên ngoài có lạnh không?” Lục Vân nghe thấy tiếng động, mỉm cười đi tới.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam vẫn nhìn lên trên lầu, gật đầu nhỏ giọng đáp: “Cũng khá lạnh.”

Lục Vân thấy cậu mải ngước lên tầng, khẽ nói: “Con tìm A Sinh sao? Nó vẫn chưa về.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nghe Lục Vân nói hắn vẫn chưa trở về, cậu hơi ngạc nhiên: “Chưa về sao? Vậy còn chiếc xe ở bên ngoài?”

“Đó là xe Nguyên Phong lái tới, A Sinh lấy xe của Nguyên Phong ra ngoài.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam vừa định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng ô tô, cậu quay đầu lại nhìn. Thấy Cố Ngôn Sinh về muộn như vậy, Lục Vân ngẩng lên định quở trách vài câu lại thấy vết bầm tím trên mặt hắn, bà sững sờ hỏi: “Mặt bị làm sao vậy? Vừa ra ngoài đánh nhau với ai?”

“Oh, sao mẹ không hỏi ‘vị’ đang đứng bên cạnh một chút.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mặt Lục Vân tràn đầy kinh ngạc: “Niệm Nam đánh con? Sao lại thế được?”

“Con…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh đột nhiên lạnh lùng nói: “Không được phép nói dối, tôi muốn cậu nói sự thật!”

Ôn Niệm Nam liếc nhìn ánh mặt lạnh như băng của người trước mặt, đáp: “Là… Đường Sóc…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Đường Sóc?”

“Đúng vậy, em trai yêu quý của Tổng giám đốc tập đoàn Khải Duyệt, Đường Sóc, mẹ, người có biết hắn không?” Cố Ngôn Sinh đột nhiên có ý tứ sâu xa nhìn Lục Vân.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lục Vân nghe tới tập đoàn Khải Duyệt thì mắt liền tối sầm lại, thờ ơ hỏi: “Đánh thế nào? Lý do?”

“Tranh giành một thứ, một thứ cho dù con không thích, có ném đi cũng không muốn rơi vào tay hắn.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam nghe lời nói trong miệng Cố Ngôn Sinh về mình như vậy, chợt thấy lòng đắng chát. Lục Vân đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, cau mày tiến lên quan sát vết thương của hắn, mở miệng nói: “Bôi thuốc chưa? Sao lại bị bầm tím tới mức này?”

Cố Ngôn Sinh vừa định nói đã bôi thuốc rồi, bất chợt hắn liếc sang người vẫn đang cúi đầu đứng sau lưng mẹ mình, ánh mắt tối sầm lại: “Chưa bôi, không có thuốc.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Để mẹ bảo chú Từ đi mua ít thuốc bôi, trước tiên con…”

“Không cần đâu, trên tầng có sẵn, con về phòng bôi là được.” Cố Ngôn Sinh lạnh giọng nhìn người cách đó không xa, nói tiếp: “Đi tìm hộp thuốc xem để đâu đi, tôi không nhớ.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Dứt lời hắn không quay đầu lại, xoay người đi thẳng lên lầu, thấy người phía sau vẫn đứng im không nhúc nhích, hắn cau mày nhìn: “Còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Không nghe tôi vừa nói gì sao?”

Ôn Niệm Nam mắt chớp chớp theo lên phòng, trong lòng hơi nghi hoặc. Rõ ràng Cố Ngôn Sinh biết hộp thuốc cất ở đâu, lần trước hắn thay băng cho cậu xong thì vứt vào đó, không thể có chuyện quên như hắn nói được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đẩy cửa phòng ra, Cố Ngôn Sinh liền đi tới ngồi xuống ghế sofa, đưa tay sờ một cái lên khóe miệng bị rách, không kiên nhẫn nhìn người đang sững sờ trước mặt: “Ngơ cái gì? Bôi thuốc cũng không biết làm sao?”

“Không phải anh đã làm rồi à?” Bỗng nhiên một giọng nói vô cùng bình thản vang lên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh hơi ngẩn người, sau đó như bị chột dạ mà đứng thẳng dậy: “Cậu nói cái gì?”

“Rõ ràng anh đã bôi thuốc rồi, tôi còn ngửi thấy mùi thuốc mỡ đó, Thẩm Lạc An đã giúp anh xử lý cẩn thận, sao tôi còn phải làm lại lần nữa?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh chằm chằm nhìn Ôn Niệm Nam đang ôm hộp thuốc đứng cách hắn hai mét, đột nhiên cơn tức giận nổi lên: “Tôi bảo cậu qua đây! Bôi thuốc cho tôi!”

“Y đã làm rồi, sao tôi phải làm nữa?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trong lòng Ôn Niệm Nam vô cùng khó chịu cùng chua xót, tại sao mỗi lần đều là mình bắt chước mấy việc Thẩm Lạc An đã làm, tại sao mình không bao giờ thoát khỏi…

“Sao vậy? Ghen à? Cậu đã không chịu được việc tôi ở cạnh Thẩm Lạc An sao còn cố chấp cản đường? Tại sao lại nhất định phải chia cắt chúng tôi? Cái loại trời sinh đê hèn thích câu dẫn đàn ông khắp nơi như cậu, đã thích Đường Sóc nhiều như thế thì đi cùng hắn đi, cút!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ôn Niệm Nam há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy: “Có phải anh cảm thấy tôi vốn là kẻ phóng đãng không? Trong lòng anh, tôi so với Thẩm Lạc An luôn thấp kém hơn y?”

“Cậu vĩnh viễn không thể so với Lạc An, vu khống em ấy lấy trộm nhạc phổ, cướp đoạt vị trí của em ấy, lại còn ép buộc em ấy một mình tự sinh tự diệt ở đất nước khác, cho dù là hiện tại, Ôn Niệm Nam, cậu cũng chỉ có thể sống dưới cái bóng của em ấy, chỉ đáng có được lòng thương bố thí từ người khác.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Ừm, tôi hiểu rồi… cái gì tôi cũng hiểu rất rõ…”

Ôn Niệm Nam bỗng lộ vẻ chua xót lùi về sau một bước, dường như có một giọng nói liên tục gào thét trong đầu, cậu bắt đầu cảm thấy đau đớn dữ dội. Cố Ngôn Sinh nhìn cậu hoảng hốt chạy khỏi phòng, trong lòng bỗng có chút bực bội không rõ nguyên nhân, hắn dựa vào lưng ghế sofa nhìn chằm chằm cánh cửa.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tối hôm đó cửa phòng không hề được mở ra, bên ngoài hành lang trống trơn cũng không có một chút âm thanh nào. Cố Ngôn Sinh hạ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lại phát hiện đồng hồ không chạy, vẫn đang chỉ giờ lúc trưa, có lẽ nó bị hỏng do va đập khi đánh nhau, hắn tháo đồng hồ xuống vứt sang một bên, cầm điện thoại lên xem giờ.

Đã 11 giờ đêm rồi… Ôn Niệm Nam cũng không về phòng…

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cố Ngôn Sinh bực mình đứng lên châm điếu thuốc, vòng khói phả ra xuyên qua ánh trăng tựa như có một làn sương trắng mờ ảo đang bao phủ lấy từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ. Mãi tới khi điếu thuốc trong tay cháy hết vẫn không nghe động tĩnh gì bên ngoài, Cố Ngôn Sinh trực tiếp bước tới mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, hắn bước lại đầu cầu thang ngó xuống phòng khách, không có ai ở đó. Hắn nhíu mày xuống tầng, vừa định vào phòng khách thì thấy dì Lam từ ban công đi vào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

“Dì Lam, Ôn Niệm Nam đi đâu rồi?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Phu nhân? Phu nhân đã đi nghỉ từ sớm rồi.”

Nghe vậy Cố Ngôn Sinh ngẩn cả người: “Nghỉ rồi? Nhưng cậu ta vẫn chưa về phòng.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Phu nhân bỗng dưng nói muốn vào phòng khách, đang ngủ trong đó rồi.”

Ôn Niệm Nam… tới phòng khách ngủ rồi?
Bình Luận (0)
Comment