Bất ngờ biết được anh chàng đang mập mờ, sắp xác định quan hệ với mình đã có bạn gái, cảm xúc sẽ như thế nào?
Lúc nghe tin, Mạnh Sơ Vũ cảm động đến mức hơi hơi muốn khóc.
Năm phút trước, Mạnh Sơ Vũ đang ở văn phòng, niêm phong xong tập tài liệu cuối cùng thì được cô bạn thân Trần Hạnh gửi cho một đoạn video.
Khung cảnh trong video là một con phố dài lúc khuya khoắt. Ở tiêu điểm của máy ảnh, nữ chính bước ra khỏi nhà hàng ánh đèn rực rỡ, vẫy tay với mấy người đằng sau, chạy vài bước xuống cầu thang rồi nhào vào lòng nam chính, ôm eo anh ta nũng nịu nói gì đó.
Nam chính cười xoa đầu nữ chính, cầm tay dẫn cô ngồi vào chiếc SUV màu đen bên kia đường, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn.
Đoạn video dài hơn hai mươi giây kết hợp với nhạc nền ngọt ngào càng làm toát lên hơi thở cuồng nhiệt của tình yêu, đến màn hình LCD cũng không thể ngăn nổi.
Mạnh Sơ Vũ xem mà sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn.
Cô không quen nữ chính trong video, nhưng rất chắc chắn người đàn ông trong đó là Giản Thừa.
Dù gì thì cũng chỉ mới nửa tháng trước, cô còn ngồi trên ghế phụ của chiếc Audi Q7 kia, ôm con búp bê anh ta tặng, nghe anh ta nói mấy câu thả thính xưa lắc xưa lơ: “Hôm nay trông em hơi lạ, đẹp lạ”, vừa xấu hổ đến nỗi cuộn tròn cả ngón chân, vừa cố gắng làm ra vẻ như mình bị anh ta chọc cười.
Mạnh Sơ Vũ xem đi xem lại video, cảm xúc đi từ hoài nghi đến suýt chút nữa thì bật khóc vì sung sướng.
Thấy cô mãi không trả lời, Trần Hạnh liên tiếp gửi sang một đống tin nhắn —
“Xem ngay, đây là Giản Thừa mà! Tao lướt mục cùng thành phố trên TikTok nên thấy, còn hashtag cái gì mà # Bỗng nhiên gặp được tình yêu nhà người ta #”
“Tao đã thắc mắc sao dạo này ngày nào mày cũng tăng ca không hẹn hò gì rồi mà. Mày với Giản Thừa tí tẹo nữa là thành người yêu rồi, tính ra thì anh ta đang ngoại tình đấy!”
“Tên này nhìn tưởng ngoan ngoãn, không ngờ lại gan thế, hai đứa mày là do bố mẹ hai bên mai mối mà nhỉ? Anh ta không sợ sau này hai nhà làm căng lên à?”
“Thôi, đợi “hải vương” có giới hạn thì chờ tháng Sáu có tuyết rơi còn hơn… Mày tăng ca xong chưa? Đi uống vài ly không?”
Hơn tám giờ tối, phòng trợ lý chỉ còn lại Mạnh Sơ Vũ và một thực tập sinh ở lại tăng ca, nhưng văn phòng Tổng Giám đốc cách vách vẫn còn sáng đèn, cô không dám làm gì quá mạnh bạo, mọi sự hưng phấn đều dồn về đầu ngón tay đang gõ bàn phím: “Được thôi, khui một chai sâm panh ăn mừng ha?”
Lần này đến lượt Trần Hạnh ngẩn người: “Mày không sao đấy chứ?”
Mạnh Sơ Vũ còn chưa kịp giải thích, điện thoại vang lên tiếng thông báo, một cái ghi nhớ bật ra từ cửa sổ nổi —
Chín giờ tối sếp Thái có khách.
Cô trả lời Trần Hạnh “Lát nói sau” rồi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn sang vị trí làm việc bên cạnh, hỏi: “Song Song, có quên gì không?”
Đào Song Song ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lập tức ngồi thẳng dậy: “Ôi, em đọc sách mụ cả đầu rồi!”
“Em đang lấy cớ đấy à?”
Mạnh Sơ Vũ có khuôn mặt không hề có tính công kích, một khuôn mặt trái xoan nhu hòa, đôi môi cười tự nhiên, chiếc mũi tròn và đôi mắt nai với con ngươi đen láy, trong sáng, thuần khiết. Diện mạo này, nếu ở trong cuộc sống bình thường sẽ mang cảm giác ngọt ngào, vô hại, nhưng ở chốn công sở lại thành nơi thể hiện uy nghiêm.
Nhất là khi đảm nhiệm chức vụ thư ký Tổng Giám đốc ở một tập đoàn trị giá trăm tỷ, quá dễ dãi sẽ khiến cho uy nghiêm của lãnh đạo bị giảm sút.
Mỗi lần như thế này, cô cần phải cố gắng nghiêm mặt: “Hôm nay chị còn có thể nhắc nhở em, từ tuần sau chị không còn ở tập đoàn, em định nói chuyện này với sếp Thái à?”
“Chị Sơ Vũ, em xin lỗi…” Đào Song Song lập tức đứng dậy nghe mắng, đầu cúi thấp như sắp gãy đến nơi.
Mạnh Sơ Vũ bỗng không muốn mắng nữa.
Cả nửa tháng u ám đến tối nay bỗng rẽ mây thấy trăng, đến cô bé thực tập sinh cẩu thả trông cũng đáng yêu.
“Được rồi, không có lần sau, đi làm công tác chuẩn bị đi.” Mạnh Sơ Vũ xua xua tay.
“Vâng, chị Sơ Vũ, chị cứ yên tâm tan làm đi ạ, ở đây cứ giao cho em.” Đào Song Song nhanh chóng chạy ra ngoài làm việc.
Mạnh Sơ Vũ đấm đấm đôi vai cứng đờ, quay đầu lại nhìn hai xấp tài liệu cao nửa mét trên bàn thở dài.
Một tháng trước, sếp Thái giao cho cô một nhiệm vụ, điều cô đến bộ phận kinh doanh của một thương hiệu trực thuộc tập đoàn, làm trợ lý tạm thời cho Tổng Giám đốc mới, bắt đầu từ tháng chín.
Một tháng nay cô bôn ba khắp nơi, vừa bàn giao công việc ở trụ sở chính Nam Hoài cho nhân viên mới, vừa làm quen với tình trạng hiện nay của công ty con bên Hàng Châu, bận rộn đến nỗi sụt mất hẳn 5 cân.
Cũng may bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ đến lúc chuyển công tác tháng sau.
Có điều, trước khi đi còn có rắc rối cần giải quyết…
Nghĩ đến đây, Mạnh Sơ Vũ lại xem lại đoạn video Trần Hạnh gửi.
Đang suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, điện thoại bỗng rung lên, đúng lúc Giản Thừa nhắn tin: “Sơ Vũ, em tan làm chưa? Đêm nay anh không phải trực đêm, muốn đi ăn khuya không? Anh đến đón em.”
*
Ba phút sau, tại phòng bao sảnh Chi Lan, khách sạn Hương Đình, Giản Thừa đứng phắt dậy giữa những tiếng nói cười.
Mấy người đàn ông trên bàn đang bàn xem tiếp theo sẽ đi quán nào đều dừng miệng, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao đấy?”
Giản Thừa đứng thẳng tắp trước ghế, nhìn chằm chằm câu “Ừm, đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh” một lúc lâu mới hoàn hồn, ngẩng đầu đáp: “Ngại quá, tôi có việc phải đi trước, các cậu chơi vui nhé.”
“Có ca cấp cứu à?” Có người bên cạnh hỏi.
“Không phải, việc riêng.” Giản Thừa lấy trà thay rượu, kính người đàn ông có địa vị đáng kính, “Chu Tuyển, sau này có dịp lại nói chuyện nhé.”
Người đàn ông bên cạnh không buông tha, kéo tay Giản Thừa: “Việc riêng gì? Em Mạnh đúng không? Cũng lâu rồi không gặp, cậu dẫn ra đây đi, vừa hay lát nữa đánh bài chung.”
“Lần sau đi, em ấy vừa tăng ca xong, chắc cũng mệt rồi.”
Giản Thừa mặc kệ cả phòng “trọng sắc khinh bạn”, ra khỏi phòng bao, đi thẳng ra bãi đỗ xe, ngồi trên xe chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ.
Giản Thừa hạ cửa xe, bỗng thấy Chu Tuyển.
Không đợi anh ta lên tiếng hỏi, Chu Tuyển đã đi thẳng vào vấn đề: “Có tiện đường cho tôi quá giang một đoạn không? Tôi cũng đến trụ sở Vĩnh Di.”
“Được thôi, cậu còn có công việc à, chẳng trách tối nay lại mặc vest chỉnh tề thế…” Giản Thừa mở khóa xe mới nhận ra chỗ không đúng, “Sao cậu biết tôi đến Vĩnh Di đón người?”
“Bọn Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.họ nói.”
Chu Tuyển vắt áo khoác vest trên khuỷu tay, vòng ra ghế phụ kéo cửa xe, đôi mi đang cụp xuống sững lại.
Giản Thừa đang định chuyển bó hoa hồng khổng lồ trên ghế sang chỗ khác, cửa xe đã một lần nữa được đóng lại.
Chu Tuyển chẳng nói năng gì mà đi ra ghế sau.
*
Cạnh ga tàu điện ngầm gần nhất trụ sở Vĩnh Di, Mạnh Sơ Vũ xách túi đứng ở ven đường, nhìn bầu trời u ám.
Cô không định đi ăn khuya cùng Giản Thừa, mà cửa công ty không phải chỗ nói chuyện nên cô chọn chỗ này để gặp Giản Thừa, định bụng sau khi 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcnói hết những gì cần nói sẽ đi tàu điện ngầm về nhà. Thế nhưng thời tiết cuối hè thay đổi thất thường.
Nghĩ đến việc vừa gội đầu sáng nay, Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mái tóc dài buộc đằng sau, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng nghĩ trời hôm nay có lẽ phải cho cô một cảnh “bao giờ chia tay cũng phải vào ngày mưa” nên lại cảm thấy mưa đi mưa đi, cảnh tiếp theo cũng sẽ tốt.
Trước khi trời mưa, chiếc SUV đã ngừng trước mặt cô.
Giản1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ Thừa xuống khỏi ghế lái, đóng cửa xe, cười với cô: “Em chờ lâu chưa?”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, chuẩn bị tinh thần rồi chậm rãi tiến về phía trước: “Giản Thừa, em biết hết rồi.”
Giản Thừa sửng sốt: “Gì cơ?”
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại ấn nút play, quay màn hình về phía Giản Thừa, trông chẳng khác nào đưa thẻ cảnh sát về phía anh ta.
Giản Thừa cúi đầu lại gần, nhìn rõ video thì lập tức trợn tròn mắt: “Sơ Vũ, cái này không phải… như em nghĩ…”
“Anh không cần phải căng thẳng.” Mạnh Sơ Vũ thở dài, “Bọn mình vốn dĩ cũÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.ng chỉ là bạn bè, anh hoàn toàn có quyền tự do yêu đương, em gặp anh không phải là để hỏi tội.”
“Không phải đâu, em hiểu lầm rồi,” Giản Thừa dở khóc dở cười, “Cô gái trong video này là em họ anh.”
Họng Mạnh Sơ Vũ nghẹn lại.
Đã qua một phần năm của thế kỷ 21 rồi, sao vẫn còn nghe kiểu lý do máu chó thế này nhỉ?
“Có phải là em không muốn gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đâu, nếu anh sợ không biết nói với ba mẹ hai bên thế nào thì chúng ta có thể thảo luận tìm cách thích hợp nhất, coi như là cảm ơn anh thời gian qua đã chăm s…” Mạnh Sơ Vũ cứ mải mê nói, thấy ánh mắt Giản Thừa tối sầm lại nên im miệng.
“Sơ Vũ, tình huống thế này mà em còn có tâm trạng để thương lượng với anÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.h làm thế nào để giải quyết tốt nhất hậu quả, bởi vì không hề thích anh, nên mới không hề buồn bã, đúng không?”
Mạnh Sơ Vũ bị phản đòn không kịp phòng bị, nghẹn một lúc lập tức giành lại thế thượng phong, bĩu môi nói: “Anh với người ta đã như vậy rồi, em buồn bã có ích gì? Với lại video cũng đã từ một tuần trước, bây giờ mới buồn thì cũng muộn rồi nhỉ?”
Cô chỉ nói bừa thế nhưng lọt vào tai Giản Thừa thì lại thành một ý khác: “Ý em là,” Anh ta thử hỏi: “Em đã xem được cái video này từ lâu, dạo này cứ nói phải tăng ca không rảnh gặp mặt, thật ra là đang giận anh?”
“…”
“Em có thể trực tiếp hỏi anh,” Thấy cô không nói gì như đang đồng ý, khuôn mặt Giản Thừa lộ ra vẻ vui mừng, “Đó là em họ anh thật mà. Hôm đó vì muốn cắt đứt với một tên đồng nghiệp lì lợm theo đuôi nên nó mới nhờ anh diễn.”
“Thật mà, chú Mạnh cũng biết em họ anh, để anh gọi cho chú ấy luôn.”
“…”
Bầu trời âm u không một tia sét, nhưng M1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉạnh Sơ Vũ đã bị đánh cho phát ngốc.
Cô nâng tay lên: “Từ từ!”
Động tác quay số điện thoại của Giản Thừa ngừng lại.
Đúng lúc, cách đó không xa, một giọng nữ truyền đến…
“Bác sĩ Giản?”
Bác gái vội vàng lại gần: “Đúng là bác sĩ Giản rồi! Tối thế này tôi còn tưởng nhìn nhầm!”
“Bệnh nhân của anh à?” Nhìn bác gái có vẻ đang tìm Giản Thừa có việc, Mạnh Sơ Vũ tiếp tục ra vẻ thấu tì1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcnh đạt lý, bước nhanh như dưới lòng bàn chân có bôi dầu, “Thế anh cứ bận đi, khi nào gặp lại chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Trời mưa,” Giản Thừa kéo cô lại: “Em cứ trú tạm trong xe anh trước đã.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn bầu trời đang rơi xuống những hạt mưa nhỏ li ti, định xách túi lên đội mưa đi bộ về ga tàu điện ngầm thì điện thoại trong tay cô rung lên, Trần Hạnh gọi.
Đúng lúc cô định đến chỗ nào đó yên tĩnh hỏi Trần Hạnh tại sao việc lại thành ra thế này, Mạnh Sơ Vũ đành phải gật đầu với Giản Thừa, tự vòng qua chỗ ghế phó lái.
Vừa kéo cửa xe ra, đập vào mắt cô chính là một bó hoa hồng đỏ. Mạnh Sơ 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉVũ tâm trạng hỗn độn nhắm mắt lại, dịch bó hoa ra một chút, ngồi vào rồi đóng cửa xe, nhanh mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Giản Thừa đã chạy vào dưới ô của bác gái, nói chuyện với người ta, không nhìn về phía này.
Mạnh Sơ Vũ tranh thủ thời gian nghe điện thoại.
“Toang, hiểu lầm rồi!” Bên kia điện thoại, Trần Hạnh vừa mở miệng đã kéo cao đề-xi-ben, “Video kia chỉ là hiểu lầm thôi, bác sĩ Giản nhà mày không ngoại tình!”
Mạnh Sơ Vũ thẳng lưng như bị rút cạn cốt khí trong tích tắc: “Toang rồi, toang thật rồi, làm sao bây giờ…”
“Mày chửi người ta rồi à? Không sao, hiểu lầm thì nói chuyện rõ ràng lại là được mà.”
“Không nói rõ ràng được, bây giờ anh ấy tưởng tao ghen tuông, đau lòng, thích anh ấy lắm lắm lắm…” Giọng Mạnh Sơ Vũ thấm chút tiếng khóc nức nở tuyệt vọng.
“Là như nào?” Trần Hạnh hỏi xong mới phản ứng lại: “Vừa tháng trước mày còn luôn miệng ‘Bác sĩ Giản nhà tao, bác sĩ Giản nhà tao’. Đừng nói là cái đồ đểu nhà mày lại cả thèm chóng chán đấy nhé?”
Mạnh Sơ Vũ xoa xoa mũi: “Ừ… Mày không nhận ra là dạo này mày cứ nhắc đến anh ấy với tao, tao lại không muốn tiếp chuyện à?”
“Nghĩa là mày định lấy cái video này để thuận nước đẩy thuyền ‘say goodbye’ với anh ta à?”
“Không thì mày nghĩ tại sao tối nay tao muốn khui sâm panh chúc mừng?”
“Đã thế rồi thì sao lúc trước mày không nói thẳng với anh ta đi?”
“Mấy hôm nay bận tối mặt, không tìm đượcÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. cơ hội nói.”
“Có phải mới một hai lần đâu, mày đá người yêu mà tốn đến một phút à?”
“Lần này khác. Ba anh ấy với ba tao là đồng nghiệp, không gặp mặt trực tiếp nói chuyện rõ ràng, ba tao có gi3t ch3t tao không?”
“Cũng đúng…” Trần Hạnh thở dài, “Tiếc thật, nói thật nếu không có chuyện tối nay, tao còn thấy hai đứa mày có tương lai đấy. Đây nhớ, bác sĩ Giản ngoại hình khá, tính tình cũng được, công việc ổn định, cực kỳ thích hợp để kết hôn.”
Mạnh Sơ Vũ nghe thấy hai chữ “kết hôn”, thái dương giật thịch một cái: “Hợp cái gì mà hợp! Bây giờ anh ấy nói mấy câu thả thính tao đã phải cố lắm mới nặn ra được một nụ cười. Kết hôn thật chắc mỗi lần sinh hoạt vợ chồng tao lại phải cố diễn cảnh l3n đỉnh à.”
Một tiếng thở không nặng không nhẹ bỗng vang lên từ phía sau.
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới thấy ghế sau tối om có một người đang ngồi… Có phải người không?
“Aaa…!” Cô thét chói tai vứt điện thoại xuống, mở cửa xe nhảy ra.
Giản Thừa cuống quít chạy tới, vỗ trán: “Anh xin lỗi, xin lỗi em, anh quên nói có bạn anh ở trên xe.”
Bạn?
Ồ, không phải gặp ma thì… Gặp ma còn hơn ý!!!
Mạnh Sơ Vũ vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhìn về phía ghế sau, bóng người ấy vẫn ngồi vững như thái sơn trong bóng tối.
Tức là, “bạn” này từ đầu đến cuối im lặng nghe hết mấy lời của “gái đểu” cô vừa nói?
À cũng không phải là im lặng hoàn toàn, nếu cô không nhầm thì tiếng thở kia là tiếng anh ta cười.
Hoảng hốt một lúc, Mạnh Sơ Vũ dường như không còn biết xung quanh đã xảy ra những gì.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn, bác gái vừa nãy đã không còn ở đây, chiếc điện thoại cô vừa ném đi cũng được nhét lại vào lòng bàn tay, còn Giản Thừa đã căng dù, ôm bả vai cô rồi dẫn cô đi: “Anh để bạn anh lái xe đi có việc trước đã, bọn mình vào quán bên cạnh nói chuyện.”
Hồn Mạnh Sơ Vũ đi theo Giản Thừa vài bước mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhận ra cô đã đánh rơi trong chiếc SUV màu đen đó một mối nguy lớn đến nhường nào.
Cô co rúm lại trong vòng tay Giản Thừa, cứng đờ xoay đầu nhìn về phía sau.
Một trận gió mạnh thổi đến, Giản Thừa hạ ô về phía trước để che mưa, phần ô đằng sau cũng theo đó dần dần nâng lên, như kéo ra một tấm màn sân khấu đen kịt.
1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức
Mạnh Sơ Vũ thấy người đàn ông mặc vest, đi giày da đó bước xuống xe, vòng đến bên cạnh ghế lái. Lúc mở cửa xe, anh ta dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên dừng tay, quay đầu về phía cô.
Đèn đường tối mịt, cách một màn mưa, Mạnh Sơ Vũ không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng á1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉnh mắt anh ta xuyên qua màn mưa mênh mang, dệt thành thiên la địa võng, đem hết tất cả những sợ hãi trong giây phút này quấn lấy đầu cô.
* Thiên la địa võng: lưới giăng khắp chốn, không thể nào thoát được.