Tiêu đề chương này là 沦陷, nghĩa là “đắm chìm”, nhưng cũng có nghĩa là thất thủ, rơi vào tay giặc. Giặc ở đây là ai thì hông có bít:>Ăn tối xong đã gần tám giờ.
Chu Tuyển và Đàm Tần nói tối còn phải quay lại Hàng Châu nên ông bà không giữ họ ở lại lâu, đưa họ đến cổng nhà rồi nhìn theo họ ra khỏi ngõ nhỏ.
Mạnh Sơ Vũ vẫn khoác tay Chu Tuyển như lúc đến, nhưng tâm trạng lại nặng nề hơn.
Ban đầu nghĩ Chu Tuyển vừa vì cô mà bị thương, cô không thể từ chối giúp đỡ chuyện cỏn con chẳng tốn sức này được, ông bà dù sao cũng không phải ông bà ruột của Chu Tuyển, cộng thêm lần này có Đàm Tần đi cùng, coi như đi xã giao là được.
Đương nhiên, thực tế cũng đúng như vậy. Có lẽ Chu Tuyển đã nói trước nên ông bà từ đầu đến cuối không hề hỏi chi tiết cô với Chu Tuyển làm quen thế nào, trên bàn ăn cũng chỉ nói về mấy chuyện trong nhà, không tạo cho cô bất kỳ áp lực nào.
Người cảm thấy lạ duy nhất chỉ có bản thân cô.
Từ khi Chu Tuyển đeo tạp dề cho cô, cô đã thấy lạ.
Ra khỏi ngõ, đằng sau không còn ánh mắt dõi theo, Mạnh Sơ Vũ lập tức buông cánh tay Chu Tuyển ra.
Chu Tuyển cúi đầu nhìn cánh tay nhanh chóng rút ra của cô rồi ngước lên nhìn cô.
“… Tôi đã về Nam Hoài rồi cũng nên nhân tiện về nhà. Tối nay không về Hàng Châu với hai anh.” Mạnh Sơ Vũ giải thích.
Chu Tuyển dường như cũng cảm thấy hợp lý, gật đầu: “Ừ, đưa cô về.”
“Không cần, bây giờ còn chưa đến tám giờ, tôi bắt xe đến tàu điện ngầm là được.”
“Nghĩa là về tôi còn phải thanh toán tiền đi lại cho cô?” Chu Tuyển nhướng mày.
Mạnh Sơ Vũ nhìn biểu cảm không đồng ý của Chu Tuyển: “Được rồi, vậy làm phiền sếp.”
Đàm Tần nhìn hai người, kéo cửa ghế phó lái.
Mạnh Sơ Vũ tiến lên ngăn lại: “Trưởng phòng Đàm, để tôi ngồi trước.”
“Này, tôi cũng không phải là người không có mắt nhé.”
“Anh cứ đùa, có mắt hay không có mắt gì ạ, anh cũng biết là diễn mà.” Mạnh Sơ Vũ cười liếc nhìn Chu Tuyển.
Chu Tuyển nheo mắt.
“Lát nữa là tôi xuống xe rồi,” Mạnh Sơ Vũ thay Đàm Tần kéo cửa ghế sau, “Anh với sếp Chu phải đi đường dài, ngồi phía sau thoải mái hơn.”
Đàm Tần nhìn Chu Tuyển, “Ồ” một tiếng với Mạnh Sơ Vũ: “Được rồi.”
Mạnh Sơ Vũ ngồi ghế phụ, nhìn Chu Tuyển qua kính chiếu hậu, thấy ánh mắt không mấy thân thiện của anh dừng trên lưng cô, bối rối cúi đầu.
Đàm Tần ở ghế sau liếc liếc Chu Tuyển, dùng khẩu hình nói với anh: Sao thế?
*
Tám rưỡi, Mạnh Sơ Vũ xuống xe ở gần nhà Trần Hạnh, nói tạm biệt với Chu Tuyển và Đàm Tần.
Vừa rồi Nhậm Húc hỏi cô đến đâu, cô báo thẳng địa chỉ, cũng không giải thích rằng mình không về nhà mà đến nhà Trần Hạnh ngủ.
Gõ cửa căn hộ của Trần Hạnh, Mạnh Sơ Vũ vừa thấy người đã lao đến: “Hạnh ơiii… Bạn yêu của mày gặp nạn rồi!”
Trần Hạnh không hiểu ra sao kéo cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao đấy? Lật xe
(thất bại) ở chỗ ông bà người ta rồi à?”
“Không, xe quá tốc độ!” Mạnh Sơ Vũ quen cửa quen nẻo thay giày, đóng cửa đi vào, tự rót nước an ủi bản thân.
“Ai cầm lái?”
Mạnh Sơ Vũ xoa xoa cái eo còn lưu lại cảm giác ngứa ngáy: “Chu Tuyển…”
“Anh ta?”
Mạnh Sơ Vũ đặt cốc nước xuống, quay người Trần Hạnh lại rồi từ sau lưng ôm eo cô ấy, giọng nói càng lúc càng nhẹ đi: “Anh ấy như thế này, như thế này với tao…”
Trần Hạnh sửng sốt quay đầu lại, cười phá lên rồi kéo cô ra trước gương toàn thân: “Mạnh Sơ Vũ, mày nhìn cái kiểu thiếu nữ hoài xuân của mày bây giờ đi, có giống lúc trước mỗi lần mày nói với tao mày thích ai đó không?”
Mạnh Sơ Vũ nhìn gương ôm mặt: “Đừng nói là vừa nãy trước mặt anh ấy tao cũng thế này nhớ?”
“Để tao đi hỏi hộ mày nhớ?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ đau khổ rời khỏi gương, kéo chiếc ghế lười ở phòng khách sang, chúi đầu vào như đà điểu: “Sao tao lại lộ liễu thế chứ…”
“Chị đây nhìn ra mày có ý với anh ta từ lâu rồi, thế mà lúc trước còn mạnh miệng không chịu thừa nhận.”
“Bây giờ tao thừa nhận được chưa?” Mạnh Sơ Vũ bĩu môi, “Mày nghĩ giúp tao xem làm thế nào đi chứ.”
“Làm thế nào cái gì, đôi bên thích nhau mày nói làm thế nào đây?”
“Có phải là mày không biết ‘đôi bên thích nhau’ với tao hạn sử dụng ngắn thế nào đâu!”
“Ồ, ‘gặp nạn’ mà mày bảo đấy à?”
“Không phải là gặp nạn chắc? Đây là lãnh đạo trực tiếp của tao đấy, nếu sau này tao với anh ấy không…”
“Dừng dừng dừng,” Trần Hạnh ra hiệu dừng, “Hai người vừa có tí xíu cảm giác đôi bên thích nhau, mày đã nghĩ làm thế nào để đá người ta rồi à?”
“Mày quên là hơn một tháng trước tao với mày nghiên cứu cái bệnh yêu đơn phương kia à?” Hôm nay Mạnh Sơ Vũ vì chuyện này mà cơm tối cũng ăn không vào, “Tao phải dũng cảm thế nào mới dám không nghĩ gì đâm đầu vào chứ, phải tính chuyện lâu dài chút.”
“Thì về sau mình cũng tìm được tài liệu nói cái bệnh đấy chỉ là lời đồn trên mạng, y học tạm thời vẫn chưa có kết luận khoa học còn gì? Mà chưa chắc là mày đã bị.” Trần Hạnh vỗ nhẹ cái miệng mình, “Biết thế này tao đã chả nói với mày.”
“À đúng rồi,” Trần Hạnh nhớ tới chuyện gì, “Cái bệnh đấy nói một khi đôi bên thích nhau sẽ cảm thấy ghê ghê đúng không? Mày nhớ lại xem, lúc anh ta ôm mày, mày có thấy ghê ghê không?”
“Mày không nhắc còn đỡ, hồi tưởng là tao lại nhớ ra, anh ấy không chỉ ôm tao, còn nói muốn ‘ở cùng bạn gái’, sau đấy ở suốt trong bếp với tao…” Khóe miệng Mạnh Sơ Vũ dần nhếch lên, rồi lại chợt hạ xuống: “Ôi, lạc đề rồi. Mày hỏi có thấy ghê không đúng không? Căng thẳng hoa cả mắt thì có tính là ghê không?”
Trần Hạnh cầm gối ném sang.
Mạnh Sơ Vũ nhanh nhẹn né được.
“Mắt lấp lánh hết cả lên thế kia, tao thấy mày không bị sao đâu, người bị sao là cái đứa nóng lòng muốn ăn cơm tró là tao đây này!”
“Rồi rồi không đùa nữa,” Mạnh Sơ Vũ ngồi thẳng dậy, “Nghiêm túc này, tao cảm thấy lần này tao rút kinh nghiệm rồi, không thể hành động tùy tiện. Hay là để tao theo dõi bản thân một thời gian đã, xem có giống hồi trước không rồi tính tiếp…”
“Mày bây giờ chỉ thiếu nước viết năm chữ ‘Đã rơi vào tay giặc’ lên mặt thôi, theo dõi thế nào?”
“Đây là vấn đề mấu chốt,” Mạnh Sơ Vũ siết chặt nắm đấm, “Tao mà ‘cưa là đổ’ thế này, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy ăn được tao rồi, về sau nếu tự nhiên tao thấy không ổn nữa, thì chết toi còn gì?”
“Nên mày quyết định?”
“Tao quyết định…” Mạnh Sơ Vũ trầm ngâm một lát, “Cố gắng giữ bình tĩnh, rụt rè trước mặt anh ấy một thời gian.”
*
Tối hôm sau, Mạnh Sơ Vũ tự ngồi tàu cao tốc về Hàng Châu.
Trước khi ngủ cô nhận được tin nhắn của Nhậm Húc, nói sáng mai Chu Tuyển đến bệnh viện cắt chỉ, sáng không đến công ty.
Mạnh Sơ Vũ gõ được nửa câu “Tôi đi cùng anh ấy” thì khựng lại.
Vừa quyết định phải bình tĩnh rụt rè, nói vậy thì thể hiện ra là mình quan tâm rõ quá rồi.
Nhưng nếu hoàn toàn phớt lờ thì cũng có vẻ khả nghi.
Mạnh Sơ Vũ gõ gõ xóa xóa một hồi, cuối cùng gửi đi một tin nhắn: “Ok, tôi sẽ sắp xếp tốt công việc ngày mai, cậu bảo sếp Chu cứ yên tâm. Tôi có tìm được một ít lưu ý sau khi cắt chỉ vết thương ngoài da, cậu nhớ đọc rồi chăm sóc chu đáo cho anh ấy nhé.”
— Có tiến có lùi, hợp lý đúng mực, chỉ tiếc WeChat không có chức năng nhấn thích, không thể tự ‘like” cho tài ăn nói của bản thân.
Mạnh Sơ Vũ trả lời tin nhắn xong, hài lòng chui vào chăn, đặt điện thoại xuống.
Năm phút sau, lại lấy điện thoại xuống khỏi tủ đầu giường, mở công cụ tìm kiếm, gõ…
Cắt chỉ có cần tiêm thuốc tê không?
Cắt chỉ có đau lắm không?
Cắt chỉ đau hơn hay khâu vết thương đau hơn?
*
Sáng thứ hai.
Vì Chu Tuyển không đến, Mạnh Sơ Vũ cũng không ngồi ở phòng cạnh văn phòng anh, chỉ bận rộn ở bàn làm việc của mình trong văn phòng Tổng Giám đốc.
Sáng sớm còn nhớ thương không biết bên Chu Tuyển có suôn sẻ không… Tối qua cô tra được tài liệu nói không phải cứ đến ngày là có thể cắt chỉ, phải chờ bác sĩ xác nhận tình trạng hồi phục của vết thương.
Chỉ là sau đó nhiều việc, màn hình máy tính đồng thời mở mười mấy khung tin nhắn, cô không có thời gian rảnh để suy nghĩ linh tinh.
Một buổi sáng bận rộn trôi qua trong chớp mắt, tới giờ cơm trưa, Đường Huyên Huyên và Phùng Nhất Minh đến gọi cô cùng đi ăn cơm.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, xua tay bảo họ đi trước: “Lát nữa chị ăn, làm xong rồi tính.”
“Lát nữa thì hết đồ ăn mất rồi, hay là em với Nhất Minh lấy cho chị một suất để ở nhà ăn nhé.”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu nói cảm ơn rồi lại cúi xuống.
Đường Huyên Huyên và Phùng Nhất Minh đi ra vài bước lại quay về: “À đúng rồi chị Sơ Vũ, có cần để phần đồ ăn cho sếp Chu không ạ?”
Mạnh Sơ Vũ bấy giờ mới tỉnh táo lại một chút: “Mấy đứa đến nhà ăn trước đi, để chị hỏi xem.”
“Vâng.”
Đường Huyên Huyên và Phùng Nhất Minh đi rồi, văn phòng Tổng Giám đốc tầng tám cũng không còn ai.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ồn rất nhỏ của quạt máy tính đang hoạt động.
Mạnh Sơ Vũ gọi điện cho Nhậm Húc hỏi tình hình Chu Tuyển, nghe cậu bảo Chu Tuyển đã cắt chỉ xong từ lâu, không về công ty là vì đang có hẹn ăn cơm nói chuyện với người khác cùng trưởng phòng Đàm, nhưng bây giờ cũng sắp về đến công ty rồi.
Mạnh Sơ Vũ yên tâm, nhắn tin truyền lời cho Đường Huyên Huyên rồi tiếp tục làm việc.
Mười lăm phút sau xử lý gần xong công việc, Mạnh Sơ Vũ ngồi thẳng dậy vặn khớp cổ, chậm rãi duỗi người.
Đang duỗi giữa chừng, bỗng nghe thấy tiếng Đàm Tần từ hành lang truyền đến: “Cứ thế này mãi cũng không phải là cách, nhỡ từ diễn thành thật luôn thì sao, Sâm Đại cũng không cấm yêu đương trong công ty.”
Tai Mạnh Sơ Vũ dựng lên, phần eo lười biếng cũng khựng lại.
Giọng Chu Tuyển vang lên ngay sau đó: “Mày mà biết cô ấy với Giản Thừa có quan hệ thế nào thì sẽ không đưa ra tối kiến đấy đâu.”
“Giản Thừa? À bạn cấp ba của mày ấy hả, quan hệ thế nào, người yêu cũ hả?”
“Gần như thế.”
“Thế cái hôm cứu người ta ở quán bar mày có để ý vậy không?”
“Lần trước ở bệnh viện nợ cô ấy một lần.”
Tiếng bước chân đến gần, Mạnh Sơ Vũ theo bản năng cong người, trốn về sau bàn làm việc.
“Lần này người ta lại giúp mày, thêm một cục nợ à.”
Chu Tuyển nhẹ chậc một tiếng: “Chứ sao nữa.”
Hai người đi ngang qua cửa phòng Mạnh Sơ Vũ, bước vào văn phòng đối diện.
Cửa đóng lại, tiếng nói chuyện cũng im bặt.
Mạnh Sơ Vũ chui dưới gầm bàn, ngơ ngác chưa hoàn hồn chậm rãi chớp chớp mắt, tiêu hóa những lời mình vừa vô tình nghe được.
Tối kiến.
Nợ cô một lần.
Chứ sao nữa.
Nếu không nghe được những lời này, Mạnh Sơ Vũ đã quên mất, lần trước diễn trò với Chu Tuyển ở bệnh viện bị Giản Thừa nhìn thấy, lúc cô trách Chu Tuyển toàn mang đến xui xẻo cho cô, Chu Tuyển quả thực đã nói “Nợ cô một lần”.
Nghĩa là, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó chẳng qua chỉ là anh ta thực hiện lời hứa, tiện tay trả nợ cô?
Anh ta cũng không vì nhan sắc đánh gục cả nam lẫn nữ của cô mà nảy sinh cảm tình như lời Trần Hạnh nói, chỉ là lựa chọn có qua có lại?
Bây giờ, anh ta đang vì mắc nợ cô thêm một lần nữa, phải trả nợ thêm một lần nữa mà cảm thấy phiền phức.
Mạnh Sơ Vũ ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ mà tức cười.
Nghĩa là, những cái bong bóng hồng phấn mấy hôm nay đều là cô tự ảo tưởng, chỉ có mình cô có cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Cô còn lo lắng, nghĩ nếu mình lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ thì phải làm thế nào.
Người ta còn chẳng thèm cho cô cơ hội đá.
Vì anh ta không hề thích cô, trong đầu anh ta chỉ có nợ một lần, phải trả nợ một lần!
Mạnh Sơ Vũ đây cần một lần nợ của anh ta chắc?
Mạnh Sơ Vũ đây tại sao lại là “tối kiến” với anh ta?!
Cảm giác tê dại dưới chân xuyên thẳng lên tim, Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng xuýt xoa một cái rồi chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhìn chếch về phía đối diện, hít sâu một hơi.
Chu Tuyển, anh chờ đấy.