Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 28

Thích 28. “Phụ nữ dưới chân núi là hổ già.”

Điện thoại trong tay rung lên ba cái, tin nhắn văn bản sau bức ảnh hiện lên.

Mạnh Sơ Vũ: “Thấy sao:)”

Mạnh Sơ Vũ: “Nếu anh nghĩ đây chỉ đơn giản là một vết muỗi đốt thì anh sai rồi.”

Mạnh Sơ Vũ: “Đây không phải vết muỗi đốt, đây là huân chương tôi đợi anh.”

“…”

Chu Tuyển ngồi xuống phòng khách sô pha, tay cầm điện thoại nhấn mở ảnh phóng to.

Một lát sau lại trở về ảnh thu nhỏ.

Sau một khoảng lặng thật dài, ánh mắt Chu Tuyển chậm rãi rời khỏi màn hình, úp màn hình điện thoại xuống bàn trà trước mặt.

Mạnh Sơ Vũ bên kia mãi không thấy tin nhắn trả lời, rửa mặt xong thay đồ ngủ, lục lọi trong phòng xép tìm dầu thơm.

Có tìm thấy một lọ nhưng công dụng chính là tránh muỗi, dùng để trị ngứa thì không đúng bệnh cho lắm.

Cô đang chuẩn bị gọi phục vụ phòng thì điện thoại trên tủ đầu giường vang lên.

Mạnh Sơ Vũ nhấc máy: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Mạnh ở 1106 phải không ạ? Thuốc trị ngứa cô cần đã được đưa đến rồi, cô xem phiền cô ra ngoài nhận, hoặc là chúng tôi đưa vào cho cô ạ?”

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Tôi không gọi phục vụ phòng.”

“Là anh ở 1218 gọi cho cô ạ.”

“Để tôi ra lấy.” Mạnh Sơ Vũ cúp máy ra cổng, nhận thuốc trị ngứa trong tay nhân viên phục vụ, “Làm phiền anh rồi.”

“Không có gì ạ, cô cần gì cứ liên hệ lễ tân bất cứ lúc nào nhé.”

Nhân viên phục vụ quay người định đi lại bị Mạnh Sơ Vũ gọi lại: “Là anh Chu ở 1218 gọi điện thoại cho lễ tân đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn thuốc trị ngứa trong tay, khóe miệng chậm rãi cong lên.

*

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ nằm trên giường lớn phòng xép tự tỉnh, vừa định nhắm mắt ngủ tiếp thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức xốc chân xuống giường, gõ cửa phòng ngủ đối diện.

Trần Hạnh ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, ngái ngủ nói: “Mạnh Sơ Vũ, mày tinh lực tràn trề thật nhỉ.”

“Tao đến nghe xem hôm qua mày lè nhè nói cái gì chứ sao?”

“Hả?” Trần Hạnh ngơ ngác, “Lè nhè cái gì?”

Mạnh Sơ Vũ cũng sửng sốt: “Mày không nhớ à?”

Tối qua sau khi đi dạo với Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ một mình rảnh rỗi nhàm chán, nằm trên giường xem phim điện ảnh, xem đến đoạn kết thì nghe thấy tiếng nam nữ “song ca” ngoài sân —

“Năm đầu sỏ, 666 (đỉnh đỉnh đỉnh), bảy con ngựa…”[1]

Nghe là biết hai con ma men mất hết phương hướng.

Mạnh Sơ Vũ nhanh chân chạy ra sân, kéo Trần Hạnh vào rồi gọi nhân viên phục vụ đưa Đàm Tần về.

Trần Hạnh vừa vào phòng đã nóng lòng muốn chia sẻ với cô, nói là tối nay cô ấy thông minh tuyệt đỉnh, chuốc say Đàm Tần trước, sau đó nói chuyện với anh ta, moi ra được rất nhiều bí mật của Chu Tuyển, còn nói là ngày tháng tươi đẹp của cô còn ở phía trước.

Mạnh Sơ Vũ cảm động chỉ thiếu nước ban cho Trần Hạnh một biểu ngữ “Bạn yêu cả đời bình an”, đang định chăm chú lắng nghe thì Trần Hạnh mở miệng nôn ọe, lao thẳng vào toilet nôn đến choáng váng.

Nôn xong thì nói không chịu nổi nữa rồi, sáng mai dậy nói chuyện.

Thấy Trần Hạnh nói năng không rõ ràng, cả người cũng lộn xộn, Mạnh Sơ Vũ nghĩ đêm nay không vội, giúp Trần Hạnh tẩy trang rồi đưa cô ấy về phòng.

Mạnh Sơ Vũ tóm tắt lại, nhìn Trần Hạnh đang ngơ ngác lẩm bẩm: “Trần Hạnh, xin mày, đừng với tao là mày say mất trí rồi nhé…”

“…”

Trần Hạnh cúi đầu ấn ấn thái dương: “Từ từ nhé, tuy tao không nhớ nhưng bọn mình phân tích lý trí một cái xem nào. Nếu tối qua tao đắc ý kể công với mày như thế, còn nói ngày tháng tươi đẹp của mày ở phía trước, chắc là moi được thông tin cũng ổn áp nhỉ?”

“Hợp lý.”

“Nếu là tin tốt, thì dù không phải là Chu Tuyển thích mày, ít nhất cũng là mày sẽ có một kết quả rất đáng hy vọng, đúng không?”

“Rất hợp lý.”

“Thế ok rồi, quá trình không quan trọng, kết quả tốt là được.” Trần Hạnh vỗ vỗ vai cô, “Bạn yêu, cố gắng thêm một chút, mã đáo thành công.”

Mạnh Sơ Vũ hồi tưởng thái độ tối qua của Chu Tuyển: “Theo như mày nói, chắc anh ấy là kiểu người miệng thì bảo đừng nhưng cơ thể lại thành thật rồi. Tối qua gọi phục vụ phòng cho tao còn tiết lộ số nhà, có khi là ám chỉ hôm nay tao có thể đến rủ anh ấy đi ăn sáng đấy nhỉ?”

“Tao thấy đúng đấy.”

*

Mạnh Sơ Vũ không ngủ nữa, trang điểm thay một bộ váy mới, mang theo thông tin tốt lành của Trần Hạnh xuất phát, đến cổng 1218 nhấn chuông cửa.

Đợi hai ba phút, cổng được mở ra.

Thấy người ra là Đàm Tần, Mạnh Sơ Vũ lập tức thu lại biểu cảm vui mừng trên mặt: “Trưởng phòng Đàm, chào buổi sáng.”

“À, trợ lý Mạnh, tôi vừa định sang chỗ cô nói cảm ơn đấy, tối qua làm phiền cô nhờ người đưa tôi về.”

“Phiền gì đâu ạ.” Mạnh Sơ Vũ xua tay, thầm nghĩ nếu Đàm Tần đã nhớ đến việc này, chắc cũng nhớ đến cuộc trò chuyện của anh ta và Trần Hạnh, chắc chắn nhận ra các cô bày trò nên không giấu giếm nữa, “Ờm, trưởng phòng Đàm, tôi tìm sếp Chu…”

“À, nó về rồi.”

Mạnh Sơ Vũ: “Về rồi?”

“Ừm, nó bị lệch múi giờ, đêm qua ngủ được có mấy tiếng, sáng sớm hôm nay về rồi.”

“Anh ấy có việc đột xuất gì sao?”

“Không có, chỉ nói là thấy chán thôi.”

“Thấy…” Mạnh Sơ Vũ cứng đờ người, nhỏ giọng lặp lại, “Chán?”

Ánh mắt Đàm Tần lóe lên, đôi tay rũ bên người siết chặt lại: “Ừ, nó nói vậy, nói đã thanh toán luôn tiền phòng của các cô rồi, hôm nay các cô chỉ cần lấy lại tiền cọc phòng là được.”

Mạnh Sơ Vũ mím môi: “Vâng, tôi biết rồi…”

Đàm Tần khẽ hắng giọng: “Ừm, vậy cô còn có việc gì không?”

“Ờm, Trần Hạnh nói tối qua cô ấy quá chén, không biết có hỏi anh cái gì linh tinh bậy bạ không?”

“À, cô ấy không nhớ à?” Đàm Tần thầm thở phào, nghĩ rồi bảo: “Cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi tôi một ít…”

“Một ít gì?” 

“Một ít —” Đàm Tần ra vẻ khó nói nên lời: “Số liệu riêng tư của sếp Chu.”

“…”

Thế nghĩa là Trần Hạnh nói ngày tháng tươi đẹp của cô còn ở phía trước, chỉ bởi nghe nói số liệu nào đó của Chu Tuyển rất khả quan thôi à?

Anh còn chẳng hứng thú với cô, số liệu khả quan thì cũng có liên quan gì đến cô đâu!

Đúng là cô không nên tin lời ma men, tự nhiên mừng hụt…

Đàm Tần nhìn biểu cảm vừa xấu hổ vừa thất vọng của Mạnh Sơ Vũ, gãi gãi đầu: “Uống quá chén thì có thể hiểu được mà, tôi không nói với sếp Chu đâu, cô không cần phải xấu hổ, tôi coi như chuyện qua rồi, ờm, không có việc gì thì tôi vào ngủ tiếp nhé.”

“Làm phiền anh rồi.”

Mạnh Sơ Vũ gật đầu lùi sang một bên, nhìn cánh cổng trước mặt hoàn toàn khép lại, cuối cùng không khống chế được nét mặt buồn bã.

Ừm, cô là một người khiến Chu Tuyển cảm thấy nhàm chán.

Nhưng anh lại là một người sòng phẳng, không ai nợ ai như vậy.

*

Ba ngày sau, khu công nghiệp Sâm Đại.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, Đàm Tần cầm tài liệu lên tầng tám, liếc mắt một cái nhìn thấy người ngồi trong căn phòng cạnh văn phòng của Chu Tuyển không phải là Mạnh Sơ Vũ mà là Đường Huyên Huyên, cảm giác không ổn lắm, vừa vào đã thấp giọng hỏi: “Làm sao đấy?”

Chu Tuyển đan tay lại chống lên nhìn anh ta: “Không phải do mày bày chuyện ra cho tao à?”

“Ơ tao…” Đàm Tần ảo não ngồi xuống đối diện anh: “Phụ nữ dưới chân núi là hổ già. Tao thề, từ nay về sau không bao giờ uống rượu với phụ nữ nữa.”

Cái đêm ở sơn trang suối nước nóng, Trần Hạnh ra sức rót rượu cho anh ta, liều mạng móc từ miệng anh ta ra thái độ của Chu Tuyển với Mạnh Sơ Vũ. Ban đầu Đàm Tần còn chống cự, về sau quá chén đã nói vài câu không nên nói.

Nửa đêm tỉnh rượu, nghĩ xong đời rồi, “bán” Chu Tuyển mất rồi mới vội vàng bò dậy thương lượng biện pháp khắc phục.

Ai ngờ lại khắc phục quá tay.

“Tao mà biết Trần Hạnh uống mất trí thì mày đã không cần phải rút lui trong đêm, tao cũng không cần phải nói mấy câu phũ phàng kia, đúng là ‘Ngàn vàng khó mua điều biết trước’. Hôm đấy tao thấy Mạnh Sơ Vũ đau lòng lắm, ba ngày nay người ta không thèm hỏi han mày câu nào đúng không?”

Chu Tuyển giơ tay gãi gãi giữa mày, chỉ tài liệu trong tay Đàm Tần: “Báo cáo để lại, mày lượn.”

Đàm Tần đưa tài liệu sang: “… Tao thật sự, tao không bao giờ uống rượu với phụ nữ nữa.”

“Ờ.”

“Tao biết lỗi rồi.”

“Ờ.”

Đàm Tần đi ra ngoài, đi đến mép cửa, quay đầu lại làm động tác cố lên.

Chu Tuyển nhìn Đàm Tần rời đi, cầm ống nghe điện thoại nội bộ ấn phím “1”.

Bên kia tường kính, Đường Huyên Huyên nhận điện thoại: “Sếp ạ.”

“Cuộc họp với phòng truyền thông chiều nay tôi không đi được, bảo thư ký Dương đi thay tôi.”

“Vâng, anh có lịch trình đột xuất nào ạ?”

“Hai giờ đi trung tâm triển lãm.” Chu Tuyển gõ nhẹ vào giữa mày, “Gọi trợ lý Mạnh.”

*

Lúc nhận được tin báo từ Đường Huyên Huyên, Mạnh Sơ Vũ cũng đang xem tài liệu về hội nghị triển lãm tháng mười.

Sau khi xác nhận với Đường Huyên Huyên xem có phải Chu Tuyển chỉ gọi một mình cô hay không, nhận được đáp án khẳng định, Mạnh Sơ Vũ nói đã biết, tránh khỏi mọi người, lông mày hạ xuống.

Cô đã ba ngày không nói chuyện với Chu Tuyển. Ban đầu vốn đã bàn tính rất kĩ, định vào hôm kết thúc kì nghỉ lễ Quốc khánh sẽ mặt dày đi nhờ xe Chu Tuyển về Hàng Châu.

Thế mà Chu Tuyển vừa rời khỏi sơn trang suối nước nóng, cô đã không còn tinh thần, định bình tâm mấy ngày rồi tính tiếp, dù sao trong công ty cũng có nhiều người dòm ngó, không có mấy thời gian ở một mình với Chu Tuyển.

Ai ngờ mới vậy đã không tránh khỏi.

Mười lăm phút sau, Mạnh Sơ Vũ chạy xe từ gara đến dưới tòa nhà văn phòng, đợi Chu Tuyển lên ghế sau, điều chỉnh cảm xúc rồi theo phép công gọi một tiếng: “Sếp ạ.”

Chu Tuyển “Ừm” một tiếng, cởi khuy áo vest.

Trong xe yên lặng.

Mạnh Sơ Vũ khởi động xe, lái ra khỏi khu công nghiệp, bỗng nghe Chu Tuyển phía sau hỏi: “Hôm qua về thế nào?”

“Anh hỏi tôi ạ?” Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn anh qua kính chiều hậu, không thấy anh gọi điện thoại.

“Không thì ở đây còn ai nữa à?”

“Đương nhiên là đi tàu cao tốc rồi.” Mạnh Sơ Vũ cụp mắt, môi mím chặt lại thành một đường.

“Lần sau có thể gọi Nhậm Húc.”

“Cậu ấy là trợ lý của anh, không phải của tôi.”

“Tiện đường thôi, tôi không keo kiệt đến vậy.”

“Vâng, đúng là anh rất hào phóng.”

Hào phóng đến độ thấy cô nhàm chán, vẫn có thể đi dạo cùng cô.

Hào phóng đến độ không thích cô, cũng có thể thanh toán cho cô.

Trong xe lại yên tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ tập trung lái xe, nhìn tình hình giao thông phía trước, bỗng nghe thấy tiếng rung điện thoại ở ghế sau.

Chu Tuyển nghe máy: “Alo.”

“Giải quyết rồi.”

“Ừ, hôm đó đúng lúc đi nghỉ lễ ở sơn trang suối nước nóng, cách chỗ đó không xa nên chạy tới.”

Mạnh Sơ Vũ lập tức ngước mắt lên.

“Không sao, không thiếu gì một hai ngày nghỉ, sau này còn có cơ hội.”

Chu Tuyển nói vài câu rồi cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu.

Mạnh Sơ Vũ lập tức rời mắt, lại vừa lúc bị Chu Tuyển bắt được: “Nhìn gì?”

“Không có gì…”

“Có gì thì nói.”

Mạnh Sơ Vũ liếm môi: “Vừa nãy anh nói chuyện đợt nghỉ lễ Quốc khánh à?”

“Ừm.”

“Buổi sáng hôm thứ năm anh…”

“Trong nhà có chút chuyện, đi xử lý.”

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày: “Vậy sao trưởng phòng Đàm nói anh thấy chán nên về?”

“Vì tôi nói với nó như vậy.”

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Là do không tiện nói thật với anh ấy à?”

“Ừm.”

“Nghĩa là anh không thấy chán…” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh thăm dò.

Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Mạnh Sơ Vũ, cô hỏi nhiều thật đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đồ tró, thế mà anh cũng lật được lại.

Sếp Tuyển: Những ngày “liếm máu trên lưỡi đao” có ý nghĩa rồi.

[1] Câu đầy đủ là “一条龙, 哥俩好, 三星照, 四喜财, 五魁首, 六六六, 七个巧, 八匹马, 九连环, 满堂红” – “Một con ngựa, hai huynh đệ, ba sao sáng, bốn tài hỷ (tiền kiếm được, người xưa cho rằng có tiền vào là hỷ sự nên tiền kiếm được là tài hỷ), năm đầu sỏ, 666, bảy khéo léo, tám con ngựa, chín liên hoàn, nhà đầy phúc”. Trong một số phim điện ảnh, mấy giang hồ hảo hán hay vừa uống rượu vừa gào thét câu này, nghe có vẻ “buồn nôn” nhưng thực ra là những mong ước tốt đẹp, đọc cũng rất vần. Mọi người có thể copy phần tiếng Trung vào Google dịch nghe chị Google đọc thử nhe. Còn ở trên thì không biết là do tác giả nhầm hay cố ý thể hiện là Trần Hạnh và Đàm Tần say rượu nên thứ tự số 7 khác với câu nguyên gốc.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment