Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 3

Đến cuối bữa Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ ăn hai con tôm botan, uống vài chén rượu mơ.

Trần Hạnh thấy cô không có tâm trạng ăn uống nên cố gắng một mình xử hết cả bàn đồ ăn.

Các phòng nệm tatami của nhà hàng này không được ngăn cách bằng tường gạch rắn chắc mà chỉ là một tấm ván gỗ mỏng, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói ở bên cạnh truyền đến, làm nơi yên tĩnh của hai cô càng thêm ảm đạm.

“Mày cũng bảo tên kia mấy năm nay không liên hệ gì nhiều với bác sĩ Giản mà.” Trần Hạnh vừa ăn vừa an ủi Mạnh Sơ Vũ: “Bạn bè lâu ngày gặp lại cũng sẽ có cảm giác xa cách, để ý đến thể diện của nhau, không bô bô cái miệng nói lại mấy câu khó nghe của mày đâu.”

“Chỉ mong thế.”

“Thế mày đừng có treo cái bộ mặt như đưa đám đấy nữa!”

“Tao chỉ đang nghĩ,” Mạnh Sơ Vũ nhìn cái chén trước mặt bằng ánh mắt vô hồn: “Sao tao hết cảm giác với Giản Thừa nhanh thế nhỉ?”

“Cái này phải hỏi bản thân mày ý. Mày xưa nay từ thích đến không thích lúc nào chả có lý do đúng không?”

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt hồi tưởng.

Để nói về lần đầu tiếp xúc với Giản Thừa, phải lội ngược dòng thời gian về mùa hè chín năm trước.

Khi ấy là kỳ nghỉ hè lớp 10, cô cùng ba mẹ đến thăm nhà họ Giản.

Người lớn ở phòng khách trò chuyện những đề tài mà cô không thể tham gia vào được, cô nghe mà thấy buồn ngủ, một mình đi dạo trong vườn hoa, lúc đầu còn thấy thú vị, sau cứ đi đi đi lại cũng thấy nhàm chán.

Lúc buồn chán nói chuyện với hoa cỏ, cô thấy trên xích đu ở vườn hoa có một tập thơ của Borges. Tập thơ đó là bản gốc tiếng nước ngoài mà cô đọc không hiểu lắm, nhưng có một đoạn bản dịch tiếng Trung viết tay trong đó.

Cô lật vài tờ, thấy nét chữ dứt khoát, mạnh mẽ rất đẹp, từ ngữ sử dụng để phiên dịch lại lãng mạn, sạch sẽ, ngồi ở xích đu đọc đến mê mẩn.

Đến khi được ba mẹ đưa về nhà cô mới nhớ ra hỏi: Sao quyển sách này lại bỗng nhiên nằm trên xích đu? Lần đầu cô đi qua đó rõ ràng không thấy nó.

Bốn người lớn trong lúc đó cũng không rời khỏi phòng khách, chắc là Giản Thừa bận rộn bài vở ở phòng học trên tầng đã xuống vườn hoa, thấy cô bé đang buồn chán nên để đó cho cô. — Người lớn nói vậy.

Ấy là ấn tượng tốt đẹp đầu tiên của Mạnh Sơ Vũ về Giản Thừa.

Nhưng dù sao thì năm đó vẫn còn nhỏ, một chút ấn tượng tốt ấy không nảy sinh quá nhiều tình cảm. Dưới sự hiếu khách của chú Giản, cô mang tập thơ kia về nhà, từ đó cũng yêu thích Borges.

Vì chênh lệch tuổi tác, không hợp chơi chung, cô cũng không liên lạc nhiều với Giản Thừa.

Đến tận hè năm nay, các ông bố nói chuyện cứ nhắc đến việc con cái nhà mình “mãi không tìm được người yêu”, bắt tay với nhau mai mối cho cô và Giản Thừa.

Giản Thừa khá đẹp trai, có hào quang của tinh anh giới y học, chồng thêm “lớp filter” Borges, qua nhiều năm trôi qua mới chính thức gặp mặt lần đầu tiên, Mạnh Sơ Vũ lập tức có cảm giác “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với Giản Thừa.

Giản Thừa vốn là người có chừng mực, tương đối cẩn trọng nên ban đầu người chủ động liên lạc là Mạnh Sơ Vũ.

Cô hồi tưởng: “Sau vài lần tao chủ động gặp thì anh ấy cũng chủ động hơn. Hơn một tháng nay tìm hiểu, hai bọn tao đều đặn mỗi tuần gặp hai lần, cảm giác khá ổn. Chỉ là lần trước có tối anh ấy đi dạo với tao, thả thính mấy câu cũ rích, tự nhiên tao cảm thấy…. Thấy anh ấy lạc hậu sao ý…”

“Thả thính có phèn thế nào mà chỉ cần là người mình thích nói thì nghe đều thấy ok mà? Cái lý do thả thính phèn là không được nha.”

“Nhưng mà tao…”

Dù sao ban đầu cũng là vì Borges mà… Mạnh Sơ Vũ muốn cãi nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt xuống: “Thôi được rồi, do tao là đồ tồi.”

“Có khi cũng chả phải. Sơ Vũ, thật ra trước đây tao đã hơi nghi…” Trần Hạnh bối rối nhìn cô: “Mày có bao giờ nghe thấy ‘Lithromantic’ chưa?”

“Cái gì Lith cơ?”

“Lithromantic.” Trần Hạnh tìm tài liệu, đưa điện thoại cho Mạnh Sơ Vũ: “Kiểu người không mong người mình thích thích mình ý.”

Cách một tấm ván gỗ mỏng, trong căn phòng bên cạnh…

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trước bàn nhướng mày, nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, đan hai tay lại, tư thế có vẻ chăm chú lắng nghe.

*

Đọc xong tài liệu, Mạnh Sơ Vũ mới hiểu “vè đọc nhịu” của Trần Hạnh.

Nói nôm na thì, Lithromantic là một loại trạng thái tình cảm khá đặc biệt.

Những người mắc hội chứng này vẫn giống như người bình thường, vẫn sẽ có tình cảm với người khác, cũng sẽ chủ động theo đuổi người mình thích. Nhưng một khi người kia đáp lại tình cảm của họ một cách rõ ràng, tức là “đã tán đổ”, tình cảm của họ sẽ lập tức biến mất, sự hứng thú với người kia giảm mạnh, thậm chí còn có thể chán ghét người kia.

Khát vọng tình yêu lãng mạn nhưng trong tiềm thức lại bài xích quan hệ thân mật. Vậy nên người mắc “bệnh yêu đơn phương” lâu dần sẽ ảo tưởng về tình yêu, rất khó có thể yêu đương tử tế, dù có hẹn hò thì cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.

“…” Mạnh Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đây là tao chứ còn gì nữa…”

“Đấy, mày tự nhiên hết cảm giác với Giản Thừa là từ lúc biết anh ta thích mày đúng không?”

Mạnh Sơ Vũ im lặng một lúc lâu mới ngập ngừng gật gật đầu.

Đúng ra thì đâu chỉ có Giản Thừa.

“Còn cả đàn anh mặt Poker ở trường Đại học của tao, mày nhớ không?” Mạnh Sơ Vũ cau mày nghĩ lại: “Từ đầu cũng là từ tao chủ động, thế mà đến lúc anh ta hết lạnh nhạt xong làm nũng với tao, tự nhiên tao lại hết thích?”

“Hot boy khoa mình cũng thế. Lúc mới gặp cứ ngỡ chỉ cần cái mặt đấy thôi là tao ngắm cả đời cũng được, tính tình thì vừa ngầu vừa quyến rũ. Rồi sao? Lần đi chơi đầu tiên, đi xem phim về anh ta bị tiêu chảy, xong tao cũng không biết tại sao tao không thích anh ta nữa…”

“Với anh HR công ty tao. Có học vấn, biết nhìn xa trông rộng, lúc phỏng vấn cực kỳ dịu dàng với tao, lúc tao vào công ty cũng quan tâm chăm sóc tao. Nghe ông ý ba hoa mấy cái triết lý viển vông mà tao cũng thấy lòng rộn rã. Những tưởng sắp thành rồi nhưng có hôm giữa trưa tan họp ông ý mời tao đi ăn cơm, thấy người ta gặm đùi gà, trái tim thiếu nữ của tao hoá đá luôn.”

Mạnh Sơ Vũ bấm ngón tay đếm lại những đối tượng mập mờ với mình từng bị “bắn chết” không rõ nguyên do, càng nghĩ càng thấy đúng.

Làm nũng thì sai à? Người ta muốn xem còn phải xếp hàng kia kìa.

Tiêu chảy thì sai à? Có đẹp trai cỡ nào thì cũng đâu thể đi ngược lại s1nh lý học được.

Gặm đùi gà thì sai à? Gà mà nghe được cũng xông lên khô máu với mày đấy!

Đương nhiên là bọn họ chẳng làm sai điều gì. Chẳng qua đằng sau những thứ lặt vặt, linh tinh không đáng kể ấy đều có cùng một cơ hội. Cơ hội để mối quan hệ giữa cô và người kia trở thành tình cảm đến từ hai phía.

“Thế ý mày là, bao nhiêu năm nay tao duyệt không biết bao nhiêu trai nhưng vẫn là đứa ế từ trong trứng, có thể là bởi vì…” 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcMạnh Sơ Vũ không tin nổi hỏi: “Tao bị bệnh?”

*

Tâm trạng 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉhiện giờ của Mạnh Sơ Vũ thực sự quá hỗn độn.

Cứ tưởng bao năm nay mình sống vô lo vô nghĩ,Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. lúc nào cũng là người chọn người ta.

Bây giờ tự nhiên có người giáng cho cô một đòn cảnh cáo, nói thật ra cô không chọn được đơn giản là vì cô không thể1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức yêu đương được? 

Bảo sao đàn ông thất bại ở chỗ cô sau đó 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉlần lượt gặp được tình yêu đích thực của đời mình, mấy năm nay lần lượt cưới hỏi.

ChỉÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. có cô là vẫn thế, ngày Thất Tịch vẫn bị bạn bè gửi cho cái hình ếch xanh cô đơn.

kiểu cái tiếng kêu của nó nghe cu đơn lẻ póng á mụi ngừi:))

Mạnh Sơ Vũ uống rượu trong ngỡ ngàng, có 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcchút không nhìn thấu nổi thế giới này.

Trần Hạnh vốn chỉ định cho cô một ý1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ tưởng mới để giải quyết chuyện tình cảm, ai ngờ cô lại mượn rượu giải sầu.

ThấyÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. cô cứ bảo nhân viên phục vụ rót thêm hết chén rượu mơ này đến chén rượu mơ khác, Trần Hạnh bắt đầu muốn can lại nhưng nghĩ rồi thôi: Người trưởng thành mà còn không có quyền mua say hay sao.

Chỉ khi 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcthấy cô uống càng lúc càng nhanh mới nhắc nhở một câu: “Rượu nguyên chất độ cồn cao lắm. Mày uống từ từ thôi, tao lái xe không uống được, không ai tranh với mày đâu.”

Mạnh Sơ Vũ nhỏ1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ lêu lêu lêu ô kìa mắc cỡ chưa giọng “Ừ” một tiếng, uống chưa đến chén thứ năm hốc mắt đã phiếm hồng, có vẻ đã say.

Cô dụi dụi đôi mắt ngập nước: “Lát nữa mày đưa tao về nhà nhé. Tao xinhÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. đẹp thế này… không thể để cho người ta nhặt xác được.”

“RồiÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. rồi rồi, chắc chắn sẽ đảm bản an toàn của mày.”

Mạnh Sơ Vũ yên tâm gật đầu, bắt lấy cánh Trần Hạnh:

“Từ từ, ngày mai là thứ mấy, có phải đi làm không?” Không đợi Trần Hạnh trả lời,1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức trong lớp của mình còn ai nổi tiếng bằng cô đã tự lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi, bệnh của tao chắc phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, kiếm nhiều tiền thế cũng chả tiêu hết được, thích thì làm không thì nghỉ…”

“Trời ơi mày tỉnh táo lại tí đi! Trên đời này không phải chỉ có người cần tìm người yêu mới phải tiêu tiền!”

“Nhưng bây giờ tao không muốn tốn tiền cho cái thế giới này! Trần Hạnh, mày hiểu cảm giác này không? Cái kiểu, cái kiểu như là giờ phút này, thế giới vẫn là thế giới, tao vẫn là tao, nhưng tao với thế giới này bỗng nhiên chẳng còn dính líu gì đến nhau nữa…”

Trần Hạnh lắc đầu: “Xin lỗi nha, tao không hiểu được cảm giác quái dị như thế.”

“Quái dị thì làm sao? Đau khổ còn phân biệt quái dị với không quái dị nữa à, mày… nghiêm khắc quá rồi đấy.”

Mạnh Sơ Vũ lẩm bẩm rồi gục xuống bàn, hai má ửng hồng nhẹ nhàng cọ xuống mặt bàn lạnh căm để giải nhiệt.

“Trần Hạnh, mày nói xem tại sao… Tại sao người tao thích cứ thích lại tao nhanh thế, làm tao lại không thích người ta nữa! Tại sao không thể có người đàn ông nào đẹp trai đến mức làm tao nhũn cả chân, mà không thèm quan tâm đến tao cơ chứ?”

Trần Hạnh nghẹn họng: 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức“Nếu có thì mày sẽ làm gì?”

“Thì tao sẽ mãi mãi thích anh ấy chứ sao…”

Trần Hạnh cạn lời trợn tròn mắt: “Mày mà gặp phải tên nào như thế thật thì mày mới biết thế nào là đau khổ.”

Mạnh Sơ Vũ phóng khoáng xua xua tay: “Có thể khiến tao đau khổ cũng là bản lĩnh của anh ấy. Mạnh Sơ Vũ đây chỉ thích đàn ông có bản lĩnh!”

“…”

Trần Hạnh không muốn nói chuyện với người say, rót ly nước uống cho đỡ khát.

Không ngờ dòng nước lạnh vừa trôi xuống, bụng cô bỗng đau nhói.

Thấy Mạnh Sơ Vũ đang nằm trên bàn, Trần Hạnh vỗ vỗ vai cô: “Tao đi vệ sinh, mày ngoan ngoãn chờ ở đây nhé.”

Mạnh Sơ Vũ ra hiệu “Ok”.

Trần Hạnh kéo cửa phòng rồi vội vã đi ra ngoài.

Mạnh Sơ Vũ tiếp tục “âu yếm” với cái bàn một lát, thấy mặt bàn cũng ấm lên thì chán ghét ngồi dậy, với tay lấy ly rượu bằng s1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ mát lạnh bên cạnh áp lên má. Cô đang thoải mái thở dài bỗng nhìn ra ngoài cửa, thấy một bóng người lướt qua trên hành lang.

Bên ngoài cửa gỗ, người đàn ông với dáng người cao gầy ấy mặc một bộ vest màu đen được là lượt phẳng phiu, đi ngang cửa phòng cô, nghiêng đầu liếc cô một cái.

Một đứng một ngồi, cách một khoảng chênh lệch về độ cao, ánh mắt của anh rơi xuống nặng trĩu, cứ như đập vào đỉnh đầu.

Trong nháy mắt, hình ảnh như tan vào trong màn mưa một lần nữa hiện lên trước mắt Mạnh Sơ Vũ.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông ấy chuẩn bị nhấc bước rời đi, cô chật vật bò dậy lao ra cửa: “Đứng lại!”

Chu Tuyển dừng bước, xoay người lại.

Mạnh Sơ Vũ tay trái cầm ly rượu, tay phải vịn vào cửa. Sau khi cẩn thận xác nhận qua khe hở của cánh cửa, cô mới đẩy cửa ra: “Đúng là anh, tóm được rồi!”

Khuôn mặt người đàn ông ấy đã hiển hiện một cách hoàn chỉnh…

Hốc mắt sâu hun hút, sống mũi cao và thẳng, đôi lông màÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.y như hai lưỡi kiếm xếch về phía thái dương, môi mỏng đường nét rõ ràng, nhân trung hãm sâu.

Chỉ cần nhìn bằng mắt thường dường như đã có thể cảm nhận được hormone bùng nổ.

Mạnh Sơ Vũ hít hà một hơi rồi rồi từ tốn nuốt nước bọt: “Ồ, đẹp trai thế này, bảo sao Giản Thừa không cho mình số điện thoại…”

Chu Tuyển nhướng mày: “Còn có chuyện này nữa à?”

“Có…” Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi có tìm anh để làm chuyện xấu đâu mà…”

Chu Tuyển đưa tay xoa xoa lỗ tai tê dại: “Không tìm tôi để làm chuyện xấu thì tìm tôi làm gì?”

Mạnh Sơ Vũ há hốc miệng thở hổn hển rồi ngậm miệng lại, ngó đầu ra nhìn hành lang đầy cảnh giác.

Chu Tuyển cười: “Không phải căng thẳng, cậu ấy không ở đây.”

“Tôi có căng thẳng đâu…” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Có gì mà… phải căng thẳng, tôi không căng thẳng.”

Chu Tuyển nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô rồi gật gù: “Cô không căng thẳng.”

“Ừ…” Mạnh Sơ Vũ đè thấp giọng: “Tôi chỉ, chỉ muốn hỏi anh một chút. Chuyện trong xe tối qua, anh không nói ra đâu chứ?”

Giày cao gót của cô để bên ngoài phòng, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu mới tiện nói chuyện với anh.

Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô hỏi: “Muốn tôi giữ bí mật à?”

“Chứ sao.Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.”

“Vậy cô cho tôi một lý do đi.”

“Lý do? Lý do là…” Mạnh Sơ Vũ cúi đầu đào lại những câu nói đã nghĩ sẵn nhưng đầu nặng đến choáng váng, mãi không thốt ra được một chữ.

Chu Tuyển: “Chưa bịa xong à?”

“Bịa rồi… Bịa xong rồi, bịa hẳn vài cái rồi, anh cứ t1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcừ từ…”

Nửa phút trôi qua, đến khi cô ngẩng đầu lên, Chu Tuyển có thể thấy được tín hiệu cầu cứu trong mắt cô.

Chu Tuyển: “Tôi bịa giúp cô nhé?”

Mạnh Sơ Vũ li3m môi: “… Cũng không phải là không được.”

Chu Tuyển gật đầu: “Thế này đi. Trên cương vị là bạn của cậu ấy, đương nhiên tôi sẽ mong muốn giảm bớt tổn thương cho cậu ấy. Nếu cô có thể nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với cậu ấy, kịp thời ngăn chặn tổn thất, tôi cũng không muốn nói những lời gây tổn thương như thế cho cậu ấy nghe.”

“Cắt đứt, tôi sẽ cắt đứt ngay lập tức, ban đầu tôi cũng đã muốn cắt đứt rồi mà!” Mạnh Sơ Vũ giơ ba ngón tay: “Anh yên tâm, tôi là một… gái đểu có nguyên tắc!”

“Có nguyên tắc?”

“Nghĩa là… Mỗi lần chỉ có một người, không bao giờ hơn một, không thích thì đá, tuyệt đối không giữ lốp dự phòng!”

“Tốt nhất là như thế.” Chu Tuyển liếc thấy Trần Hạnh đi ra từ chỗ ngoặt, xoay người sang chỗ khác, “Tôi còn có việc, đi trước.”

“Không được…” Mạnh Sơ Vũ dưới tình thế cấp bách kéo lấy vạt áo của anh, không ngờ đúng lúc anh bước một bước làm cô loạng choạng ngã nhào về phía trước.

Mạnh Sơ Vũ kêu lên một tiếng, tay trái đang cầm ly rượu như thấy cọng rơm cứu mạng, ôm chầm lấy bả vai Chu Tuyển.

Rượu từ miệng ly đổ ra, Chu Tuyển bên cạnh tránh đi trong giây cuối cùng cũng khựng lại.

“Đệt!” Trần Hạnh chạy tới, vừa đến nơi đã thấy Mạnh Sơ Vũ đang dựa vào người ta đứng vững, còn áo vest của người ta thì thấm đầy rượu, từ cổ áo đến vạt áo không chỗ nào may mắn thoát được.

Nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu, Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu liếc Chu Tuyển, buông tay ra rồi liên tục lùi về phía sau: “Tôi không… cố ý…”

“Xin lỗi anh xin lỗi anh!” Trần Hạnh cũng cuống quít rút một tập khăn giấy dày cộp đưa cho Chu Tuyển: “Xin lỗi anh, bạn tôi nó hơi quá chén!”

Chu Tuyển nhận khăn giấy, lau áo vest ướt nhẹp, không thể đoán được có tức giận hay không.

Nhưng có lẽ khuôn mặt anh trời sinh đã có vẻ không giận cũng nghiêm nên Mạnh Sơ Vũ đã lui ra xa, vịn cửa nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn anh để lại số điện thoại thôi…”

Tròng mắt Trần Hạnh chỉ thiếu một mm nữa là rớt ra khỏi hốc mắt.

Cô mới đi có vài phút, con bạn thân chưa làm rõ ngô khoai với đối tượng mập mờ đương nhiệm đã đi thích một người khác rồi?

Nhưng bạn thân gọi là bạn thân, sở dĩ bởi: Giữa hai lựa chọn “đạo đức” và “giúp bạn thân mở rộng quan hệ” thì sẽ không ngần ngại chọn cái thứ hai. Dù con bạn mình có “Đã ăn trong bát còn trông trong nồi” thì cũng giúp nó bưng nồi lại luôn!

“Phải đấy anh ạ. Bộ vest này của anh nhìn không hề rẻ, anh xem chi phí giặt khô hết bao nhiêu, chúng tôi gửi lại anh. Hay là anh để lại số điện thoại nhé?” Trần Hạnh không hề ngập ngừng mà tiếp lời, chuyên nghiệp thuần thục,1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức mục đích rõ ràng.

Mạnh Sơ Vũ nghe mà sửng sốt, cảm giác cứ có cái giác sai sai nhưng lúc ấy lại không nghĩ ra được.

Đến tận khi cô phát hiện ra trong ánh mắt nhìn cô chăm Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.chú của Chu Tuyển dần dần lóe lên chút khinh thường.

“…”

Mạnh Sơ Vũ vội vàng lắc đầu với Trần Hạnh: “Không phải! Tao không muốn!”

“?” Trần Hạnh nói thầm: “Mày đòi số điện thoại người ta cơ mà? Bỏ à?”

“Đúng là đòi số điện thoại, nhưng không phải vì…”

Chu Tuyển liếc nhìn hai người đang châu đầu ghé tai, hỏi nhân viên tạp vụ giấy bút rồi viết một dãy số đưa cho Trần Hạnh: “Nhắc nhở bạn cô đi.”

Tay nhận tờ giấy của Trần Hạnh run lên, theo bản năng nói lắp: “Cái, cái gì…”

Chu Tuyển nhìn thoáng qua Mạnh Sơ Vũ đang trốn phía sau Trần Hạnh: “Kịch bản lỗi thời rồi.”
Bình Luận (0)
Comment