Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 30

Thích 30. Ghen.

Mạnh Sơ Vũ im lặng nhìn Chu Tuyển, đôi tay cầm điện thoại càng lúc càng siết chặt, đôi mắt nhìn anh cũng càng lúc càng chăm chú.

Cứ như muốn nhìn thấy được trên mặt anh một đóa hoa.

Muốn xử lý thế nào thì xử lý, đây không phải đặc quyền chỉ bạn gái mới có sao?

Để cô tùy thích xử lý đào hoa của anh, là giao đặc quyền này cho cô, ám chỉ cô có thể tuyên thệ trước rằng cô sắp có được… chủ quyền?

Gió thu se lạnh thoảng qua mặt, thế nhưng lại khiến người ta càng cảm thấy khô nóng.

Hơn cả những tức giận đơn thuần vừa rồi, giờ đây Mạnh Sơ Vũ rơi vào một cảm giác nôn nao đến ngứa ngáy tim gan.

Cứ như nhìn thấy một viên kẹo gần trong gang tấc, hình như nó là dành cho cô, nhưng không có lời mời chính thức từ chủ nhân viên kẹo, cô không thể mở miệng thưởng thức.

Trong lòng ngứa ngáy như kiến bò.

Mạnh Sơ Vũ cố gắng giữ mặt không đổi sắc, nhủ với mình đừng vui mừng quá sớm, phải bình tĩnh, nghĩ lại kết cục của việc mất bình tĩnh ba ngày trước.

“Tôi bận lắm, còn phải ăn kem,” Mạnh Sơ Vũ căng mặt nhìn anh, “Làm gì có thì giờ xử lý mấy chuyện nhảm nhí của anh.”

Chu Tuyển lại đưa kem đến bên miệng cô: “Ăn thế này đã có thì giờ chưa?”

Mạnh Sơ Vũ do dự, hung hăng cắn một miếng kem trên tay anh, ra vẻ miễn cưỡng cầm điện thoại, chấp nhận lời mời kết bạn.

Bên kia nhắn tin: “Chao xìn anh đẹp trai ạ!”

Mạnh Sơ Vũ cắn một miếng kem trong tay Chu Tuyển gõ vài chữ: “Xin lỗi em gái, em xem kỹ lại hồ sơ Weibo của chị nhé.”

Bên kia im lặng hai phút, có lẽ nhận ra đây là tài khoản của nữ, trả lời tin nhắn hỏi: “Em add nhầm người ạ?…”

Mạnh Sơ Vũ: “Không nhầm.”

Một câu “Không nhầm”, nhìn như là chẳng nói gì, thật ra đã nói hết cả.

Mạnh Sơ Vũ cũng không muốn quá tuyệt tình kéo người ta xuống, đều là người trong giang hồ cả, vừa phải thôi.

Bên kia y như rằng không nhắn gì nữa.

Mạnh Sơ Vũ mới ăn hết một phần ba cây kem, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Cô định cho Chu Tuyển xem lịch sử trò chuyện, lại thấy anh rất tập trung làm máy đút kem, như thể không hề quan tâm cô trả lời người ta thế nào nên cũng không đưa anh xem nữa, quay lại Anipop vừa chơi vừa chờ “cơm tới há miệng”.

Ăn hết kem, Chu Tuyển thu lại cánh tay đã tê rần, liếc nhìn ngón tay dính kem, dùng tay còn lại lấy khăn giấy.

Mạnh Sơ Vũ chăm chú nhìn vào giao diện trò chơi, liếc thấy động tác này của anh, theo bản năng nâng cằm lên với anh.

Động tác chuẩn bị lau tay Chu Tuyển khựng lại, cầm khăn giấy duỗi tay ra, lau nhẹ khóe miệng cô.

Khăn giấy nhẹ nhàng cọ vào khóe miệng, Mạnh Sơ Vũ bất giác ngước mắt lên.

Đợt nghỉ lễ Quốc khánh, cô ở nhà nhàm chán nên mới bắt đầu chơi Anipop.

Hiếm lắm mới được về nhà ở lâu lâu một chút, cô được mẹ chiều quen, lúc nằm trên sô pha vừa chơi game vừa được đút trái cây, cô cũng thường xuyên dẩu miệng bảo mẹ lau.

Vừa rồi cô cũng làm thế với Chu Tuyển sao?

Thế có phải là lôi thôi quá không…

Mạnh Sơ Vũ xấu hổ cắn môi dưới, quan sát biểu cảm của Chu Tuyển.

Thấy anh như vẫn tự nhiên lật mặt khăn giấy, lau ngón tay, sau đó đứng lên.

“Anh đi đâu…”

“Lau không sạch được, đi rửa tay.” Chu Tuyển xoa xoa ngón tay còn sót mùi ngọt ngấy, “Nhân tiện xem xem toilet có gì làm cô vừa rồi tức giận như thế.”

“…”

Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển xuống khỏi sân thượng, thấy anh không có ý chê bai ghét bỏ, sờ khóe miệng vừa được anh cọ qua, cảm giác nó đang dần dần nhếch lên, ấn mạnh một cái làm nó hạ xuống.

Điện thoại trong tay rung lên một cái.

Cô gái vừa rồi nhắn tin: “Em xin lỗi chị ạ, vừa rồi em có nhìn thấy chị ngồi đối diện, nhưng nhìn lại cứ tưởng chị là trợ lý hay đồng nghiệp gì đó với anh ấy orz… Thôi chị xóa số em đi, em cũng xóa luôn ạ.”

Mạnh Sơ Vũ thoát khỏi khung chat, định hủy kết bạn bỗng bị một chữ nào đó kéo trở lại, đọc lại tin nhắn một lần.

Nhìn chằm chằm vào hai chữ “trợ lý” suốt nửa phút, mây đen Mạnh Sơ Vũ vừa đuổi đi giờ lại ùn ùn kéo về.

*

Tám giờ tối, Mạnh Sơ Vũ ngồi khoanh chân trên sô pha ở nhà, bóc ba quả quýt đường bố gửi, nói chuyện điện thoại với Trần Hạnh.

Bóc một mảng — “Trợ lý.”

Một mảng nữa — “Bạn gái.”

Trần Hạnh bên kia phàn nàn: “Mạnh Sơ Vũ, mày diễn kịch Quỳnh Dao đấy à?”

“Dù sao cũng rảnh, cùng là ăn quýt cả, tao xem xem ý trời thế nào…” Mạnh Sơ Vũ thở dài, “Lúc đầu tao nghĩ sang hướng bạn gái xong em gái kia nói thế, tao nghĩ thấy cũng đúng. Không chỉ có bạn gái mới có tư cách xử lý đào hoa cho anh ấy, trợ lý thư ký cũng có thể xử lý mấy chuyện linh tinh này. Với lại hôm nay tao cũng ra ngoài làm việc với anh ấy vớitư cách là trợ lý…”

Mạnh Sơ Vũ vừa nói chuyện với Trần Hạnh vừa bóc quýt tiếp, bóc nốt mảng cuối cùng thì nghiến răng: “Lại là trợ lý! Tám quả rồi, nói trước cái gì cuối cùng vẫn là trợ lý!”

“Mạnh Sơ Vũ, mày cũng biết là tám quả quýt rồi, quýt đường nhỏ nhưng mà cũng biết bốc hỏa đấy, đừng có mà ý trời chưa tính ra được, ngày mai đã phải vác cái môi sưng vù đi làm.”

Mạnh Sơ Vũ hoảng sợ giật mình: “Mày đừng có trù tao, như thế có khác gì hủy dung đâu!”

“Thế nên là mày thức tỉnh đê, kiểu này cũng giống như tung đồng xu, tác dụng duy nhất là xem xem mày hài lòng khi tung ra được mặt trái hay mặt phải.”

Mạnh Sơ Vũ không ăn quýt nữa, chôn đầu vào sô pha: “Ầy phiền phức thật, cái tên Chu Tuyển sao nói chuyện ‘độc’ thế nhỉ… Trần Hạnh, mày nghĩ tại sao lúc trước tao lại chê mấy câu thả thính sến súa của Giản Thừa?”

“Hỏi hay đấy Mạnh Sơ Vũ, thế mà cũng nghĩ thông suốt rồi hả?”

Mạnh Sơ Vũ ngập ngừng gật đầu: “Hình như thế.”

Ngẫm lại trước đây cô cảm thấy mấy câu thả thính của Giản Thừa vừa thẳng thừng vừa tầm thường, nếu nhất quyết phải lấy tiêu chuẩn của Borges để đánh giá thì đấy chính là cái kiểu tỏ tình của đám mù văn học đòi văn vẻ, cảm thấy cảm giác ngọt ngào phải tự mình mò thấy mới gọi là lãng mạn, mới hấp dẫn.

Bây giờ va phải Chu Tuyển, người đàn ông chỉ cần nói một câu cũng khiến cô phải suy nghĩ cả ngày, mới nhận ra thẳng thừng ở một phương thẳng nào đó cũng là một đức tính, dù sao cũng ít làm người ta nghĩ đến rụng tóc.

Không phải là cô nhớ đến điểm tốt của Giản Thừa, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy mình trước kia vô lý.

Nếu Chu Tuyển bây giờ có thể thả thính vài câu với cô, kể có có sến súa, cô cũng mừng còn không kịp nói gì đến ghét bỏ…

Đang nói đến đó, điện thoại bỗng rung lên, có một lời mời kết bạn WeChat.

Mạnh Sơ Vũ theo bản năng nghĩ rằng lại có người đến gần Chu Tuyển, mở ra xem lại thấy một tài khoản nam nhắn tin xác minh: “Chào em, anh là Lâu Văn Hoằng.”

Bên tai Mạnh Sơ Vũ rầm một cái, nhớ đến cái tên này.

Kỳ nghỉ Quốc khánh, hôm cô về nhà từ sơn trang suối nước nóng, cả người ủ rũ, bố cô liếc mắt một cái đã biết tỏng, hỏi một nét chữ Bát kia có còn không.

Lúc ấy cô tuyệt vọng, tức giận nói: “Một chấm cũng chẳng còn nữa là một nét!”

Sau đó vác bộ mặt thất tình không thèm ăn cơm, buồn bã ở trong phòng.

Đợi cô nguôi ngoai một chút, bố cô tận dụng cơ hội giới thiệu cho cô đối tượng xem mắt ở Hàng Châu, nói như là “Cũ không đi, mới không tới”.

Hình như người được giới thiệu xem mắt với cô tên là Lâu Văn Hoằng.

Mạnh Sơ Vũ mở WeChat của bố mình ra: “Bố ơi, bố đưa WeChat của con cho người ta rồi ạ?”

Mạnh Chu Bình: “Ừ, chữ Bát của con không còn một chấm còn gì? Ban đầu bố đã thấy việc này không nên tin tưởng con rồi, con xem con chờ một tin nhắn của người ta mà xoắn xuýt hết cả lên, loại người như thế có thể đối tốt với con được không? Kể cả chữ Bát có một nét thật thì bố cũng phải xem xét đàng hoàng. Bây giờ đúng lúc không có, bố đã hẹn cho con tối thứ bảy ăn cơm với Tiểu Lâu rồi.”

Mạnh Sơ Vũ: “Bố, mấy cái hẹn ngày gặp con sẽ tự làm…”

Mạnh Chu Bình: “Đừng tưởng bố không hiểu tính con, nếu bố không sắp xếp xong xuôi thì con phải lần lữa đến tận lúc về nhà ăn Tết.”

Mạnh Sơ Vũ vò tóc nói với Trần Hạnh bên kia điện thoại chuyện này: “Chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến, phiền muốn chết!”

“Ê nhưng mà sao tao rất mong chờ nhé. Ai bảo Chu Tuyển không từ mà biệt còn bơ mày tận ba ngày, ba ngày đấy, người ta yêu nhau còn có thể mặc định là chia tay rồi. Tốt nhất là mày nên cho anh chàng xem mắt này vào mắt xanh đi, tao sẽ có thể cho Chu Tuyển một câu vì bạn xứng đáng!”

Mạnh Sơ Vũ bĩu môi: “Không thể đâu…”

“Kể cả không thể thì bác trai cũng sắp xếp xong xuôi rồi, đi đối phó thôi, bây giờ xem mắt hơn nửa toàn là bị người nhà ép đi theo phép lịch sự. Có khi bên kia cũng chỉ đi để đối phó thôi, mọi người trong giang hồ giúp đỡ lẫn nhau tí.”

*

Mạnh Sơ Vũ không nài nỉ được bố mình, cũng không tự tin nói cô và Chu Tuyển còn có hy vọng, chỉ có thể đi đối phó buổi hẹn này.

Thứ bảy là đợt nghỉ thứ hai trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chiều tối, Mạnh Sơ Vũ tan làm đúng giờ, về nhà thay bộ quần áo công sở ra, đến nhà hàng lẩu kiểu Quảng Đông gần Vọng Giang phủ từng đến cùng Chu Tuyển.

Kể cũng khéo, Lâu Văn Hoằng hẹn cô ở nhà hàng này, cô vừa đến cửa đã nhớ tới Chu Tuyển, tâm trạng không tốt lắm.

Vào nhà hàng, Mạnh Sơ Vũ theo số bàn đi vào bên trong, thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen, đeo kính gọng bạc ngồi bên cửa sổ.

Mạnh Sơ Vũ vừa đến bên cạnh, Lâu Văn Hoằng đã cười đứng dậy kéo ghế cho cô: “Mạnh Sơ Vũ?”

“Vâng, chào anh.” Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu ngồi xuống.

Lâu Văn Hoằng trở lại phía đối diện: “Em ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.”

“Cảm ơn anh.” Mạnh Sơ Vũ gật đầu, nhận nước chanh nhân viên phục vụ bưng đến, ngẩng đầu cảm giác nhân viên phục vụ này hơi quen mắt, hình như là người lần trước đã phục vụ cô và Chu Tuyển.

Nhân viên phục vụ hình như cũng nhận ra cô, nét mặt trong một thoáng có hơi thay đổi.

Không biết có phải là đang nghĩ, mới có bao lâu cô đã đổi đối tượng rồi hay không.

Mạnh Sơ Vũ hơi mất tự nhiên nuốt nước bọt.

Lâu Văn Hoằng phía đối diện tinh mắt nhìn hai người: “Hai người quen nhau à?”

“Trước đây em từng đến nhà hàng này ăn cơm với bạn.” Mạnh Sơ Vũ giải thích.

“Em ăn ở đây rồi à? Biết vậy anh đã hỏi em trước, nên đi nhà hàng em chưa đến.” Lâu Văn Hoằng cười khổ.

“Không sao, đồ ăn ở đây khá ngon.” Mạnh Sơ Vũ xua xua tay.

Lâu Văn Hoằng yêu cầu thực đơn với nhân viên phục vụ: “Nếu em từng ăn ở đây rồi thì giao việc chọn món cho em nhé, giới thiệu cho anh xem ở đây có gì ngon.”

Thành thật mà nói, mới ngồi xuống được vài phút, Lâu Văn Hoằng không nhắc nửa lời đến việc xem mắt, còn hóa giải bầu không khí khó xử lúc mới gặp rất hài hòa, chắc là một người giỏi giao tiếp.

Hơn nữa ngoại hình cũng thanh nhã, nghiêm chỉnh, khuôn mặt ít tính công kích và cảm giác áp bách hơn so với Chu Tuyển, nhìn rất dễ chịu.

Không biết có phải là bố cô đã nghiên cứu sở thích nhìn người của cô không, cố tình tìm một người vừa mắt, giỏi giao tiếp thế này.

Nhưng quan trọng là bây giờ Mạnh Sơ Vũ thật sự không thể có hứng thú với người mới được.

Lâu Văn Hoằng có xuất sắc hình như cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Mạnh Sơ Vũ hỏi Lâu Văn Hoằng có kiêng gì không sau đó gọi nước lẩu và đồ ăn kèm với phục vụ.

Phục vụ lui xuống Lâu Văn Hoằng cười nói: “Đồ ăn em chọn vừa hay hợp gu ăn uống của anh, ở phương diện ăn uống bọn mình cũng khá hợp nhau đấy.”

Mạnh Sơ Vũ gật đầu: “Đó là mấy món lần trước đến đây em đã ăn.”

“Lần trước cũng đi hai người sao?”

Nói đến đây, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy càng sớm nói rõ ràng càng tốt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vâng, với… người em thích.”

Ánh mắt Lâu Văn Hoằng lóe lên một cái, sau đó trở lại bình thường: “Là người chú Mạnh nói em đang tìm hiểu à?”

“Anh biết à?” Mạnh Sơ Vũ sửng sốt.

“Ừ, chú Mạnh có nói với anh.” Lâu Văn Hoằng uống một ngụm nước chanh, cụp mắt rào trước: “Nên là không sao, em không phải áp lực, chúng ta đều là người Nam Hoài ở Hàng Châu, nhiều bạn bè cũng không có gì là không tốt, đúng không?”

*

Thời gian ăn một bữa cơm với Lâu Văn Hoằng chỉ bằng một nửa thời gian ăn cùng Chu Tuyển.

Tuy bầu không khí rất hài hòa, từ sau khi Mạnh Sơ Vũ và Lâu Văn Hoằng nói rõ ràng, cũng coi như đây chỉ là một buổi hẹn xã giao bình thường, nói chuyện với anh ta, thỉnh thoảng cười một cái nhưng cô vẫn theo bản năng ăn rất nhanh.

Không giống lần trước ăn lẩu ở đây, cô thậm chí còn lén giảm nhỏ lửa bếp điện, chỉ để làm thức ăn chín lâu một chút.

Buổi hẹn kết thúc lúc tám rưỡi, Mạnh Sơ Vũ thấy Lâu Văn Hoằng phải ra tận ngoại ô để đến buổi hẹn nên đề nghị bữa ăn này cô làm chủ nhà đãi khách.

Lâu Văn Hoằng cũng hòa nhã đồng ý.

Thanh toán xong, hai người cùng nhau ra ngoài.

Lâu Văn Hoằng chỉ xe mình đỗ ngoài cửa: “Anh lái xe đến đây, anh đưa em về nhé?”

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo tầm mắt anh ta, vừa định nói không cần thì khựng lại.

Trong bóng đêm đen kịt, một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ dưới đèn đường, một bóng người cao thẳng đứng cạnh xe.

Mạnh Sơ Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra là ai.

Hoảng hốt một chút, lời từ chối đã muộn, bước chân cô theo quán tính đi vài bước, tới bên cạnh xe Lâu Văn Hoằng.

Lâu Văn Hoằng kéo cửa ghế phó lái cho cô.

Cách đó hai ba mét, Chu Tuyển quay đầu nhìn về phía này.

Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, muốn hỏi sao anh lại đến đây, lại sợ anh chỉ tình cờ đi ngang qua, đứng đó hóng gió.

“Mạnh Sơ Vũ,” Chu Tuyển đút tay vào túi, dựa vào cửa xe nhìn cô, “Ăn lẩu vui không?”

Mạnh Sơ Vũ như nghẹn lại, không nói nên lời.

Chu Tuyển liếc nhìn Lâu Văn Hoằng bên cạnh cô, nhìn anh ta, chỉ Mạnh Sơ Vũ: “Xin lỗi, thời gian kế tiếp của cô ấy, trả lại cho tôi được chứ?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment