Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 39

Thích 39. “Anh cũng có ngày này.”

Qua một hồi im lặng ngắn ngủi, Chu Tuyển gật gật đầu như thừa nhận.

Mạnh Sơ Vũ thấy anh không nói gì, quay đầu nhắm mắt lại.

Chưa kể, ngồi ở vị trí ông chủ thế này mà mở mắt thì quả thực là lãng phí.

Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa.

Ngồi yên một lúc, ghế trước bỗng hỏi: “Em muốn nghe nhạc không?”

Hồi trước, khi cô ngại bầu không khí quá buồn chán, gượng gạo, muốn bật một bài hát để điều chỉnh không khí, không biết ai là người coi như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, lập tức kênh kiệu từ chối, cứ như thà rằng xe yên tĩnh hơn cả nhà tang lễ.

Mạnh Sơ Vũ thầm xì một tiếng, không thèm mở mắt ra mà chỉ nói: “Bật bài «Anh cũng có ngày này» đi, cảm ơn.”

Đôi tay đang di chuyển về phía bảng điều khiển trung tâm của Chu Tuyển khựng lại, gật gật đầu: “Không có gì.”

Xe chạy thẳng về Vọng Giang phủ.

Một bài hát cứ như giếng phun thuốc màu, đủ mọi màu sắc bắn thẳng lên mặt Chu Tuyển.

Từ «Anh cũng có ngày này» — “Đáng đời anh, đáng đời anh, cuối cùng anh cũng biết được thế nào gọi là nhân quả, cuối cùng anh cũng có thể học được bài học mà anh cho tôi.”

Đến «Thứ đàn ông gì vậy» — “Mày làm đàn ông kiểu gì thế, đàn ông kiểu gì thế, rồi cô ấy sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn.”

Rồi «GQ» — “Cưng nghĩ mình là người quan trọng nhất. Định qua mặt chị à, cưng chưa đủ trình đâu. Cưng không bao giờ có cửa với chị đâu. Cưng muốn kiểm soát được chị à, hay muốn chị quỳ gối trước cưng. Nằm mơ cũng không có đâu.”

Cả đường Mạnh Sơ Vũ nghe mà thoải mái nhẹ nhàng, chỉ thiếu nước nhảy disco ở ghế sau.

Lúc đến nơi thậm chí cô còn thấy hơi tiếc, không đủ thời gian để chia sẻ với Chu Tuyển mấy bài hát hay hơn.

Xe đỗ vững vàng dưới chân tòa nhà chung cư.

Chu Tuyển xuống xe, mở cửa ghế sau, giơ tay che mép trần xe cho Mạnh Sơ Vũ.

Mạnh Sơ Vũ xách túi khom lưng bước xuống, xoay người đi về phía chung cư.

“Cuối tuần —” Chu Tuyển bỗng nhìn bóng lưng cô nói.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, ánh mắt viết rõ ràng — Chỉ cần anh đưa ra một lời mời nào đó, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là tự rước lấy nhục.

Chu Tuyển khựng lại rồi nói tiếp: “Nghỉ ngơi cho tốt, cần người lấy đồ chuyển phát nhanh, nấu cơm hay là lái xe,” Anh làm động tác điện thoại: “Gọi cho anh.”

*

Tuy Chu Tuyển tự biết rất chính xác vị trí bản thân mình ở đâu, nhưng Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ nghe thế thôi, chứ không muốn Chu Tuyển tới quấy rầy ngày cuối tuần của cô, cho dù anh có làm nhân viên chuyển phát nhanh kiêm giúp việc kiêm tài xế.

Hồi trước bị bệnh mới muốn ăn chút thức ăn nóng hổi, mới không có sức đi lấy đồ chuyển phát nhanh, bây giờ có thể tự mình làm hết, cần gì gọi anh đến cho ngứa mắt.

Cuối tuần này Mạnh Sơ Vũ không có dự định gì đặc biệt, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chỉ là vừa ốm một trận, hai ngày ăn sáu bữa cơm hộp thì có chút “đi tìm đường chết”, cô định nấu một bữa cơm.

Sáng thứ bảy, mở tủ lạnh thấy trong nhà lại không có nguyên liệu tươi, Mạnh Sơ Vũ quyết định đến siêu thị mua đồ. Cô lấy đại quần áo rồi thay, thấy đầu hơi bẩn nên lấy mũ lưỡi trai che rồi ra ngoài.

Ngày thu nắng đẹp, đi trên đường rất ấm áp, dễ chịu.

Mạnh Sơ Vũ cố tình không đi xe, xách túi vải bạt bảo vệ môi trường đi bộ, cảm giác được nắng chiếu đến nỗi hơi có hứng selfie, đi cạnh vành đai cây cối bao quanh khu dân cư, giơ điện thoại dùng camera trước chụp tanh tách mấy cái.

Áo hoodie mùa thu, chân váy hoa mùa hè, chunky sneaker vừa dày vừa nặng, kiểu phối đồ không chút suy nghĩ mặc vào cộng thêm mặt mộc mà cũng có thể đẹp thế này.

Mạnh Sơ Vũ, không hổ là mày.

Mở WeChat ra, Mạnh Sơ Vũ gửi mấy bức ảnh tự chụp này cho bố mẹ đẹp trai xinh gái của cô và bạn thân xinh đẹp giỏi khen ngợi của cô, sau đó vui vẻ đi đến siêu thị.

Không ngờ vừa tới cửa siêu thị, liếc mắt một cái đã thấy một chiếc ô tô màu đen và người đàn ông bước xuống từ ghế lái khiến người ta chán cả ăn.

Tuy anh trai này hôm nay ăn mặc cũng thoải mái, chỉ một chiếc áo hoodie màu đen với một chiếc quần giản dị, kém xa so với áo sơ mi quần tây thường ngày, nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.

Bước chân khựng lại, khóe miệng đang cười của Mạnh Sơ Vũ hạ xuống.

Chu Tuyển qua kính chiếu hậu thấy người đứng phía sau, đứng sừng sững ở đó quay đầu lại.

Cách một nhóm bác gái đang túm năm tụm ba, Mạnh Sơ Vũ lạnh nhạt nhìn Chu Tuyển: “Thế này thì chán lắm.”

Chu Tuyển chậm rãi chớp chớp mắt, đi về phía trước, cầm điện thoại lướt vài cái, quay màn hình ra cho cô xem.

Lịch sử trò chuyện từ lúc bảy rưỡi sáng —

Đàm Tần: “Hôm nay em gái tao đến Hàng Châu, bảo tao trưa nay đi ăn với nó, đi cùng không?”

Chu Tuyển: “Bận.”

Đàm Tần: “Mày thì bận cái gì, bận đi nghe chửi à?”

Chu Tuyển: “Ừ, đi siêu thị trước đã.”

“…”

Bảy rưỡi, Mạnh Sơ Vũ còn chưa rời giường, đừng nói đến chuyện theo dõi cô, kể cả có thần giao cách cảm, cũng không phán được hôm nay cô sẽ đi siêu thị.

Thế nên đây thực sự chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

“Vậy là tôi trách oan anh à?” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Chu Tuyển nghĩ ngợi: “Căn cứ vào hành vi trong quá khứ của anh thì có thể suy đoán hợp lý như vậy, không thể nói là oan, trách anh.”

Thế thì anh còn biết điều đấy.

Mạnh Sơ Vũ kéo mũ lưỡi trai che kín mặt, xoay người đi về phía siêu thị, vừa định lấy xe đẩy thì đã có một bàn tay nhanh hơn cô nắm lấy tay lái.

Chu Tuyển nâng tay còn lại lên ra hiệu bản thân mình: “Người cũng đến đây rồi, dùng một chút đi.”

Mạnh Sơ Vũ lười giao tiếp với anh, coi anh như không khí, tự đi lên trước, đầu tiên là đến khu rau củ ở gần nhất.

Cô nghĩ, hay là trưa nay làm đậu cô-ve xào khô đi, đứng trước cả đống đậu cô-ve xem ngày đóng gói của từng hộp. 

“Hộp này mới.” Chu Tuyển chỉ hộp bên cạnh mình, “Hộp kia cũ rồi.”

Mạnh Sơ Vũ liếc anh một cai, cầm lấy hộp đậ cô-ve kia nhìn qua, bỏ vào xeu đẩy trong tay anh.

“Trước khi xào nhớ bỏ cuống, luộc sơ qua rồi xào kỹ, nếu không sẽ dễ bị ngộ độc.”

“…” Mạnh Sơ Vũ lại liếc anh một cái, cầm hộp đậu cô-ve định trả lại.

Chu Tuyển cười cản cô: “Mua đi, anh nấu cho em.”

Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt thở ra một hơi.

Mạnh Sơ Vũ, cả người mày chỉ có đúng một khuyết điểm là không giỏi nấu ăn.

Chọn lựa một lúc, đi qua khu rau củ đến khu thịt, Mạnh Sơ Vũ nghe Chu Tuyển sau lưng nói “Miếng này thớ dễ thái”, “Miếng này nạc mỡ cân bằng”, về sau cũng không muốn muốn cố gắng nữa, nhíu mày giơ tay bảo anh đừng nói nữa, nhìn rồi cầm lên.

Mua xong rau, thịt là đến khu đồ ăn vặt, cuối cùng cũng không phải nghe Chu Tuyển “thích lên mặt dạy đời” nữa, Mạnh Sơ Vũ càn quét, lấy từng gói từng gói đồ ăn căng phồng ném vào xe.

Bỗng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam: “Em mua ít mấy cái thức ăn rác thôi, không tốt cho sức khỏe!”

Sau đó là một giọng nữ: “Sức khỏe tinh thần không quan trọng à? Em ăn snack vui vẻ không được à? Nhìn thấy gì không, bạn trai người ta chẳng quan tâm bạn gái ăn vặt, mua đầy cả xe mà có ý kiến lời nào đâu.”

Động tác “cuồng phong quét lá rụng” của Mạnh Sơ Vũ khựng lại, liếc nhìn snack khoai tây, snack tôm, snack hành tây chiên giòn chất đầy trong xe Chu Tuyển.

Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày, ra hiệu bảo cô cứ lấy tiếp.

“Thế em không thấy bạn gái người ta gầy thế nào à?”

“À hóa ra là chê tôi béo đúng không? Thế anh không thấy bạn trai người ta cao thế nào à?”

“Dừng dừng dừng,” Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại dựng thẳng bàn tay với hai người, “Đừng tự tạo lo lắng về nhan sắc cho bản thân mình chứ, trọng điểm của hai bạn sai rồi.”

Đôi yêu nhau kia sửng sốt.

Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ Chu Tuyển: “Trọng điểm là anh này không phải bạn trai tôi, không có quyền ý kiến.”

“…” Chu Tuyển im lặng, gật đầu cười với hai người: “Em ấy nói rất đúng.”

*

Lúc đứng ở quầy thu ngân tính tiền, Mạnh Sơ Vũ mới phát hiện nhu cầu mua sắm của cô hôm nay hơi quá đáng, túi vải của cô chỉ đủ đựng được một phần ba, chỗ còn lại còn phải mua thêm hai cái túi mua hàng.

Đứng ở quầy thu ngân chắc chắn rằng ba túi đồ này đều là chiến lợi phẩm của mình, Mạnh Sơ Vũ hỏi Chu Tuyển: “Anh tới siêu thị cơ mà?”

“Ừm.” Chu Tuyển gật đầu.

“Thế đồ anh muốn mua đâu?”

“Anh không muốn mua gì cả.”

Nghĩa là, anh đến siêu thị vốn để mua đồ cho cô.

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt “Ồ” một tiếng, xách túi vải quay đi.

Chu Tuyển xách hai túi mua hàng còn lại đuổi theo cô, cầm nốt túi vải trong tay cô.

Tay Mạnh Sơ Vũ nhẹ đi, quay đầu lại nhìn anh.

“Thời tiết đẹp, muốn đi dạo về thì nói với anh.” Chu Tuyển giải thích.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn qua ba túi đồ vừa to vừa nặng trong tay anh, đi ra ngoài.

Giống như lúc tới, Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng bước chân đường đi bộ, nhưng có thêm một cái đuôi ở sau.

Một người rảnh rỗi có xe mà không đi, thừa sức đến nỗi không biết dùng vào đâu — Mạnh Sơ Vũ định nghĩa anh như vậy, còn mình thì lấy điện thoại ra xem.

Nửa tiếng trước, bạn thân xinh đẹp giỏi khen của cô đã nhắn tin.

Mạnh Sơ Vũ nhắn mở tin nhắn bằng giọng nói, loa điện thoại truyền ra câu cảm thán đầy ngạc nhiên của Trần Hạnh: “Ôi mẹ ơi, Mạnh Sơ Vũ, mấy ngày rồi chưa gội đầu đấy?”

Cảm nhận được người bên cạnh đột nhiên nhìn về phía này, Mạnh Sơ Vũ lập tức đè mũ lưỡi trai trên đầu xuống.

Vừa đè xuống, lại thả tay ra đầy kỳ lạ.

Bây giờ cô còn cần để ý ánh mắt của Chu Tuyển làm gì nữa?

Cái lúc ngày nào cô cũng gội đầu thì anh cũng là đồ trai tồi mắt mù.

Mạnh Sơ Vũ hầm hừ cầm điện thoại trả lời bằng voice chat: “Tao đi siêu thị thì sao phải gội đầu?”

“À, đi siêu thị à, tao đang nghĩ sao mãi không rep mà, bây giờ về đến nhà chưa?”

“Chưa, đang đi đường.”

Trần Hạnh bên kia chắc là nghe tiếng cô đang đi đường: “Thế mày về nhà trước đi, lát nữa nói chuyện.”

“Không cần, có cu li rồi.”

“Gì? Mày làm hòa với Chu Tuyển rồi á?”

Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn sang.

Mạnh Sơ Vũ cười hừ một tiếng: “Nghĩ nhiều rồi, sao tao có thể để người tao thích làm cu li được.”

— Tôi sẽ không để cô gái tôi thích dầm mưa lái xe đến đón tôi.

Hai bóng nam nữ cao thấp xuyên qua không gian, thời gian hợp lại làm một, Chu Tuyển lại nghe thấy tiếng não mình đau nhói.

*

Hai ngày sau, tối thứ hai.

Đàm Tần ngồi trong văn phòng Chu Tuyển, thấy anh đơn độc ngồi trên ghế văn phòng nhìn máy tính, rồi lại nhìn chếch đối diện bên kia đầu văn phòng Tổng Giám đốc, Mạnh Sơ Vũ cũng một mình bận rộn ở bàn làm việc —

Dù cho cả tầng tám này chỉ còn đôi cấp trên cấp dưới này tăng ca, hai người cũng không hề giao tiếp với nhau.

Nói đúng hơn là, Mạnh Sơ Vũ không muốn có bất cứ giao lưu gì với Chu Tuyển.

Cứ như, ngay cả khi thế giới này chỉ còn lại đúng một người đàn ông duy nhất là anh, cô cũng không muốn kết đôi với anh.

Thấy Chu Tuyển đã hết đường xoay sở, Đàm Tần chép miệng lắc đầu: “Cuối tuần không hẹn được mày, tưởng mày phải tiến triển hơn chút thì tao bị bỏ rơi cũng xin chấp nhận, thế mà mày lại chẳng có tí khởi sắc nào. Mày nói xem, mày không ra tay cưa cẩm, chỉ trồng cây si thì có ích gì?”

Chu Tuyển liếc nhìn bên ngoài một cái, khẽ nói: “Biết rồi.”

Anh biết bây giờ mình tựa như binh lính đã bị tước vũ khí, trong tay không có bất cứ một vũ khí nào làm cô vui lòng.

Nhưng chính anh là người đã vứt bỏ vũ khí.

Thứ hai tuần trước, ngày Mạnh Sơ Vũ sinh bệnh, trước khi nói với cô những lời đó anh đã rất chắc chắn, cô sẽ không tin “Sói tới” của anh nữa.

Nhưng dù cho cô không tin, anh vẫn phải thể hiện thái độ của mình.

Cô không nghe lời tự bạch của anh, nhưng có thể nghe lời dặn dò của anh — Cô có tập đoàn và sếp Thái làm chỗ dựa, có thể phát hỏa với cấp trên là anh.

Mục đích quan trọng nhất của những lời dông dài hôm đó, chỉ là lấy cây súng trong tay cô xuống, giúp cô nạp đạn, để cô dùng họng súng nhắm thẳng vào anh.

Trước khi cô cho rằng cô đã được đền bù cho những tổn thương mình đã phải chịu, anh sẽ chỉ đứng đó, không cầm bất cứ một thứ vũ khí nào.

Chỉ là cứ như vậy, đến lúc cô hạ súng, một Chu Tuyển tay không tấc sắt như anh có lẽ đã chẳng phải người cô thích.

Như Mạnh Sơ Vũ nói, anh là một người bình tĩnh.

Thế nên anh tỉnh táo biết rằng tình hình như hiện tại rất bất lợi với anh.

Rất bất lợi, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Đàm Tần liếc anh: “Biết mà còn làm cây si? Đến lúc đấy người ta hết giận, trong lòng thoải mái thì cũng chẳng còn hứng thú với mày nữa.”

“Vậy cũng chỉ có thể —” Chu Tuyển cười cười, “Chấp nhận thôi.”

Đàm Tần nhìn sắc trời bên ngoài, đẩy ghế đứng lên: “Thôi được rồi, đi trước đây, ít nhiều gì lát nữa mày cũng được làm tài xế cho người ta.”

Chu Tuyển gật đầu, sau khi Đàm Tần rời đi lại cầm chuột, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài văn phòng Tổng Giám đốc, chắc chắn Mạnh Sơ Vũ vẫn còn ở bàn làm việc.

Đêm tối tịch mịch, thời gian chậm rãi bước qua chín giờ, sau mười lăm phút quá tập trung làm việc, Chu Tuyển ngẩng đầu lên, văn phòng Tổng Giám đốc đã không còn ai.

Chu Tuyển tắt máy tính, cầm áo khoác ra ngoài.

Đi ngang qua toilet, bỗng nghe thấy một giọng nữ quen thuộc —

“Mày bảo là, bây giờ mày chán Chu Tuyển rồi á?”

Là tiếng phát ra từ loa điện thoại, giọng của bạn thân Mạnh Sơ Vũ.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment