Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 42

Thích 42. “Anh chỉ thích trăng đêm đó.”

Tin nhắn thoại bốn giây rất nhanh kết thúc, Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại chớp chớp mắt.

Trước khi nhấn mở tin nhắn thoại này, trong đầu cô hiện lên rất nhiều lý do của những đối tượng mập mờ sau khi bị cô từ chối —

Dụ dỗ “Chờ em đói bụng có lẽ sẽ đổi ý”.

Uy hiếp “Chờ đến khi em xuống mới thôi”.

Tỏ vẻ đáng thương “Nếu thật sự không chờ được em thì anh sẽ đi một mình thôi vậy”.

Thế nên nhìn câu “Vậy anh sẽ chờ xem”, cô cũng không quay đầu lại vào phòng, nghĩ cái kiểu tự nhiên đến đón chẳng nói lời nào, chạy xe đến dưới chân tòa nhà đợi cô này của Chu Tuyển có khác gì của Lâu Văn Hoằng.

Mạnh Sơ Vũ ôm chân ngồi trên sô pha, đặt cằm lên đầu gối, nhấn mở tin nhắn của Chu Tuyển nghe thêm một lần nữa.

Cuộc sống quý giá của cô lại vì anh tốn mất bốn giây.

Được rồi, vẫn khác chút chút.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh mắt từ lơ đãng chăm chú, rồi lại lơ đãng.

Tuy chiều nay ở trong cùng một văn phòng, nhưng lúc dạy Thái Nguyên Nghi làm bài tập, rõ ràng cô đã thấp giọng.

Chu Tuyển trò chuyện vui vẻ với Thái Chấn Lâm, đối đáp trôi chảy, lại vẫn dựng tai nghe cô giảng thơ.

Điện thoại trong tay lại rung lên. Ebo ok tr uy en. Ne t

Mạnh Sơ Vũ hoàn hồn, thấy lần này là tin nhắn của bố mẹ.

Mấy tấm ảnh đồ ăn ngon lành còn nóng hổi, hình ảnh bố mẹ cô ăn lẩu dê và hoành thánh đón lập đông.

Nhìn từng tấm ảnh, thật ra cũng có chút nhớ nhà.

Tuần này nếu không có sếp Thái đến chơi, cô hẳn cũng sẽ ở nhà đón lập đông.

Mưa to khi tha hương.

Bữa lẩu ngày lập đông.

Đồng hồ Thụy Sĩ – Dư Quang Trung.

Chu Tuyển, anh đúng là may mắn, bắn trúng hồng tâm hôm nay.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn mưa trắng xóa.

Dù sao cũng chưa đến bảy giờ.

Mạnh Sơ Vũ: “Vậy đánh cược với hôm nay, nếu trời tạnh mưa trước bảy giờ, tôi thua.”

Chu Tuyển dứt khoát nói: “Được.”

Gặp chuyện không quyết hỏi ý trời, năm mươi năm mươi, công bằng cả đôi bên.

Mạnh Sơ Vũ cất điện thoại, ngâm nga đi một vòng trong phòng, thấy mình rảnh rỗi bèn ngồi xuống bàn sách, bật đèn bàn, chọn bừa một quyển sách trên giá sách xuống đọc.

Mới đọc được vài dòng, bỗng nghe tiếng mưa rơi cuồng bạo ngoài cửa sổ yếu ớt lại, như bị người ta bóp chặt yết hầu, lập tức nhẹ đi.

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu, nhìn cửa kính đẫm nước ngẩn người một lát.

Yên lặng đợi vài phút, cơn mưa như được tiếp thêm sự sống, lại bắt đầu rơi đầy trời.

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi cúi đầu.

Như đang ở bờ biển, nghe từng đợt sóng bên tai, khiến người ta cũng dập dìu lên xuống.

Dòng chữ in thể Tống quy củ trước mặt cũng biến dạng, dao động theo cơn sóng.

Không biết là lần thứ mấy sau chuỗi tuần hoàn từ nặng chuyển nhẹ, Mạnh Sơ Vũ cảm giác tiếng mưa rơi đã biến mất.

Bị trêu đùa quá nhiều lần, cô thậm chí còn hoài nghi rằng mình đã sinh ra ảo giác, không ngẩng đầu ngay mà ngồi chờ một lát.

Nhưng tiếng mưa rơi thật sự không vang lên nữa.

Mạnh Sơ Vũ lại quay đầu nhìn đồng hồ.

Chỉ còn năm phút nữa là tới bảy giờ.

Mạnh Sơ Vũ ngập ngừng đứng dậy từ bàn sách, ra ban công mở cửa, mở lòng bàn tay, đưa tay ra.

Cùng lúc đó, cửa xe màu đen dưới chân tòa nhà mở ra, Chu Tuyển bước xuống, ngước nhìn về phía cô.

*

Lúc Mạnh Sơ Vũ ra cửa chung cư đã thấy Chu Tuyển đứng chờ cạnh xe.

Cửa ghế sau và ghế phó lái đều rộng mở, như để cô tùy ý lựa chọn.

Mạnh Sơ Vũ đi đến trước mặt anh, liếc nhìn anh một cái: “Anh nghiện cá cược rồi hả?”

Chu Tuyển suy nghĩ: “Nếu em không muốn chọn thì cược thêm lần nữa.”

“Để tôi xem hôm nay anh may mắn đến cỡ nào,” Mạnh Sơ Vũ vô cảm nhìn anh, “Ngay bây giờ, xem đồng hồ điện thoại, số cuối cùng là số chẵn thì anh thắng.”

Chu Tuyển cầm điện thoại, ấn sáng màn hình cho cô xem.

Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn màn hình khóa của Chu Tuyển, thấy ảnh phong cảnh này rất quen, chỉ một chút lơ đãng, bỗng nhìn thấy con số 19:01 trên màn hình nhảy sang 19:02.

“Này, anh…” Mạnh Sơ Vũ chỉ vào điện thoại anh, sinh động thể hiện thế nào là “làm người giận sôi”, “Điện thoại anh vô liêm sỉ thật đấy!”

Chu Tuyển sợ cô thấy mình vô liêm sỉ, mới đưa thẳng điện thoại lên cho cô xem, chính anh còn chưa nhìn qua, bây giờ quay màn hình lại, cũng hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy làm sao bây giờ?” Chu Tuyển bật cười.

Mạnh Sơ Vũ thật ra cũng không để ý ngồi đâu.

Đã ra đến đây còn ra vẻ làm gì.

Cô chỉ cảm thấy hôm nay Chu Tuyển vô cùng may mắn.

Chẳng lẽ điều ước sinh nhật của anh là cược đâu thắng đó ư?

“Chuyện cỏn con, chơi phải chịu thôi.” Mạnh Sơ Vũ khom người ngồi lên ghế phó lái.

Chu Tuyển đóng cửa xe cho cô, tiện tay đóng cửa ghế sau, sau đó trở lại ghế lái.

Nhìn thoáng qua ý cười trên khóe miệng anh, Mạnh Sơ Vũ vừa thắt dây an toàn vừa lạnh lùng nói: “Đừng có mừng sớm, anh sẽ không may mắn mãi như thế đâu.”

Chu Tuyển gật đầu: “Cũng có thể sẽ không may mắn.”

Vốn dĩ anh cũng không cười vì mình may mắn.

Anh cười vì, tiền đề của sự may mắn của anh là — Mạnh Sơ Vũ cho anh cơ hội đánh cược.

Xe khởi động, rẽ ra khỏi đường nhỏ, chạy ra ngoài khu dân cư.

Mạnh Sơ Vũ vừa định lên tiếng bảo Chu Tuyển bật nhạc, bỗng có một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.

Bố cô gửi tin nhắn thoại.

Mạnh Sơ Vũ lập tức nhớ ra mình đã làm sai chuyện gì, vừa nghe máy đã mở miệng ra đòn phủ đầu: “Alo bố ạ, con đang trả lời tin nhắn cho bố đây, gõ được một nửa rồi.”

Chu Tuyển quay đầu liếc nhìn cô một cái, như là đang công nhận khả năng trợn mắt nói dối không cần chuẩn bị bản thảo của cô.

Mạnh Sơ Vũ ra hiệu anh đừng lên tiếng.

Câu chất vấn “Sao không trả lời tin nhắn” của đầu bên kia bị dội trở lại, Mạnh Chu Bình hơi chậm chạp nói một câu: “Làm gì mà mãi không thấy thế?”

“Còn vừa bận tí mà bố.”

“Chủ nhật mà giờ này còn bận cái gì?”

Bận xem mưa có tạnh hay không.

Mạnh Sơ Vũ thở dài: “Con cũng có phải có mỗi việc đi làm đâu, còn phải làm việc nhà mà ạ.”

“Ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa ạ, con đang định đi ăn.”

“Muộn thế này rồi mà chưa ăn? Con sinh hoạt cái kiểu gì đấy?”

“Bố ơi, bố đừng áp dụng tiêu chuẩn 5 giờ ăn cơm làm việc nghỉ ngơi của trường bố với con, người đẹp thành phố như bọn con 7 8 giờ ăn tối là chuyện bình thường.”

“Thế con ra ngoài ăn à? Dù sao cũng là ngày lễ, một mình hay đi cùng bạn?”

Mạnh Sơ Vũ nghe tới đây lại thấy hơi tức, liếc nhìn Chu Tuyển: “Bố ơi, nếu bố đang thử xem con với Lâu Văn Hoằng có còn liên hệ hay không, thì bố đừng dùng chiêu này nữa, con nói chuyện rõ ràng với anh ta rồi.”

Bên kia điện thoại yên lặng một lúc: “… Không liên hệ nữa đúng không, thế thì tốt.”

“Là sao ạ?” Giờ lại thành Mạnh Sơ Vũ bất ngờ.

“Ầy, bố mẹ nghe nói có chuyện hơi bất thường nên đi hỏi thăm, cái nhà bên kia cũng buồn cười, liên tiếp sắp xếp cho con trai nhà họ ba cô gái, tưởng là tuyển phi à? Con nói xem thế là thế nào? Con không liên quan gì nữa thì tốt, sau này đỡ phiền toái.”

“…”

Cô đã thắc mắc, sao cái tên Lâu Văn Hoằng không theo đuổi rầm rộ hoành tráng, nói năng cứ lập lời, phá hoại một lần phát hiện không có ích gì thì ngừng lại, sau một thời gian nhớ đến cô lại phá hoại thêm lần nữa.

Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “May mà con cũng không có hứng thú với người ta, bố ơi, bố xem cái mắt nhìn người của bố, có phải có thể từ biệt chuyện sắp xếp xem mắt cho con rồi không?”

“Mắt nhìn người của con thì tốt chỗ nào?”

“Mắt nhìn người của con…” Mạnh Sơ Vũ khựng lại, ngẫm cũng thấy không tự tin, ngón tay cầm váy lông mỏng dưới áo khoác nhỏ giọng nói: “Cũng phải, mắt nhìn người của con cũng chẳng ra gì.”

Chu Tuyển chầm chậm siết chặt vô lăng.

Mạnh Sơ Vũ tiếp tục cúi đầu nói: “Nhưng mắt nhìn người của con, tròn khuyết gì con tự chịu. Bố mẹ cũng đừng nói ý với con trai bạn bè bố mẹ nữa, bố xem, bài học lần nữa còn chưa đủ ạ, lần này lại định bớt đi một người bạn ạ!”

Mạnh Chu Bình bị cô làm cho tức giận đùng, cúp máy.

Trong xe yên tĩnh trở lại.

Cái kiểu yên tĩnh này hơi khác với kiểu yên tĩnh tự nhiên khi vừa mới lên xe, Mạnh Sơ Vũ nhạy bén phát hiện ra không khí trong xe hơi lắng lại.

Cô cảm giác như mình và Chu Tuyển đang ngồi trên một con thuyền, lúc gió êm sóng lặng cứ như nhàn nhạt qua sông, bình an không có chuyện gì. Nhưng chỉ cần có một ngọn gió thổi qua, chiếc thuyền này sẽ rung chuyển, làm người ta phải nghĩ đến sức mạnh mãnh liệt ẩn chứa trong dòng nước.

Có điều, kể cả khi cô là người đã làm không khí trở nên tệ như vậy, cô cũng không muốn chịu trách nhiệm với nó…

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu, ngón trỏ lơ đãng vạch tới vạch lui trên vạt váy.

Bỗng nghe thấy Chu Tuyển gọi cô: “Mạnh Sơ Vũ.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Mạnh Sơ Vũ bất giác thẳng lưng: “Sao?”

“Hôm nay sếp Thái hỏi anh, chỉ còn hai tháng nữa là hết năm, cho đến nay, hoạt động của Sâm Đại vẫn là thâm hụt nghiêm trọng. Ông ấy hỏi anh dự định khống chế mức thâm hụt đến đâu.”

Sao tự nhiên lại nói chuyện công việc.

Cô chỉ nói một câu mắt nhìn người của cô, tròn khuyết cô tự chịu, anh còn liên tưởng đến hoạt động của công ty.

Chuyển đề tài cứng nhắc quá đấy.

Nhưng đã chuyển rồi, Mạnh Sơ Vũ đành phải theo đó giả vờ như không có chuyện gì: “Ồ, vậy anh nói thế nào?”

“Anh nói, mục tiêu của anh là xóa bỏ thâm hụt.” Chu Tuyển quay đầu nhìn cô, “Năm nay vẫn chưa kết thúc, anh sẽ nghĩ cách sửa lỗ thành lời.”

*

Vì Mạnh Sơ Vũ rất thích nhà hàng lẩu kiểu Quảng Đông, mà nổi tiếng nhất gần đó lại là nhà hàng cô từng ăn cùng Chu Tuyển và Lâu Văn Hoằng, nên vòng đi vòng lại, hai người lại tới chốn cũ.

Vừa đến trước cửa nhà hàng, Mạnh Sơ Vũ lập tức nhớ lại lần trước cô và Lâu Văn Hoằng ăn ở đây xong bị Chu Tuyển bắt đi.

Tối đó vui biết bao.

Vui như con ngốc vậy.

Hôm nay là chủ nhật, lại là lập đông, nhà hàng rất đông đúc.

Lúc hai người tới chỉ còn chỗ ngồi không cạnh cửa sổ.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ cũng không kén chọn chuyện này, ai bảo hôm nay cô đánh cược cả khoảng thời gian một trận mưa.

Ngồi xuống chiếc sô pha bằng da dựa vào trong, cởi áo khoác mỏng ra, Mạnh Sơ Vũ hỏi nhân viên phục vụ chun buộc tóc, búi đại mái tóc dài xõa tung lên, sau đó nâng mắt, thấy Chu Tuyển đang bình tĩnh nhìn cô.

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày: “Nhìn gì?”

“Sao lần trước em không buộc tóc?” Chu Tuyển hỏi.

“Lần trước nào?” Mạnh Sơ Vũ sửng sốt.

“Anh sẽ không hỏi lần em đi cùng Lâu Văn Hoằng đâu.”

À, thế nghĩa là cái lần nghỉ lễ cô giả vờ đau bụng kinh, lừa Chu Tuyển đưa cô về nhà, sau đó đi đường lại “được voi đòi tiên” đòi đi ăn lẩu.

“Lần trước tôi không búi tóc à?” Mạnh Sơ Vũ cũng đã quên, “Chắc là hôm đó định về nhà sẽ gội đầu. Trưa nay tôi vừa gội đầu, tối không muốn gội nữa.”

“Còn để ý đến cái này.” Chu Tuyển gật gật đầu, nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ.

Được anh nhắc tới, Mạnh Sơ Vũ không khỏi nhớ lại hình ảnh lần trước mình đi ăn lẩu cùng Chu Tuyển ở nhà hàng này.

Nhớ lại lúc ấy cô đắc ý muốn tóm được Chu Tuyển, cùng ngồi trên bàn ăn này nhưng Chu Tuyển lại hết sức tập trung chơi điện thoại trước mặt cô, còn cô hết sức tìm đề tài nói chuyện.

Thế nhưng đề tài nào rồi cũng bị Chu Tuyển đưa vào ngõ cụt, ba cái cụt cả ba.

Nghĩ đến đây, cảm giác nghĩ mà sợ lại dâng lên trong lòng.

Nếu cô sớm nghĩ tới những chi tiết này, vừa rồi Chu Tuyển hỏi cô “Sao lần trước không buộc tóc”, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện tử tế.

Mạnh Sơ Vũ cầm thực đơn thầm hối hận, bỗng nghe thấy Chu Tuyển hỏi: “Em muốn nước lẩu gì?”

“Lần trước chọn loại anh thích rồi, lần này phải chọn loại tôi thích.” Mạnh Sơ Vũ không đợi Chu Tuyển đáp mà chọn món với nhân viên phục vụ luôn.

Chu Tuyển không cho ý kiến nhưng hồi tưởng: “Lần trước — Ý em là canh tùng nhung?”

“Đúng.”

Chu Tuyển lắc đầu: “Anh không thích canh tùng nhung.”

“Đừng nghi ngờ trí nhớ của tôi, việc ghi nhớ sở thích của lãnh đạo tôi rất chuyên nghiệp.” Mạnh Sơ Vũ chọn món khác với nhân viên, bớt thời gian nói với anh một câu.

“Đúng, nhưng anh chọn canh tùng nhung không phải vì anh thích, vì canh tùng nhung bổ, thích hợp ăn vào thời gian hành kinh hơn các loại nước lẩu hải sản có tính hàn.”

Mạnh Sơ Vũ hơi khựng lại, dừng động tác lật thực đơn.

Sao Chu Tuyển lại nhớ lần trước cô không buộc tóc, còn nhớ lúc đó cô đang trong thời gian hành kinh, anh thuận nước đẩy thuyền nói vậy, hay là sự thực?

Mạnh Sơ Vũ đảo mắt một vòng, thuận miệng soi mói: “Chuyện con gái mà anh có kinh nghiệm nhỉ.”

“Nếu anh có kinh nghiệm, còn phải nghịch điện thoại trước mặt em?”

Mạnh Sơ Vũ vừa lật qua một tờ thực đơn lại dừng lại, nỗi nghi hoặc trong lòng như đầy tràn ra, ngoài miệng vẫn ngoan cố vạch trần: “Ồ, còn nhớ là mình nghịch điện thoại trước mặt tôi cơ, trí nhớ không tồi.”

Chu Tuyển cầm điện thoại lướt lướt.

Lịch sử tìm kiếm đã lâu như vậy đương nhiên sẽ không tìm thấy. Không có bằng chứng, lướt nữa cũng không có kết quả, anh đành buông điện thoại xuống.

Mạnh Sơ Vũ bị động tác này của anh hấp dẫn lực chú ý, bỗng nhớ tới tối nay đã nhìn qua hình nền màn hình khóa của anh.

“Màn hình khóa của anh…”

“Sao?” Chu Tuyển liếc qua điện thoại, ấn sáng màn hình.

Mạnh Sơ Vũ ghé lại nhìn — Con đường nhỏ trên núi trong đêm, trăng sáng tỏ, cây tần bì bên đường.

Đúng là sơn trang suối nước nóng.

Chẳng trách cô lại thấy quen mắt.

Trong đầu nhớ tới một chuyện nghĩ mà sợ, Mạnh Sơ Vũ đang bực muốn xỉu thì bỗng chú ý đến một bóng người khó thấy ở mép bức ảnh.

Bóng người dài nghiêng trên đường nhỏ, mái tóc dài chấm ngang lưng, chiếc váy dài đến mắt cá chân.

Sao có vẻ là hình ảnh cô đứng đợi Chu Tuyển đến cùng đi dạo?

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, giương mắt nhìn Chu Tuyển.

“Bóng người không xâm phạm quyền chân dung chứ?” Chu Tuyển nhướng đôi lông mày.

Vấn đề bây giờ là vi phạm quyền chân dung hay không à?

Quan trọng là những thứ anh nói tối nay, gồm cả bức ảnh này, so với những gì trong trí nhớ của cô khác xa nhau.

Những thời điểm đó không phải là cô đang theo đuổi Chu Tuyển sao?

Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt: “Sao anh lại chụp…”

Câu “Chụp ảnh tôi” đã tới bên miệng, nhưng thấy nhân vật chính của bức ảnh là mặt trăng, dường như chỉ bất cẩn chụp phải bóng người cô, Mạnh Sơ Vũ rút lại lời nói, cúi đầu nói bừa một câu: “Anh đúng là rất thích ngắm trăng.”

Cô có ở trong bể nước nóng của anh, anh cũng không nhìn cô, chỉ ngắm trăng.

Chụp một bức ảnh, trăng sáng tỏ như vậy mà cô chỉ có một chút nép ở lề, bóng người đen xì.

Chu Tuyển dường như cũng nhớ ra việc này, nghĩ rồi lắc đầu: “Không hẳn vậy.”

Mạnh Sơ Vũ ngước mắt lên.

“Nói đúng hơn là,” Chu Tuyển hồi tưởng, “Anh chỉ thích trăng đêm đó.”
Bình Luận (0)
Comment