Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 52

Thích 52. Kích cỡ của Chu Tuyển.

Phía sau cánh cửa chính là hành lang văn phòng, phía trước cơ thể là thiên la địa võng.

Ngón trỏ gân cốt rõ ràng chỉ điểm nhẹ lên xương quai xanh của cô, phập phồng theo hơi thở của cô.

Xuống thêm vài cm nữa, thứ mà ngón trỏ anh đụng tới đã không phải xương ngực của cô, mà là thịt mềm.

Tim Mạnh Sơ Vũ đập nhanh đến mức cô cảm giác mình cần được cấp cứu ngay tại chỗ, cuống quít đẩy ngón tay này ra.

“Chu Tuyển cái đồ không biết xấu hổ! Đây là đất của anh à! Chưa có quyền khai phá đất đai đã muốn….” Mạnh Sơ Vũ nuốt nước bọt, “Trồng trái cây…”

Chu Tuyển bị chọc cười, cúi đầu nhìn cô không nói gì, chỉ cười mà thôi.

Anh cũng lui về sau một bước, thả lỏng cô ra.

Mạnh Sơ Vũ đang lo lắng đến nỗi adrenaline trong người dâng trào, lại thấy anh lùi về sau, mới biết ang đang vì hôm nay cô trốn tránh anh cả một ngày nên cố ý trêu cô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng vừa mới thở ra lại tức Chu Tuyển.

Cô dễ trêu như vậy sao?

Tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, cô cũng chẳng phải cô nhóc không hiểu sự đời, sao lại phải ngoan ngoãn để anh trêu chọc?

Mạnh Sơ Vũ tức, nhân lúc Chu Tuyển thả lỏng lười biếng, ngước mắt, sấn lại cắn lên yết hầu của anh.

Sau đó xoay người mở cửa, nhanh chân chạy ra ngoài.

Đến khi Chu Tuyển hoàn hồn, trước mắt chỉ còn một tia sáng len qua khe cửa lọt vào phòng.

Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, Chu Tuyển ngừng cười, yết hầu khẽ dao động, đưa tay nơi lỏng khuy cổ áo sơ mi.

Mạnh Sơ Vũ cẩn thận đi vòng một vòng ở lối thoát hiểm cuối hành lang, sau đó mới quay trở lại văn phòng Tổng Giám đốc.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc chưa bao lâu đã nghe ba thư ký nói cười xách quà chiều quay về.

Thấy đúng lúc Chu Tuyển đứng trước cửa văn phòng, Đường Huyên Huyên xách đồ ngọt đi về phía trước gọi anh: “Sếp, bọn em mua ít quà chiều, anh có muốn ăn chút gì không ạ?”

Chu Tuyển nâng tay ra hiệu không cần được một nửa bỗng nhìn thấy hộp milkshake, nghiêng đầu nhìn về phía văn phòng Tổng Giám đốc đối diện.

Đúng lúc chạm phải ánh mắt của Mạnh Sơ Vũ vọng tới.

“Cái này đi.” Chu Tuyển nhìn thoáng qua Mạnh Sơ Vũ, nâng tay với Đường Huyên Huyên.

Mạnh Sơ Vũ ở xa không hiểu sao chớp chớp mắt.

“Vâng,” Đường Huyên Huyên đưa hộp milkshake kia cho Chu Tuyển, trở lại văn phòng hỏi Mạnh Sơ Vũ, “Chị Sơ Vũ, chị thích milkshake vị gì ạ? Vị dâu tây đưa sếp Chu rồi.”

“…”

*

Sau khi được Chu Tuyển “giáo dục” giấu đầu lòi đuôi, Mạnh Sơ Vũ một lần nữa đánh giá lại mức độ ở chung của mình và anh ở công ty.

Không còn sợ hãi, biểu hiện quả thực tự nhiên hơn một chút.

Cứ vậy mấy ngày trôi qua, tình yêu chốn công sở coi như cũng bắt đầu.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn cảm thấy yêu đương vụng trộm không dễ, ngày nào ở công ty cũng thấy được không sờ được không ôm được, còn phải nghiêm túc báo cáo công việc với bạn trai, đúng là kiểm tra khắc nghiệt khả năng tự chủ của con người!

Vất vả chịu đựng hết thời gian làm việc, tới cuối tuần, Mạnh Sơ Vũ tính nhất định phải tận hưởng hai ngày thế giới của hai người, thì tối thứ sáu, đang đi ăn bên ngoài cùng Chu Tuyển nhận được câu hỏi chuyện thứ bảy trong bảy ngày của Trần Hạnh —

“Bao giờ người yêu mày mới mời tao đi ăn đây? Không cần chúng mày đến, tao tự vác bát đũa tới nhà luôn. Tao sợ không ăn nhanh bữa cơm này thì vịt đến miệng lại bay mất!”

Cũng không thể trách Trần Hạnh nói chuyện xui xẻo.

Lần trước, khi Mạnh Sơ Vũ với Chu Tuyển chỉ còn một bước nữa là trở thành người yêu, Trần Hạnh đã chờ Chu Tuyển mời cơm rồi.

Chờ đến nỗi há to miệng mà không vẫn thấy đâu.

Làm máy bay yểm trợ lâu như thế, tâm lý cũng suy sụp.

Mạnh Sơ Vũ nhắc đến chuyện này với Chu Tuyển, Chu Tuyển nói đúng lúc dạo này Đàm Tần cũng thúc giục anh mời cơm, vậy đi cùng nhau, mở nhóm chat bốn người, để Đàm Tần với Trần Hạnh thương lượng xem ăn gì.

Đàm Tần lập tức đổi tên nhóm chat thành “Tể Chu Tràng”, điên cuồng chuyển tiếp những chiếc link đã lưu từ lâu, toàn là chốn ăn ngon chơi vui ở Hàng Châu.

(宰: giết, mổ, làm thịt; 周: Chu, họ của nam chính; 场: nơi, bãi, trường. Theo mình hiểu thì tên nhóm chat này nghĩa là làm tiền anh Chu đi á =)))

Trần Hạnh lúc vừa vào còn hơi câu nệ, nhưng ảnh hưởng bởi khí thế của Đàm Tần nên không khách sáo nữa, gọi một tiếng “Chào ông chủ Chu” là bắt đầu theo Đàm Tần chọn lựa.

Mạnh Sơ Vũ với Chu Tuyển ăn tối xong, phát hiện số tin nhắn trong nhóm đã lên tới 999+.

Giật mình vì đây thế mà lại là số lượng tin nhắn hai người đã nhắn trong hai tiếng đồng hồ, Mạnh Sơ Vũ tò mò không biết bọn họ đã nói gì, cùng Chu Tuyển ra khỏi nhà hàng ngồi trên xe, lướt lướt lên trên.

Hóa ra hai người có bất đồng về việc chọn lựa, một người muốn đi đông, một người muốn đi tây, một người muốn ăn cái này, một người muốn ăn cái kia. Cuối cùng không thống nhất được ý kiến, không ai chịu nhường ai nên cãi nhau.

Hơn nữa còn cãi đến nỗi, từ gõ chữ đến lười gõ, biến thành tin nhắn thoại.

Mạnh Sơ Vũ nhấn mở một cái tin nhắn thoại của Trần Hạnh lên nghe —

“Anh Đàm, tôi nói chứ, luận công lao thì bữa cơm này phải nghe tôi. Anh biết hai người bọn họ thành đôi được, tôi đã tốn biết bao nhiêu công sức không? Tôi chính là người đi theo hai người bọn họ đầu tiên, ngay trước hôm hai người họ quen biết, Sơ Vũ nhà tôi muốn tìm anh Chu nhưng sống chết không tìm thấy, chính tôi là người giúp nó ngồi canh ở cửa bệnh viện của bác sĩ Giản, sau đó không bắt được người, cũng là tôi lái xe theo dõi anh Chu!”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Giọng nói đầy khí phách vang vọng trong khoang xe khép kín, Mạnh Sơ Vũ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tuyển ở ghế lái.

Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái: “Trợ lý Mạnh, thủ đoạn không tồi.”

“…”

Tin nhắn thoại của Trần Hạnh kết thúc, tự động nhảy sang tin nhắn chưa đọc tiếp theo của Đàm Tần —

“Cô Trần, cô kể công cũng nhiều nhỉ? Kể cả không có cô nằm vùng theo dõi, bọn họ sớm muộn gì cũng gặp nhau ở Sâm Đại thôi. Tuy cô đi theo hai người họ sớm, nhưng bắt đầu từ tôi mới có tác dụng mấu chốt. Cái đêm đi bar đấy, nếu không phải Tuyển nhà tôi tìm hiểu tình báo trước, kéo tôi đi cùng làm yểm trợ, thì cái chuyện kỳ quặc nó một mình vào quán đêm đó liếc mắt một cái là lộ hết rồi còn gì?”

Chu Tuyển: “…”

Mạnh Sơ Vũ cười lạnh liếc nhìn Chu Tuyển một cái: “Sếp Chu, cũng vậy, cũng vậy thôi.”

“…”

Trần Hạnh: “Hứ, anh nhắc đến chuyện này thì tôi càng phải hăng hái hơn. Sợ là anh không biết, hôm đó là tôi hẹn Sơ Vũ nhà tôi đi bar. Nếu không có tôi đến Hàng Châu rủ nó đi chơi, nó sẽ đi nhảy disco chắc? Anh Chu nhà anh sẽ có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?”

Đàm Tần: “Thế thì cái này coi như tôi với cô hòa đi, nói chuyện không có cô tham dự vậy. Cuối tuần sau ngày xảy ra chuyện ở quán bar đó, Tuyển nhà tôi phải về Nam Hoài thăm ông bà, nếu không phải tôi cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt trợ lý Mạnh, thì cô ấy không thể nào mềm lòng đi theo, bọn họ cũng không có cơ hội ở đó thủ thỉ tỉ tê từ diễn thành thật đâu nhé!”

Chu Tuyển: “…”

Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu trừng mắt nhìn Chu Tuyển: “Sếp Chu, anh bất chấp mọi thủ đoạn đấy à?”

Trần Hạnh: “Sao anh biết chuyện này tôi không tham dự? Cái diễn giả của anh có thành thật hay không lại chả dựa vào tôi nhắc à? Anh biết hôm đó sau khi diễn xong Sơ Vũ về nhà tôi không? Cả tối hôm đó nó nhắc đến Chu Tuyển trước mặt tôi một trăm lần, là tôi cổ vũ nó đấy!”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Trợ lý Mạnh, về việc diễn này thì phải đánh giá thấp rồi, khả năng tự chủ kém vậy à?”

Mạnh Sơ Vũ há hốc miệng không phản bác lại được, may mắn nghe được tin nhắn thoại tiếp theo của Đàm Tần: “Vài câu cổ vũ miệng của cô tốn bao nhiêu công sức? Tôi còn có đầy hành động thực tế nhé. Chỉ nói đến cái ngày Tuyển nhà tôi từ Mỹ về nước đợt Quốc khánh, hôm đó tôi mà không cố ý để lộ định vị sơn trang suối nước nóng ở tường nhà, còn giả vờ vô tình chụp được tay với đồng hồ của nó, trợ lý Mạnh có cơ hội theo đến không?”

Chu Tuyển: “…”

Mạnh Sơ Vũ nghiến răng: “Sếp Chu, đỉnh.”

Trần Hạnh: “Vậy anh chỉ là người bắt đầu thôi sao? Nếu không có tôi nhanh chóng quyết định đặt phòng ở suối nước nóng, rồi kéo Sơ Vũ đi mua chiến bào, một mình nó theo được chắc?”

Chu Tuyển hiểu rõ gật gật đầu: “Trợ lý Mạnh, giỏi.”

“…”

Đủ rồi.

Hai người này đang cãi nhau ư?

Rõ ràng là đang trêu đùa da mặt của cô với Chu Tuyển!

Không, Chu Tuyển đã không còn biết xấu hổ từ lâu rồi.

Bọn họ đang lấy da mặt của cô lật qua lật lại, nướng trên chảo ngoài quán bánh rán!

Mạnh Sơ Vũ ấn nút “Nhấn để nói chuyện”: “Hai người còn cãi nữa thì đi uống gió Tây Bắc cả đi!”

*

Tuy lời Mạnh Sơ Vũ nói tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhẫn tâm.

Trần Hạnh với Đàm Tần tính toán kỹ như vậy, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người này vì cô với Chu Tuyển mà trả giá rất nhiều.

Thấy hai người cứ tóm lấy chuyện ở sơn trang suối nước nóng mà cãi loạn lên, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển quyết định mời hai người đi chơi ở một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng với suối nước nóng quanh Hàng Châu.

Đàm Tần với Trần Hạnh nhớ lại lần trước chỉ làm máy bay yểm trợ không ngâm được suối nước nóng cảm động vô cùng, cuối cùng cũng nhất trí.

Đương nhiên Mạnh Sơ Vũ cảm thấy có lẽ bọn họ cảm động vô ích rồi.

Vốn Chu Tuyển chọn chỗ này là vì anh nghe nói cô lần đó đã cố tình mua một bộ đồ bơi mới, ngẫm lại lúc ấy chỉ để cô ngâm mình mười phút đã kéo cô lên, lương tâm với sắc tâm đều bị khiển trách.

Chiều thứ bảy, Chu Tuyển lái xe đưa Mạnh Sơ Vũ đến làng du lịch.

Dọc theo đường quốc lộ uốn lượn đi về phía trước, phong cảnh tuyệt đẹp, sương lạnh đọng dưới rừng trước rậm rạo, biển mây quay cuồng.

Cả đường đi Mạnh Sơ Vũ ghé vào bệ cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh ven đường, vừa nói chuyện phiếm với Chu Tuyển, vừa quay vài video ngắn gửi cho bố mẹ.

Thầy Mạnh cuối tuần rảnh rang, nhanh chóng gửi tin nhắn tra hỏi: “Đi chơi mấy người? Buổi tối ở với ai?”

Mạnh Sơ Vũ quay lại từ bệ cửa sổ, đóng cửa sổ nói với Chu Tuyển: “Bố em hỏi tối nay em ở với ai này.”

Chu Tuyển cười liếc nhìn cô một cái: “Em định nói thế nào?”

“Nói thật chứ sao, em có ở với anh đâu, em không phải người trọng sắc khinh bạn, không thể để Trần Hạnh ở một mình một phòng được.”

Chu Tuyển nhướng mày gật gật đầu.

Đến khách sạn giữa sườn núi, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển xuống xe, đưa chìa khóa và vali cho nhân viên khách sạn, đi vào bên trong.

Liếc mắt một cái đã thấy Đàm Tần và Trần Hạnh đang ngồi ở ghế nghỉ chân ngoài đại sảnh chờ bọn họ, đang tranh cãi ồn ào.

Mạnh Sơ Vũ lắng nghe từ xa một chút, nghe hai người nói chuyện chuốc rượu gì đó, linh ta linh ta, hình như còn đang nói về lần ở sơn trang suối nước nóng.

Nhưng lần này không phải trêu đùa da mặt của cô và Chu Tuyển.

Đàm Tần đang thảo phạt chuyện hôm đó Trần Hạnh rót rượu moi móc thông tin từ anh ta.

Trần Hạnh nói mình uống rượu mệt quá sức, ngủ một giấc dậy không nhớ nổi một chữ.

“Hai người ngừng được chưa?” Mạnh Sơ Vũ ôm tay Chu Tuyển đi về phía trước.

“Này,” Trần Hạnh chớp mắt nhìn tư thế dính lấy nhau của hai người, “Yêu vào khác thật nha, xuống xe vài bước cũng muốn làm song sinh dính liền hả?”

Đàm Tần thở dài: “Cô đừng nói người ta, sếp Chu với trợ lý Mạnh của chúng ta cũng không dễ dàng gì. Tuần này ngồi họp mà tôi nhìn hai người bọn họ ngồi song song, người này nhẫn người kia nhịn đấy.”

“…” Mạnh Sơ Vũ quay đầu hỏi Chu Tuyển, “Em, em có hả?”

Chu Tuyển nghĩ ngợi: “Vậy chắc là anh có.”

“Thì vẫn là có còn gì?” Đàm Tần chỉ chỉ anh: “Tôi thấy cả rồi, ánh mắt kéo sợi luôn.”

Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng chọc Chu Tuyển một cái: “Nhân viên của anh sao không họp hành nghiêm chỉnh thế!”

Chu Tuyển: “Trưởng phòng Đàm, trừ năng suất.”

“Ôi hai người kẻ xướng người hoạ, mời bọn tôi đến chơi hay đến giết cún đấy?”

“Đừng nha, không phải là ‘bọn tôi’ nhé, dạo này tôi có nhiều người theo đuổi lắm, thoát FA – một giây thôi, chủ yếu là giết con cún nhà anh ý.” Trần Hạnh vỗ vỗ vai Đàm Tần.

Ra lễ tân check-in, Mạnh Sơ Vũ với Trần Hạnh cùng nhau về phòng sắp xếp lại đồ đạc.

Hai phòng ở cạnh nhau.

Sau khi tách khỏi Chu Tuyển với Đàm Tần ở cửa, Trần Hạnh vào phòng, lập tức kéo Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa mày đã ngủ với nhau chưa?”

Mạnh Sơ Vũ vừa vặn chai nước uống, một ngụm nước sặc lên cổ họng, ho đến nỗi đỏ bừng mặt: “Mày nghĩ cái gì đấy, mới có bao lâu!”

Trần Hạnh vỗ lưng cô: “Thế đã nằm chung giường qua đêm chưa?”

“Qua đêm cái gì mà qua đêm, ở gần như thế, có muộn thì đi bộ vài bước cũng về đến nhà! Với lại dạo này toàn đi làm…”

“Thế thì tao yên tâm rồi, tao cứ tưởng có tao hai đứa mày không ngủ được với nhau lại trách tao.” Trần Hạnh chậc một tiếng, “Thế phát triển đến bước nào rồi?”

“Thì…” Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ môi: “Bước này.”

“Ò, thế còn ngây thơ chán.”

“Ngây thơ cái gì, mày không biết anh ấy hôn đỉnh thế nào đâu!”

Trần Hạnh bày ra vẻ mặt gian xảo: “Thế có sướng không?”

Mạnh Sơ Vũ muốn nhịn cười đáp một câu nhẹ bẫng nhưng lại không nhịn được, khóe miệng cong lên: “Có…”

“Haiz,” Trần Hạnh cảm khái: “Lần trước ở suối nước nóng không tách ra thì có khi bây giờ hai đứa mày đã đi đến bước cuối cùng rồi.”

Nghe cô ấy nhắc tới, Mạnh Sơ Vũ bỗng nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, lần đó hôm sau tao đi tìm Chu Tuyển, là Đàm Tần mở cửa ấy. Tao hỏi anh ta tối hôm trước chúng mày nói chuyện gì, anh ta nói mày hỏi anh ta một ít số liệu riêng tư của Chu Tuyển.”

“Số liệu riêng tư á?! Là… là kích cỡ à?” Trần Hạnh che miệng, “Tao uống rượu vào bạo như thế à? Cái này mà cũng hỏi?”

“Vấn đề là mày hỏi rồi, nhưng kết quả thì không nhớ!” Mạnh Sơ Vũ nhìn cô hận sắt không thành thép.

“Không được, mày nói vậy thì tao phải ngẫm lại cho đàng hoàng, đây là hạnh phúc cả đời của bạn yêu tao, phải nhớ ra.” Trần Hạnh cào tóc đi lại trong phòng.

Mạnh Sơ Vũ đứng trước tủ quần áo treo đồ.

Mười phút trôi qua, sắp xếp xong quay đầu lại, lại thấy Trần Hạnh dường như đã bỏ cuộc, ngồi trên ghế tựa nghịch điện thoại.

“Sao lại ngồi bấm điện thoại rồi, rốt cuộc mày có nhớ ra kích cỡ của Chu Tuyển không!” Mạnh Sơ Vũ quay đầu trách một câu.

Trần Hạnh mở miệng định trả lời, vừa ngẩng đầu thì khựng lại, ngơ ngác chớp chớp mắt với cửa phòng như gặp ma.

Mạnh Sơ Vũ cũng sửng sốt theo, quay người, ló đầu ra từ tủ quần áo —

Liếc mắt một cái thấy nhìn cửa phòng chưa đóng, cùng vớ♡i bóng người cao gầy phản chiếu qua khe cửa.

Ngoài cửa, động tác gõ cửa của Chu Tuyển khựng lại, có cần phải gõ cửa hay không, giờ phút này bỗng trở thành một vấn đề.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment