Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 22



Editor: MinnnnThiện Lương hơi ho khan, sau đó nói: "Không phải cậu là trai thẳng à? Cậu nói muốn làm gì cơ?""Ai quy định tôi không thể hả." Cố Gia Duệ nhíu mày, ngang ngược nói: "Ài, cậu đừng nói nữa, tôi thật sự chưa biết thử làm với gay thì sẽ có cái cảm giác gì."Vẻ mặt của Thiện Lương có hơi mất tự nhiên: "Tôi cũng không biết......""Tôi nghe Hạ Hoàng nói rằng làm với nam còn kích thích hơn làm với nữ nhiều." Cố Gia Duệ tiến lại gần cậu, trong đôi mắt là ý cười xấu xa và sự nghi hoặc: "Cậu nói xem, có phải thật vậy không?"Lỗ tai Thiện Lương đỏ rực, sau đó vươn tay gõ vào đầu Cố Gia Duệ: "Cái tốt không học, cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ này! Cái đồ không biết xấu hổ nhà cậu."Cố Gia Duệ không biết xấu hổ mà lắc đầu: “Không chỉ không xấu hổ mà tôi còn khá tò mò.”Thiện Lương liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại nghĩ tới chuyện cậu phát hiện những tấm ảnh chụp Hứa Vân Thiên trong hộp đựng bút của Vũ Đại Khí.


Cậu hơi do dự, nhẹ nhàng kéo góc áo của Cố Gia Duệ: "Tôi hỏi cậu chuyện này.""Cậu nói đi.""Hứa Vân Thiên......!Có bạn gái không?" Thiện Lương thận trọng hỏi.Cố Gia Duệ cau mày, anh quay đầu lại: "Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên cậu lại quan tâm thằng đó như vậy?""Tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Thiện Lương giả vờ bình tĩnh.Cố Gia Duệ cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng vẫn trả lời, nói: "Lúc trước Hứa Vân Thiên có một cô bạn gái, nhưng tháng trước đã chia tay rồi.

Bây giờ cậu ta còn đang độc thân, nhưng mà......""Nhưng mà cái gì?""Hôm nay cậu ta đã nói với tôi cái loại cay rát như Triệu Tư Vũ rất hợp khẩu vị của cậu ta, vậy nên cậu ta tính thử theo đuổi xem sao." Cố Gia Duệ tiện tay cầm lấy một quả quýt trên bàn, sau khi bóc vỏ xong liền đưa phần thịt quả mọng nước kia đút cho Thiện Lương ăn.Thiện Lương nhai phần thịt quả chua chua ngọt ngọt trong miệng, trong lòng cậu cũng chua chua ngọt ngọt theo.Cậu cảm thấy lo lắng thay cho Vũ Đại Khí."Được rồi." Cố Gia Duệ ném vỏ quýt vào trong thùng rác, sau đó nhìn chằm chằm Thiện Lương.


Cố Giá Duệ bỗng nhiên hóa thành một chú chó săn lớn, ngả người áp Thiện Lương xuống giường: "Không được nói đến chuyện của người khác nữa, hôm nay cậu với anh Duệ của cậu nếm thử cảm giác làm gay xem nó mỹ diệu đến mức nào đi?"Tuy rằng trong lòng Thiện Lương có hơi xúc động như lý trí của cậu vẫn còn đó.Cậu hơi giãy giụa, đẩy Cố Gia Duệ ra, nói chuyện với một bên tai đỏ bừng: "Hôm nay không chơi trò đó được, trước tiên phải học tập đã.

Cái tờ bài thi toán mô phỏng dạng bài thi đại học ấy, cậu làm xong chưa?"Cố Gia Duệ sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ của mình: "Ơ, hình như tới thời gian đi ngủ rồi.""Mang tờ bài kiểm tra ra cho tôi." Thiện Lương chỉ vào cặp sách của Cố Gia Duệ.Cố Gia Duệ ảo não mà chậc một tiếng, gãi đầu, anh tùy tiện mở cặp sách mình, sau đó lấy tờ giấy nhăn dúm dó trong đó ra ném lên trên giường: "Chỉ mới viết được tưng đây."Thiện Lương cầm tờ bài thi, cả cái tờ giấy to như vậy nhưng chỉ có mỗi lớp và tên của anh.(Cấm reup!!!:)))Thiện Lương đen mặt: "Buổi tự học sáng sớm ngày mai phải nộp rồi, bây giờ cậu mau làm xong đi."Cố Gia Duệ cười khẽ: “Cái đó thì có gì khó?" Dứt lời, anh xoay người mở chiếc cặp bị giặt đến phai màu của Thiện Lương ra, lục lọi bên trong."Cậu làm gì vậy?" Thiện Lương cau mày, không vui nói: "Không được chép của tôi."Cố Gia Duệ không tìm thấy tờ bài thi, sau đấy mở toang cả cặp sách của cậu ra, bỗng nhiên anh nhìn thấy một quyển vở bên trong đó, trên bìa vở viết hai chữ "ghi chú".Anh cầm quyển vở ấy lên nhìn: "Đây là gì thế?"Thiện Lương nhảy xổ tới cướp lại vở của mình: "Không có gì.”Quyển vở này có một ý nghĩa rất đặc biệt.Quyển vở này có ba trăm sáu mươi lăm trang, mỗi một ngày trôi qua cậu sẽ xé một tờ.Khi trang cuối cùng bị xé rách cũng đồng nghĩa với việc năm ba này sẽ kết thúc, kỳ thi đại học cũng sẽ kết thúc.

Lúc đó cậu và Cố Gia Duệ có lẽ cũng phải đối diện với vận mệnh bôn ba trong trường đời.Cố Gia Duệ không quan tâm tới quyển vở nhỏ đó, anh tiếp tục tìm, cuối cùng cũng lôi được tờ bài thi bị kẹp trong sách toán ra: "Ha, thì ra là ở chỗ này.


Cậu cứ yên tâm, tôi có thể chép trong trong năm phút."Trên mặt Thiện Lương lộ ra sự tức giận, đoạt lại tờ bài: "Tôi nói từ hôm nay trở đi không cho cậu chép!"Cố Gia Duệ cảm thấy có hơi không hiểu được.Anh nhích lại gần sờ mặt Thiện Lương: "Cậu bị sao thế? Tức giận à?".


Bình Luận (0)
Comment