Chương 51. Vắng mặt.
Thực tế thì hôm sau họ cũng không rơi xuống mương, chỉ là… cả Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đều vác hai quầng thâm mắt đen sì vào lớp học.
Buổi sáng hôm đó, Lưu Dung không có tiết nên đi dạo quanh các lớp. Ngay khi bước vào phòng, cô đã cảm thấy bầu không khí im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Nhìn khắp lớp, cả một rừng đầu người đều gục xuống bàn ngủ say, trông như ruộng lúa non vừa bị cắt trụi.
Cô cười thích thú, nhưng vẫn nhẹ chân đi về hàng ghế cuối như một bóng ma, gõ bàn đánh thức Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu.
Người tỉnh trước là Lộ Dữ Chu. Dưới mắt anh là quầng thâm rõ mồn một, làn da trắng bệch lộ vẻ mệt mỏi. Lưu Dung sửng sốt, định hỏi: Tối qua em đi ăn trộm à?
Nhưng chưa kịp nói thì phía trước, Thịnh Ngộ cũng ngẩng đầu dậy với cặp mắt gấu trúc.
Có vài học sinh thiếu ngủ chỉ hơi sưng mắt, còn Thịnh Ngộ thì khác. Cậu thức quá muộn, quầng thâm loang kín từ hốc mắt trở ra, trông chẳng khác nào nhân vật xác sống trong phim kinh dị Hong Kong.
Nhóc xác sống mí mắt còn chưa mở nổi, mò mẫm trong hộc bàn tìm gì đó, không thấy liền chậc một tiếng, sau đó dựa vào bàn Lộ Dữ Chu, uể oải giơ tay lên, ngón tay nhanh chóng co duỗi.
Lộ Dữ Chu hiểu ý, lấy từ hộc bàn ra một chai nước khoáng chưa mở, đặt vào tay cậu.
Lưu Dung: “…”
Nhìn hai đứa phối hợp ăn ý thế, cô không chen ngang. Đợi Thịnh Ngộ tu hết nửa chai nước, cô mới gõ bàn của Lộ Dữ Chu, nói:
“Em theo cô lên văn phòng một chút.”
Hôm nay Lưu Dung tìm họ để bàn chuyện chương trình quay của đài truyền hình.
Năm nay, trường Nhất Trung được chọn là một trong những điểm ghi hình đặc biệt, phải cử hai học sinh tiêu biểu làm đại diện. Đây là sự kiện mà ban giám hiệu rất coi trọng. Đáng tiếc thời tiết thất thường, học sinh thì bận trăm công nghìn việc, sắp xếp thời gian vô cùng khó.
“Lịch quay đã chốt rồi, lại trùng với thời gian em thi đấu.”
Lưu Dung cầm hai tờ lịch trên tay.
“Nếu em đi, chỉ tranh thủ được hai ngày cuối, xét thấy hai ngày đó em mới thi xong, thể trạng và tinh thần có thể không tốt. Trường đã đặc biệt cho phép em đổi, nếu em không đi, thì Thịnh Ngộ sẽ đi một mình.”
Giải đấu loại diễn ra vào ngày 5/8, còn lịch quay là từ ngày 1/8 đến 7/8.
Nghe đến câu cuối, Lộ Dữ Chu vốn đang lười nhác dựa lưng liền tỉnh hẳn, cau mày hỏi:
“Không thể thu xếp được sao?”
Giải đấu thường tổ chức vào tháng sáu hoặc tháng bảy, nhưng năm nay lùi đến đầu tháng tám, đúng lúc trùng với lịch quay.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể đưa lịch quay lên trước thi đấu, nhà trường đã cân nhắc rất lâu mới quyết định, chờ thi xong rồi mới quay.
“Đài truyền hình bên kia cũng phải cố gắng điều chỉnh thời gian của các trường, chỉ có thể sắp xếp đến mức này thôi. Nhưng cũng may là mấy ngày đầu mình xem lịch thì khá thoải mái, chủ yếu là tự do hoạt động, có vắng mặt cũng không sao, buổi ghi hình chính đều dồn hết vào ngày cuối.”
Lưu Dung từ sau cặp kính gọng đen liếc anh một cái, cười nói:
“Cô biết trình độ của em, vòng loại chỉ là món khai vị thôi, chắc sẽ không có áp lực gì. Nên cô vẫn hy vọng em có thể tham gia một chút — cho dù chỉ đi hai ngày cũng được.”
Lộ Dữ Chu không do dự lấy một giây:
“Em đi.”
Lưu Dung thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt… Đây là hai bản tài liệu, em mang về đi. Thịnh Ngộ thì cô không báo riêng nữa, hai đứa ngồi cạnh nhau, tiện thể em nói lại với em ấy giúp cô.”
Thực ra cô cũng định gọi Thịnh Ngộ lên nghe cùng, nhưng cậu kia đang ngủ gục như xác sống, có nói chắc chẳng nghe lọt chữ nào.
Thịnh Ngộ ngủ suốt cả giờ nghỉ, Lộ Dữ Chu cũng không đánh thức.
Đến giờ ra chơi tiết ba, cậu mới nhận tờ lịch trình mới tinh, mặt vẫn còn ngơ ngác. Lấy hai người họ làm trung tâm, mấy bàn xung quanh lập tức xôn xao.
“Chết tiệt.” Hạ Dương giật lấy tờ lịch, đọc lướt một lượt rồi kêu lên kinh ngạc:
“Ý là trong khi bọn này phải học bù khổ sở, hai người được nghỉ hẳn bảy ngày, bao ăn bao ở… Còn được phát tiền tiêu vặt à?!”
Tiếng k** r*n lập tức vang lên khắp nơi. Triệu Lập Minh ngửa mặt gào:
“Không — đã nói là cùng nhau chịu khổ mà, tại sao anh em tôi lại được đi Land Rover chứ —”
Thịnh Ngộ chưa xem kỹ lịch, lười tranh với Hạ Dương, cậu quay đầu kéo tờ lịch từ bàn Lộ Dữ Chu lại, nghiêng đầu nhìn.
Mấy ngày đầu toàn tự do hoạt động, không có gì đáng chú ý, có hai buổi tranh biện giả lập, chủ yếu là quay một ít tư liệu thực tế, giới thiệu tư tưởng các trường… Ngoài ra chính là chiều ngày thứ năm, sẽ quay phim tuyên truyền…
“Phim tuyên truyền?”
Ngón tay đang xoay bút của Thịnh Ngộ bỗng dùng lại, cậu nâng mắt nhìn Lộ Dữ Chu, cười nói:
“Tôi không tin mấy đài truyền hình nhà nước này đâu, họ quay hình đều rất thật, kiểu gì cũng bắt được cảnh xấu nhất của hai đứa mình, lưu lại bộ dạng thảm hại nhất lúc 17 tuổi.”
Từ lúc Lộ Dữ Chu từ văn phòng trở về anh vẫn luôn im lặng. Lúc này, mí mắt anh hơi sụp xuống mở nắp bình nước, nhấp một ngụm rồi lên tiếng, môi mỏng mím chặt, như thể đang trong trạng thái lo lắng.
Anh siết chặt nắp chai, ngón tay khẽ vuốt hoa văn trên đó, một lúc sau mới nói:
“Xấu một chút mà đổi được bảy ngày du lịch miễn phí, không lỗ.”
Thịnh Ngộ nghe vậy bật cười:
“Ai thiếu bảy ngày du lịch nội tỉnh chứ. Tôi hồi trung học hè nào cũng tham gia trại hè, đi mười mấy quốc gia rồi, du lịch… theo tôi thì chẳng hấp dẫn gì.”
Tiền nhà nước cho không quan trọng, Thịnh gia cũng đâu thiếu tiền.
Nói là nói vậy, nhưng cậu vẫn nghiêng người tựa gần lại, mắt dán vào tờ lịch trình, khóe môi khẽ nhếch, chân gõ nhịp lên thanh ngang dưới bàn đệm theo một điệu nhạc…
Rõ ràng cậu rất mong chờ chuyến đi này.
Lộ Dữ Chu hỏi:
“Vậy sao lúc trước cậu vẫn đồng ý với Lưu Dung?”
“Ầy.” — Thịnh Ngộ cong môi, ra vẻ hào sảng.
“Ai bảo do người ta chỉ đích thân tôi chứ. Hơn nữa… đi một chuyến cũng coi như để lại dấu vết. Biết đâu sau này trường dùng video này để tuyển sinh, học sinh khóa dưới vừa thấy sẽ kêu:
“Wow, trên phim tuyên truyền có hai anh đẹp trai quá…”
Càng nói càng hào hứng, ngón tay Thịnh Ngộ xoay bút nhanh đến mức thành tàn ảnh. Một tay cậu chống lên trán, sự phấn khích và mong chờ tràn ra từ khe hở giữa hàng mi dài.
Cậu thậm chí còn tự hỏi, đến lúc đó có nên nhờ nhiếp ảnh gia chỉnh sửa ảnh một chút không. Dù sao thì cậu và Lộ Dữ Chu đều có ngoại hình ổn, chỉ cần chỉnh sửa nhẹ là đủ rồi.
Cậu muốn tự thêm cho mình một lớp filter để tránh việc mặt mộc lên hình trông nhợt nhạt, còn Lộ Dữ Chu thì…
Phải photoshop cho anh một nụ cười.
“Phụt—” Hình ảnh vừa tưởng tượng ra đã quá cay mắt, Thịnh Ngộ cười khom cả người, cúi gập lưng giấu mặt đi. Khó khăn lắm mới kiềm lại được nét mặt, cậu vẫn còn đầy hứng thú quay đầu nhìn ra phía sau—
Lộ Dữ Chu lúc này đã uống cạn cả chai nước khoáng, anh rũ mắt cầm hai đầu chai nước xoắn chặt.
Thịnh Ngộ hơi sững lại, nụ cười chậm rãi tắt đi. Cậu cúi thấp người, liếc nhìn vào mắt Lộ Dữ Chu rồi hỏi:
“Cậu không vui à?”
Thật kinh ngạc khi cậu có thể nhìn ra cảm xúc không vui từ khuôn mặt “người chết” này.
“Không có…” giọng Lộ Dữ Chu hơi trầm, chìm lẫn trong tiếng đòi bọn họ mời khách của mọi người xung quanh.
“Khả năng mấy ngày đầu cậu phải tự đi…”
Tiếng quá ồn, Thịnh Ngộ nghe chẳng rõ, nhanh chóng nói thầm:
“Chờ chút đã —”
Cậu quay đầu lại, bất đắc dĩ đáp về phía mấy người xung quanh:
“Chị Dung không cho chúng ta nghỉ thì tớ lấy đâu thời gian mời khách, đừng ồn nữa.”
“Cậu có tận bảy ngày nghỉ cơ mà! Còn được miễn phí tiền du lịch —”
Triệu Lập Minh lại gào lên:
“Ông trời ơi, có thể cho tôi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như thế một thời gian được không —-”
Hạ Dương từ ngoài cửa lao vào, bước nhanh tới trước mặt Thịnh Ngộ, hồ hởi nói:
“Tớ vừa đi WC tra thử, chỗ đó là thành phố du lịch, đồ ăn ngon cực nhiều. Nhớ mua ít đặc sản mang về cho bọn tôi.”
Các bạn cùng lớp liền đồng loạt hưởng ứng, mồm năm miệng mười hét lên:
“Tôi muốn quà lưu niệm!”
“Chụp cho tôi thêm vài tấm ảnh, về tôi đăng kiểu chín ô!”
“Nghe nói đài truyền hình có tường ký tên, nhớ viết ‘XXX đã đến đây’ hộ tôi nhé!”
Bị làm ồn đến choáng váng đầu óc, Thịnh Ngộ đành đưa hẳn một cuốn nháp ra, bảo mọi người ghi hết “tâm nguyện” lên đó, còn không quên nói đùa:
“Kinh phí quá hai mươi tệ thì miễn nhé!”
Các bạn học ùa lên viết, chỗ Thịnh Ngộ mới yên ắng hơn một chút. Cậu chợt nhớ tới Lộ Dữ Chu, quay lại nhìn, chạm phải một đôi mắt đen trầm mặc hơn thường lệ.
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm cậu, chân mày khẽ nhíu lại rồi giãn ra, một lúc lâu mới dùng giọng nhàn nhạt nói:
“Thịnh Ngộ, tôi không đi được.”
Tiếng ồn ào của Hạ Dương và mấy người kia vẫn văng vẳng khắp lớp. Thịnh Ngộ cảm thấy câu này quá nhẹ, bị hòa tan trong tạp âm, nên phản ứng đầu tiên là mỉm cười, nhìn chằm chằm vào môi Lộ Dữ Chu, hỏi:
“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa.”
“Tôi không đi được.” Ánh mắt Lộ Dữ Chu mềm mại hơn thường ngày, xen lẫn chút áy náy và như có cả an ủi.
“Lịch bị trùng nên tôi chỉ có thể đi hai ngày cuối.”
-
Thịnh Ngộ suýt nữa bị Lộ Dữ Chu dọa chết.
Thực ra ngay khi nghe câu đầu tiên “Không đi được”, mấy chữ đó cứ ong ong quanh quẩn trong đầu Thịnh Ngộ, làm CPU cậu treo vài giây nên mới theo phản xạ hỏi lại lần nữa.
May mà là chỉ vắng mặt năm ngày.
“Ai dạy cậu báo tin kiểu này hả?!” Thịnh Ngộ tròn mắt trừng anh, suýt nữa muốn b*p ch*t cái tên mặt mũi vô tội trước mặt.
“Tôi còn tưởng chỉ mình tôi đi, cậu với chị Dung đã bàn tính bỏ ngang hết rồi chứ! Làm tôi giật cả mình!”
Thấy tâm trạng cậu không tệ lắm, Lộ Dữ Chu cầm một cục tẩy xoay xoay trong tay, ánh mắt nhìn xuống, trông thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy.
“Cũng như nhau thôi.” Anh bình tĩnh nói:
“Chẳng khác gì không đi.”
… Cơn thèm b*p ch*t anh của Thịnh Ngộ đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng cũng nhờ vậy lại tạo ra hiệu ứng cửa sổ vỡ, một khi Thịnh Ngộ cảm thấy tiếc nuối vì “cậu ấy chỉ đi được hai ngày”, thì lập tức trong đầu lại bật ra ý nghĩ khác: “May là vẫn còn hai ngày.”
Thế là với tâm trạng nửa vui nửa buồn, cậu cũng qua được một ngày.
Lưu Dung đưa cho bọn họ số liên lạc của giáo viên phụ trách và người quản lý, bảo về nhà trao đổi với trong nhà cho rõ.
Thực ra ngay khi nhận lời tham gia, cả hai đã báo với gia đình rồi, chỉ là lúc đó chưa xác định thời gian cụ thể. Bây giờ có lịch trình chính xác, vẫn phải báo lại một lần nữa.
Ăn cơm tối xong, Thịnh Ngộ ra ban công gọi điện cho Thịnh Khải Cơ.
Nhắc đến việc báo cho gia đình, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu luôn rất ăn ý mỗi người phụ trách một bên, như vậy tiết kiệm được bao nhiêu công sức giải thích.
“Vậy à, chắc sẽ là một trải nghiệm khó quên.” Bên kia điện thoại vọng lại tiếng xe cộ ồn ào, chắc chủ tịch Thịnh đang bị kẹt xe ở trung tâm thành phố.
“Ra ngoài chú ý an toàn, có gì cần thì cứ nói với ba.”
Thịnh Ngộ mới tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, khuỷu tay cậu chống lên lan can, chẳng mấy chốc đã bị mấy hạt sương đọng lại trên đó dính vào da.
“Vâng, con biết rồi… Mỗi ngày đều có thầy kiểm tra phòng, cảm giác cũng giống như ở ký túc, ba cứ yên tâm.”
“Còn vài ngày nữa thôi, hộ chiếu với hành lý chuẩn bị xong chưa?”
“Không có, chỉ đi gần thôi, ngồi tàu cao tốc không cần có hộ chiếu.”
Thịnh Khải Cơ:
“Đừng như trước kia, quần áo nhét lộn xộn cả đống, thiếu cái gì thì qua bên đó rồi mua.”
Trước đây Thịnh Ngộ cũng hay nghe câu này, nhưng là từ bà nội. Mấy năm gần đây bà sức khỏe yếu, dặn dò đều ít hơn, chẳng biết từ lúc nào Thịnh Khải Cơ lại tiếp quản việc này.
Thịnh Ngộ không thích bị Thịnh Khải Cơ quản thúc, thế nhưng dạo gần đây nói chuyện nhiều hơn, hai cha con tìm ra cách ở chung thoải mái hơn trước. Ngay cả những câu nhắc nhở kiểu ra lệnh của ba, trong tai cậu giờ nghe cũng có chút ấm áp.
“… Con biết rồi.” Thịnh Ngộ không tiếng động mỉm cười, tay vân vê mấy viên sỏi nhỏ trên lan can, buột miệng nói:
“Nếu bỏ không hết thì con sẽ nhét vào vali của Lộ Dữ Chu, chắc cậu ấy không mang nhiều đâu.”
Thịnh Khải Cơ: “Tiểu Lộ không phải phải hoãn mấy ngày sao?”
Thịnh Ngộ: “……”
À phải… Chính cậu vừa mới báo tin đó cho Thịnh Khải Cơ.
Bỗng dưng, Thịnh Ngộ cảm thấy nhạt nhẽo, giống như hồi nhỏ háo hức đòi đi công viên trò chơi để chơi thuyền hải tặc, mong mãi mới được đi, đến nơi lại thấy trò ấy đang bảo dưỡng, không mở cửa.
Cảm giác như có ai rút mất đoạn mong chờ nhất trong cả chuyến đi — dù những trò khác vẫn vui, nhưng vẫn không thể bù lại được nỗi tiếc nuối.
Cả ngày hôm nay, Thịnh Ngộ vẫn cố tự an ủi ‘dù sao vẫn còn hai ngày’. Nhưng giờ đây, khi vô thức buột miệng nhắc đến, cậu mới nhận ra cả ngày mình đầu óc cứ căng như dây đàn. Một khi thả lỏng, cảm giác mất mát mơ hồ ấy lại tràn ngập tâm trí.
Sống cùng Lộ Dữ Chu suốt ngày đã thành thói quen. Bỗng phải xa nhau… Thịnh Ngộ cảm thấy có chút không chịu nổi.
Mặc dù chỉ có năm ngày thôi.
Nói chuyện qua loa vài câu, Thịnh Ngộ cúp máy.
Hoàng hôn buông xuống, khi bầu trời đã nhuộm màu lam thẫm, Lộ Dữ Chu tắm rửa xong từ dưới lầu bước lên. Nghe tiếng bước chân, Thịnh Ngộ không quay lại, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thi thoảng vuốt nhẹ.
Ngón tay thon dài đặt lên thành ghế nằm, hơi nước hòa cùng sữa tắm quấn quanh người Thịnh Ngộ. Một giọng nói nhẹ nhàng vang trên đầu cậu:
“Đang xem gì thế?”
Thịnh Ngộ không ngẩng lên, xoay màn hình về phía anh:
“Xem tàu cao tốc. Cậu đến vào ngày thứ sáu đúng không? Có kịp không? Vừa thi xong đã chạy có vội quá không?”
“Cũng ổn, vòng loại không khó, với tôi thì như ăn kẹo.” Lộ Dữ Chu nhìn theo màn hình, hai tay chống lên ghế, cúi người sát xuống, những giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, vương vào xương quai xanh của Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ lấy cổ áo lau qua loa:
“Cậu đến buổi sáng hay buổi chiều?”
Lộ Dữ Chu nghĩ một chút:
“Buổi sáng. Thi xong hôm trước, sáng hôm sau là đi được.”
Thịnh Ngộ “à” một tiếng, giọng bỗng nhẹ hẫng, pha chút giả vờ không quan tâm:
“Vậy mấy giờ cậu đi?”
“Không biết, tôi chưa xem.”
Thịnh Ngộ giả vờ vuốt màn hình xuống, rồi lại kéo lên:
“Có chuyến 8 giờ, 10 giờ, 12 giờ… Cậu định đi chuyến nào?”
Lộ Dữ Chu dường như nhận ra điều gì, mắt khẽ rũ xuống nhìn gương mặt “dửng dưng” của cậu.
“Cậu nghĩ sao?”
Thịnh Ngộ im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Đi chuyến 8 giờ.”