Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 58

Lộ Dữ Chu đến đúng lúc chẳng cần tham gia tranh biện, chỉ cần lộ mặt trong buổi chụp hình tuyên truyền, nửa tiếng là xong.

Thịnh Ngộ mới cảm thấy đèn flash chớp loá thẳng vào mặt, còn chưa kịp nghĩ xem tạo dáng thế nào thì nhiếp ảnh gia đã bảo, xong rồi.

Thịnh Ngộ: “…”

Thế thì tối qua cậu soi gương nửa tiếng xem góc nghiêng nào đẹp nhất để làm gì?

Làm cậu thức đêm vô ích.

Bảo sao các minh tinh thường né xa mấy vụ này. Truyền hình thành phố B mà chụp với kỹ thuật thế này thì làm gì cũng thất bại.

Người muốn than phiền không chỉ mình cậu. Mọi người lần lượt bước ra khỏi phòng chụp với vẻ mặt không quan tâm sống chết.

“Sợ mấy tấm ảnh xấu như ma này đeo bám suốt đời quá… Không được, tôi phải đổi tên mới được.”

“Sau này ra đường đừng nói là quen tôi, kẻo có người lôi ra đoạn lịch sử đen này.”

“Chẳng gây hại gì cho danh tiếng của trường, nhưng với danh dự cá nhân thì đúng là đòn chí mạng.”

Lộ Dữ Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên thường thấy, anh không tham gia vào cuộc bàn luận, chỉ cúi mắt tựa vào tường lướt điện thoại.

Thịnh Ngộ đi ngang qua, liếc thấy khung chat với ảnh đại diện rất quen, chính là của cậu.

“Cậu cứ lướt lịch sử trò chuyện của hai chúng ta làm gì vậy?”

Thịnh Ngộ cắn ống hút trà sữa, nghi hoặc:

“Đêm qua tôi mộng du gửi mật khẩu thẻ ngân hàng cho cậu à?”

Lộ Dữ Chu trượt ngón tay thật nhanh thoát ra khỏi màn hình, bình tĩnh nói:

“Tùy tiện xem thôi.”

Thời gian còn sớm, chưa đến giờ cơm nhưng cả nhóm mười ba người đã tụ lại. Có người đề nghị đi hát karaoke mừng một chút, tiện thể đón gió tẩy trần cho Lộ Dữ Chu.

Thịnh Ngộ không có ý kiến, liền thay Lộ Dữ Chu nhận lời.

Vì buổi chụp hình tuyên truyền, mọi người đều mặc đồng phục. Vừa than thở chưa đến tuổi nhung nhớ khoảng thời gian trung học này, họ đã quyết định không mặc thêm một phút nào nữa, quay về khách sạn thay đồ rồi ào ạt kéo nhau tới trung tâm thương mại tìm quán karaoke.

Lộ Dữ Chu không hứng thú với những chuyện như thế này, anh yên tĩnh ngồi ở một góc xem điện thoại.

Thịnh Ngộ từ nhà vệ sinh trở về, bên trong phòng hát đang có người gào ‘Yêu em đến chết’ nghe mà rát cả cổ. Hát hay hay dở chưa bàn, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ có vài người phải tìm thuốc trị đau họng.

Cậu bưng một ly trà hoa cúc, ngồi xuống cạnh Lộ Dữ Chu.

Hai người ngồi ở góc phòng, không ai nói gì. Tiếng ồn ào xung quanh quá lớn, họ cũng chẳng muốn nói chuyện.

Vài phút sau, Lộ Dữ Chu cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nhanh chóng liếc qua rồi đóng ứng dụng luyện đề, trực tiếp mở một video 《Heo Peppa》.

“…” Thịnh Ngộ cắn ống hút, trong lòng muốn đâm chết người này.

“Xem cậu làm đề cũng không cho à?”

Lộ Dữ Chu: “Cái kia nhàm chán.”

《Heo Peppa》 thì thú vị chắc?

Thịnh Ngộ đơ ra nhìn anh, không nhịn được thúc cho anh một cú cùi chỏ:

“Không xem cái này, đổi lại đi.”

Lộ Dữ Chu quay mặt sang chỗ khác, khẽ bật cười.

Thịnh Ngộ đã nhìn ra, người này là cố tình trêu mình.

“Mấy ngày không gặp, cậu còn thiếu đánh hơn trước.”

Thịnh Ngộ lấy điện thoại ra, hậm hực nói:

“Đợi đấy, tối nay đừng mong ngủ yên, tôi sẽ quấy cho cậu phát điên.”

“Ai, tôi sai rồi.” Lộ Dữ Chu cúi người xuống chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón út khẽ móc nhẹ đầu ngón tay của Thịnh Ngộ, như một con quái vật xúc tua nhỏ đáng yêu.

Khóe mắt anh hơi cong, ánh đèn tối mờ của KTV lướt qua đồng tử, phản chiếu một mảnh ý cười:

“Cậu muốn xem đề nào? Tôi mở cho cậu.”

Anh đưa điện thoại đến trước mặt Thịnh Ngộ, màn hình đã quay lại ứng dụng luyện đề.

Thịnh Ngộ cho anh ánh mắt ‘biết điều đấy’, rồi đẩy điện thoại về:

“Cậu cứ làm bài đi, tôi ngồi xem thôi.”

Hai người đang cúi đầu nói chuyện thì bỗng có một bóng người đổ xuống trước mặt.

Tăng Đồ bưng hai ly trà sữa đứng đó, nhãn mác dưới ánh đèn hồng lục của KTV nổi bật rõ ràng:

“Cái này là… Thịnh Ngộ, lần trước cậu muốn uống đúng không? Lần đó tôi mới cắm ống hút cậu đã bỏ, nên tôi mua lại cho cậu.”

Cậu ta chia trà sữa cho hai người, bắt gặp ánh mắt Thịnh Ngộ, còn không quên nhấn mạnh:

“Tôi không có ý theo đuổi cậu đâu nhé, không có ý gì khác đâu. Thấy cậu thích thì mua thôi, mọi người đều có, tôi mời.”

Thịnh Ngộ cười vui vẻ:

“Cảm ơn đàn anh. Tôi không để bụng đâu, cậu không cần lần nào cũng nhấn mạnh thế.”

Đợi Tăng Đồ đi rồi, Lộ Dữ Chu mở nắp trà sữa, hút một ngụm, nhẹ giọng hỏi:

“Cái gì mà ‘không để bụng’?”

“Ngày đầu tiên đến cậu ta hỏi tôi có bạn trai chưa, nói thẳng ra… là muốn tán tôi.”  Nói đến đây, chút ngượng ngùng muộn màng dâng lên, Thịnh Ngộ xoa xoa cánh tay nổi da gà, lắc đầu:

“Tôi từ chối ngay tại chỗ. Có lẽ sợ tôi hiểu lầm, nên lần nào đưa đồ ăn cũng phải giải thích thêm… Người cũng không tệ lắm.”

Lộ Dữ Chu im lặng.

Thịnh Ngộ thấy anh đặt ly trà trái cây xuống bàn, lại còn ghét bỏ đẩy ra xa, bèn hỏi:

“Không hợp khẩu vị à? Muốn đổi với tôi không?”

“Không cần.” Lộ Dữ Chu cầm sang một ly hồng trà lạnh chưa ai uống, nhàn nhạt nói:

“Tôi không thích loại trà này, hơi đắng.”

Thịnh Ngộ nghi ngờ bưng ly của anh lên, xem nhãn:

“… Đây là soda chanh, trà đâu ra?”

Lộ Dữ Chu: “… Chua.”

Được rồi.

Đồ kén chọn.

Thịnh Ngộ vừa uống trà sữa vừa nghiêng đầu nhìn anh làm bài.

Giống như có tâm sự, tốc độ làm bài của Lộ Dữ Chu chậm hơn so với lúc nãy, còn gõ sai chính tả khi làm bài lớn, như thể bàn phím bị dính virus.

Thịnh Ngộ không nhịn được chen vào:

“… Giải, giải, cậu gõ thành ‘tỷ tỷ tỷ’ rồi kìa.”

Lộ Dữ Chu kéo dài âm cuối đáp lại nhưng vẫn lơ đãng.

Nhìn anh viết xong hai bài lớn bằng khả năng tính nhẩm đáng sợ, Thịnh Ngộ dán mắt vào màn hình đối đáp án giúp anh. Đối được một nửa thì bên tai chợt vang lên giọng hỏi vu vơ:

“Cậu không bị dọa sao?”

Thịnh Ngộ ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

“Anh ta đột nhiên hỏi cậu có bạn trai chưa… có dọa cậu không?”

Thịnh Ngộ phản ứng lại, cười nhạt nói:

“Cậu sao cứ nghĩ mãi chuyện này thế. Bị dọa à, cũng hơi hơi, rốt cuộc quá bất ngờ, dù sao cũng mới gặp lần đầu. Nhưng mà… nói thẳng ra thì vẫn hơn là cứ bóng gió, ít nhất tôi còn có thể từ chối rõ ràng. Nếu cậu ta không nói, chắc tôi còn chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì.”

Lộ Dữ Chu vô thức xoay ly thủy tinh trong tay, ánh sáng khúc xạ qua đá trong ly hồng trà chiếu vào các khớp ngón tay nhô ra của anh.

Dường như anh khẽ cười, nghiêng mặt nhìn sang, yết hầu khẽ động, giọng không rõ ràng:

“Cậu đúng là đồ ngốc…”

Phòng hát ồn ào không chịu nổi, Thịnh Ngộ cố tình vẫn nghe rõ câu này, bĩu môi:

“Tôi lại không định làm hải vương*, ngốc thì ngốc đi.”

(* 海王 (hǎiwáng) – Từ gốc có nghĩa là "Hải Vương" (vua của biển cả), nhưng trong tiếng lóng hiện đại Trung Quốc, từ này lại được sử dụng để chỉ những người "đào hoa", hay nói cách khác là những "đại vương" của tình trường.)

-

Hát đến một nửa, Tăng Đồ với mấy người bạn mở mấy chục chai bia, muốn không say không về.

Không biết ai lấy ra bộ bài thật lòng hay mạo hiểm, bắt Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng tham gia.

Luật chơi đơn giản, gieo xúc xắc, ra bốn đến sáu thì an toàn, ra một đến ba thì rút một lá bài ‘thật lòng hay mạo hiểm’ và làm theo. Nếu không muốn làm thì uống một ly bia nhỏ.

Khách sạn nằm ngay bên cạnh, chỉ cách vài bước chân nên mọi người cũng không quá lo lắng. Ngoại trừ một cô gái dị ứng cồn, những người khác đều được rót đầy ly.

Lộ Dữ Chu vẫn hơi mất tập trung, cúi mắt chẳng biết nghĩ gì. Hậu quả là mấy vòng liền, anh gieo toàn số nhỏ.

“Một! Lại là số nhỏ! Rút bài, rút bài, rút bài!” Một nam sinh xào bài kỹ, đưa đến trước mặt cho anh, cười trêu: 

“Anh em, vận may của cậu gì mà tệ thế, tối nay chắc giải thua nhiều nhất là của cậu rồi.”

Lộ Dữ Chu tùy tay rút một lá, thấy là nói thật liền chẳng nghĩ ngợi mà nâng bia uống cạn.

Tăng Đồ hít sâu: “Đừng uống say…”

Anh đẩy ly rỗng về phía giữa bàn, giọng lạnh lùng:

“Chưa đến mức.”

Mặt anh không hề đỏ, ánh mắt trong suốt, động tác gọn gàng. Những người khác quan sát anh một lúc, dần dần cảm thấy yên tâm.

Cũng đúng, loại bia này nhẹ, uống một lần chỉ một ly nhỏ, ai có chút tửu lượng thì chắc sẽ không say đâu.

… Thịnh Ngộ lại không nghĩ vậy.

Mặt anh không đỏ, nhưng cổ thì đỏ rực, hai tai nóng bừng như lửa, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Nếu Lộ Dữ Chu mà chưa say thì cậu sẽ ăn luôn cái ly.

Lợi dụng lúc mọi người đang mải chơi không để ý góc này, Thịnh Ngộ lén đổi ly của Lộ Dữ Chu, rót vào chút hồng trà lạnh.

“… Cậu đang làm gì thế?”

Giọng hỏi đột ngột vang lên làm Thịnh Ngộ giật mình, cậu suýt nữa làm rơi ly. Quay đầu lại thì thấy một tên ma men đang chống trán, mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào ngón cậu với vẻ mặt như vừa bắt gặp một đứa trẻ làm chuyện xấu.

Thịnh Ngộ chỉ muốn tát cho anh một cái.

“Tôi không muốn phải cõng cậu về phòng đâu.” Thịnh Ngộ liếc những người khác, nhanh chóng đẩy ly hồng trà lạnh trở lại, cười lạnh: 

“Không uống nổi nữa mà vẫn bướng bỉnh cố uống, đồ lừa đảo.”

Lộ Dữ Chu lười biếng đáp:

“Tôi chưa say.”

Thịnh Ngộ coi như không nghe.

Cồn ngấm phải mất thời gian, bây giờ tỉnh táo không có nghĩa lát nữa vẫn đứng vững được.

Hai người vừa giấu giếm đổi ly xong thì xúc xắc lại chuyền đến trước mặt Lộ Dữ Chu.

Lần này anh rút trúng lá đại mạo hiểm.

Trên mặt bài có hình chiếc điện thoại, nội dung mạo hiểm là: Gửi cho người được bạn ghim đầu trong WeChat (không phải người thân) câu ‘Tôi thích cậu’.”

Chỉ sau một buổi tối tiếp xúc, mọi người đã hiểu sơ sơ tính cách của anh. Nam sinh phát bài thở dài, đẩy ly rượu tới trước mặt:

“Uống đi.”

Từ đầy đến giờ, Lộ Dữ Chu toàn không thèm xem nội dung, cứ trực tiếp uống. Nhưng lần này khi nghe xong, anh khựng lại một chút.

Trong ánh mắt chăm chú của cả nhóm, anh đặt ly rượu xuống.

Thịnh Ngộ trừng mắt.

Ông đây rất vất vả để đổi hồng trà cho cậu đấy!

“Oa —— nhanh gửi đi! Gửi ngay đi!”

Cả nhóm lập tức phấn khích, ồn ào náo loạn.

Có người ghé sát:

“Tôi giám sát này! Không được gửi bừa! Không được là người nhà, phải là bạn bè!”

Lộ Dữ Chu lấy điện thoại ra, trong nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý. Vài người hóng chuyện chen tới, trực tiếp đẩy Thịnh Ngộ ra xa mấy chỗ ngồi.

Thịnh Ngộ ôm gối ôm, muốn xem thử Lộ Dữ Chu định làm gì.

Đám đông chen lấn như sóng biển, va vào rồi tản ra. Trong một khoảnh khắc, qua khe hở, Thịnh Ngộ bắt gặp ánh mắt của Lộ Dữ Chu.

Đôi mắt đen ấy sâu thẳm, chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp, thoáng nhìn một cái làm cậu thấy mơ hồ khó hiểu.

Khi Thịnh Ngộ còn đang ngơ ngác, Lộ Dữ Chu đã thu ánh mắt, cúi đầu gõ chữ.

Đám đông reo hò ầm ĩ. Cùng lúc đó, điện thoại của Thịnh Ngộ trên bàn sáng lên.

Cậu không cần mở, chỉ liếc qua đã thấy tin nhắn:

Lộ Dữ Chu: 【Tôi thích cậu.】

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Thịnh Ngộ vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Cảm giác đầu tiên là chắc đang giỡn thôi. Cậu nghi ngờ Lộ Dữ Chu đã tạm đổi người ghim đầu, lôi mình ra làm bia đỡ đạn — suy nghĩ theo quán tính thường sẽ tìm lời giải thích hợp lý nhất.

Nhưng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, cậu nghe ai đó trêu chọc:

“Cái gì 1115… sao lại ghi chú là dãy số vậy, không thấy khó nhớ à?”

Thịnh Ngộ: “…”

Cảm giác khó chịu như quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống tức thì rồi muộn màng bừng tỉnh.

À, thì ra người ghim đầu đó là cậu.

Đúng rồi.

081115 cũng là ngày sinh nhật của cậu.

—-------

Chuột:

– Cái đoạn trà sữa, trà chanh nó lung tung rối loạn dẫy á, tui cũng không rõ lắm nên giữ nguyên.

– Câu cuối truyện, 081115 á, tui thấy bản raw với cv để 061115. Mà trước đó lại là 081115, chắc nhầm gì đó nên tui để 08 cho giống nhau. (năm sinh tui luôn á=)))

Bình Luận (0)
Comment