Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 63

“.....”

Thịnh Ngộ nói xong câu đó, người đối diện trước sau vẫn không có phản ứng, anh giữ nguyên tư thế nửa xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về hướng này.

Đối phương không động, Thịnh Ngộ cũng chẳng nhúc nhích. Cậu dựa người vào cánh cửa, tay ôm chiếc bánh kem đã bắt đầu tê mỏi, mặt thì vẫn cố giữ vẻ không cảm xúc.

Khó khăn lắm mới có được một màn xuất hiện hoành tráng thế này, cậu thề sẽ chờ đến khi Lộ Dữ Chu có phản ứng. Nếu không được, cậu sẽ nhảy thẳng từ tầng hai xuống cho rồi.

Im lặng ước chừng kéo dài cả thế kỷ.

Lộ Dữ Chu dời mắt, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.

Giây tiếp theo, túi quần Thịnh Ngộ rung lên. Cậu theo phản xạ móc điện thoại ra, liếc qua màn hình, là tin nhắn từ người cách cậu hai bước gửi đến.

Lộ Dữ Chu: 【Trong nhà có quỷ.】

Thịnh Ngộ lập tức dựng lông nhím:

“Cậu mới là quỷ ấy!”

Cậu đặt mạnh bánh kem xuống tủ kéo bên cạnh, khí thế hừng hực đi xuyên qua hành lang, “bang” một tiếng bật đèn, đứng ngay trước mặt Lộ Dữ Chu, chỉ vào chính mình:

“Tới đây, tới đây, cậu sờ mặt tôi thử… Ấm áp thế này, sao mà là quỷ được! Nói đi!”

Lộ Dữ Chu không đưa tay ra, chỉ lặng lẽ nhìn Thịnh Ngộ một lúc, rồi bất chợt cúi đầu, anh như quên cả thở, khom lưng hít dồn dập hai hơi.

Anh úp mặt vào lòng bàn tay, không thấy rõ biểu cảm. Thịnh Ngộ hiếm khi thấy anh mất khống chế thế này, không dám đùa tiếp, lo lắng ngồi xuống ngang tầm để nhìn sắc mặt anh:

“Tôi không cố ý dọa cậu… Có phải dạo này học hành mệt quá, tim không ổn đúng không? Tôi nói rồi mà, cậu không thể cứ thức đêm mãi… Thuốc trợ tim tác dụng nhanh để ở đâu? Dưới nhà phải không, tôi xuống lấy.”

Cậu vừa định đứng dậy thì Lộ Dữ Chu đã nắm lấy cổ tay cậu.

“Không sao.” Lộ Dữ Chu ngẩng đầu, sắc mặt trở lại bình thường, chỉ là giọng hơi khàn:

“Liên hoan có uống chút rượu, vừa rồi hơi choáng. Cậu về từ khi nào?”

Thịnh Ngộ liếc xuống bàn tay đang nắm chặt mình, lực nắm rất mạnh có hơi đau, móng tay ấn vào xương cổ tay đến trắng bệch.

“Tôi về từ chiều nay, định trang trí chút chờ cậu vào là bắn pháo giấy chúc mừng… Nhưng giường cậu thoải mái quá, tôi ngủ quên mất.”

Lộ Dữ Chu cụp mắt:

“Đây là bất ngờ sinh nhật cho tôi à?”

Thịnh Ngộ:

“Coi như vậy đi, chắc kinh hãi nhiều hơn vui… Dù sao cũng chưa tạo được không khí như ý.”

Lộ Dữ Chu khẽ nói:

“Vậy là đủ rồi… Rất tốt.”

-

Hẻm Hỉ Thước mùa này yên tĩnh lạ thường, không tiếng ếch kêu, không tiếng ve râm ran, chỉ có gió thỉnh thoảng lùa qua tán lá che đi mọi rung động.

Hai người ngồi trên sàn nhà, trước mặt là chiếc bánh kem. Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa bật, ánh lửa lập lòe hắt bóng lên tường, không ai mở lời trước.

Thời gian gấp gáp, Thịnh Ngộ chỉ kịp đặt mua một chiếc bánh kem trái cây bình thường.

Trước đây trò chuyện, Lộ Dữ Chu từng tỏ ra rất coi trọng sinh nhật 18 tuổi, nhưng thật sự đến ngày này, ngay cả một chiếc bánh cho bản thân, anh cũng không mua.

Thịnh Ngộ không còn cách nào đành thắp hai cây nến, một cây cho Lộ Dữ Chu và một cây cho mình.

Cậu nhìn chằm chằm ánh nến, nói:

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Lộ Dữ Chu.”

Lộ Dữ Chu khẽ gật đầu, bóng dáng anh trên tường lay động theo:

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Thịnh Ngộ.”

Thịnh Ngộ hơi lùi lại, dựa vào khung giường đổi sang tư thế thoải mái hơn, cậu duỗi thẳng đôi chân dài, lấy ra món quà mình mang từ bên kia đại dương về.

“Mở ra xem đi.”

Quà chỉ cỡ bằng bàn tay, bên ngoài bọc một lớp giấy màu. Lộ Dữ Chu cúi mắt, cẩn thận tháo lớp giấy gói, mở ra bên trong là một chiếc hộp quà màu đen.

“Đồng hồ?”

Sắc mặt anh vẫn bình thường, chẳng lộ vui hay buồn. Thịnh Ngộ liếc trộm vài giây, không nhịn được căng thẳng l**m môi:

“Tôi không phải đã lấy mất đồng hồ cũ của cậu sao… Giờ trả lại cậu một cái. Tôi xem trên mạng người ta bảo không nên tặng loại giống hệt, nên mới cố ý chọn đồng hồ điện tử… Kiểu dáng đẹp lắm, cậu thử đeo xem.”

Lộ Dữ Chu cúi đầu, chậm rãi nói: “Cái đồng hồ kia đâu có đáng giá đến vậy.”

Thịnh Ngộ đáp:

“Cái này không đáng bao nhiêu, cậu cứ lấy dùng hằng ngày. Tôi nghe Hạ Dương nói dạo này cậu có tật vừa làm bài vừa bấm đốt ngón tay tính giờ. Sau này khỏi phải bấm, cứ nhìn đồng hồ là được.”

Lộ Dữ Chu:

“Rõ ràng là cậu thích kiểu này mà, sao không trả tôi cái cũ rồi cậu đeo cái mới?”

“Không được.”

Câu buột miệng không suy nghĩ ấy khiến cả hai đều im lặng một lúc.

Lộ Dữ Chu nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhẹ vào bên cạnh rồi rụt lại, không nói gì, cúi đầu đeo đồng hồ lên.

Xương cổ tay anh hơi nhô ra, bên ngoài được bọc bởi lớp da trắng lạnh, dưới là những mạch máu và gân xanh rõ rệt. Giờ phần xương cổ tay ấy bị dây đồng hồ che lại, kéo dài về phía trước là đường cong cánh tay thon gọn, lạnh lùng đến mức có chút cấm dục.

Thịnh Ngộ ngắm một lúc, tỏ vẻ rất hài lòng với món quà mình chọn, cậu đưa tay:

“Của tôi đâu.”

“Chờ chút.” Lộ Dữ Chu nói nhỏ, bước tới bàn học lấy chiếc cặp treo bên cạnh xuống.

Vừa nhìn chiếc cặp, Thịnh Ngộ lập tức nhớ tới ảnh thẻ trong đó.

Như thể đây là một lời dẫn, kéo ra ký ức đã ngủ yên lâu ngày trong đầu cậu.

Cậu nhớ đến cái tên ghim đầu Wechat của Lộ Dữ Chu, bỗng hỏi:

“Cậu vẫn ghim tên tôi trên đầu à?”

Lộ Dữ Chu đang lục cặp dừng lại. “Cái gì?”

Thịnh Ngộ mím môi:

“Không có gì, tặng quà cho tôi trước đi.”

Tương tự như lớp giấy màu anh vừa bóc, món quà của Lộ Dữ Chu cũng nằm trong một chiếc hộp đen… Hai người quả thực rất ăn ý.

Trước khi mở hộp, Thịnh Ngộ cầm hộp quà kia lên ước lượng thử — ồ, còn khá nặng.

Mở ra xem, bên trong là một lọ thủy tinh hình vuông cỡ bằng bàn tay.

“Nước hoa?”

Lộ Dữ Chu đặt cặp sách sang một bên, cũng tựa vào giường ngồi xuống, anh co một chân lại, cánh tay đặt lên đầu gối, khẽ nói:

“Tôi tự làm.”

Lúc Thịnh Ngộ vừa đặt chân tới Alsace, điều khiến cậu khó thích nghi nhất không phải thời tiết, mà là mùi nước hoa nồng nặc tràn ngập khắp phố xá nước Pháp.

Ở đó, xịt nước hoa gần như là một nghi thức thường nhật, ai cũng xịt. Trên tàu điện ngầm, ở góc đường, mỗi chỗ rẽ… đều ẩn chứa mùi hương của ai đó để lại. Đáng sợ nhất là vào mùa hè đi học, chưa đầy mười phút, phòng học đã bị đủ loại mùi hương chồng chéo lên men, vây kín không khí. Chỉ cần hít một hơi thôi là thấy thật “tuyệt vời”.

Điều đó khiến một người rất ít dùng nước hoa như Thịnh Ngộ cảm thấy choáng ngợp.

Dù vậy, vì phép lịch sự, ở vài dịp quan trọng, cậu cũng đành phải xịt. Nhưng Thịnh tiểu thiếu gia vốn kén chọn, phần lớn nước hoa trên thị trường đều không hợp ý, hoặc quá nhạt, hoặc quá nồng. Những mùi hương hiếm hoi khiến cậu thấy dễ chịu thì lại phổ biến đến mức đi đâu cũng gặp, khiến cậu càng chẳng buồn dùng.

“Cậu từng nói, những loại nước hoa kia còn chẳng bằng mùi hoa cẩm tú cầu trong hẻm Hỉ Thước. Chỉ cần nhặt hai chiếc lá trước cửa nhà cũ, vò nhẹ lên người, còn thơm mát hơn bất kỳ lọ nước hoa nào… Trước khi hoa rụng, tôi có gom lại một ít. Cậu thử xem, có ra được mùi hoa và lá như cậu nói không.”

Trên lọ không có nhãn mác. Thịnh Ngộ lấy ra, xịt thử vào không khí, hơi sững lại.

Cậu không phải kinh ngạc vì sự chu đáo này, mà là có chút xúc động.

Ban chiều, trước khi bước vào nhà, cậu còn tiếc nuối vì hoa cẩm tú cầu đã tàn, sân vắng lặng.

Nhưng Lộ Dữ Chu lại dùng một cách thần kỳ để mang mùa hè tới cho cậu.

“Thích không?”

“Thích.” Thịnh Ngộ đậy nắp lại, khẽ cười:

“Cậu cái gì cũng làm được nhỉ.”

Lộ Dữ Chu thu ánh mắt từ gương mặt khẽ cong khóe môi của cậu, nói:

“Trên mạng có rất nhiều tài liệu, học một chút là làm được thôi… Nhưng có vài thứ dù học vẫn vô dụng, như cách chọc cậu vui, tôi vẫn không học được.”

Thịnh Ngộ chỉ coi đó là lời đùa, vừa đậy vòi xịt vừa lơ đãng nói:

“Chọc tôi làm gì, định phản bội tình bạn vĩ đại của chúng ta à?”

“Xem như vậy đi, trước đây tôi thích thầm cậu mà.”

“…”

Không khí im lặng thật lâu. Hàng mi dài của Thịnh Ngộ chậm rãi rủ xuống, cậu không nói một lời, như thể đã bị câu nói ấy làm cho sợ hãi.

Đợi một lát, cậu vẫn không có phản ứng, thậm chí không có một câu hỏi. Lộ Dữ Chu quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bóng người trên tường, bình tĩnh nói: 

"Tôi có thể rút lại lời này, chúng ta vẫn có thể làm bạn như trước."

Thịnh Ngộ vẫn không nói gì.

Lộ Dữ Chu cứ nhìn chằm chằm bóng mình trên tường mà xuất thần. Ngón tay buông xuống nền, chạm vào mặt gạch men lạnh buốt, cái lạnh ấy từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể, khiến anh hiếm hoi cảm thấy lạnh lẽo.

Đợi rất lâu, người bên cạnh khẽ thở ra một hơi, lời nói ra thế nhưng là:

“Hai phút trôi qua rồi, không được rút lại.”

…?

Lộ Dữ Chu chậm chạp quay đầu.

Anh từng nghĩ đến rất nhiều phản ứng của Thịnh Ngộ khi nghe câu ấy, nhưng… phản ứng của cậu thật sự lại khác hẳn.

Không có kinh ngạc, cũng chẳng có hoảng hốt, như thể cậu đã sớm đoán ra.

Thịnh Ngộ đổi liền ba tư thế mới đè được những cảm xúc đang trào lên, may mà ánh nến không sáng quá, nếu không khuôn mặt nóng ran kia chắc chắn sẽ lộ rõ.

“Thật ra thì… khụ, tôi cũng biết chút ít.”

Thịnh Ngộ đặt lọ nước hoa xuống đất, nhẹ nhàng xoay xoay. Âm thanh giòn tan của lọ thủy tinh va vào gạch lát nền giúp cậu lấy lại bình tĩnh.

Cậu ậm ờ nói: 

“Cậu còn nhớ đêm ở thành phố B không… cái đêm sau khi cậu đấu loại xong ấy. Hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, cậu còn bị chuốc rượu… Lúc tôi gà gật bên cửa sổ… cậu có phải đã hôn tôi một cái không?”

Lộ Dữ Chu: “…”

Anh chẳng cố tình nhớ kỹ mấy chi tiết nhỏ đó, lúc ấy ngày nào bọn họ cũng bên nhau, như thể còn vô số thời gian phía trước.

“Ở chỗ này này.”

Thịnh Ngộ nghiêng đầu nhìn anh, chỉ vào mũi mình. Chờ ánh mắt anh dừng lại ở đó, cậu liền quay đi, không tự nhiên xoa xoa chóp mũi hai cái:

“Tôi cảm giác được… Lúc đó tôi ngủ rất nông, cậu vừa lại gần là tôi tỉnh. Tôi cảm được cậu ở rất gần, có lẽ muốn xem cậu định làm gì, nên tôi đã kiềm chế lông mi không nhúc nhích. Tôi nhớ cậu còn dựa vào đó để đoán… Rồi sau đó tôi cảm thấy mũi mình bị cậu hôn một cái.”

Thịnh Ngộ còn tự hỏi có phải anh uống say phát điên không.

Nhưng có những chuyện, khi đặt riêng lẻ thì có rất nhiều khả năng, còn ghép lại với nhau, chỉ có một đáp án.

Cậu nhớ ai đó từng nói, có chuyện chỉ cần suy nghĩ nhiều chút là thông.

Đoạn thời gian bà bị bệnh, cậu không rảnh để suy nghĩ, sau đó sang Alsace, thật vất vả mới thở phào được chút thì những chuyện này bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu:

Tin nhắn ghim đầu, lần ăn dấm của Tăng Đồ, lần hôn lén…

Và cả hôm ở KTV, khi Lộ Dữ Chu bị ồn ào kéo vào trò đại mạo hiểm hôm đó.

【Tôi thích cậu.】

Thịnh Ngộ ngẩn người, nhìn chằm chằm trần phòng. Hình ảnh của Lộ Dữ Chu tràn đầy trong đầu.

Không khí lại rơi vào im lặng, giữa khoảng lặng mơ hồ dậy lên chút dao động khó tả.

“Ừm.”  Lộ Dữ Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Nhưng mà tôi vẫn rất thích cậu, còn thích hơn trước đây nữa, tôi phải làm sao bây giờ?”

Trong đầu Thịnh Ngộ ong lên một tiếng.

Lọ nước hoa trên tay cụp một tiếng ngã xuống, ngón tay cậu khựng lại giữa không trung, sau đó bị một bàn tay hơi lạnh bên cạnh nắm lấy.

Chỉ là nắm lấy thôi, không thêm động tác nào khác.

Cả hai giống như hai con cương thi bị dán bùa, mất hết khả năng hành động.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Ngộ cảm thấy cổ tay mình bị kéo một chút.

Cậu nghiêng lại gần về phía Lộ Dữ Chu, ngẩng mặt lên liền nhận một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước dừng lại ở khóe môi.

Giọng trầm khàn của Lộ Dữ Chu gần ngay trước mắt:

“Đây mới là hôn… Hôm đó tôi chỉ chạm nhẹ vào mũi cậu thôi. Cảm giác môi chạm vào không giống những thứ khác.”

Thịnh Ngộ lặng lẽ nhìn môi anh, cổ họng khô khốc, khẽ cúi đầu chạm nhẹ lên.

Quả thật khác.

Cậu nghĩ.

Môi của Lộ Dữ Chu mềm mại và mát lạnh.

Rất đáng hôn.

-

Đệm của Thịnh Ngộ chưa chuẩn bị nên cậu chỉ có thể ngủ chung giường với Lộ Dữ Chu.

Hai người nằm trên một chiếc giường, cứng đờ như hai tấm ván, ngầm hiểu với nhau mà chơi trò giả vờ ngủ.

Thịnh Ngộ tâm lớn, giả được một lúc đã ngủ say.

Lúc ngủ, hai người còn giữ khoảng cách rõ ràng, nhưng khi mở mắt cậu đang bị Lộ Dữ Chu ôm chặt trong lòng.

“....”

Bầu trời trong xanh, những đám mây bên ngoài cửa sổ có màu trắng điểm xuyết ánh vàng, trời đã gần trưa.

Thịnh Ngộ ngây người một lúc, cảm nhận hơi thở ấm áp của Lộ Dữ Chu phả sau gáy, chạm đến vùng cổ và xương quai xanh, từng chút một khiến nơi đó ngứa ngáy.

Tư thế ôm của Lộ Dữ Chu thật là muốn lấy mạng người ta mà —

Một tay ôm trọn vòng eo cậu, tay kia từ eo vòng lên bờ vai, nghiêng người đè trọn nửa trên của cậu.

Thịnh Ngộ cảm giác mình như tù nhân trong cục cảnh sát, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn ở tấm đệm dưới người, đến xoay mình cũng khó.

Đằng nào cũng chẳng động được, cậu lười giãy giụa, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh dậy, trên người đã không còn hai cánh tay sắt vô tình ấy, chỗ nằm bên cạnh cũng không còn ấm.

Thịnh Ngộ ngáp dài đi xuống lầu, thấy Lộ Dữ Chu trong sân đang dựng một cái giá áo đơn giản để phơi chăn. Cậu ngậm bàn chải, dựa vào khung cửa vừa đánh răng vừa líu ríu:

“Cậu cũng biết lạnh cơ à, là tin vui…”

Lộ Dữ Chu không quay đầu lại:

“Phơi giúp cậu đấy. Chăn của cậu để lâu rồi, hơi ẩm.”

Thịnh Ngộ nói:

“Tôi ở đây có mấy hôm, ngủ chung với cậu cũng —”

Nói đến nửa chừng, cậu chợt nhớ đến nụ hôn tối qua, lập tức nuốt nốt phần sau vào bụng, vành tai bắt đầu nóng lên.

Không ổn rồi.

Nam với nam vẫn khác.

Cậu đi đến cạnh bồn rửa nhổ bọt kem đánh răng ra, để che đi sự lúng túng liền lôi bừa chuyện khác:

“Cậu có thể thêm tên tôi vào giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà không? Hôm qua tôi quên mang chìa khóa, phải gọi thợ mở khóa, suýt thì bị coi là trộm áp giải lên đồn công an.”

Lộ Dữ Chu túm mép chăn khẽ nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại:

“Giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà nào?”

Thịnh Ngộ súc miệng xong, giơ tay chỉ xuống đất:

“Nhà này nè.”

“… Căn nhà cũ này đã đứng tên cậu rồi.” Lộ Dữ Chu phủ chăn lên giá áo, bất lực nói:

“Lúc trước xác nhận lại quan hệ giám hộ, căn này đã được làm thủ tục sang tên cho cậu như tài sản thừa kế.”

Thịnh Ngộ khựng lại vài giây, hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện đó.

Mấy thủ tục này đều do nhà họ Thịnh lo, cậu chỉ ký tên, lười đọc nội dung vì quá rườm rà.

Cậu rửa sạch bàn chải, quay đầu nhìn, vừa chạm phải ánh mắt Lộ Dữ Chu thì mặt lại hơi nóng lên, vội quay đi, khô khan nói:

“Vậy… mai mốt tôi cũng sang tên cho cậu.”

Câu này tuôn ra không kịp suy nghĩ, cậu nói xong mới thấy đầu óc mình đang chạy xa tận đâu.

Dù sao Lộ Dữ Chu không đáp lại.

Chỉ đến khi Thịnh Ngộ tắt vòi nước, cậu mới kịp nhận ra câu mình vừa nói còn có nghĩa khác. Nhưng muộn rồi, không khí trong sân giờ đã trở nên kỳ quái.

Lộ Dữ Chu im lặng, chỉ liên tục giũ tấm chăn mỏng, hết giũ lại giũ, chẳng biết muốn giũ ra hoa gì.

Mãi một lúc sau, anh vẫn quay lưng về phía Thịnh Ngộ, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta yêu đương trước đi.”

Ngón tay Thịnh Ngộ run lên, suýt làm rơi bàn chải.

Cậu liếc sang — giọng của Lộ Dữ Chu nghe thì vững vàng, nhưng đường cong vai lưng đã căng chặt như dây cung kéo hết cỡ.

“Ừm.”  Thịnh Ngộ bỏ bàn chải xuống sau ba lần do dự, cuối cùng cắm nó vào trong cốc, vờ trấn tĩnh mở miệng:

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment