Chương 67. Đất khách.
Thịnh Ngộ vừa tiến vào, đám bạn học chờ đã lâu lập tức ồn ào.
“Wow wow, ai đây? Chẳng phải là đàn anh học đại học năm nhất mà bọn mình phải lặn lội chạy tới xem sao~”
“Đàn anh đẹp trai quá nha, để tôi xem mái tóc này… má ơi còn vuốt keo!”
“Nửa năm không gặp, anh Thịnh nhà tôi sao lại biến thành cái dạng người không ra người, chó không ra chó* thế này?”
(* Nhân mô cẩu dạng(人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Người tới không đông lắm, ngoại trừ những người có việc bận hoặc lười trèo tường, chỉ có khoảng mười người, tất cả đều có thể ngồi trong một phòng riêng.
Lần trước Thịnh Ngộ đột ngột ra nước ngoài, không thể cùng mọi người học hết năm cuối cấp ba, trong lòng ai cũng có chút tiếc nuối. Nhưng cái tên vô liêm sỉ này vừa quay về đã khoác cho mình một cái danh đàn anh, lại còn ra vẻ với từng người, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí.
Nửa năm trôi qua, vừa nhìn thấy cậu, ai nấy vẫn còn bực, mở miệng là âm dương quái khí.
Thịnh Ngộ cũng chẳng cố ý phá bầu không khí, chỉ là cậu cảm thấy cái này rất vui. Tuy phía trước vẫn mờ mịt, nhưng chỉ cần xoay mình đã cao hơn bạn bè một bậc. Trước kia toàn gọi anh em, giờ lại phải gọi cậu một tiếng đàn anh, nghe thôi đã sướng chết đi được.
Nhưng cậu cũng đã xòe đuôi khổng tước lâu như vậy rồi mà trong cái lớp to như thế này không một ai chịu gọi cậu một tiếng đàn anh, làm cậu tức kinh khủng.
“Tốt xấu gì tớ cũng đã ra nước ngoài một chuyến, đừng có làm mất hứng thế chứ.”
Thịnh Ngộ cởi áo khoác, kéo ra một chiếc ghế trống, đảo mắt nhìn từng gương mặt chẳng khác gì trước, cằm hơi hất lên, giọng có chút thiếu đòn:
“Nào, đồng loạt gọi đàn anh cho tớ nghe chút coi.”
“Cút——” Chưa kịp nói xong, Triệu Lập Minh đã nhanh tay chộp lấy chiếc khăn lông, ném thẳng vào người cậu.
Mọi người xung quanh đều bật cười.
“Tớ thật sự bó tay.”
“Đàn anh này đáng đánh.”
Thịnh Ngộ nghiêng người tránh cái khăn, nhân tiện tháo kính do động tác quá đà mà làm kính mắt trượt xuống sống mũi, nói:
“Giết người đấy, đây là giết người đấy, may mà tớ né kịp.”
Phía sau cậu, Lộ Dữ Chu đến chậm một bước cuối cùng cũng vén rèm bước vào.
Ghế của Thịnh Ngộ ngay gần cửa, vừa nhìn thấy Lộ Dữ Chu vào, cậu nhìn một cái, rồi lại liếc xuống túi quần trước của anh, đợi người kia đến gần liền lộ vẻ lưu manh, đưa tay ra nhét kính vào túi đối phương.
Căn phòng lập tức im bặt.
Lộ Dữ Chu cũng hơi sững lại, cúi xuống nhìn túi quần trước của mình, hỏi:
“Cậu không có túi à?”
Thịnh Ngộ đáp: “Trên người tôi, từng món đều là của cậu, chẳng lẽ cậu không biết nông sâu thế nào à?”
Lộ Dữ Chu không nhớ rõ từng bộ quần áo mình mặc thế nào, chỉ bất đắc dĩ nhướng mày, cũng không nói thêm, rút kính ra khỏi túi cầm trên tay, anh kéo ghế bên cạnh Thịnh Ngộ ngồi xuống rất tự nhiên.
Thịnh Ngộ đang bóc đũa mới thì chợt nhận ra xung quanh im lặng đến lạ thường. Cậu ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt như vừa thấy ma của đám Triệu Lập Minh.
“Các cậu… mặc quần áo của nhau à?” Triệu Lập Minh đần mặt, nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu rồi mới nói:
“Xem ra không phải cãi nhau, ha ha ha, vậy là bọn tôi lo lắng không đâu rồi.”
Động tác hai người quá quen thuộc, hoàn toàn không giống đang giận dỗi. Đám Triệu Lập Minh vốn còn định làm người hòa giải, ai ngờ lại bị đánh úp bất ngờ, chỉ biết trố mắt nhìn nhau, không khí trong phòng có chút vi diệu.
Lộ Dữ Chu cúi đầu rót trà, mặt không đổi sắc:
“Ai nói? Toàn thứ nhảm nhí.”
Chính chủ đã lên tiếng, Triệu Lập Minh mới yên lòng, nhưng ngay sau đó lại thấy mình như vừa tử tế với chó, tức giận:
“Ai nói bừa? Là ai mà cứ hễ nhắc đến Thịnh Ngộ là trông như vừa nghe tin nhà có tang…”
Thịnh Ngộ sặc: “Khụ khụ khụ…”
Triệu Lập Minh nuốt nửa câu sau vào bụng, để lại chút thể diện cho anh Lộ.
Mọi người tán gẫu rôm rả, Hạ Dương lẳng lặng kẹp xong đĩa thịt nướng, lúc này mới xen vào:
“Hai người họ thì có gì mà giận dỗi, vừa mới còn nắm tay đi vào, làm tớ hết hồn. Hôm nào mà thấy họ hôn nhau chắc cũng chẳng lạ…”
Thịnh Ngộ lần này là sặc thật: “Khụ—”
Hạ Dương vội đưa cốc nước: “Đùa thôi, không có ý gì đâu, tớ biết cậu là trai thẳng, tớ không nói nữa.”
Triệu Lập Minh tinh mắt, liếc thấy đĩa thịt của Hạ Dương chất cao như núi, lập tức nổ tung:
“Mẹ nó, cướp mau! Lão Hạ, đồ khốn!”
Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người bị kéo đi, tiếng cãi cọ tranh giành thịt lại náo nhiệt như cũ.
Chỉ có hai người vẫn ngồi im, một là Thịnh Ngộ và một là Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ cúi đầu uống liền hai ngụm nước, ngón tay khẽ duỗi xuống mép bàn, chạm nhẹ vào đầu gối Lộ Dữ Chu.
Một lát sau, Lộ Dữ Chu đặt đũa xuống, bàn tay phải cũng đưa xuống dưới bàn, nắm lấy đầu ngón tay đang thăm dò của Thịnh Ngộ.
Bên trên mọi người ồn ào tranh thịt, còn dưới bàn, hai người lặng lẽ đan tay nhau.
Thịnh Ngộ có thể nhìn ra, Lộ Dữ Chu có chút không vui.
Cảm xúc ấy rất nhẹ, gần như không lộ ra, hành động và lời nói đều chẳng có gì khác thường, nhưng Thịnh Ngộ có thể nhìn ra anh không vui.
“Trà trái cây này ngon lắm, cậu nếm thử đi.” Thịnh Ngộ đẩy ly nước đã uống một nửa về phía Lộ Dữ Chu, đôi mắt mở to hơn thường ngày, ánh mắt trong veo, trông rất đáng yêu.
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm cậu hai giây, nhận lấy ly nước, uống cạn ly chỉ trong một hơi.
Trong lòng Thịnh Ngộ khẽ run lên hai nhịp, từ động tác thô lỗ kia có thể thấy anh đang muốn phát tiết nỗi bực bội.
Một ngụm uống cạn trà hoa quả, Lộ Dữ Chu ném chiếc cốc nhựa sang bên, nửa người ngả ra sau, mắt cụp xuống, lãnh đạm gửi cho Thịnh Ngộ một tin nhắn:
【Chúng ta đã trưởng thành.】
Tiếng ồn ào trong phòng riêng vẫn không ngớt, bọn họ lén nắm tay nhau, nhưng chẳng dám nói mấy lời trắng trợn táo bạo, chỉ có thể gõ từng dòng chữ, mượn thiết bị điện tử để giao tiếp.
Thịnh Ngộ: 【Ừ.】
Lộ Dữ Chu: 【Chúng ta có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.】
Thịnh Ngộ cũng ngả người ra sau, suy nghĩ một lúc rồi nói: 【Tôi muốn chừa cho chúng ta một đường lui.】
Mười bảy, mười tám tuổi luôn không sợ trời không sợ đất, máu nóng sôi trào, dám làm ra vô số chuyện ngu ngốc.
Trong mắt người ngoài, bọn họ là bạn bè, là bạn học, là con cái của hai gia đình có mối quan hệ thân thiết. Một khi công khái, tất cả những gì hiện tại sẽ sụp đổ và phải xây dựng lại, đó sẽ là một quá trình dài đầy đau đớn.
Tình cảm tuổi thiếu niên vốn là thứ bồng bột và nông nổi, ngay cả chính họ cũng không dám nói những lời như ‘cả đời bên nhau’.
Lần này, Thịnh Ngộ vốn luôn bốc đồng lại hiếm khi tỉnh táo, cậu muốn để cho Lộ Dữ Chu một con đường lui.
Nếu ngày sau chia tay, sẽ chẳng ai biết.
Họ vẫn có thể tiếp tục đi trên con đường của mình, mỗi dịp lễ tết, khi tình cờ gặp nhau, sẽ có thể từ xa chào hỏi.
“…”
Lộ Dữ Chu khẽ siết chặt chiếc điện thoại, không biết phải đáp lại thế nào.
Anh vẫn luôn là người điềm tĩnh cẩn trọng, trái ngược hoàn toàn với Thịnh Ngộ bốc đồng, tùy hứng, thích làm gì thì làm. Đây là lần đầu tiên anh nghe Thịnh Ngộ nói ra những lời lý trí đến vậy.
Cả hai cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói gì, nhưng cũng chẳng ai buông tay.
Chờ đến khi Triệu Lập Minh và mấy người kia ăn xong thịt, chú ý quay sang bọn họ, Thịnh Ngộ lập tức buông tay ra, đứng dậy nói:
“Đi vệ sinh.”
—
Đúng giờ cơm tối, tầng của trung tâm thương mại đông kín người, toilet cũng chật kín người, còn thoang thoảng mùi khó chịu. Thịnh Ngộ liếc vào một cái rồi quay lưng đi.
Vừa rẽ qua chỗ ngoặt, cậu đã thấy Lộ Dữ Chu một tay nhét túi bước chậm rãi như đang tản bộ.
Hai người lướt ngang qua nhau, Thịnh Ngộ túm anh kéo ra ngoài:
“Trong đó đông lắm.”
Lộ Dữ Chu lúc này lại ra vẻ, giọng nhàn nhạt:
“WC thì tất nhiên đông người, tôi không ngại.”
Thịnh Ngộ nghiến răng:
“Nói cứ như cậu thật sự vào đó đi vệ sinh vậy ——”
Chỗ này là khu náo nhiệt nhất của trung tâm thương mại, không có nơi nào yên tĩnh. Thịnh Ngộ bèn kéo thẳng anh vào lối thoát hiểm.
Cửa vừa đóng, trong hành lang chỉ còn le lói ánh sáng huỳnh quang từ biển báo an toàn. Thịnh Ngộ sải chân dài, mượn chút ánh sáng ấy lao lên thêm hai tầng, rồi tựa vào tường, đổi sang một tư thế thoải mái để chờ người kia.
Người cậu chờ không để cậu đợi lâu.
Thịnh Ngộ cúi đầu lướt điện thoại, giả vờ không để ý đến bóng người đang tiến lại gần, ngón tay cái liên tục vuốt lên, video chưa kịp xem rõ đã lướt qua.
Trong tầm mắt lệch đi, một bóng hình áp sát, hương xà phòng thanh lạnh quen thuộc tràn tới trước cả thân người — là Lộ Dữ Chu. Thịnh Ngộ khựng lại một thoáng, mấy ngón tay thon dài trắng lạnh che lên màn hình, thẳng tay lấy mất điện thoại của cậu.
Thịnh Ngộ: “Này, họ Lộ…”
Ngẩng mặt lên chưa dứt câu, cậu đã bị bịt miệng lại, loạng choạng lùi sát vào tường.
Lộ Dữ Chu vừa hôn, vừa nhét lại chiếc điện thoại đã tắt màn hình vào người cậu. Hôm nay Thịnh Ngộ ra ngoài không mặc áo khoác, túi quần lại rất nông, ngón tay anh vừa luồn vào đã vô tình lướt qua bụng dưới và đùi trong. Cậu bị chạm hai lần, da đầu tê dại, nụ hôn càng thêm loạn nhịp.
Bọn họ không phải ra ngoài đi vệ sinh.
Bọn họ ra ngoài để hôn.
Hành lang tối tăm phóng đại tiếng hôn, hỗn loạn và cuồng nhiệt. Cậu bị l**m hai lần vào hàm trên, ngay lập tức hoa mắt, cả người như mất hết sức lực.
Chết tiệt…
Cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ—
Tên khốn Lộ Dữ Chu này lại tiến bộ rồi.
……
Không biết qua bao lâu nụ hôn mới kết thúc.
Thịnh Ngộ vùi đầu vào hõm cổ Lộ dữ Chu, cậu l**m nhẹ khóe môi để tận hưởng dư vị. Một lát sau, linh quang chợt lóe, cậu lười biếng lên tiếng:
“Lộ Dữ Chu, hôm nay cậu không có cắn miệng tôi.”
Lộ Dữ Chu đỡ lấy eo cậu, vuốt dọc theo những đốt xương sống nhô lên, từ trên xuống rồi lại từ dưới lên, chậm rãi đáp:
“Hôn kiểu này nhiều lần, còn cắn được mới là lạ.”
“…” Thịnh Ngộ bực bội.
Vừa rồi cậu mới cắn môi Lộ Dữ Chu.
Suy nghĩ hai giây, cậu vẫn không cam tâm, ngón tay quấn lấy vài sợi tóc sau gáy đối phương rồi bỗng siết chặt:
“Có phải cậu lén học ở đâu không?”
Lộ Dữ Chu bị kéo đau, khẽ hít một tiếng, đuôi mắt cong lên thoáng ý cười:
“Buông tay, cậu tính mưu sát chồng à?”
Thịnh Ngộ buông ra, bất mãn nói:
“Ai là chồng của ai? Hai ta còn chưa phân định rõ, biết đâu tôi mới là người ở trên.”
Lộ Dữ Chu sững sờ trước lời nói kinh thiên động địa của cậu.
Nói xong, chính Thịnh Ngộ cũng đỏ mặt, cảm thấy mình nói hớ, bèn kéo tóc anh về như muốn chữa lại:
“Có vài thứ đâu thể nói chắc được, tôi đều có thể cả. Nhưng chẳng phải phải xem xét từ nhiều phương diện sao…”
Lộ Dữ Chu cười khẽ, yết hầu lăn nhẹ:
“Những phương diện đó là gì?”
Mặt Thịnh Ngộ nóng bừng:
“Tôi sao biết được, tôi có học đâu.”
Cậu không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng cũng không hề mặc định mình là người ở dưới. Xét cho cùng, chiều cao và vóc dáng của hai người gần như ngang nhau, chỉ là cơ bắp Lộ Dữ Chu rõ nét hơn, sức mạnh lớn hơn, sức bền lâu hơn, vai rộng hơn một chút…
Cũng không khác nhau nhiều lắm.
Nhỡ đâu cậu lại có thiên phú đặc biệt trong chuyện này, đến mức có thể áp đảo Lộ Dữ Chu một bậc thì sao?
Lộ Dữ Chu nghiến răng hàm, nín nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được, cúi mắt khẽ bật cười.
“Tôi sao cũng được.” Anh cười thêm vài tiếng rồi quay sang hôn nhẹ lên má Thịnh Ngộ, giọng khàn khàn nói: “Đến lúc đó xem thử cậu có thể ở phía trên hay không.”
-
Cho tới khi Thịnh Ngộ trở về Alsace, quan hệ giữa hai người vẫn không bị bất kỳ ai phát hiện.
Giữa cậu và Lộ Dữ Chu hình thành một sự ăn ý ngầm, trước mặt người ngoài thì đóng vai bạn tốt, anh em chí cốt, thân thiết có chừng mực; chỉ khi ở nơi vắng người, như hẻm Hỉ Thước lúc đêm khuya, bọn họ mới dám ôm chặt nhau, trao những nụ hôn chẳng kiêng nể gì.
Sau đó, họ không còn bàn đến chuyện công khai nữa. Có lẽ Lộ Dữ Chu đã chấp nhận đề nghị ‘để đôi bên giữ lại đường lui’ của cậu.
Ngày trở lại Alsace, Thịnh Ngộ ghé sòng bạc chào tạm biệt dì, rồi quay lại Thịnh gia gặp Thịnh Khải Cơ.
Khéo léo từ chối ý định mọi người muốn tiễn, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng gọi taxi ra sân bay.
Ngay trước lúc làm thủ tục, Thịnh Ngộ vẫn đang nhắn tin với Lộ Dữ Chu. Mãi đến khi tiếp viên nhắc tắt điện thoại, cậu mới cất máy vào túi. Nụ cười vụt tắt, trong lòng bỗng hiểu ra những khó khăn khi yêu xa.
Vừa lên máy bay, cậu đã bắt đầu nhớ Lộ Dữ Chu. Có những thứ điện thoại hay video không thể bù đắp, như hơi ấm của nụ hôn, sức lực từ những ngón tay đan chặt, hay nhịp thở quấn quýt hòa vào nhau.
Những ngày tiếp theo, ngày nào cậu cũng khao khát hơi ấm cơ thể của Lộ Dữ Chu, cho đến khi họ gặp lại.
Đến Alsace vào chiều hôm sau, Thịnh Ngộ đổi mấy chuyến xe mới tới trường, ghé phòng giáo vụ báo danh rồi kéo vali trở về căn hộ thuê ở trung tâm thành phố.
Sắp xếp xong mọi thứ thì đã hơn 5 giờ chiều.
Thịnh Ngộ mở điện thoại, theo thói quen bấm vào ảnh đại diện của Lộ Dữ Chu, định trò chuyện đôi câu. Lần trò chuyện gần nhất là mấy tiếng trước. Cậu tính nhẩm giờ ở thành phố A, ngón tay dừng lại giây lát, rồi xóa hết những câu lảm nhảm định gửi.
Alsace hôm nay trời đẹp, ánh sáng ngoài cửa sổ trong trẻo mà dịu dàng.
Trong ánh nắng xế chiều, cậu gửi cho Lộ Dữ Chu một câu lúc bên đó đang là 12 giờ đêm:
【Ngủ ngon.】