Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 70

Chương 69. Bị bệnh.

Khi rời khỏi sòng bạc, trời đã tối hẳn, đèn đường nối nhau sáng lên, chiếu ánh sáng xuống con đường sâu thẳm phủ bóng cây rậm rạp.

Hai người giả vờ bình tĩnh chào tạm biệt dì, dáng vẻ chẳng khác gì hai chàng trai nghiêm chỉnh. Chỉ đến khi rẽ qua một góc, ra khỏi tầm nhìn của sòng bạc, Thịnh Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cố ý đi chậm lại vài bước, rồi bất ngờ nhảy phóc lên người Lộ Dữ Chu.

“Cậu đúng là… Ban ngày thì nghiêm trang, vừa nãy sao không biết kiềm chế chút! Suýt nữa là dì phát hiện rồi!”

Vừa bước vào cửa, Thịnh Ngộ cũng chẳng buồn nhìn đồng hồ, không rõ đã mấy giờ. Lúc hôn, não thiếu dưỡng khí chẳng thể cảm nhận nổi thời gian trôi đi. Chỉ biết dán mắt nhìn sắc chiều dần chìm xuống phía tây, bầu trời từ xanh hoá thành đen, còn cậu thì vẫn bị Lộ Dữ Chu giữ chặt, không cho rời đi.

Trong lúc đó, Hạ Dương xuống lầu rồi lại lên, tưởng hai người không có ở đây. Cậu ta tiện tay chộp lấy điều khiển, đổi kênh sang một chương trình tạp kỹ hài hước, vừa xem vừa cười ha ha ha theo tiếng lồng tiếng.

Lộ Dữ Chu nhân lúc tiếng TV ồn ào, anh siết nhẹ cổ Thịnh Ngộ hôn sâu hơn. Cảm xúc và lực đạo trào dâng như dòng lũ bất ngờ phá đập, ồ ạt dội xuống.

Hôn xong lại nghỉ, nghỉ xong lại hôn, đến mức Thịnh Ngộ cũng không hiểu nổi rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều h*m m**n như vậy.

Mãi đến khi dì từ nhà hàng xóm quay về, hỏi hai người đi đâu, Hạ Dương lắc đầu bảo không biết.

Nhìn tình thế này có lẽ không giấu được nữa, Lộ Dữ Chu mới chịu rời khỏi môi Thịnh Ngộ, ngón tay anh vẫn lưu luyến ở eo cậu, hơi thở rối loạn, như có như không tràn vào môi Thịnh Ngộ.

Điện thoại vang chuông.

Lộ Dữ Chu bình thản đến mức như vừa mới phát hiện ngoài kia có người, ngoái đầu ra cửa nói:

“Bọn cháu đang làm bài, có chuyện gì không?”

“Vãi chưởng!” Hạ Dương áp sát bên cửa hét lên:

“Hai người ở trong phòng à! Tớ gọi nãy giờ sao chẳng ai trả lời vậy!”

Lộ Dữ Chu chậm rãi đáp:

“Đeo tai nghe, không nghe thấy.”

Anh nói dối trơn tru chẳng cần chuẩn bị, Thịnh Ngộ xem đến mức ngứa răng muốn cắn.

Lại quấn quýt trong phòng thêm nửa tiếng nữa, hai người mới một trước một sau bước xuống lầu.

May mà là buổi tối nên dì không để ý đến đôi môi hơi đỏ của họ, chỉ dặn trên đường về phải cẩn thận, mai dậy sớm đến ăn cơm.

Lộ Dữ Chu vốn đã quen với những màn tập kích bất ngờ của Thịnh Ngộ, thân hình anh lập tức đứng vững, tay đưa ra sau bế cậu lên lưng, thản nhiên nói:

“Chúng ta cũng có bị phát hiện đâu.”

Thịnh Ngộ chỉ đang nghịch ngợm, không muốn được cõng, cậu kêu lên một tiếng ngắn ngủi, xấu hổ vỗ nhẹ vai Lộ Dữ Chu:

“Để tôi xuống đi, nặng lắm.”

“Không nặng, gầy hơn rồi.”

So với trước khi ra nước ngoài, cậu gầy hơn rất nhiều, eo chẳng còn mấy lạng thịt, cổ tay gầy đến mức lộ xương, đồng hồ phải cài lùi đến nấc thứ hai, vòng tay trên cổ tay rộng hơn trước hẳn một đốt.

Đất Alsace không nuôi được người.

Thịnh Ngộ chẳng thấy gì, còn tưởng Lộ Dữ Chu đang đùa:

“Xương cốt tôi nở ra thôi. Chủ tịch Thịnh hôm nay cũng nói tôi trông chẳng còn béo như hồi trước. Trai đẹp đều như vậy, xương to thì nhìn sẽ gầy.”

Lộ Dữ Chu quay đầu, khoé mắt lướt nhẹ qua người cậu, trong ánh nhìn ẩn ý cười, lại xen lẫn cảm xúc khó đoán.

Đêm xuống, con ngõ nhỏ yên tĩnh không một tiếng động. Bóng hai người in xuống nền đất, như đôi uyên ương kề sát nhau.

Giằng co một lát, sự ngượng ngập của Thịnh Ngộ dần tan. Dù sao thì… Lộ Dữ Chu cũng không phải ai xa lạ, mà là bạn trai của cậu. Bị bạn trai cõng một chút thì đã sao.

Cậu từ từ cúi xuống, nghiêng mặt cọ nhẹ lên vai anh, mí mắt khép hờ:

“Trước khi về nước, trí nhớ của bà nội đã bắt đầu khôi phục dần, nhưng bác sĩ bảo vẫn phải theo dõi thêm. Đáng tiếc năm nay không thể ăn Tết cùng nhau rồi.”

Lộ Dữ Chu: “Ừ.”

“Cậu thường xuyên cõng người lắm à? Sao vững thế?”

Cách trò chuyện của họ vẫn như ngựa hoang thoát cương, nghĩ gì nói nấy, không giới hạn chủ đề. Thịnh Ngộ hỏi linh tinh, Lộ Dữ Chu nhàn nhạt  đáp vài chữ. Nhưng cái nhạt ấy không hề qua loa, vài ngày sau hỏi lại, anh vẫn sẽ nhớ rõ từng chữ cậu nói.

“Lần đầu cõng.” Lộ Dữ Chu nói:

“Nếu cậu thích, sau này tôi có thể thường xuyên cõng cậu.”

Thịnh Ngộ không vui:

“Không cần, dù sao tôi cũng là một anh chàng đẹp trai cao hơn một mét tám mấy mà còn suốt ngày để người ta cõng thì mất mặt lắm.”

Thịnh tiểu thiếu gia ra nước ngoài nửa năm, càng ngày càng quan tâm hình tượng của mình.

Lộ Dữ Chu khẽ bật cười, lòng bàn tay còn cố ý ước lượng hai cái, chọc cho Thịnh Ngộ tức muốn mắng:

“Này… đừng… lát nữa rồi ném xuống!”

Cứ thế, hai người ồn ào trở về nhà.

-

Thịnh Ngộ bị rối loạn giấc ngủ do lệch múi giờ nên hơn 9 giờ tối vẫn rất tỉnh táo. Tắm rửa xong, cậu mở máy tính, thêm mấy bộ phim vào danh sách ‘muốn xem’, định tối nay xem xuyên đêm.

Hai hôm nay không có nắng, Lộ Dữ Chu chưa phơi chăn cho cậu. Mà thật ra, Thịnh Ngộ thấy chuyện trải giường gọn gàng chỉ tổ phí thời gian, vì dù cậu ngủ ở đâu thì nửa đêm Lộ Dữ Chu cũng sẽ mò qua.

Thế nên cậu còn không thèm qua phòng mình, tự giác leo lên giường của Lộ Dữ Chu.

Mùa đông ở thành phố A là khoảng thời gian dễ chịu nhất, nhiệt độ trung bình trên mười độ, nhà cũ thậm chí không cần máy sưởi. Dạo này trời còn ấm hơn, Thịnh Ngộ nằm xem TV trên giường, lười kéo chăn đắp lên người.

Tập đầu tiên mới chiếu được một nửa thì Lộ Dữ Chu tắm xong bước vào phòng, mang theo cả hơi nước. Mùi sữa tắm quen thuộc nhanh chóng phảng phất quanh mũi Thịnh Ngộ.

“Sao không sấy tóc?” Lộ Dữ Chu nghịch nghịch phần đuôi tóc đang nhỏ nước của cậu.

Người này đúng là chó chê mèo lắm lông, tóc của chính mình cũng đang còn ẩm mà nói ai. Hai người dùng chung một loại sữa tắm, hương thơm giống hệt nhau, nhưng trên người Lộ Dữ Chu lại mang một cảm giác mát lạnh đặc trưng.

Ánh mắt Thịnh Ngộ vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, bị mấy lọn tóc vướng lấy, cậu cũng không nghĩ nhiều, thuận tay hất ra sau đầu. Cần cổ thon dài mảnh mai của cậu lộ hẳn ra trong tầm mắt người kia.

“Dù sao cũng chưa ngủ, để nó tự khô đi. Tôi lười sấy.”

Vừa tắm xong, làn da cậu trắng như ngọc, non mịn, đặc biệt làn da ở cổ vốn đã mỏng manh, chỉ cần móng tay khẽ chạm cũng có thể để lại vết hằn.

Thịnh Ngộ còn mải mê xem phim, hoàn toàn không chú ý lực tay của Lộ Dữ Chu trên da ngày một tăng.

Đến khi cậu phản ứng lại thì mặt đã bị xoay sang, bị người kia hôn xuống.

Khác với nụ hôn vội vã hỗn loạn ở sòng bạc, lần này Lộ Dữ Chu rất kiên nhẫn dịu dàng, như vậy ngược lại khiến Thịnh Ngộ càng thêm bồn chồn.

“Cậu…” Thịnh Ngộ nghiêng đầu, ngắt ngang nụ hôn dây dưa lên xuống, mấy ngón tay mò xuống dưới, cậu nắm lấy bàn tay Lộ Dữ Chu nhét vào trong vạt áo mình, giống như một lời mời vụng về.

Mặt cậu đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt anh, giọng nói khàn khàn, lại còn lắp bắp:

“Đừng hôn nữa… Chúng ta… có thể… Cậu không phải nói…”

Lộ Dữ Chu khựng lại, thần sắc thoáng chốc ngẩn ra.

Một lát sau, anh quay mặt đi, thấp giọng nói:

“Vậy… cậu chờ chút. Tôi đi mua…”

Ba chữ cuối gần như thấp đến không nghe được, lại mang chút bối rối. Thịnh Ngộ ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác:

“Vì sao phải mua cái đó? Tôi cũng đâu có mang thai.”

“……”

Chuyện này phải giải thích thế nào đây.

Lộ Dữ Chu rõ ràng từng tìm hiểu, nhưng chưa đủ, anh chỉ biết là mình phải mang, nhưng lại chẳng nói được cặn kẽ. 

—— Nếu anh thật sự chuẩn bị chu toàn thì đã chẳng phải đến lúc này mới nhớ tới chuyện đi mua.

Càng nói càng thấy vụng về, càng hỏi lại càng ngây ngô. Hai người nhìn nhau vài giây rồi đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng dời mắt.

“Tiệm thuốc gần đây đóng cửa rồi.” Lộ Dữ Chu nhìn đồng hồ, nhíu mày, giọng kìm chế: 

“Chờ giao tới cũng muộn mất… Thôi, để mai tôi đi mua.”

Thịnh Ngộ phản ứng lại, hiểu được hàm ý trong lời này là đêm nay dừng lại.

Cậu ỉu xìu đáp: “Ồ.”

Lộ Dữ Chu đứng dậy xuống giường, tiếng dép lê vang vọng xuống lầu. Chẳng bao lâu sau anh trở lại, đóng cửa phòng rồi khóa trái.

Thịnh Ngộ nghe tiếng sột soạt như tiếng xé vỏ giấy. Quay đầu nhìn liền thấy Lộ Dữ Chu đã xé một hộp khăn giấy đặt lên bàn, rồi đưa tay kéo rèm cửa xuống.

Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Thịnh Ngộ, anh dùng một chân đẩy ghế ra ngồi xuống. Anh thở ra thật khẽ, ánh mắt dán chặt lên người cậu, giọng khàn khàn:

“Muốn thử cách khác không?”

Lúc xuống giường Thịnh Ngộ còn hơi bối rối, chờ đến khi bị Lộ Dữ Chu ấn eo, khóa ngồi trên đùi anh thì lập tức cái gì cũng hiểu rõ.

……

Tóc họ vẫn chưa khô, thân nhiệt hai người nóng đến đáng sợ, không khí lại dày đặc hơi ẩm.

Thịnh Ngộ cúi đầu nhìn ngón tay của Lộ Dữ Chu. Đôi tay ấy có màu trắng lạnh, cùng chiếc đồng hồ đen trên cổ tay tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Chỉ cần hơi dùng sức, gân xanh đã nổi lên.

Thịnh Ngộ không ngờ món quà sinh nhật cậu tặng lại xuất hiện trong tình cảnh này. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy khi Lộ Dữ Chu đeo chiếc đồng hồ kia có một loại gợi cảm lạnh nhạt.

Có điều, từ hôm nay trở đi, rất khó để cậu còn nhìn đôi tay này mà thấy gợi cảm nữa. 

….. Thực sự không thể nhìn thẳng.

Trời đang vào đông, khắp người Thịnh Ngộ đều là mồ hôi. Cậu không nhớ mình đã ngẩng đầu bao nhiêu lần, từ cổ đến xương quai xanh đều ướt đẫm.

Lộ Dữ Chu dùng một tay rút khăn giấy, lau cần cổ ướt át cho cậu, anh vuốt lưng an ủi, giọng khàn khàn nói:

“Chẳng phải cậu tự làm trước rồi à?”

Thịnh Ngộ chôn mặt vào cổ Lộ Dữ Chu, không muốn đáp.

Tuy không cam lòng thừa nhận, nhưng thật ra trước đó cậu chưa từng thử. Chỉ một chút kinh nghiệm non nớt đã bị Lộ Dữ Chu lôi ra sạch, điều đó khiến cậu thấy thất bại vô cùng.

Sớm biết vậy thì đã tự tập trước vài lần rồi. Giờ nghĩ lại chỉ thấy nuối tiếc.

Cậu nhớ tóc cậu vẫn còn khá ướt, nhưng đến khi Thịnh Ngộ quay lại giường cũng đã gần khô hết, chỉ có đuôi tóc còn hơi ẩm.

Lộ Dữ Chu dọn dẹp sạch sẽ, sau đó thuần thục ôm lấy cậu từ phía sau, ngửi mùi tóc cậu, thấp giọng hỏi:

“Thật sự không muốn sấy thêm một chút?”

Cả người Thịnh Ngộ mềm nhũn, chẳng buồn động đậy:

“Cậu sấy thì tôi sấy.”

Tóc Lộ Dữ Chu đã sớm khô, thấy cậu không có ý định động đậy, cũng không ép nữa, chỉ khẽ nói:

“Ngủ ngon.”

Chiếc chăn mềm mại rất nhanh đã bị hơi nóng từ hai cơ thể hong ấm.

Thịnh Ngộ hoàn toàn quên mất kế hoạch thức đêm, còn nói mình chưa điều chỉnh lại nhịp sinh học. Nhưng vừa chui vào lòng bạn trai, cơ thể liền phản bội đồng hồ sinh học, chìm vào giấc ngủ say.

Hậu quả của sự lười biếng không sấy tóc chính là hôm sau thức dậy bị cảm lạnh.

“A hắt xì ——”

Thịnh Ngộ rút khăn giấy xì mũi, cúi người vứt vào thùng rác. Ngồi trở lại giường, cậu kéo chăn lên tận cằm, vẫn khó tin nói:

“Tại sao hai chúng ta đều không sấy tóc, mà chỉ mình tôi bị cảm? Không công bằng.”

Người còn lại cũng chẳng sấy tóc, lúc này từ ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc cốc. Trong cốc bốc khói nóng, là thuốc cảm pha loãng.

Lộ Dữ Chu dựa vào khung cửa, lười biếng nâng mí mắt, anh dùng mu bàn tay thử nhiệt độ bên thành cốc, thấy vừa miệng mới bước đến đưa cho Thịnh Ngộ:

“Thể chất tôi tốt hơn cậu. Đừng mạnh miệng nữa, uống nhanh đi.”

Thịnh Ngộ nghẹt mũi, nói năng cũng không rõ ràng, giọng khàn đặc:

“Thể trạng tôi cũng đâu kém. Hơn một năm nay chưa từng ốm… Rõ ràng là do hôm qua cậu kéo quần tôi thấp quá, đ* h** s*c.”

Không làm gì mà bị chụp cho cái nồi to đùng - Lộ Dự Chu: “…”

Ừm.

Người bệnh lúc nào cũng có một chút đặc quyền vô lý. Lộ Dự Chu tức đến mức muốn cười, nhưng không phản bác, thản nhiên nhận luôn cái nồi này.

“Được rồi, tổ tông. Vậy lần sau tôi đi mua máy sưởi, trước khi c** q**n cậu nhất định sẽ hong thật ấm.”

“Máy sưởi thì thôi khỏi.” Thịnh Ngộ hớp một ngụm thuốc cảm, cậu chậm rãi ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải phần eo trở xuống của Lộ Dữ Chu. Cảnh tượng đêm qua bỗng cuộn trào trong trí nhớ, cậu khựng một nhịp rồi lập tức đỏ bừng mặt, lí nhí:

“Lần sau… cậu nhanh một chút là được rồi…”

Lộ Dự Chu sao chịu nổi mấy lời này của cậu.

“Này này này, đừng hôn— tôi đang cảm.” 

Người đứng cạnh giường bất ngờ cúi xuống định hôn tới. Thịnh Ngộ luống cuống đẩy ra, nhăn mày, gương mặt tái nhợt lộ vẻ bất mãn:

“Cậu muốn bị lây bệnh hả?”

Có câu nói rằng, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Lộ Dự Chu lúc này chỉ muốn… chết ngay cho rồi.

“Mấy ngày tới chúng ta đều ở chung. Thật sự lây được, cậu nghĩ tôi trốn thoát được sao?” Anh nghiêng người lại sát gần, nhướng mày, bộ dáng như kiểu phó mặc cho số mệnh.

Thịnh Ngộ lùi về sau, tiêu hóa lời này một hồi mới mở miệng:

“Cậu không cách ly với tôi à?”

Lộ Dự Chu: “Ai muốn thì cứ tự đi cách ly.”

Thịnh Ngộ cân nhắc một chút, vẫn thấy không ổn. Cậu còn rất quý mạng mình:

“Nhỡ đâu tôi lây cho cậu, rồi tôi khỏi, sau đó cậu lại truyền ngược cho tôi…”

“…”

Lộ Dự Chu hết cười nổi.

Thịnh Ngộ ngẩng lên, bắt gặp bộ dạng u ám, trống rỗng của anh, bỗng nhiên chợt hiểu câu ‘khóc tang’ trong miệng Triệu Lập Minh là thế nào.

“Này, tôi uống xong rồi.” Thịnh Ngộ đặt chiếc ly trống sang bên cạnh, chụp lấy tay Lộ Dự Chu, mân mê những đốt xương nhô ra, do dự giây lát, cậu dịu giọng nói:

“Tôi sẽ khỏi nhanh thôi… nên là, làm chút gì ngon mang lên đi, bạn trai.”

—----

Chuột: Tui nghĩ là mọi người sẽ thấy gượng ép khi đổi xưng hô , nhưng mà tui có cảm giác không đổi bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa. Mọi người thông cảm cho sở thích bé nhỏ của tui nha, cùng nắm tay nhau làm quen với xung hô mới nào.

Chuột sau khi beta: Tui đã đổi xưng hô được 5c rồi và thấy nó không hợp lắm, tui hận! Cứng đầu đổi cho cố, giờ sửa lòi mắt :_) Chờ đấy, tui chưa chịu thua đâu.

Bình Luận (0)
Comment