Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 85

Chiếc xe ô tô vòng qua đài phun nước, tiến vào bên trong biệt thự của nhà họ Lộ. Người môi giới ngồi ghế lái, hướng với hai người ngồi đằng sau, dặn dò:

“Lát nữa vào trong, đừng đi lung tung. Làm việc nhanh gọn một chút. Ở đây thứ gì cũng quý giá, lỡ tay làm hỏng, tám đời nhà mấy người cũng không đền nổi…”

Ngồi ghế sau là một người phụ nữ trẻ và một cậu bé chừng mười mấy tuổi.

“Hiểu rồi, hiểu rồi, chúng tôi tuyệt đối không chạy loạn.” Văn Tú giơ ba ngón tay về phía gương chiếu hậu, vẻ thần thần bí bí, nói như thể chuyện lạ:

“Cậu tìm chúng tôi mua hoa, đúng là tìm đúng chỗ rồi. Nhất là hoa hướng dương, phải tìm đến cửa hàng trăm năm của nhà chúng tôi. Hoa trồng ra vừa to vừa rực rỡ, hạt đem rang lên, ôi, còn có thể ăn ngon lành nữa cơ!”

Người môi giới mím môi, nửa tin nửa ngờ.

Cũng tại ban đầu chính anh ta lúc chơi bài không biết giữ mồm, huênh hoang khoe với bạn chơi rằng gần đây có nhận được một đơn đặt hàng từ một nhà giàu, tiền nhiều việc nhẹ, chỉ cần trồng ít hoa hướng dương. Làm gấp trong hai tháng là có thể kiếm hơn chục vạn. Có điều mãi vẫn chưa tìm được công ty cảnh quan nào thích hợp.

Chuyện lọt đến tai bà chủ sòng bạc Suốt Đêm. Bà liền khoe rằng nhà họ Thịnh là ba đời truyền nghề trồng hoa, tổ tiên từng mấy chục năm quản cả Ngự Hoa Viên trong hoàng cung.

Anh ta vốn không tin mấy câu khoác lác này, nhưng sau đó bị bà kéo đi xem thử nhà cũ của Thịnh gia trong hẻm Hỉ Thước. Quả nhiên, hoa cẩm tú cầu, hoa hướng dương trong vườn đều chăm đến mức rất đáng khen.

Công ty cảnh quan báo giá quá cao, cuối cùng anh ta giao việc này cho bà chủ. Vừa có thể giúp bà ta tránh bớt chi phí, vừa giúp bản thân ăn thêm được chút hoa hồng.

Nói tóm lại, vì tham mà thành ra kéo một gánh hát rong.

“…… Hoa đã nghiệm thu rồi, Lộ gia rất vừa lòng. Hôm nay nhiệm vụ của các người chỉ là đưa hoa vào vườn.” Người môi giới lo lắng, sợ hai người này lỡ chọc giận ai, dặn đi dặn lại:

“Ít nói, làm nhiều, nhớ kỹ bốn chữ này.”

Hạt giống hoa hướng dương do chính lão phu nhân nhà họ Lộ đưa. Bà tuổi đã cao, tính tình khó đoán. Không biết từ đâu bà lấy ra một ít hạt giống, nhất quyết phải nuôi trồng cho bằng được. Tuy nhiên vì sức khỏe không cho phép, bà đành phải giao phó cho người khác.

May mắn là Văn Tú không làm bà thất vọng. Vài hôm trước mang mẫu qua, lão phu nhân xem xong rất hài lòng, sảng khoái chốt đơn.

Hôm nay, nhiệm vụ chính là vận chuyển hoa đến.

Văn Tú gật đầu lia lịa: “Yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi.”

Cậu bé cũng trong trẻo đáp lại: “Vâng, cháu biết rồi chú.”

Người môi giới không kìm được liếc cậu thêm một cái.

Cậu bé tên là Thịnh Ngộ, cháu trai của Văn Tú, năm nay mười tuổi. Khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, là một cậu bé đẹp trai đang trong độ tuổi lớn, cao gần bằng vai của Văn Tú, trông chẳng khác nào một mầm trúc nhỏ xinh đẹp đang vươn cao.

Từ lúc lên xe đến giờ, cậu bé hầu như không nói gì. Thỉnh thoảng cất lời thì đều đúng lúc, đúng mực, chững chạc hơn hẳn so với lứa tuổi, có chút thông minh sớm, vượt xa bạn đồng trang lứa.

Chiếc xe dừng lại ở khu vườn sau, người hầu phụ trách chăm sóc ra nói chuyện với người môi giới. Họ đứng dưới bóng cây trao đổi vài câu, Thịnh Ngộ và dì thì chờ ở cạnh xe, rất nhanh đã bị nắng gắt chiếu đến mồ hôi ướt cả người.

Da Thịnh Ngộ vốn trắng, chỉ một lúc đã đỏ bừng cả mặt. Cậu nheo mắt, lông mi rũ xuống, trên chóp mi còn đọng giọt mồ hôi, thì thầm với dì:

“Dì, chúng ta như vậy, có tính là lừa người ta không ạ?”

Thật ra bọn họ nào phải danh môn trồng hoa gì. Chính Thịnh Ngộ cũng mới chỉ từng nuôi được hai loại hoa — cẩm tú cầu và hướng dương. Đây đều là di vật mẹ cậu để lại, cậu chăm chút kỹ lưỡng nên mới có thể khiến người môi giới lầm tưởng.

Dì nhẹ nhàng kéo tay áo, giúp cậu lau mồ hôi trên mặt, nói:

“Chỉ cần làm bà chủ vừa lòng thì không tính là lừa. Công việc mà, quan trọng nhất vẫn là kết quả.”

Thịnh Ngộ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Dù có chút áy náy, nhưng họ thật sự không còn cách nào khác. Năm nay sòng bạc làm ăn không tốt, trong nhà lại đang thiếu tiền, nếu không giữ được hợp đồng này, cậu và Hạ Dương sang năm e rằng không có tiền đóng học phí.

-

Người môi giới mở cốp xe, bảo hai dì cháu chuyển chậu hoa xuống, sau đó thản nhiên lái xe đi mất.

Người hầu nhà họ Lộ thân thiện, thấy hai người phơi nắng đến đỏ mặt, họ liền dẫn vào phòng tiếp khách nghỉ ngơi, rót cho mỗi người một tách trà rồi dặn dò:

“Từ 8 giờ đến 12 giờ sáng, buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ là lúc chủ nhân sinh hoạt, trong khoảng thời gian này không được làm việc. Hôm nay còn một tiếng rưỡi, trước 2 giờ, xin mời rời khỏi hoa viên, các vị rõ chứ?”

Nhà giàu có nhiều quy củ, không muốn để người ngoài thấy cảnh chủ nhân vướng phải bụi trần. Người môi giới từ trước đã nhắc đi nhắc lại việc này.

Dì Văn Tú gật đầu:

“Hiểu rồi, chúng tôi sẽ tuân thủ.”

Người hầu dẫn họ đến khu vực cần đặt hoa.

Sống trong biệt thự lớn chưa hẳn lúc nào cũng dễ chịu. Ví dụ như bây giờ, từ chỗ đỗ xe đến khu vực được chỉ định phải đi bộ gần 300 mét. Mỗi người mỗi chuyến ôm được nhiều nhất hai chậu hoa, qua lại mười mấy lượt mới vận chuyển hết.

Hơn nữa lại đúng lúc nắng gắt giữa trưa.

Thịnh Ngộ âm thầm quyết định sau này dù có giàu đến mấy cũng không mua nhà to như vậy, ở mệt mỏi quá.

Cậu đang gắng gượng thì thấy một người hầu đi ngang, bèn vịn khung cửa sổ gọi với:

“Xin chào, cho em hỏi chỗ này có thể dùng nhà vệ sinh không ạ? Em hơi nóng, muốn rửa mặt một chút.”

Cậu cao hơn khung cửa sổ một chút, khuôn mặt đỏ hồng vì nắng, tóc rối bù, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Người hầu đang bưng khay nước, vội đưa cho cậu một ly, chỉ hướng:

“Đi thẳng bên kia, rẽ trái là tới phòng tiếp khách. Cứ đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy nhà vệ sinh. Nếu không tìm thấy thì cứ hỏi bất kỳ ai cũng được.”

Thịnh Ngộ hai tay nhận nước, lễ phép nói cảm ơn:
“Cảm ơn chị.”

Người hầu mỉm cười:

“Không cần khách sáo. Nếu mệt thì cứ vào phòng khách nghỉ ngơi, quản gia sẽ không trách gì đâu.”

Theo chỉ dẫn rẽ vào cửa hông, trước mắt Thịnh Ngộ hiện ra một hành lang dài hun hút không nhìn thấy điểm cuối, dưới chân trải tấm thảm với hoa văn kỳ lạ. Cậu thử bước vào, lòng bàn chân chạm phải cảm giác mềm mại đến mức khó tin, suýt chút nữa loạng choạng ngã.

Phòng khách mà cậu đi qua thì rất dễ tìm. Đặt ly thủy tinh trống không xuống, cậu lại men theo sự chỉ dẫn của người hầu đi tiếp một đoạn…

Sau đó đúng như dự đoán mà bị lạc đường.

Ban đầu phía trước còn lác đác thấy bóng người hầu đi qua đi lại, nhưng chẳng hiểu sao, giờ đây chẳng còn một ai.

Thịnh Ngộ đành tiếp tục đi, bước chân vô định, cuối cùng lạc đến một khoảng sân ngoài.

Sân ngoài có cửa kính sát đất, xuyên qua lớp kính trong, cậu mơ hồ thấy một bóng người. Người đó nghiêng người trên ghế nằm, lấy một quyển sách che mặt, tựa như đang ngủ trưa. Phía Thịnh Ngộ nhìn thấy chỉ là mái tóc đen nhánh lộ ra.

Cậu thử kéo cửa, vừa mới hé được một khe nhỏ, đột nhiên vang lên một tràng “leng keng” trong trẻo.

Thịnh Ngộ giật mình ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cạnh cửa treo một chiếc chuông gió làm từ vỏ sò tuyệt đẹp.

Ngoài trời có gió, từ khe cửa ùa vào làm chuông gió xoay tròn, những mảnh vỏ sò mảnh mai khẽ chạm vào nhau, phát ra thứ âm thanh thanh thoát dễ nghe.

Cậu chăm chú nhìn đến mức cổ cũng mỏi, rồi sực nhớ mình còn việc chính. Tầm mắt vừa dời đi, liền chạm phải một đôi mắt đen trong suốt như pha lê.

Người kia hạ cuốn sách trong tay, ngồi dậy, hờ hững nhìn về phía cậu. Nhìn kỹ ngũ quan và dáng vẻ, hẳn cũng là một nam sinh trạc tuổi cậu.

“… Chào cậu.” Gió thổi hơi lớn, vẫn luôn lùa vào từ hướng cửa. Thịnh Ngộ dứt khoát kéo cửa rộng ra, dùng chân chặn bên cạnh, nở nụ cười thân thiện:

“Cậu có biết nhà vệ sinh ở đâu không? Tớ đến đưa hoa, chẳng may bị lạc đường.”

Chuông gió vẫn leng keng không ngừng.

Tóc Thịnh Ngộ bị gió thổi rối loạn, tầm nhìn cũng không còn rõ ràng, chỉ cảm nhận được ánh mắt nam sinh ấy vẫn dừng lại trên người cậu, nhìn rất lâu.

“… Quay đầu lại, đi thẳng khoảng hai mươi mét, thấy hành lang thì rẽ, đếm cánh cửa thứ ba bên tay trái. Trên cửa có bảng hiệu ghi phòng vệ sinh.”

Giọng nói anh có một sự lạnh nhạt không hợp với mùa hè. Nói xong, anh lại nằm xuống, tiếp tục lấy sách che mặt, trông chẳng mấy hứng thú.

Thịnh Ngộ khẽ thở phào:

“Cảm ơn cậu.”

Cậu đóng cửa kính lại, âm thanh chuông gió cũng dần ngừng hẳn.

Mười phút sau, cánh cửa ấy lại bị đẩy ra.

Lần này là Thịnh Ngộ rửa mặt xong, đứng nơi ngưỡng cửa nghe chuông gió leng keng. Cậu ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ phép, mỉm cười với nam sinh đang nằm trên ghế:

“Cái kia… cho tớ hỏi, vườn hoa đi hướng nào vậy?”

Nam sinh: “…”

-

Đường đi đến vườn hoa phức tạp hơn nhà vệ sinh, không thể giải thích bằng dăm ba câu là xong. Nam sinh kia cau mày suy nghĩ một lúc, dứt khoát đứng dậy trực tiếp dẫn cậu đi.

Biệt thự rộng lớn yên tĩnh, ngay cả tiếng vang vọng cũng nghe rõ.

Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà nghiêng xuống. Bóng dáng hai người, một trước một sau, in dài trên vách tường. Cả hai đều ở độ tuổi mười mấy, vóc dáng đang tuổi lớn, gầy như hai cây trúc thẳng tắp.

Thịnh Ngộ vừa bước theo sau, vừa đưa tay gạt phần tóc mái ướt nhẹp. Lúc nãy rửa mặt cậu vô tình làm ướt tóc, nước nhỏ xuống, mái tóc sũng nước rủ che gần nửa mắt.

Có lẽ vì cậu làm quá chuyên tâm, người đi phía trước cũng để ý. Chẳng bao lâu, một bàn tay thon dài với ngón tay trắng lạnh, đưa ngược về phía sau, trong tay kẹp một gói khăn giấy.

“Lau đi.” Nam sinh vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt, không mấy nhiệt tình.

Thịnh Ngộ ngẩng lên, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi, rạng rỡ nói:

“Cảm ơn nhé!”

Nam sinh lại lộ ra vẻ mặt quen thuộc giống như "không mấy vui”, cau mày nhìn cậu chằm chằm rồi quay mặt đi, không nói thêm gì.

Thịnh Ngộ dẫu sớm chín chắn hơn bạn cùng lứa, dù thế cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chỉ cần người khác bày tỏ một chút thiện ý, cậu liền hồn nhiên đáp lại bằng sự tươi sáng, tinh nghịch vốn có.

“Cậu là thiếu gia ở đây à?” Thịnh Ngộ chạy lên phía trước nam sinh, đi lùi để đối diện, đôi mắt trong veo mang theo sự tò mò trẻ con.

“Cậu đoán đi.” Nam sinh một tay cắm túi, giọng điệu thờ ơ.

“Tớ đoán đúng là cậu.” Thịnh Ngộ cong mắt cười.

“Chắc chắn chẳng có người hầu nào dám ngang nhiên ngủ trên địa bàn của chủ nhân đâu. Người giới thiệu nói nhà cậu quy củ nghiêm khắc lắm. Tớ quên mất, cậu tên gì thế?”

“Lộ Dữ Chu.”

“À…” Thịnh Ngộ thật ra chẳng rõ là chữ nào, nhưng cậu vẫn biết lúc này nên khen tên người ta:

“Nghe có học thức ghê, rất hợp với cậu!”

Lộ Dữ Chu: “…”

Đôi mắt trước mặt sáng rực, lời nói xen lẫn thật lòng và xã giao.

Vì thế, Lộ Dữ Chu lại quay mặt đi, không tiếp lời.

Bình thường Thịnh Ngộ nói nhiều như một cái sọt, hôm nay vì kiêng kị quy củ của nhà giàu mà gượng nén cả buổi sáng. Bây giờ bắt gặp một người bạn cùng tuổi, lại có vẻ không xa cách, cậu cứ như nước lũ vỡ bờ, ríu rít nói không ngừng.

“Biệt thự lớn thế này, cậu có hay bị lạc không?...”

“Cậu từng đi qua hẻm Hỉ Thước chưa? Nhà tớ ở đó, so với nơi này thì nhỏ nhưng hẻm cũng vòng vèo lắm…”

“Tớ thấy nước nhà cậu ngon thật đấy, rất ngọt. Có thể tiết lộ công thức pha nước được không? Tớ đảm bảo sẽ không nói ra ngoài…”

Lộ Dữ Chu quả là kiểu bạn mới ít lời, nói ba câu, nhiều lắm đáp một câu. Thỉnh thoảng câu trả lời ấy còn phải nhíu mày cân nhắc rất lâu mới thốt ra được:

“Quen rồi.”

“Chưa đi qua.”

“Không có công thức.”

Tới cửa vườn, Thịnh Ngộ đã huyên thuyên đến khô cả miệng. Cuối cùng cậu cười híp mắt:

“Vậy tớ đi tìm dì đây, cảm ơn cậu đã dẫn đường.”

Vừa xoay người lại, chưa kịp bước, sau gáy bỗng bị ai đó giữ lại. Thịnh Ngộ loạng choạng suýt ngã.

Quay đầu lại, cậu thấy người bạn mới với vẻ mặt cau có không vui quen thuộc nhìn chằm chằm cậu. Vành tai anh đỏ bừng.

“Tên.”

Thịnh Ngộ bừng tỉnh:

“Suýt nữa quên mất, tớ tên Thịnh Ngộ. Thịnh trong long trọng, Ngộ trong không hẹn mà gặp.”

Không hẹn mà gặp.

Người bạn mới gật đầu rất ngầu, buông lỏng tay ra.

Thịnh Ngộ nhanh như chớp cắm đầu chạy, giống như sợ bị giữ lại lần nữa.

Một lát sau, Lộ Dữ Chu đứng nguyên chỗ cũ khẽ cau mày, chợt nhớ ra mình đã quên mất một chuyện.

Quên xin cách liên lạc…

—--------

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Dữ Chu: Tôi muốn quấn lấy cậu ấy như hình với bóng…

PS: Thật ra không định đổi tên nhân vật chính, dứt khoát sửa luôn họ của Thịnh Khải Cơ. Từ hôm nay, ông ấy tên là Lộ Khải Cơ (Amen…).

Bình Luận (0)
Comment