Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 90

“Đám cưới rốt cuộc tổ chức ở đâu đây?”

Xem xong cả một tập sách quảng bá du lịch dày cộp, Thịnh Ngộ chỉ thấy rầu rĩ.

Lộ Dữ Chu rót nước, vừa lau tóc bằng khăn vừa đi tới. 

“Khó chọn vậy sao?”

Thịnh Ngộ thở dài: “Trước đây chúng ta đã bàn rồi mà, muốn đến một thành phố cho phép hôn nhân đồng giới để đăng ký, tiện thể tổ chức đám cưới luôn. Nhưng em vừa tra thử, mấy chỗ đó đều khá xa, di chuyển mất hơn 24 tiếng. Với lại sắp tới không có ngày nghỉ lễ, nếu tổ chức ở nước ngoài… Rất nhiều bạn học chắc không tham dự được.”

Lộ Dữ Chu đặt ly nước trước mặt cậu, anh ngồi xuống cạnh bên, thuần thục ôm cậu từ phía sau, giọng lười nhác: 

“Vậy thì tổ chức trong nước.”

Bị mấy sợi tóc ướt quét vào cổ ngứa ngáy, Thịnh Ngộ né ra: “Không… Em muốn cả hai, em xem  mấy video giới thiệu đám cưới bên kia, thấy cũng hay…”

Trong lòng cậu có chút tham lam, vừa muốn có sự công nhận của pháp luật, vừa muốn bạn bè, người thân chúc phúc. Nếu không chọn được cả hai thì chi bằng làm luôn hai lần.

“Vậy để tôi đặt lịch trước.” Lộ Dữ Chu kéo cậu trở về, ôm vào ngực hôn hai cái. 

“Muốn đi đâu?”

Thịnh Ngộ hổn hển, cầm cuốn quảng bá trên bàn chỉ vào: “Ở đây.”

Copenhagen, Đan Mạch. Thành phố có biển xanh thẳm và những dãy nhà sặc sỡ sắc màu, cậu vừa nhìn đã thấy thích.

-

Từ lúc nộp đơn xin kết hôn đến khi nhận được thông báo ‘đã được chấp thuận’ mất khoảng một tháng. Lại thêm gần một tháng sắp xếp lịch trình, tận tháng tám bọn họ mới xách hành lý bay đến Đan Mạch.

Nghĩ sau này về nước vẫn phải làm thêm một buổi nữa, Thịnh Ngộ không mời người thân hay bạn bè đi cùng. Hai người chỉ thuê một căn biệt thự nhỏ hai tầng gần rừng ven biển để ở. Sau đó liên hệ người quay phim, còn đặt may hai bộ lễ phục cưới.

Copenhagen là thành phố có bề dày văn hoá và nghệ thuật. Vài ngày thảnh thơi, bọn họ dạo phố chụp đủ kiểu hình kỳ kỳ quái quái rồi đăng lên vòng bạn bè.

Đến ngày thứ tư, khi đi ngang tòa thị chính, họ nhìn thấy bên trong đại sảnh nơi chuyên tổ chức nghi thức đám cưới. Ngoài cửa có một đôi vợ chồng trẻ đang đứng, bên cạnh là bạn bè, người thân ồn ào náo nhiệt.

Thịnh Ngộ đứng lại một lúc, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: 

“Biết vậy thì chúng ta chọn dịp Quốc khánh mà làm, gọi hết mọi người qua đây, cho chúng ta được hưởng không khí kết hôn.”

Lộ Dữ Chu xoa nhẹ gáy cậu, giống như đùa nói:

“Em muốn gọi ai đến?”

“Rất nhiều.” Thịnh Ngộ như thể đọc danh sách:

“Chủ tịch Thịnh chắc chắn phải tới; bà nội dạo này sức khỏe cũng ổn, em muốn bà nhìn thấy em kết hôn; dì thì không cần nói rồi; Hạ Dương nhất định phải có mặt, cậu ấy ồn ào lắm, một người bằng mười; rồi đồng nghiệp của em; thêm đám bạn học cũ hồi cấp ba…”

Lộ Dữ Chu nhướng mày: “Đã gọi hết đến đây, không bằng tiện thể tổ chức đám cưới luôn đi, ngay bãi cỏ trước biệt thự cũng được.”

“Có thể nha.” Thịnh Ngộ vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm túc, cười hì hì phụ họa: 

“Chọn công ty chuyên tổ chức đám cưới cho người bản địa mấy hôm nay chúng ta xem cũng được này, chỗ đấy là làm đẹp nhất…”

Lộ Dữ Chu ôm vai cậu trở về, nói:

“Chờ lát nữa còn phải sắp thêm một bộ ly rượu…”

Đêm đó Lộ Dữ Chu vẫn ngồi gõ máy tính đến ba giờ sáng.

Thịnh Ngộ chỉ nghĩ là công việc đột ngột phát sinh, không để tâm, ôm chăn ngủ trước.

Ngày tổ chức đám cưới, trong lúc mơ màng cậu bị tiếng ồn bất ngờ đánh thức, cầm điện thoại lên thấy mới sáng sớm bảy giờ.

Ngày thường giờ này chỉ có thể nghe tiếng sóng biển, hôm nay… Ngoài cửa sổ lại ồn ào náo nhiệt, giống như có hai mươi mấy Hạ Dương đang đồng loạt ca hát, hơn nữa toàn bộ đều nói tiếng Trung.

Thịnh Ngộ nghi ngờ bản thân đang gặp ác mộng. Cậu đưa tay sờ sang bên cạnh, nhưng Lộ Dữ Chu đã dậy từ lâu, chăn lạnh ngắt.

Cậu chỉ còn cách xoay người xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra ——

Trên bãi cỏ người đến người đi tấp nập, logo công ty tổ chức hôn lễ in trên bàn ghế đã được bày biện ngay ngắn. Xa xa còn dựng tấm ảnh cưới mà cậu cùng Lộ Dữ Chu mới chụp không lâu.

Người được mời đã bắt đầu tự tận hưởng không khí vui mừng. Dì cậu ngồi ngoài bãi cỏ bày bàn đánh mạt chược; Hạ Dương chẳng biết từ đâu lôi ra mấy khẩu súng nước, dẫn Triệu Lập Minh cùng đám bạn mở trận hỗn chiến; bà nội tự đẩy xe lăn đi tới lui; còn Thịnh Khải Cơ bị cuốn vào trận chiến súng nước, đứng ngẩn ra giữa sân loay hoay lấy tay lau bộ vest vừa ủi thẳng…

Quá mức huyền ảo.

Quá mức khó tin.

Thịnh Ngộ rầm một tiếng đóng sập cửa sổ.

Trong lòng cậu hoảng hốt, lê đôi dép vịt vàng lẹp xẹp đi xuống lầu.

“Thịnh Ngộ!” – Hạ Dương là người đầu tiên phát hiện ra cậu, cậu ta  xông tới với khẩu súng nước, vừa phun vừa gào:

“Nghe tớ nói này! Lộ Dữ Chu căn bản không phải người! Khi đó ông đây đang ngủ ngon, bỗng dưng bị điện thoại réo dậy, rồi không biết từ đâu xuất hiện một đám vệ sĩ, hai người khiêng hai bên vác tớ đi luôn! Mắt nhắm mắt mở đã tới đây rồi! Đây là b·ắt có·c! Tớ muốn gặp luật sư ——”

“Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy ——” Lâm Gia Gia ôm súng nước bắn về phía Hạ Dương, cười trấn an:

“Thật ra mấy ngày trước Lộ Dữ Chu đã liên hệ với bọn tớ, còn lập nhóm. Ban đầu vốn định nói thẳng cho cậu biết, nhưng vì mọi chuyện chưa chắc chắn, sợ cậu vui mừng quá sớm… Sáng nay tất cả chúng tớ tới, cậu ấy mới bắt tay bố trí. Quả thật có chút gấp gáp, nhưng để điều chỉnh theo lịch của bọn tớ, lão Lộ đã phải bận trước bận sau, vận dụng không ít mối quan hệ…”

Đến lúc này, Thịnh Ngộ cũng dần hiểu ra. Nói chuyện vài câu, cậu liền mang dép vịt vàng chạy một mạch về phía nhà bếp.

Trong bếp Lộ Dữ Chu đang chuẩn bị bữa sáng cho cậu, trứng ốp la hình trái tim.

“Lộ Dữ Chu!” Thịnh Ngộ theo thói quen nhào thẳng lên người anh.

“Bên ngoài có rất nhiều người! Thảo nào mấy ngày nay anh toàn thức đêm! Sao anh lại tốt thế chứ! Cảm ơn anh nhiều!”

Lộ Dữ Chu bị cậu ôm đến lảo đảo,  gương mặt rất nhanh hiện lên ý cười:

“Đều đã gọi hết mọi người sang đây rồi, đủ náo nhiệt chưa?”

Thịnh Ngộ cười đến không khép được miệng:

“Đủ! Náo nhiệt lắm!”

Loại Ầm ĩ cười đùa này kéo dài suốt cả buổi sáng, nhưng ngay khoảnh khắc hai người cùng bước vào đại sảnh hôn lễ thì lại đột ngột lắng xuống.

Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mặc lễ phục phối màu tương đồng, cùng nhau đứng trước mặt người chứng hôn. Cảm xúc vừa nghiêm túc vừa nóng bỏng trong khoảnh khắc như tràn ra khắp cả không gian, khiến cho bạn bè, người thân đứng trước cửa đều im lặng. Ngay cả Hạ Dương vốn hay đùa giỡn nhất cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn họ.

Người chứng hôn đọc một đoạn lời thề rất dài.

“Bây giờ, hai người chính thức trở thành vợ chồng.”

Câu nói vừa rơi xuống, Thịnh Ngộ không kiềm được để một giọt nước mắt lăn xuống.

Cậu vội nghiêng mặt lau đi — hôm nay có trang điểm, cậu thật sự không hy vọng trong video ghi hình đám cưới mình lại xuất hiện với gương mặt lem luốc như mèo.

Chưa kịp lau khô, bên cạnh đã vang lên tiếng hít thở không đều.

Quay đầu lại, cậu thấy hốc mắt Lộ Dữ Chu đỏ hoe, nhìn ra được anh đang cố kìm nén, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra.

Thịnh Ngộ không biết nên khóc hay nên cười, giọng nghẹn ngào:

“Lộ Dữ Chu, đừng khóc, lớp trang điểm……”

Người chứng hôn cùng họ hàng, bạn bè đều lặng lẽ nhìn cảnh này, không ai lên tiếng, để cho cảm xúc chân thành ấy lắng đọng lại cho họ tự chậm rãi tiêu hóa.

Không biết đã qua bao lâu, một vị lão phu nhân trong hàng chứng hôn mỉm cười hiền hòa, dùng tiếng Anh nhắc nhở:

“Có lẽ, hai người nên trao nhau một nụ hôn.”

Lộ Dữ Chu bình thường là kẻ cuồng hôn, cứ không đâu lại muốn hôn. Nhưng hôm nay, anh chỉ nâng khuôn mặt Thịnh Ngộ, lặng lẽ hôn lên trán cậu, giọng mang theo nghẹn ngào nói:

“Thịnh Ngộ… Tôi thực sự… vô cùng cảm kích cái sự trời xui đất khiến mấy chục năm trước.”

Trên mảnh đất rộng 13 triệu km² này, với 780 triệu dân*, nếu không phải khi sinh ra bị bế nhầm, anh không biết cả đời này sẽ đi đâu để tìm được một Thịnh Ngộ như vậy. Có lẽ suốt đời, cũng chẳng có cơ hội gặp được.

Trong mắt người đời, đó là sai lầm. Nhưng với anh, đó là may mắn.

Thịnh Ngộ khẽ nghiêng mặt, hôn lên giọt nước mắt trên má anh, khẽ nói:

“Em biết. Lộ Dữ Chu, em cũng vậy.”

Thời gian có hạn, nhân viên công tác phải nhắc nhở họ ký tên vào văn bản đăng ký kết hôn.

Bước ra khỏi đại sảnh, hai người ngay lập tức bị tiếng chúc phúc dồn dập bao quanh. Tất cả mọi người ríu rít nói lời vui mừng bên tai họ.

Trong vô vàn thanh âm, Thịnh Ngộ chỉ nghe rõ một câu:

“Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu, chúc hai người tân hôn hạnh phúc ——”

—--------

Tác giả có lời muốn nói:

[ khóc òa ] Phiên ngoại viết xong rồi! Toàn văn hoàn tất!

Chuột: Thật sự lúc làm không nghĩ anh công lại là người dễ khóc vào mấy hoàn cảnh này nhất đâu, thật là một đôi tình nhân đáng yêu mà. Chúc hai người ở một tương lai mà em không đọc được có một cuộc sống hạnh phúc nha.

(* Cái đoạn diện tích nguyên câu như này này: ‘Này phiến thổ địa có 130 trăm triệu héc-ta, dân cư tổng số cao tới 78 trăm triệu’. Không biết tác giả có nhầm gì không, tại bộ này mới viết năm 2025 à. Hiện Trung Quốc có diện tích khoảng 9,6 triệu km², với dân số hơn 1,4 tỷ người.)

Bình Luận (0)
Comment