Sau khi kết thúc, Lục Quan Triều lau chùi sạch sẽ cho Nguyễn Ưu, làm xong thì quay về bên giường, Nguyễn Ưu đã ngủ thiếp đi.
Cậu mệt mỏi rã rời, ngủ được nhưng lại không yên giấc, vẫn luôn nhíu mày, như thể trong mơ gặp phải chuyện gì đó vô cùng đau khổ.
Lục Quan Triều thả ra một số tin tức tố để xoa dịu Nguyễn Ưu, sau đó anh nằm trên giường và ôm Nguyễn Ưu vào trong vòng tay của mình.
Cái đệm trong phòng ngủ chính đã được đổi thành dày và mềm hơn, Lục Quan Triều ngủ có chút không quen, nhưng anh chỉ điều chỉnh lại tư thế, dùng một cái ôm có cảm giác an toàn hơn để ôm lấy Nguyễn Ưu.
Bàn tay anh đặt lên tuyến thể sau gáy của Nguyễn Ưu, giống như dỗ dành một bé mèo con đang thấp thỏm hãy bình tĩnh lại, anh dùng tin tức tố để xoa dịu Nguyễn Ưu một cách chậm rãi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lục Quan Triều cũng cảm nhận được một mảnh da mềm mại dưới lòng bàn tay đã thả lỏng, không còn ở vào trạng thái căng thẳng nữa.
Thấy Nguyễn Ưu đã ngủ say, Lục Quan Triều muốn ngồi dậy nói với ba mẹ cậu một tiếng, nhưng vừa cựa quậy một chút, Nguyễn Ưu liền nhíu mày không yên, Lục Quan Triều không thể làm gì khác hơn là thò tay với lấy điện thoại, dựa vào đầu giường rồi gửi tin nhắn nói rõ tình hình cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm nhanh chóng trả lời tin nhắn, có vẻ như bà ấy vẫn chưa biết tình trạng của Nguyễn Ưu, nhận được tin nhắn liền chỉ hỏi Lục Quan Triều: " Ưu Ưu khó chịu lắm sao? Có cần mẹ qua xem không."
Lục Quan Triều suy nghĩ một lúc rồi quyết định thay Nguyễn Ưu: " Cũng được ạ, con sẽ bảo tài xế trong nhà đến đón mẹ."
Vợ chồng Kiều Nhiễm đối xử tốt với Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều đều thấy hết.
Anh nghĩ dù cho có chuyện lớn gì xảy ra thì Kiều Nhiễm cũng sẽ không đối xử tệ với Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu không muốn về nhà, vậy hãy để ba mẹ đến gặp em ấy đi.
Lúc Kiều Nhiễm đến thì đêm đã khuya rồi, Nguyễn Ưu vẫn không cho Lục Quan Triều động đậy, Lục Quan Triều không thể đứng dậy đón tiếp ba mẹ vợ nên đành bất đắc dĩ dựa vào đầu giường, vừa nhỏ giọng nói rõ tình trạng ban đêm của Nguyễn Ưu cho bọn họ, vừa vỗ về Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu đang ngủ nhưng mày vẫn nhíu lại, cậu khóc xong, mí mắt mỏng manh có hơi sưng, không an lòng mà nắm chặt vạt áo ngủ của Lục Quan Triều.
Kiều Nhiễm đưa tay vuốt tóc Nguyễn Ưu, dường như Nguyễn Ưu cảm nhận được mùi tin tức tố quen thuộc, đầu của cậu vô thức cọ vào lòng bàn tay của Kiều Nhiễm.
Lục Quan Triều nói: " Cả đêm đều như thế này.
Sau khi đến gặp Thẩm Lương, tâm trạng liền bất thường, nhưng em ấy không nói gì, cũng không muốn về nhà, con chỉ có thể đưa em ấy về trước, còn cụ thể thì đợi ngày mai tâm trạng em ấy tốt lên rồi nói sau."
Kiều Nhiễm nghe đến tên của Thẩm Lương thì cũng nhíu mày lại, bà nhìn chăm chú vào Nguyễn Ưu một lúc lâu rồi mới nói: " Cứ để Ưu Ưu nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại đến thăm nó, con đừng lo lắng."
Đêm giao thừa cả nhà đoàn tụ liền trôi theo giấc mộng không yên của Nguyễn Ưu, khi Nguyễn Ưu thức giấc thì đã là ngày hôm sau.
Lục Quan Triều không ở bên cạnh cậu, Nguyễn Ưu thẫn thờ từ trên giường ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, mới nhận ra mình đã quay lại nhà họ Lục.
Sau đó nhớ lại những gì mà mình nghe thấy và nhìn thấy vào đêm hôm trước, sắc mặt của Nguyễn Ưu liền tái đi.
Khi Lục Quan Triều quay lại thì thấy Nguyễn Ưu đã dậy nhưng sắc mặt lại kém hơn bình thường, liền vội vã đi đến bên cạnh cậu.
Anh không dám hỏi Nguyễn Ưu đã xảy ra chuyện gì mà chỉ hỏi cậu: " Em đói chưa? Có muốn ăn chút gì đó không."
Nguyễn Ưu nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ ở trước bàn ăn, bước chân dừng lại, Lục Quan Triều liền giải thích: " Ba mẹ không yên tâm về em nên đã đến từ đêm qua rồi."
Nói xong, Lục Quan Triều kéo Nguyễn Ưu ngồi xuống, những người hầu nhà họ Lục mấy lần nhìn về phía Lục Quan Triều, như thể có lời muốn nói, Lục Quan Triều nhẹ nhàng xua tay ra hiệu cho bọn họ không được đến gần, cũng không được nói chuyện.
Lục Quan Triều biết người hầu muốn nói gì, ngày mùng một đầu năm, bình thường Lục Quan Triều sẽ đến nhà chính Lục gia để chúc tết.
Sau khi thành lập doanh nghiệp riêng, Lục Quan Triều cũng ít qua lại với những thân thích nhà họ Lục hơn, nhưng suy cho cùng hình thức bên ngoài vẫn không thể không làm, cũng chỉ vào ngày tết mới đến nhà.
Năm nay là năm đầu Lục Quan Triều kết hôn, theo lý mà nói thì Nguyễn Ưu cũng phải đến, nhưng Lục Quan Triều nhìn bộ dạng hiện tại của Nguyễn Ưu, đừng nói là đưa Nguyễn Ưu đến đó, ngay cả bản thân Lục Quan Triều cũng không muốn đi.
Trước đó Lục Quan Triều không hề nói gì về chuyện muốn về nhà ăn tết, nhà họ Lục liền không chuẩn bị đồ tết.
Bữa sáng đã được Kiều Nhiễm chuẩn bị từ sớm, tất cả đều là hương vị yêu thích của Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều đùn đẩy ngồi xuống trước bàn ăn, cậu đờ đẫn cầm đũa lên, nhìn bữa sáng do Kiều Nhiễm chuẩn bị mà đầu óc rối bời.
Kiều Nhiễm vẫn luôn như vậy, đối với cậu rất tốt, tận tâm tận lực mà chăm sóc cho cậu, Nguyễn Thạch An cũng vậy, Nguyễn Ưu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không phải là con của họ.
Kiều Nhiễm đem bí mật này giấu rất kỹ, hơn hai mươi năm qua, Nguyễn Ưu chưa từng có một khoảnh khắc nào nảy sinh nghi ngờ.
Chính vì như vậy, Nguyễn Ưu mới có một cơn đau nhói chảy trong tim.
Nếu có thể bị giấu giếm cả đời thì tốt biết mấy, dù sao cũng tốt hơn là sét đánh giữa trời quang như bây giờ.
Nguyễn Ưu không có tâm trạng để ăn sáng nên nuốt mấy ngụm mà nhạt như nước ốc.
Lục Quan Triều lo lắng nhìn cậu, thấy vậy liền muốn tự tay đút cho Nguyễn Ưu, nhưng Nguyễn Ưu chậm rãi lắc đầu.
" Hình như vừa nãy bọn họ có chuyện muốn nói với anh." Nguyễn Ưu nói thầm.
" Không phải chuyện gì quan trọng đâu, em ăn thêm tý nữa đi."
Lục Quan Triều rắc một ít đường lên bát cháo trắng trước mặt Nguyễn Ưu, dùng thìa khuấy nhẹ, định đợi nhiệt độ thích hợp rồi đút cho Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu cúi đầu xuống và nói rất nhanh: " Là bảo anh đến nhà chính đúng không, anh đến mau đi, đừng chậm trễ.
Sức khỏe của em không tốt, không đi cùng với anh được."
Mặc dù tâm trí của Nguyễn Ưu đang rối bời, nhưng vẫn không quên rằng đây là năm mới.
Khi đi nghỉ ở nước ngoài với Lục Quan Triều, cậu cũng từng nghe anh nói về các quy tắc của Lục gia.
Nguyễn Ưu muốn Lục Quan Triều đi ra ngoài, để nói với ba mẹ về những chuyện mà mình nghe thấy vào đêm hôm trước.
Nguyễn Ưu biết mình đã là người trưởng thành rồi, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề.
Trước đây tất cả mọi người đều biết bí mật đó, chỉ có mình là không biết, bây giờ mình cũng biết rồi, vậy thì không thể trốn nữa.
Lục Quan Triều nghe ra ý của Nguyễn Ưu là muốn mình ra ngoài, thật ra anh không hề muốn đi, nhưng Lục Quan Triều nhìn dáng vẻ của Nguyễn Ưu liền hiểu rõ, cậu không muốn nói cho mình biết, bằng không đêm qua hai người thân mật như vậy, Nguyễn Ưu ỷ lại vào anh như thế, nếu muốn nói ra thì Nguyễn Ưu nhất định sẽ tự nói với mình.
Lục Quan Triều tôn trọng nguyện vọng của Nguyễn Ưu, anh lên lầu thay quần áo, chào hỏi ba mẹ vợ xong liền âu yếm dỗ dành Nguyễn Ưu thêm vài câu, sau khi Nguyễn Ưu gật đầu tỏ vẻ ở nhà sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, lúc này mới không quá yên lòng mà rời đi.
Sau khi Lục Quan Triều đi, Nguyễn Ưu ngồi trước bàn ăn, cậu nói khẽ: " Toàn bộ các dì, làm phiền các dì đưa mọi người ra ngoài, năm mới, cho mọi người nghỉ một ngày."
Tất cả mọi người đều được đưa đi rồi, nhà họ Lục to như thế chỉ còn lại ba người, Nguyễn Ưu và ba mẹ.
Ở nhà họ Lục cũng tốt, Nguyễn Ưu nghĩ, bằng không ở lại trong ngôi nhà mà mình lớn lên thì cậu chắc chắn sẽ vô cùng xót xa.
Dù cho lúc này, Nguyễn Ưu cũng cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ vụn.
Cậu vùi đầu hồi lâu, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi lã chã xuống trước.
Ba mẹ vốn luôn lo lắng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ưu, vừa thấy cậu khóc, họ liền vội vàng đứng dậy và ngồi bên cạnh cậu, dỗ dành Nguyễn Ưu giống như khi còn bé, vỗ về cậu từng cái một, Kiều Nhiễm cuống quýt nói: " Ưu Ưu, cục cưng của mama, con rốt cuộc làm sao vậy, có chuyện gì mama và baba sẽ làm chủ cho con."
Nguyễn Ưu đã khóc rất lâu, cậu ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc trên người Kiều Nhiễm, mùi hoa nhài thanh nhã quanh quẩn nơi đầu mũi, Nguyễn Ưu nhớ lại hồi còn nhỏ, mình đã từng cảm thấy rất thất vọng với tin tức tố bình thường và cấp thấp.
Rất nhiều rất nhiều lần, đều là Kiều Nhiễm mang theo hương thơm sâu thẳm của hoa nhài để dỗ cậu, bà nói rằng Nguyễn Ưu là nước sương trong veo và quý giá ngậm trong nhụy hoa nhài, và là tinh hoa được nuôi dưỡng bởi những cánh hoa.
" Không ai có thể thay thế tầm quan trọng của Ưu Ưu nhà chúng ta." Kiều Nhiễm luôn nói như vậy.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Nguyễn Ưu càng rơi xuống dữ dội, thật lâu sau cậu mới nói: " Hôm qua con nghe thấy anh họ và bác gái cãi nhau."
Bàn tay đang vỗ về Nguyễn Ưu đột nhiên dừng lại, Kiều Nhiễm hỏi: " Sau đó thì sao?" " Con nghe thấy anh họ nói rằng sau khi sinh ra con, bởi vì tin tức tố của con quá bình thường, cho nên con bị bỏ rơi, ba mẹ ruột của con đã đưa con cho em gái của mình nuôi dưỡng."
Nguyễn Ưu nhỏ giọng hỏi: " Là như vậy hả mẹ?" Kiều Nhiễm bị Nguyễn Ưu hỏi mà trở tay không kịp, bà không thể tránh né ánh mắt của Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu hiển nhiên cũng thấy được sự hoảng loạn trong mắt của bà, đó là sự thật, lúc này Nguyễn Ưu mới tin chắc, những gì Thẩm Lương nói đều là sự thật.
Kiều Nhiễm bất lực, chỉ có thể dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Ưu mà từ từ mở miệng.
Câu chuyện bà kể cho Nguyễn Ưu cũng gần giống với những gì Nguyễn Ưu đã nghe thấy, chỉ là thêm một số chi tiết.
Kiều Nhiễm và Kiều Huyên là chị em, sau khi gia cảnh sa sút, Kiều Huyên đã cố gắng hết sức để gả cho một alpha có gia thế coi như không tệ, cũng chính là người chồng hiện tại của bà, Thẩm Trọng Khang.
Hồi đó vẫn chưa có Tâm An, Thẩm Trọng Khang chỉ muốn chen chân vào ngành công nghiệp này, bất luận là thuốc ức chế hay thứ gì khác, đối với xã hội loài người bị thống trị bởi tin tức tố mà nói, đều là nhu yếu phẩm.
Đây chắc chắn là một ngành nghề có lợi nhuận khổng lồ.
Cấp độ tin tức tố của Kiều Huyên vô cùng cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi gia cảnh của bà ta sa sút mà vẫn có thể gả cho Thẩm Trọng Khang thuộc tầng lớp thượng lưu.
Thẩm Trọng Khang cần một mẫu tin tức tố chất lượng cao, mà Kiều Huyên cũng sẵn lòng làm như thế 一 Kiều Huyên là chị, lớn hơn Kiều Nhiễm mấy tuổi, bà ta trải nghiệm sâu sắc hơn Kiều Nhiễm khi bước vào tầng lớp thượng lưu.
Nếu không quyền không thế thì sẽ phải nếm trải khổ sở, bà ta nhất định phải đứng vững trên đỉnh cao, bất luận dùng phương pháp nào.
Kiều Huyên và Thẩm Trọng Khang gần như là tâm đầu ý hợp, Tâm An nhanh chóng được thành lập.
Thẩm Trọng Khang là một doanh nhân, có tầm nhìn tốt và khả năng phán đoán phương hướng chính xác.
Tâm An bắt kịp xu hướng, công việc kinh doanh rất tốt, từng bước phát triển và trỗi dậy lớn mạnh.
Kiều Huyên cuối cùng cũng có thể đứng vững trở thành phu nhân nhà giàu, bà ta ở nhà để chuẩn bị sinh con cho Thẩm Trọng Khang, đứa con đầu lòng chính là Thẩm Lương.
Thẩm Lương không phụ sự mong đợi của mọi người, tin tức tố của hắn và Kiều Huyên đều cùng đẳng cấp cao như nhau, Kiều Nhiễm thì khác, cả hai vợ chồng đều hết sức vui mừng.
Tâm An cần nhiều mánh lới quảng cáo, chẳng hạn như cái năng lực Người sáng lập sở hữu tin tức tố đẳng cấp cao này, sẽ thu hút nhiều người sử dụng sản phẩm của Tâm An hơn.
Có lẽ tin tức tố ban đầu không phân biệt cao thấp, nhưng trải qua cố tình tuyên truyền, mùi hương trở thành công cụ để so sánh, và dần trở thành nhóm khách hàng tiềm năng của Tâm An.
Một loại tin tức tố gần như hoàn hảo về mặt trị số chắc chắn sẽ là nguồn sức mạnh của Tâm An, và gia tộc của người sáng lập Tâm An có thể sinh nở đẻ ra những người có tin tức tố hoàn hảo từ thế hệ này sang thế hệ khác, điều này sẽ khiến mọi người tin tưởng hơn vào các sản phẩm của Tâm An.
Sự ra đời của Thẩm Lương đã thêm một lớp đảm bảo nữa cho Tâm An, và hắn là biểu tượng cho thế hệ mới của Tâm An.
Công việc kinh doanh của Tâm An vẫn luôn tăng vọt ổn định như thế, cho đến mấy năm sau, Kiều Huyên lại mang thai lần nữa, lần này là sinh ra Nguyễn Ưu.
Bản thân Tâm An cũng có khả năng xét nghiệm tin tức tố, Thẩm Lương và Nguyễn Ưu vừa mới sinh ra liền bị đưa đi xét nghiệm, nhưng may mắn đã không rơi vào người vợ chồng Kiều Huyên và Thẩm Trọng Khang lần nữa, trị số mà tin tức tố của Nguyễn Ưu thể hiện vô cùng bình thường, đặc biệt là trị số của mùi hương càng thấp hơn, thậm chí còn không đáng gọi là tốt, khoảng cách của sự hoàn hảo lại càng xa hơn.
Một đứa trẻ không thể có tin tức tố đẳng cấp cao đối với Tâm An mà nói là vô dụng, chẳng những vô dụng, thậm chí hàng loạt hình tượng do Tâm An tạo ra trước đây cũng sẽ vì vậy mà sụp đổ.
Kiều Huyên quyết định dứt khoát, chuyển sang đưa đứa con này cho người em gái hiếm muộn của mình, cứ coi như mình chưa từng có một đứa con như vậy.
Kiều Nhiễm kể xong chuyện quá khứ, bà thở dài chậm dãi rồi nói: " Huyết thống thật kỳ lạ, có đôi lúc nó rất không công bằng.
Mẹ và Kiều Huyên là chị em ruột, bản thân chị ấy sở hữu tin tức tố đẳng cấp cao, nhưng mẹ lại không thể có con.
Con và Thẩm Lương cũng là anh em ruột, Thẩm Lương cũng có tin tức tố đẳng cấp cao như thế, còn con lại vì tin tức tố mà bị bỏ rơi."
Kiều Nhiễm nắm chặt tay của Nguyễn Ưu, muốn bà nói ra những lời này, không hẳn không phải là một loại dày vò: " Ưu Ưu, mẹ hiểu nỗi đau do sự mất cân bằng tự nhiên này gây ra, nên mẹ chưa từng có một ngày không xem con như con đẻ của mình.
Mẹ không quan tâm tin tức tố gì hay không phải tin tức tố gì.
Hai, ba ngày từ khi sinh ra, con vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, là tự tay mẹ nuôi lớn.
Ở trong lòng của mẹ, con không chỉ là con của mẹ, mà con còn là bảo bối cứu rỗi đời mẹ, con có biết không?"
Nguyễn Ưu nghe xong lời Kiều Nhiễm nói, chỉ cảm thấy toàn thân đều bất động, đầu óc cậu vang lên tiếng vo ve, đột nhiên nhớ lại những lời Kiều Nhiễm đã nói với mình trước khi Thẩm Lương kết hôn.
Lúc đó Kiều Nhiễm nói rằng ba mẹ Thẩm Lương chỉ quan tâm đến tin tức tố của Thẩm Lương, khi ấy Nguyễn Ưu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của những lời này, còn tưởng rằng Kiều Nhiễm có thành kiến quá sâu với nhà bác gái, bây giờ xem ra, bọn họ vốn đã luôn là như vậy.
.