( Những tiểu thụ hay là đệ đệ xưng hô bằng y/ cậu ~~)
“Ngươi hẳn là biết, huých Lạc Ngưng đại biểu cái gì đi?” Anh Thiên Ngạo nghiêm túc nhìn hắn.
Nếu hắn nhớ không lầm, đại ca không chỉ một lần cảnh cáo hắn, nếu hắn muốn du hí nhân gian thì sẽ không được động đến Lạc ngưng, nếu hắn động Lạc Ngưng, hắn cũng mất đi quyền lợi du hí nhân gian.
“Đại ca, đại ca vẫn biết đệ thích Lạc Ngưng, lòng đệ cho tới bây giờ vẫn không thay đổi.” Anh Mị Sí nói.
“Vậy ngươi tốt nhất từ giờ trở đi tự quản thân dưới của ngươi, dám để cho ta biết ngươi lại loạn bính người khác, cả đời ngươi sẽ không thấy được Lạc Ngưng!” Anh Thiên Ngạo cảnh cáo hắn.
Hắn sao lại không biết tình cảm của Anh Mị Sí? Chỉ có nhất cử nhất động của Lạc Ngưng mới có thể tác động tâm tình phập phồng của Mị Sí, hắn sao lại nhìn không ra? Nhưng mà Anh Mị Sí từ nhỏ đã được nhiều người ưa thích vây quay, càng lớn người này càng giống lang sói, lão đệ ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một lần hắn còn tưởng đã buông tha Anh Lạc Ngưng.
Nhưng hiển nhiên hắn sai rồi, ánh mắt của Mị Sí trước mắt rất kiên định.
“Ngươi nhớ kĩ từng chữ mà ngươi nói, còn có từng chữ ta vừa nói với ngươi.” Anh Thiên Ngạo thỏa hiệp, chỉ cần Lạc Ngưng không chán ghét, hắn cũng không phản đối.
“Đệ đã nhớ kỹ, đại ca.” Anh Mị Sí thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo đại ca không làm hắn khó xử.
Bất quá hiện tại đối hắn mà nói, là xác nhận tâm ý với Lạc Ngưng đi?
Thân thể bị ăn sạch sẽ, còn tâm tình gì?
Bóng dáng Anh Mị Sí biến mất, Anh Thiên Ngạo đối Hàn Tử Hằng một bên nói:
“Đi thôi.”
Đi được vài bước, phát hiện Hàn Tử Hằng cũng không đuổi theo, hắn buồn bực quay đầu.
“Không đi đứng đó làm gì?”
Sắc mặt Hàn Tử Hằng ngưng trọng chậm rãi đuổi kịp.
“Sắc mặt ngươi không sao chứ ác, Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo khó hiểu, vừa nãy không phải rất tốt?
“Sẽ không, khí sắc ta tốt lắm.” Hàn Tử Hằng nghiêm mặt, không tính toán chờ Anh Thiên Ngạo liền đi trước.
Anh Thiên Ngạo dùng tay kéo Hàn Tử Hằng đang đi qua người hắn, tới gần mặt y.
“Tử Hằng... Chẳng lẽ tối hôm qua chưa cùng ngươi làm... Ngươi đang muốn tìm bất mãn...?”
Hàn Tử Hằng không nói gì, trên mặt treo đầy hắc tuyến. ( =.=lll)
Trời ạ ai tới cứu y? Hắn cùng Anh Mị Sí rốt cuộc có gì bất đồng? Động dục cũng là phát không ngừng a...
Hơn nữa, y chỉ đố kị Anh Thiên Ngạo đối Anh Lạc Ngưng rất tốt mà thôi. ( số em này là đen nhất quả đất ~~, mời xem bộ 2 khửa khửa)
“Quả nhiên là như thế, hiện tại chúng ta cũng có thể làm.”
Anh Thiên Ngạo nhìn y không nói nói coi như y cam chịu, hoàn toàn không để ý tới Hàn Tử Hằng kháng nghị liền đem y khiêng vào phòng.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng mờ mịt tỉnh lại, cảm thấy miệng khô lưỡi khô muốn lấy nước uống, mới muốn xuống giường đã phát hiện không thích hợp, sao lại có một loại cảm giác xé rách đau đớn đánh úp lại cậu?
Cậu không dám lộn xộn nằm ở trên giường, cẩn thận nghĩ lại tới đã phát sinh chuyện gì?
Nhưng cậu cố tình hồi tưởng, trên mặt đỏ ửng càng ngày càng nặng, cũng nhịn không được phát run.
Cậu lắc đầu, muốn thuyết phục chính mình.
“Không có khả năng.. Đây chỉ là mộng... Không có khả năng...”
Nhưng mà nơi đó truyền đến đau đớn cũng không tránh khỏi rất sự việc rất chân thật, cậu vô lực nằm ngửa về sau, tay phải bóp trán.
Nhớ tới hết thảy sự việc tối hôm qua phát sinh.
Anh Mị Sí cư nhiên đối cậu làm loại chuyện này, sao lại như vậy? Vốn không phải đang tốt sao? Sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Nhớ tới hắn đối chính mình lại liếm lại sờ, hơn nữa còn bắn ở trong miệng hắn, thật sự làm kẻ khác thẹn thùng. Lại không thể không nói, tối hôm qua Anh Mị Sí thật sự rất hấp dẫn cậu, cậu hoàn toàn vô lực phản kháng, chỉ có thể theo hắn.
Trời ạ, cậu đang xảy ra chuyện gì? Sao có thể cùng ca ca làm loại chuyện này?
Cậu nhất định điên rồi, đúng, đầu cậu nhất định không bình thường mới có thể như vậy.
Tuy Anh Lạc Ngưng rất muốn nói cho chính mình như thế, cảm nhận được cỗ giác tội ác, nhưng cậu phát hiện mình vô dụng, cậu chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Cậu không thể không thừa nhận, cậu cũng rất khát vọng Anh Mị Sí.
Anh Lạc Ngưng mở to mắt, mê mang nhìn chằm chằm trần nhà, cậu hỏi chính mình, thích Anh Mị Sí sao? Thích. Có bao nhiêu thích Anh Mị Sí? Phi thường, phi thường thích.
Anh Lạc Ngưng biết bản thân thích hắn, trước đây đã bắt đầu như vậy, nhưng cậu vẫn vẫn ép bản thân đó chỉ là thích như người nhà, tựa như cậu cũng thích đại ca, Kì Kì, cùng Mạc Mạc vậy. Nhưng nếu nói thật ra, là có một chút thích, lại nhiều hơn một chút...
Được rồi, kỳ thật không chỉ một chút.
Ngay từ đầu là tỉnh tỉnh mê mê thích, chân chính bắt đầu cảm thấy so với những người khác càng thích hơn, là lúc 15 tuổi năm ấy.
Trong ấn tượng của cậu Anh Mị Sí chưa từng khóc, chỉ có duy nhất một lần kia, cũng bởi vì duy nhất một lần kia, làm cậu muốn quen cũng quên không được.
Anh Lạc Ngưng vẫn tưởng Anh Mị Sí cũng như mình là cô nhi, thẳng đến ngày đó, cậu mới biết được quá khứ Anh Mị Sí có bao nhiêu thống khổ.
Nó phát sinh ở một ngày nóng bức
Sau khi tan học, cậu vui vẻ nện bước vào nhà, đang chuẩn bị cùng các ca ca cùng phụ cận ra khu đất trống đá cầu, tuy cậu chỉ được ở bên cạnh xem mà thôi, nhưng có lẽ trời sinh cậu tính yên tĩnh, ở bên cạnh xem cùng nhặt nhặt cầu cũng đã cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu đi vào phòng đại ca, đại ca không ở, lại đến phòng nhị ca phòng, nhị ca cũng không ở. Đang lúc cậu cảm thấy rất kỳ quái, lại nghe thấy trong phòng tiếp khách bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm không nhỏ, tựa hồ có người ở đó.
Cậu mới đi đến gần phòng khách, đã thấy Tử Hằng ca ngồi chồm hổm ở bên ngoài, vốn muốn gọi y, nhưng lại thủ thế muốn cậu đừng lên tiếng, cậu cũng không dám nhiều lời gì, im lặng tiêu sái đến bên cạnh y cùng nhau ngồi chồm hổm. ( cảnh này dễ thương nga~)
Hàn Tử Hằng sát vào bên tai cậu nói với cậu.
“Lạc Ngưng, lão gia đang có khách, đệ về phòng đi.”
Nhưng Anh Lạc Ngưng cũng không biết vì sao, không muốn rời đi, kiên trì ngồi ở đó, Hàn Tử Hằng mắt thấy không thể khuyên lui cậu, cũng mặc kệ cậu.
Rồi cậu nghe được sự thật làm cậu cả đời quên không được.