[Anh Bang Hệ Liệt] Tuyệt Đối Hấp Dẫn

Chương 41

“Anh vốn đã như vậy.” Anh Mị Sí chính là tên da mặt dày, thân thủ muốn kéo quần áo cậu xuống, nhưng kết quả vẫn giống nhau.

“Còn như vậy sẽ không để ý anh.” Tiếng không thoát khỏi cổ họng, nhưng cậu đang kháng nghị.

“Ách... Lạc Ngưng... Em xảy ra chuyện gì?” Anh Mị Sí nhìn cậu như vậy đành phải thu tay hi ha tươi cười, Lạc Ngưng đang nháo nhưng không được tự nhiên?

“Không nói với anh.” Anh Lạc Ngưng tiếp tục đùa giỡn.

Anh Mị Sí thấy cậu không muốn nói, đành phải đem cậu ôm vào trong lòng.

“Em không muốn làm..” Anh Lạc Ngưng trực giác được Anh Mị Sí muốn cùng cậu làm, cho nên bắt đầu đánh hắn, đương nhiên là lực đánh rất nhỏ.

Anh Mị Sí đương nhiên là bất đắc dĩ a, hắn nào có muốn làm gì? Vì sao hắn chỉ cần sờ Lạc Ngưng là cậu liền nghĩ hắn sẽ đối cậu làm loại chuyện này? Chẳng lẽ lúc hắn bình thường thì hơi quá đáng?

Hẳn là không thể nào? Cho dù có... Hắn cũng không thừa nhận!

“Hảo, chỉ là muốn ôm một cái, không làm.” Anh Mị Sí ôm chặt, cũng cùng cậu cam đoan.

Anh Lạc Ngưng lắng nghe hắn nói rất có thành ý, cũng không từ chối, im lặng để cho hắn ôm.

“Cho nên? Em xảy ra chuyện gì? Vừa mới suy nghĩ cái gì?” Anh Mị Sí nhìn cậu an phận hơn, mới từng chút thả lỏng lực ôm.

Anh Mị Sí nghĩ, chắc là Dạ Sắc xảy ra chuyện gì?

“Suy nghĩ tới Tiểu Khả Ái.” Anh Lạc Ngưng nói. Đầu óc cậu đêm nay chỉ toàn là chuyện Tiểu Khả Ái vì sao muốn chạy trốn.

“Tiểu Khả Ái? Em là nói công quan Dạ Sắc?” Anh Mị Sí đối tên này có điểm ấn tượng, Anh Lạc Ngưng có đôi khi lại nhắc tới y, hắn cũng xem qua y, thật sự tựa như cậu nói rất khéo léo đáng yêu.

“Ân, chính là Tiểu Khả Ái.” Anh Lạc Ngưng nhịn không được thở dài một hơi.

“Y xảy ra chuyện gì? Em làm gì mà nghĩ tới y?” Anh Mị Sí cảm thấy tuy rằng là tiểu tử đáng yêu, nhưng y dù sao cũng là nam nhân, Lạc Ngưng không có chuyện gì lại nghĩ tới nam nhân khác? Này không thể được!

“Nhị ca, anh có biết, Tiểu Khả Ái rất ngoan.” Anh Lạc Ngưng nói.

“Anh biết, vậy y xảy ra chuyện gì?” Anh Mị Sí vốn muốn vòng vo, Lạc Ngưng của ta cũng thực ngoan a, đều ngoan ngoãn cho ta áp, nhưng ngẫm lại điều này cũng không thiết phải nói ra...

“Y chạy trốn.” Anh Lạc Ngưng đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận chuyện này, ai.

“A? Vì sao?” Như thế là ngoài ý liệu của hắn, hồi trước thì Dạ Sắc cũng có công quan trộm trốn đi, còn lúc Anh Lạc Ngưng tiếp quản sau này thì không có nữa.

Nhưng bây giờ là Tiểu Khả Ái nhu thuận?

“Không biết, không biết mới phiền.” Anh Lạc Ngưng nhéo nhéo tay Anh Mị Sí.

“Hỏi qua y chưa?” Anh Mị Sí đem tay Anh Lạc Ngưng bắt lấy nắm lại ở trong tay hắn.

“Hỏi, nhưng anh cũng biết Tiểu Khả ái nói chuyện đã như vậy, hơn nữa em xem y có điểm bị hù dọa, trước hết không ép hỏi y.” Anh Lạc Ngưng lại nghịch ngợm nắm chặt tay Anh Mị Sí cùng hắn so lực đạo, cũng không ngẫm lại khí lực của cậu căn bản không bằng ai kia.

“Vậy chậm rãi hỏi đi, thật sự không được thì Nhị ca sẽ giúp em.” Anh Mị Sí để cho cậu nắm, dù sao với khí lực này cũng không quá nặng.

“Ân, hảo.” Anh Lạc Ngưng không nắm nữa, kéo tay Anh Mị Sí cùng cậu chơi mười ngón giao khấu.

“Nhị ca, anh có mệt hay không a?” Anh Lạc Ngưng hỏi hắn. Bởi vì hắn gần nhất rất hảy vội, cậu lo lắng hắn mệt muốn chết.

“Sao không, nhìn thấy em sẽ không mệt nữa.” Anh Mị Sí nhìn tay bị cậu kéo cùng nhau giao triền, cảm thấy Anh Lạc Ngưng rốt cuộc là đang ngoạn cái gì, nhưng cũng rất đáng yêu a.

Nói không phiền lụy là gạt người, nhưng là chỉ cần nhìn thấy Lạc Ngưng, tâm tình hắn sẽ rất tốt, tâm tình một khi tốt, thì đều không sao cả.

“Anh thật sự thực chán ghét da...” Anh Lạc Ngưng cảm thấy Anh Mị Sí tổng yêu hống cậu, tuy rằng rất êm tai, nhưng trả lời không đúng vấn đề thật sự làm cho cậu có điểm phức tạp.

“Chán ghét? Khó mà làm được, Lạc Ngưng, em đã là của ta, cho dù em chán ghét anh, anh cũng không đem em giao ra.” Anh Mị Sí cố ý cùng cậu vui đùa, dù thế nào đi nữa thì Lạc Ngưng của hắn vẫn đáng yêu nhất, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta cảm thấy hảo muốn khi dễ.

Ác không, tưởng tượng như vậy lại càng muốn khi dễ cậu.

Anh Lạc Ngưng bị hắn nói như thế, thật vất vả mới khôi phục thì mặt lại đỏ, cậu da mặt mỏng không có biện pháp giống Anh Mị Sí muốn nói gì thì nói a.

Cậu phát hiện cậu càng ngày càng không thể chống cự Anh Mị Sí, giống như bị hắn dắt đi, ai.

“Lại suy nghĩ cái gì?” Anh Mị Sí nhìn cậu không nói lời nào, giống như lại bay hồn, thế là hướng cổ cậu duyện cắn một ngụm.

“Anh... Không nói với anh!” Đáng giận, cư nhiên cắn cậu!

“Không nói? Vậy đành phải cắn thêm một ngụm.” Anh Mị Sí thật sự lại cắn cậu một ngụm.

“Em... Em nghĩ tới Tiểu Khả Ái nữa!” Anh Lạc Ngưng sinh khí, nhịn không được đối hắn tranh luận.

Anh Mị Sí vừa nghe, hoàn toàn quên lời hứa vừa mới đáp ứng Anh Lạc Ngưng, lập tức ôm cậu ném lên trên giường, áp lên cậu.

“Anh...” Anh Lạc Ngưng hoảng sợ, lúc nào thì cậu đã bị đặt ở phía dưới?

“Lạc Ngưng, em thật sự rất không ngoan, sao có thể như vậy cùng nhị ca nói giỡn? Em phải biết rằng, trừ bỏ anh, nam nhân khác em không được phép nghĩ tới, biết không?” Anh Mị Sí trác trác môi cậu.

“Anh... Anh quản em...” Anh Lạc Ngưng đẩy môi Anh Mị Sí ra nói.

Cậu mỗi lần lại quên, cậu không nên chọc giận Anh Mị Sí a, hay là trong tiềm thức của cậu thích kích hắn như vậy?

Nếu lanh mồm lanh miệng kết quả chính là đổi lấy ngày hôm sau mệt mỏi cùng thắt lưng ê ẩm!.

“Anh đây sẽ hảo hảo quản em đi...” Anh Mị Sí nói, cũng bắt đầu hoạt động động tác.

Lúc này, mặc kệ Anh Lạc Ngưng đáng thương nói với hắn”Nhị ca em sai rồi”, “Nhị ca từ bỏ”, hắn cũng không sẽ dừng lại.

Lạc Ngưng chính là học không ngoan a, đem hắn câu dẫn xong còn bảo là không cần, không làm thì không phải chính nhân quân tử!
Bình Luận (0)
Comment