Thời gian thật đáng sợ, mới đó mà tui và anh cà lăm đã bên nhau năm năm.
Có đôi khi chính tui cũng sẽ không tưởng tượng được, người đàn ông bên cạnh tui năm năm lại bắt duyên từ một lần hẹn chịch thần kì, bây giờ chúng tui vẫn rất mến nhau, cho nhau ấm áp.
Nhưng cũng có lúc lại thấy như đó là chuyện đương nhiên, như kiểu lẽ ra nó vốn nên như thế.
Tụi tui chỉ là hai người bình thường cùng nhau trải qua một cuộc sống bình thường.
Tháng ngày cứ bình bình đạm đạm trôi đi, chúng tui vẫn sẽ cứ vì chuyện nhỏ nhặt không muốn rửa bát mà cãi nhau, sau đó hoặc là hai người đỏ mặt vào phòng ngủ hoặc là đỏ mặt vào phòng bếp.
Anh cà lăm vẫn là anh cà lăm, vẫn là một công dũng mãnh.
Đội ơn trời đất, sinh hoạt tình dục sau ba mươi tuổi chỉ giảm tần suất chứ không giảm chất lượng.
Ba mươi tuổi ấy à, đây là một cái giới hạn diệu kì.
Chưa tới ba mươi thì cảm thấy ba mươi rất đáng sợ, tới ba mươi rồi thì thấy à cũng chỉ có thế.
Thời gian vẫn cứ thế trôi đi.
Đối với ba mẹ tui thì ba mươi tuổi là cái tuổi nhất định phải nắm chắc cơ hội xem mắt.
Từ năm hai mươi tám tuổi, mỗi năm tết đến xuân về đều được sắp kín lịch hẹn xem mắt.
Tui dựa theo chiến lược binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, theo di gặp hết cô gái này đến cô gái khác, nói sao cũng là cơ hội quen bạn mới đó.
Rất nhiều cô cũng là bị ép đi xem mắt, thẳng thắn với nhau xong đúng là thành bạn bè thiệt.
Ba mẹ tui thấy tui mấy năm nay tích cực xem mắt mà không hề chọn được ai, thế là vào năm ba mươi tuổi về nhà ăn tết họ quyết định ra đòn uy hiếp: năm nay nhất định phải dắt được con dâu về.
Con dâu có từ lâu rồi mà, chỉ là vóc dáng hơi cao lớn, không tiện mang về thôi.
Tui vẫn cứ tích cực đồng ý, sau đó lúc họ gọi điện hỏi thăm tình hình đều hiên ngang mà đáp: “Con đang nỗ lực.”
Toàn bộ sự lo lắng gấp gáp của ba mẹ đều đánh vào bông, đã dần dần hết lời hết nghĩa với tui.
Lần gọi điện gần nhất cũng chẳng nhắc tới chuyện xem mắt nữa.
Tui nghi ngờ ba mẹ bắt đầu nghĩ là tui có vấn đề.
Nhưng mà tui vẫn rất mừng vì đã được yên tĩnh.
Tui có một cô em gái thẳng tắp là hủ nữ đang học đại học, lần trước nhỏ tới tìm tui thì phát hiện ra tui với anh cà lăm không phải loại quan hệ ‘bạn thuê chung nhà’ mà tui hay nói.
Nhỏ cực kì thông minh, cực khéo ăn nói, có nhỏ hỗ trợ thì tui cũng cực có lòng tin.
Nhưng mà phía anh cà lăm lại không chắc lắm, ảnh là con một, ba đời đơn truyền, cả nhà đều đang chờ anh kéo dài hương hỏa.
Mấy năm trước ảnh có thăm dò thì ý ba mẹ ảnh là nhất định phải kết hôn sinh con không thương lượng chi sất.
Thế là ảnh bắt đầu trường kì kháng chiến, tiến hành tẩy não ba mẹ với tư tưởng ‘không kết hôn vẫn ổn’.
Kháng chiến hơn ba năm, tui và ảnh quyết định tổng tiến công vào tết này.
Sau khi đưa ra quyết định, tui ngày ngày thấp thỏm lo âu, nhưng tới khi ngồi đối mặt với ba mẹ lại bình tĩnh hơn nhiều.
Tui vừa nói xong thì mẹ tui liền quay đầu che mặt khóc thút thít, ba tui đặt mạnh li nước xuống bàn, mắng mẹ tui: “Tui đã nói với bà là nó không bình thường rồi! Lần nào nó nói kết hôn cũng là lừa tụi mình!”
Mẹ tui càng khóc dữ hơn, chất vấn tui vì sao lại thế.
Tui chẳng biết nói sao, em gái tui lập tức ra sân hỗ trợ, nhỏ nói đây không phải khác thường rồi tiến hành phổ cập khoa học.
Ba tui giận đến độ chẳng thèm nhìn tui, nghe lời em tui nói thì càng tức hơn, quát nhỏ: “Liên quan gì tới mày? Về phòng đi.”
Nhỏ tất nhiên không nghe lời, vẫn còn nói tiếp, mẹ tui đưa tay ngừng nhỏ lại, nói: “Mẹ với ba đều hiểu, nhưng sao chuyện này lại xảy ra ở nhà chúng ta chứ?”
Đồng tính không có gì bất thường, nhưng cũng chẳng ai hi vọng mình như thế.
Không ai nói chuyện nữa.
Lát sau, ba tui hỏi: “Tao hỏi mày, còn thay đổi được không?”
Thấy tui lắc đầu, ông thở dài một hơi rồi đứng dậy tính đi.
Tui vội vàng gọi ổng lại, rồi kể hết mọi chuyện giữa tui và anh cà lăm, từ chuyện làm sao quen biết đến chuyện bên nhau năm năm.
Ba mẹ lẳng lặng nghe, tui cũng chầm chậm kể.
Tui nói con xin lỗi ba mẹ, nhưng con muốn sống cuộc sống mà con đã chọn, con muốn sống với người con thương.
Ba mẹ tui không nói gì thêm, tui cảm thấy ba mẹ nghe hiểu, chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được.
Lúc về phòng, tui gửi tin nhắn cho anh cà lăm: cách mạng bước đầu thắng lợi, bên anh thì sao?
Một lúc sau ảnh mới gửi cho tui một sticker khóc thút thít: thất bại.
Tui chợt thấy sợ, come out thất bại luôn để lại hậu quả cực kì bi thảm. Tui sốt ruột gọi điện thoại cho ảnh nhưng ảnh không nhận, nói là không tiện nghe lắm.
Trong đầu tui đột nhiên xuất hiện vô số cảnh tượng: đánh đập, mắng chửi, giam cầm.
Tui rất muốn đi tìm anh cà lăm.
【 Anh về nhà của chúng ta rồi. 】
Mãi tới khuya ảnh mới nhắn lại cho tui.
Tui lập tức đặt vé tàu ngày mai, nghĩ cho ba mẹ thời gian chấp nhận cũng ổn.
Hôm sau ba mẹ chăm chú nhìn tui kéo vali chuẩn bị ra ngoài.
Ba: “Không ai muốn đuổi mày đi hết.”
“Con, đối tượng của con xảy ra chút chuyện, con muốn về xem sao.” Sau đó lại nói thêm: “Con sẽ quay lại.”
Vừa về tới nhà đã thấy anh cà lăm đầu băng gạc lớn.
Bà mẹ nó đau lòng muốn chết, tui ôm chặt lấy ảnh, hồi lâu mới hỏi: “Ba anh đánh à?”
Ảnh gật đầu.
“Sao ổng nhẫn tâm thế? Không phải là ba đời đơn truyền à? Con ruột mà cũng xuống tay nặng vầy ư?”
“Ba, ba cũng là, là không phải cố, cố ý. Anh, anh không phản, phản kháng.”
“Anh có ngốc không thế?” Tui vô cùng hoài nghi anh cà lăm cố tình chạy tới chỗ ba ảnh chịu đòn.
Nhưng mà một chiêu này của ảnh có lẽ thật sự có hiệu quả, bởi vì qua hôm sau ba mẹ ảnh liền tìm tới nhà.
Lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng!
Mẹ ảnh còn bình tĩnh chớ ba ảnh thì không thèm cho tui vẻ mặt tốt luôn.
Ba ảnh ngồi im không nói gì, liên tục thả ra áp suất thấp áp bách tụi tui.
Mẹ ảnh mới đầu là xót anh cà lăm, sau thì bắt đầu nói một tràng.
Đại ý là nói tụi tui là đàn ông, sẽ không được xã hội chấp nhận, chắc chắn không hạnh phúc, dừng lại kịp thời sẽ tốt cho cả hai tụi tui.
Tui và anh cà lăm kiên quyết phản bác bà.
Cuối cùng lại tan rã trong không vui.
Tui dắt anh cà lăm về nhà tui bù lại một cái tết, ba mẹ tui thấy ảnh cũng hơi giật mình nhưng có thể nhìn ra được là rất ưng bụng.
Come out tới nay đã qua vài tháng, ba mẹ tui đã dần chấp nhận.
Ba mẹ anh cà lăm thương ảnh không phải nghi ngờ, nếu có ngày họ bỏ được thành kiến thì sẽ hòa giải ngay.
Anh cà lăm nghĩ ra một cách, đó là đăng ảnh show ân ái để chế độ chỉ cho ba mẹ ảnh xem.
Có một ngày mẹ ảnh đã nhấn like.
Vượt qua chướng ngại lớn nhất, thăng trầm về sau đều là phúc khí của tụi tui.
Trước đây tui luôn cảm thấy thế giới này chắc chắn tồn tại chân ái, chỉ là chân ái đó không thuộc về tui. Tới khi gặp được anh cà lăm tui mới biết, ai cũng xứng đáng được yêu.
Có lẽ không nên chất vất trình độ nghiệp vụ của Nguyệt lão mà phải tin tưởng ai rồi cũng sẽ có được một anh cà lăm cho riêng mình.