Anh Chàng Bán Dầu

Chương 15

Hác Cổ Nghị sáng nào cũng đều nhận được vài viên kẹo ngọt đến tận chân răng. Cậu liền đếm xem có bao nhiêu, sau đó chọn ra 1 viên để vào trong túi tiền xem như bảo vật vậy.

Cậu luyến tiếc đem kẹo chia cho Tiểu Ngân Tử. Vì thứ này là Quỳ cho cậu mà.

Sinh hoạt vẫn như thường ngày, cậu đến sân sau cho gà ăn. 5 con gà con đều đã trưởng thành. Có 3 con biết đẻ trứng, Quỳ lại giúp cậu làm 1 cái chuồng gà mới, nhốt riêng ba con gà mái. Còn ba con gà trống thì nhốt chung 1 chỗ. Gà mẹ Hoa Hoa thì ở chung với ba con gà mái kia.

"Tụi bây dễ thương quá." Hác Cổ Nghị sau khi cho ăn xong thì mặt mày hớn hở rời khỏi chuồng gà.

Quỳ đã rào quanh sân, gà lớn gà bé sẽ ko thể chạy lung tung, cũng sẽ ko mổ mấy khóm hoa nhỏ nữa.

Sau đó, Hác Cổ Nghị đến trù phòng, mang bữa sáng ra ngoài, gọi: "Gia gia, ăn cơm."

"Được rồi, để đó đi."

Hác gia gia chầm chậm ngồi xuống ghê. Tôn tử vô cùng biết chuyện giúp lão nấu cháo, luộc rau, còn để sẳn đôi đũa nữa.

Ngày qua ngày, lão được hưởng cuộc sống như thế này, cũng nên cảm kích nam nhân đã chiếu cố 2 ông cháu của mình. Hác gia gia cầm lấy gậy, gọi: "Cổ Nghị, lại đây ngồi xuống, gia gia có chuyện muốn hỏi con."

"Ah, hảo. Con đang nghe nè." Hác Cổ Nghị để mâm xuống, ngoan ngoãn ngồi cạnh gia gia, cúi thấp đầu, mở túi tiền lấy viên kẹo ra rồi từ từ ngậm vào miệng. Cậu ngẩng đầu cười thật ngọt ngào với gia gia, má lộ ra 2 lúm đồng tiền.

Hác gia gia che miệng, sau khi ho nhẹ vài tiếng, mới hỏi: "Cổ Nghị, đại gia đối với con tốt lắm hả?"

Hác Cổ Nghị mặt mày tươi cười, gật gật đầu, trả lời "Ừhm" 1 tiếng.

"Nếu có một ngày, đại gia đi mất, con có hay ko khó chịu?"

Hác Cổ Nghị lắc đầu. Nghĩ là Quỳ sẽ ko đi đâu. Mỗi ngày, vào lúc mặt trời sắp lặn, Quỳ đều trở về nhà. Để ăn cơm ah.

Hác gia gia không khỏi nhíu mày, tôn tử là ngốc tử, cái gì cũng không hiểu, quả nhiên không thể đáp lại tình cảm của nam nhân rồi. Để xác định lại lần nữa, liền hỏi "Nếu đại gia không có ở đây. Sẽ ko có ai giúp con làm chuồng gà. Ko còn ai mua kẹo cho con ăn, mua xiêm y cho mặc, cũng ko có mua giày cho con. Sẽ ko còn là thói quen của con nữa. Như vậy, trong lòng con có cảm thấy khó chịu hay ko?" Chẳng biết là tôn tử của mình có biết đến ý nghĩa của 2 chữ "khó chịu" ko nữa. Hẳn là sẽ ko hiểu sai đi. Nên chắc là sẽ trả lời được chính xác cảm giác của mình đối với nam nhân. Rốt cuộc là có thích hay ko?

Hác Cổ Nghị vẫn như cũ lắc lắc đầu.

Cậu xác định rõ ràng là Quỳ đã là chuồng gà giúp mình. Còn mua nhiều thứ lấy lòng mình nữa. Ngày ngày cũng cho cậu đường, sẽ để thiệt nhiều tiền vào ống trúc cho cậu. Vì cậu thích tiền mà.

Cậu cười quá sức ngọt ngào mà mà mạnh mẽ lắc đầu. Xác định cực kỳ rõ ràng. – Quỳ sẽ ko đi đâu hết, ko giống như gia gia nói, Quỳ sẽ ko đi đâu đâu.

Cậu muốn đi gọi Quỳ dậy để ăn cơm. Hác Cổ Nghị cầm lấy mâm, rời khỏi chỗ ngồi. Mới quay lại đả thấy Quỳ đang đứng ở cửa. Nụ cười ngọt ngào vẫn còn đó, hai má lúm đồng tiền trên gương mặt càng lúc càng sâu.

Quả thực giống như châm chọc mà. Nguyên lai, con chuột ngốc này chỉ là quen với sự hiện hữu của hắn mà thôi. Hai tròng mắt hung ác và nham hiểm của Hoa Quỳ nhìn chằm chằm vào con chuột ngốc đang đứng bên cạnh mình mà tủm tỉm cười. 「Rắc!」Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, cố gắng khắc chế chính mình ko nhào lại bóp chết con chuột cho rồi đi!

Mặt bình tĩnh, tiến đến nhìn con chuột ngốc đang ăn sáng theo thói quen hằng ngày. Cháo lỏng hôm nay thật nuốt ko trôi. Hoa Quỳ chợt nhấc chân đá ngã ghế dựa để tiết hận!

「Rầm!」

Hác gia gia nhất thời bị dọa cho giật mình, người cảm thấy như đang bị treo ngược lên vậy. Lòng bất an, ko biết nên nói gì cho phải đây.

Sắc mặt phút chốc trắng bệch, liên tục lắp bắp: "Gia..... Cổ Nghị..... nó."

Ánh mắt sắc như dao quét qua, Hoa Quỳ trong lòng nghẹn ngào uất hận. Nhưng ko có giận chó đánh mèo mà trút lên đầu lão phế vật.

Không khí trong phòng vô tình hình thành nên cảm giác áp bách khiến người khác ko thở nỗi. Hác gia gia thần sắc ảm đạm cúi đầu xuống, áy náy: "Gia, nó ngu lắm, cái gì cũng ko hiểu đâu."

"Ta biết."

Hoa Quỳ phóng tầm mắt ra cửa, thấy lòng mình như bị dìm xuống tận đáy vực – Con chuột ngốc theo thói quen chờ cửa, theo thói quen mới thân thân, theo thói quen mới để cho hắn dụ dỗ. Thậm chí theo thói quen mới thích hắn.

Lão đại Hoa Quỳ cực kỳ khó chịu, rất muốn nôn ra. Bất luận cái gì nhìn cũng ko vừa mắt – Bước ra cửa, trừng mắt nhìn con chuột ngốc đang lau lau mũi, hắn gọi: "Đến đây!"

Tiểu Ngân tử thấy nhân sắc mặt thật khó coi, liền nhanh lẹ đỡ lấy bình dầu trong tay Hác chủ tử. "Để con đong dầu là được rồi." Hoa gia đang mất hứng, khí thế hung ác tỏa ra cũng ko ít.

"Quỳ đừng hung dữ như vậy mà" Hác Cổ Nghị thấy đại thẩm béo cạnh nhà đến mua dầu bị dọa cho hoảng hồn, nhanh chóng trả tiền rồi chạy biến.

Ngây ngốc nhìn cửa hiệu, Hác Cổ Nghị nói: "Quỳ dọa khách nhân kìa" Đại thẩm béo lần này mua dầu ko có nói cám ơn.

Hoa Quỳ kia làm gì quan tâm xem dầu bán được nhiều hay ít. Hắn mệnh lệnh: "Đi khoác thêm áo đi, rồi sau đó cùng ta ra ngoài. Cửa hàng giao cho Tiểu Ngân Tử coi được rồi."

"Quỳ muốn dắt ta đi mua kẹo sao?" Mắt Hác Cổ Nghị sáng lên. Cậu rất thích Quỳ đối xử tốt với mình.

Hoa Quỳ thầm nghiến răng mà nói: "Đương nhiên sẽ mua kẹo cho ngươi." Đó tuyệt đối ko phải là thói quen. Mà là cưng chiều. Cưng chiều đến chết thì thôi!

"Thật ko." Hác Cổ Nghị vừa nói vừa lấy tay chà chà mũi, khiến nó đỏ ửng lên.

Hoa Quỳ càng nhìn càng ko vừa mắt. Hắn rống lên: "Còn không mau đi!"

"Ah, ta đi thay áo liền." Hác Cổ Nghị lập tức trở về phòng, tránh cho Quỳ càng hét càng lớn.

Hắn mới không giống con chuột ngốc ko có lương tâm này. Hoa Quỳ hai tay khoanh lại. Đôi mắt yêu mị phát ra tia tàn ác – toàn bộ sát khí đều bắn về phía sau gáy của con chuột. Mãi cho đến khi cậu biến mất sau cửa.

Chủ tử khôn ngoan đang giận ra mặt, hét ra miệng. Tiểu Ngân Tử tắt hẳn nụ cười, tiện tay chộp lấy bàn tính, cúi đầu tính tính toán toán – cẩn thận tính được buổi sáng đã bán được hai thùng dầu nành, nữa thùng dầu vừng, hai tiệm ăn kế bên còn đến mua rất nhiều dầu của cây đai và cây sồi đế đốt đèn, còn có...

Việc buôn bán này cũng ko kém ah. Cửa hàng mới mở được hơn 2 tháng. Nó có tính sơ qua, tiền lời cũng ko phải là nhỏ nha.

Rốt cuộc chủ tử khôn ngoan mất hứng cái gì ko biết?

"Quỳ muốn đi đâu vậy?"

"Đến bố trang (~ tiệm vải), bàn chuyện làm ăn 1 chút."

Hoa Quỳ dắt con chuột ngốc băng qua đường lớn. Dù tâm tình ko được tốt, nhưng lại rất cẩn thận xem thử có xe ngựa hay ko, phòng chuyện Chuột Con chạy khỏi tay hắn, xảy ra chuyện vạn nhất.

Hai người đứng trước gánh hàng rong. Mùi hạt dẻ rang thơm nức mũi. Hoa Quỳ bảo ông chủ bán cho mình 1 túi.

Hác Cổ Nghị cầm lấy túi hạt dẻ từ tay ông chủ, đôi mắt trong suốt ko hề chớp cái nào cả. Lòng bàn bàn tay thật ấm áp, giống như lúc Quỳ nắm tay cậu vậy.

"Quỳ này ko phải kẹo." Hác Cổ Nghị lấy 1 hạt, cho vào miệng cắn 1 cái, "Cứng quá, cứng quá, còn có vỏ nữa."

Hoa Quỳ đưa cho ông chủ ít bạc vụn, thu về ko ít tiền đồng, giữ mấy văn tiền trong người. Tất cả đều vì cậu mà làm như vậy.

Cất tiền vào túi. Sau đó, hắn bóc hạt dẻ cho con chuột ngốc. Đút vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia, hỏi: "Ngon ko?"

"Ân." Hác Cổ Nghị gật gật đầu. Kẹo Quỳ mua cho cậu lúc nào cũng ngọt ngào hết.

"Thích ta ko?" Hoa Quỳ ko sợ người qua lại xì xầm. Hắn thương con chuột ngốc là sự thật. Tâm ý này ko cần phải che dấu.

"Ừhm." Hác Cổ Nghị mạnh mẽ gật đầu, lấy thêm mấy hạt dẻ nữa để vào tay Quỳ, muốn hắn bóc cho cậu ăn.

Hoa Quỳ bóp nát vỏ của mấy hạt dẻ, rồi đều để phần nhân vào lòng bàn tay của cậu. Đôi mắt yêu mị nhìn cậu trừng, ko khỏi lắc đầu thở dài.

Biết rõ cậu thích hắn chẳng qua là do thói quen mà thôi. Nhưng vẫn ko kìm được cảm giác vui sướng đang trỗi dậy trong lòng. Dần dần lan tỏa, lan tỏa... rồi biến thành sự thống khổ.

"Có lạnh không?"

Hoa Quỳ cài lại áo khoác cho cậu chặt hơn. Động tác gọn gàng, ngữ khí ôn nhu, là toàn tâm toàn ý quan tâm đến người trước mặt.

Hác Cổ Nghị hơi chảy nước mũi, dùng cánh tay lau đi. Cậu ko thoải mái trả lời. "Ko lạnh đâu, tay của Quỳ ấm lắm."

Nắm lấy tay hắn, cậu ko thích bộ dáng Quỳ lúc tức giận. Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên, có chút ngây ngốc nhìn Quỳ ko chớp mắt – Quỳ thật rất tốt nha. Đẹp hơn mấy đóa hoa nhỏ, đẹp hơn gia gia, cũng đẹp hơn cả mấy đồng tiền nữa....... Trong đầu đã bắt đầu khắc sâu gương mặt của Quỳ. Quỳ là đẹp nhất.

Hoa Quỳ nhớ là gần đây có hiệu thuốc. Nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lẽo kia. Hắn liền dắt cậu đến gặp đại phu trước.

"Gia, hắn bị nhiễm lạnh, chỉ cần uống mấy thang thuốc là khỏi ngay. Nên mặc thêm áo nhiều 1 chút để giữ ấm. Trời bắt đầu chuyển lạnh, sức khỏe cũng nên thận trọng 1 chút."

Đại phu sau khi bắt mạch cho ngốc tử bán dầu, liền chạy đến quầy dược bốc thuốc, để vào bát nghiền thành bột phấn.

"Ngươi có nghe thấy ko đó?" Hoa Quỳ hỏi. Nghĩ thầm con chuột ngốc này chắc ko biết tự chăm sóc cho mình đâu. Tối ngày chỉ biết quan tâm đến đám gà và lão phế vật có hay không được ăn ngon ngủ yên.

"Nghe rồi mà." Hác Cổ Nghị ngồi trên ghế, lại đưa cho hắn mấy hạt dẻ nữa. "Bóc vỏ giúp ta được ko?"

"Hảo." Hoa Quỳ chăm chú nhìn vào mắt cậu. Tràn đầy chờ mong được ăn kẹo "Thích ăn đồ ngọt như vậy, sao trên người ốm tong ốm teo vậy. Cũng nên có da có thịt 1 chút. Vậy ôm mới thoải mái."

「Bốp!」

Đại phu thoáng chốc làm rơi luôn bàn nghiền trong tay. Thon thót giật mình, từ lâu đã nghe Hoa gia đối với ngốc tử bán dầu... quả ko phải là giả.

Hoa Quỳ quay đầu lại thấy đại phu đang đứng ngây ngốc, thì nhăn chặt mày, thúc giục. "Nhanh lên chút, ta đang đợi thuốc ah."

Miệng đại phu cứ mở ra rồi khép lại nói: "Được được... Gia chờ chút... sẽ có ngay thôi." Liền lập tức chọn thuốc tốt nhất, theo tỷ lệ trộn đều vào nhau, rồi chia ra làm mấy gói thuốc nhỏ. Ấy thế vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hai người, cảm thấy thật khó coi. Hoa gia sao lại đối xử tốt với thằng ngốc bán dầu như vậy?

Nhưng mà, ngốc tử kia đến tột cùng có biết là đang bị Hoa gia bao dưỡng hay ko?

Hác Cổ Nghị vẫn chăm chú ăn mấy hạt dẻ ngọt ngào kia. Lời Quỳ nói, cậu lúc hiểu lúc ko. Sau khi ăn xong hạt dẻ, lại hỏi: Quỳ ah, bộ có nhiều thịt là ôm thấy thoải mái sao?"

"Ân, thoải mái lắm" Hoa Quỳ giống như rắn đang vồ mồi, nhìn Chuột Con trước mắt thật phấn nộn ngon miệng. Nghĩ thầm đêm nay sẽ gạt Chuột Con nói muốn đồ vật đó của hắn...

"Ah, như vậy a." Hác Cổ Nghị nghĩ nghĩ, cuối cùng giật mình hiểu ra."Bé gà con có nhiều thịt, ôm cũng thoải mái."

"..." Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào cái đầu ngốc nghếch kia. Nhất thời á khẩu ko nói năng được gì cả.

Hác Cổ Nghị nhìn xung quanh. Bên đường còn có mấy cây dẻ. Cậu đối với ngã tư đường này ko hề cảm thấy xa lạ.

Trước kia, cậu vẫn thường gánh dầu ra đây để bán. Quỳ dắt cậu đi qua mấy con đường nhỏ, đến 1 ngã tư đường, dường như nơi này chuyện bán xiêm y, vải vóc lụa là...

Cậu chỉ tính toán trong phạm vi vài con số đơn giản mà thôi. Nên nhìn ko biết trên bảng hiệu là viết cái gì. Nghe Quỳ nói nơi này là "Cẩm Tiêm bố trang"

Nơi này hình như bán thứ gì quí lắm. Hác Cổ Nghị nhớ lại lúc trước có đến đây mua xiêm y, bị 1 bà chủ hung dữ lắm mắng cho, còn ko cho cậu chạm vào quần áo của họ, nói trên người cậu dầu mỡ dơ bẩn, tay cũng dơ nữa, sẽ làm bẩn vải hết.

"Quỳ, ta ko nên vào. Ta ở ngoài này chờ là được." Hác Cổ Nghị rút tay về, cúi đầu, lén nhìn xung quanh. Ko biết là người ta có mắng cậu nữa hay ko?

Cậu giờ đây bán nhiều dầu lắm, nhưng tay thật sạch nha, ko có dính dầu mỡ đâu.

Hoa Quỳ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên "Tại sao ko theo ta vào trong?" Hắn có hẹn cùng với Phàn gia, ngoài chuyện làm ăn, còn có chuyện khác quan trọng hơn.

Hác Cổ Nghị hơi có vẻ hoảng sợ, ko biết làm sao mới đúng, nói "Ta sợ làm dơ đồ của họ lắm" Cậu lấy tay chùi chùi mũi, lại chảy nước nữa rồi.

"Ngươi ko có bẩn, sợ cái gì. Thật là..." Con chuột ngốc lại nói mấy lời ngốc nghếch khiến người ta khó hiểu! Hoa Quỳ liền kéo người ôm vào lòng, sau đó bước vào bố trang.

Hác Cổ Nghị hoảng hồn, tay cầm lấy cái túi to, tay kia thì quàng qua cổ Quỳ. Thoáng chốc, cậu cảm thấy mắt hoa lên. Bên trong bố trang có rất nhiều vải vốc với màu sắc rực rỡ, có cái còn lấp lánh nữa kia.

Tiểu tư (~ người hầu) thấy Hoa gia bước vào, liền vội vàng bước lên cung kính tiếp đón: "Hoa gia, thỉnh vào bên trong, Phàn gia đang ở lầu hai chờ ngài đại giá quang lâm."

Hoa Quỳ "Ân" 1 tiếng, liền theo tiểu tư bước lên lầu –

Tiểu tư có chút ngoài ý muốn. Hoa còn ôm nhân bên người. Bên ngoài đồn đãi như lửa cháy củi khô –Trích Tinh Lâu Hoa gia cùng ngốc tử bán dầu ở cùng 1 chỗ.

Ôm nhân đến lầu hai, là nơi tiếp đãi khách. Hoa gia cũng đã tới đây được vài lần, cùng Phàn gia ăn uống đàm đạo.

Hoa Quỳ bước lên lầu, để người ngồi cạnh bên mình. Cúi đầu thấy mặt cậu đang đỏ ửng thật mất tự nhiên.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, hắn ko nhận ra là Chuột Con đang thẹn thùng.

Phàn gia tự mình rót trà hỏi: "Hoa gia, sao ngài đến trễ vậy? Trên đường có việc gì sao?"

"Ta dắt con chuột nhỏ này đến đại phu."

"Xưng hô thật thân thiết" Phàn gia cười nói: "Hoa gia thật là biết sủng ái người ah."

"Vì ta vui vẻ và thích thú."

Hai người kẻ hát người hò thật ăn ý. Nhưng lại khấy động tâm can 1 người khác – Hở!

Đoàn Ngọc cứ chớp chớp mắt, liên tục hít sâu vào. Người bên cạnh Hoa gia ko phải là ngốc tử bán dầu trong đồn đãi đó hay sao?!

Kia thật bình thường, ko có gì nổi trội cả, trên mặt còn thò lò nước mũi nữa. Nhân đang ko ngừng lau lau cái mũi. Ngốc tử này có gì khiến Hoa gia mê luyến mà khinh thường sự quan tâm của y...

Thằng ngốc... Là 1 thằng ngốc ko có gì đặc biệt cả!

Thế thì có điểm nào lại thu hút toàn bộ lực chú ý của nam nhân như vậy?!

Đoàn Ngọc cao ngạo thầm cười trong lòng. Y nhướng cao mày ko cam lòng chịu thua. Hoa gia làm như hiển nhiên dùng tay áo quét qua gương mặt xấu xí của của ngốc tử kia, lau nước mũi cho nó. Gớm ghiếc!

"Đừng có lau như vậy nữa, sắp rách da rồi đó." Hoa Quỳ nhìn cái mũi hồng hồng của cậu mắng: "Sau này rời giường vào lúc sáng sớm, nhớ mặc thêm xiêm y nga. Nếu ko ta sẽ giết hết gà của ngươi, đỡ phải tốn tiền mua thức ăn." Hắn ngữ khí hung ác uy hiếp.

"Ah! Không được" Hác Cổ Nghị lắc đầu mạnh mẽ kêu lên: "Ta sẽ nghe lời, Quỳ đừng giết gà nha." Cậu khẩn trương nài nỉ. Sợ Quỳ sẽ giết hết gà của mình.

"Quỳ đừng xấu như vậy mà......" Cậu sẽ ghét, sẽ ko còn thích Qùy nữa. Hác Cổ Nghị, cúi đầu, buồn bã nói: "Ta muốn về nhà bán dầu."

Hoa Quỳ không giận mà bĩu môi, "Ta sẽ dẫn ngươi về. Giờ uống thuốc đã." Hắn lấy trong tay áo ra gói thuốc, ngẩng đầu lên hỏi: "Phàn gia, có nước ấm ko?"

"Àh, có."

Phàn gia đưa cho hắn 1 ly nước ấm, quan tâm hỏi: "Chuột Con của ngài bị bệnh àh?"

"Nhiễm lạnh thôi."

"Qua mấy ngày nữa là hết rồi nha." Hác Cổ Nghị cầm lấy ly nước từ tay Hoa Quỳ, ngoan ngoãn uống thuốc.

"Muốn ngủ thì dựa vào người ta. Ta bàn vài chuyện với Phàn gia, xong sẽ dắt ngươi về."

"Hảo." Hác Cổ Nghị lặng lẽ nắm lấy áo của Quỳ. Mắt thoáng thấy người đối diện luôn nhìn cậu. Ánh mắt kia thật ko tốt chút nào, cậu cũng ko mấy xa lạ."Ta không có làm bẩn quần áo đâu." Cậu lẩm bẩm, sợ người ta mắng.

"Gia, cầm khăn này lau mũi cho hắn đi" Đoàn Ngọc lấy từ trong áo ra 1 cái khăn lụa được dệt cực kỳ tinh xảo, từ từ đến gần người mà y ngày đêm nhớ mong.

Khăn lụa này là Phàn gia cho. Y đang lo là giữ bên người thật chướng mắt. Thật sự cảm thấy rất khinh thường những gì mà Phàn gia tặng cho để lấy lòng.

Hoa Quỳ liếc cái khăn kia 1 cái, liền biết rõ ràng kia là xuất phát từ tâm ý của ai. Hắn cũng ko phải là người ko biết điều mà trơ mặt cầm lấy.

"Ngươi giữ lại để dùng đi, ko cần phiền phức" Hoa Quỳ lập tức triệt để cự tuyệt. Trừ mình ra, tuyệt ko cho phép trên người của Chuột Con dính thêm mùi của người nào hết cả.

Đoàn Ngọc cắn chặt đôi môi đỏ thắm. Giận đến tím tái mặt mũi mà ko dám nói gì – Ngốc tử xấu xí chết tiệt!

Nam nhân vô tình kia ko được thuộc về ai hết, ko được!

Nhưng, sự thật đã xảy ra rõ ràng nước mắt. Y như thế mà lại bại trước 1 thằng ngốc xấu xí?!

Hoa gia có thể không dắt nó đến đây mà. Cũng không nên dùng phương thức này nhục nhã lòng tự tôn của y! Đoàn Ngọc nhanh như chớp nắm chặt lấy khăn tay, tiện tay nhét vào trong vạt áo, trở lại ngồi cạnh bên Phàn gia, ko hề hé răng nữa câu.

Hoa Quỳ và Phàn gia cùng liếc nhau 1 cái. Như đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau – Trong mấy chuyện tình cảm này. Người thì nguyện đánh, người thì cam lòng chịu.

Phàn gia liền mở miệng nói trước "Hoa gia, chuyện chúng ta nói lần trước. Ngài suy nghĩ sao rồi?"

Hoa Quỳ nhấp 1 ngụm trà, thưởng thức hương thơm còn lưu lại. Trầm tư trong giây lát –

"Chuyện chuộc thân cho Ngọc Nhi...."

Đoàn Ngọc trong chớp mắt nín thở cắn chặt môi, lòng run động mạnh mẽ –

Y có thể đoán được bảy tám phần là chuyện gì. Gương mặt xinh đẹp quay qua chỗ khác. Phàn gia nhìn y cười thật ôn hòa. Đoàn Ngọc ko kiềm chế được mà nhăn chặt mày. Nam nhân trung trực bình thường này thật làm người ta ghét mà.

Phàn gia ko hề cố ý xem nhẹ chuyện tiểu mỹ nhân có bao nhiêu miễn cưỡng khi ở cùng 1 chỗ với mình. Gương mặt hiền lành ôn hòa ko chút hờn giận. Hắn đang chờ đợi tin vui — Hoa Quỳ môi cong lên 1 chút, cảm thấy hứng thú, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc. Mắt chăm chú nhìn Chuột Conn đang buồn ngủ ríu mắt.

Cái đầu ngốc nghếch kia đã muốn gục xuống lại miễn cưỡng ngẩng lên. Dùng tay xoa xoa trán cậu, hơi âm ấm, giống như là phát sốt...

"Phàn gia, ngài có gấm hoa ko?"

"Có."

Hoa Quỳ có hơi kinh ngạc, "Gấm hoa, chỉ có ở vùng Chương Châu và Tuyền Châu. Phàn gia ngài cũng có giao dịch nữa sao?"

"Có. Trong Cẩm Tiên bố trang. Từ tơ tằm, lụa, vải sa, gấm, hàng thêu, lụa hoa chính là da cừu, đến hàng dệt len, da cừu thứ trân quý nào cũng có. Hoa gia có thích loại nào chăng?"

Hoa Quỳ để Chuột Con nằm trên đùi mình mà ngủ. Tay vuốt nhẹ tóc cậu, trong lòng tính toán rồi hỏi: "Kỹ thuật dệt gấm hoa rất hiếm có. Phàn gia có phải là giao dịch với Chương thị dệt phường ko?"

"Đúng vậy. Trong thành có nhiều phường dệt thật, nhưng chỉ có phường dệt của Chương thị mới có tuyệt kỹ này mà thôi."

"Ân." Hắn đương nhiên biết rõ. Ah...

Hoa Quỳ cười lạnh 1 cái. Thứ bà già kia ban tặng, hắn sẽ ko quên đâu.

"Gấm hoa chủ yếu sử dụng nguyên liệu đến từ Tứ Xuyên. Dùng những sợi đồng thật mãnh se cung với tơ. Khi dệt phải tính toán thật khéo, dùng lưỡi dao thật sắc dệt theo mép của sợi đồng, để cho sợi tơ được xuyên suốt, vải mềm mại nhưng vẫn sáng bóng."

Quan to quý nhân cùng với phu nhân hiện nay đều rất thích dùng gấm hoa để may y phục. Mặc vào có dáng vẻ xinh đẹp lại cao quý bất phàm."Phàn gia, nếu ta muốn người cắt đứt giao dịch với Chương thị dệt phường mà đổi sang người khác ngươi có bằng lòng hay ko?"

"Này..."

"Phàn gia khó xử?"

Hoa Quỳ liếc Phàn gia 1 cái. Này là khảo nghiệm xem Phàn gia thương 1 người đến mức độ nào?

Là muốn nhả bớt ngân lượng để đổi lấy tiểu mỹ nhân?

Hay là buông tha cho tiểu mỹ nhân, tiếp tục duy trì việc làm ăn trước giờ?

"Ta sẽ không làm khó dễ ngài. Phàn gia xin đừng lo lắng về điều kiện của ta." Hoa Quỳ ung dung tựa người vào thành ghế, thưởng thức sắc mặt của hai người ở đối diện. Một trong nháy mắt trắng bệch ko nói lời nào. Người còn lại thì trầm tư hồi lâu — "Hảo." Phàn gia trả lời thật rõ ràng.

Hoa Quỳ cười lạnh hỏi: "Không hối hận?"

Phàn gia ko hề lo lắng mà tươi cười, ý vị thâm trường nói: "Nếu ta hối hận, sẽ ko 1 mực khăng khăng đến giờ." Yêu 1 người trên cơ bản là 1 nam nhân xinh đẹp ko quan tâm đến mình, thậm chí còn bị chán ghét. Lúc 2 người thân mật, người dưới thân còn gọi nhầm tên của 1 người khác...

Hắn dùng một số lượng kinh doanh rất lớn đổi lấy 1 người ko hề yêu mình. Vẫn ko hề hối hận.

"Hảo. Phàn gia đã rõ ràng, ta cũng không cần nhiều lời nữa. Sau này, Đoàn Ngọc ko còn là tiểu quan của Trích Tinh lâu nữa. Giờ đây, y là của ngươi."

Nghe vậy, Phàn gia cười rạng rỡ, liên tục nói: "Đa tạ Hoa gia đã toàn thành."

Thuận lợi đạt thành mục đích, Hoa Quỳ nói thêm: "Phàn gia, ta tin ngài lời hứa nặng tựa thiên kim. Giao dịch hôm nay là ngài cũng thiệt thòi ko ít. Bất quá, ngài có thể yên tâm, ta sẽ ko để ngài chịu thiệt lâu đâu."

Nhất tiễn song điêu. Hắn chặt đứt nguồn tiêu thụ của Chương thị. Cũng thoát khỏi vọng tưởng của Đoàn Ngọc. Thuận nước đẩy thuyền chuyền cho Phàn gia.

Hoa Quỳ không thèm nhìn đến thái độ của Đoàn Ngọc, cúi đầu ôm lấy lấy Chuột Con đang ngủ mê man mà rời khỏi "Cẩm Tiêm bố trang".

Hác Cổ Nghị ngủ tới nửa đêm thì tỉnh lại, vẻ mặt hơi ngây dại ngồi ở đầu giường.

Trong phòng vẫn còn ánh nến chưa tàn, phát hiện xiêm y của mình đang trễ xuống thắt lưng, lập tức nhảy mũi, liền nghe thấy một tiếng — "Đến đây." Hoa Quỳ duỗi tay dài ra, đè người nằm sấp xuống.

Hác Cổ Nghị nháy mắt mấy cái, ko nhớ nỗi tại sao thân thể mình lại trống trơn?

Hoa Quỳ để tay lên trán cậu nói "Cuối cùng ngươi cũng hạ sốt. Người ko còn đổ mồ hôi nữa, giờ có thoải mái chút nào ko?" Lau thân thể cho cậu, sợ cậu còn nóng... Lỡ như ngốc thêm chút nữa, đến hắn cũng ko biết là ai thì nguy rồi.

"Ân, giờ thân thể ko có nóng, cũng ko lạnh lắm đâu" Hác Cổ Nghị động đậy thân hình, vươn người cầm lấy ống trúc ở đầu giường. "Quỳ có để nhiều tiền vào đây chưa?"

"Có, ngươi đếm thử xem." Hoa Quỳ hôn lên bụng của cậu, hai tay cởi ra xiêm y bằng vải mềm mại. Muốn gạt Chuột Con nói muốn làm chuyện đó.

"Ân."

Hác Cổ Nghị đem toàn bộ tiền đổ ra rồi đếm. Tập trung chuyên chú vào 1 đống tiền đồng. Rất hồn nhiên ko phát hiện ra có người đang hôn liên tiếp lên thân thể mình.

"Nói với ta, muốn thứ đó làm loạn."

"Ân, muốn đếm tiền bên trong ống trúc." Hác Cổ Nghị chia tiền làm 11 đống, bắt đầu đếm. "Quỳ để vào, 1 đồng, 2 đồng, 3 đồng....."

Đếm đến đồng thứ 11 thì Hoa Quỳ đã hôn xuống cấm địa mẫn cảm. Hắn ko tin Chuột Con còn có thể đếm được nữa.

"12....tiếp theo.... Ah!" Hác Cổ Nghị bỗng nhiên giật mình: "Quỳ đừng lộng hư thân thể....."

Hoa Quỳ "Ân." 1 tiếng. Đã môi kề môi với Chuột Con. Dùng lưỡi kiêu khích, tẩn mẩn nhấm nháp hương vị ngọt ngào.

Thoáng chốc, đầu của Hác Cổ Nghị nóng hừng hực, cắn nhẹ môi: "Quỳ... Ko đếm tiền được"

Hoa Quỳ vờ như ko nghe thấy, môi lưỡi bắt đầu âu yếm thân thể, rất thuận lợi khi hành động thân mật kia ko bị từ chối. Mở ra cánh mông của cậu. Ngón tay thon dài thâm nhập vào bên trong, chậm rãi ma sát địa phương non mềm kia.

"Ah!"

Hác Cổ Nghị thở gấp mấy hơi. Thân thể trở nên cứng ngắt. Cả người bắt đầu đỏ ửng. Hai tay nắm chặt lấy sàn đan (khăn trải giường) Hai mắt đã giăng kín sương mù, ko còn nhìn rõ tiền đồng trên giường nữa.

Đầu óc đã rối loạn nhưng vẫn chưa quên chuyện đếm tiền "Còn chưa đếm xong mà, đừng làm loạn....."

Hoa Quỳ ngậm lấy dục vọng của cậu, uyển chuyển liếm hút, ngón tay lặng lẽ ma sát. Ý định trêu ghẹo cho câu ko thể khống chế được.

Hác Cổ Nghị cắn chặt môi. Cả người run rẩy, ko biết nên làm gì, vẫn là để cho Quỳ muốn làm gì thì làm.

Cũng ko thấy ghét...

Quỳ đang thân thân là thích, thích mới có thể thân thân "Ah ân..." Cậu vội che miệng lại. Lòng lo lắng có chút sợ hãi – Sao lại kêu lên mấy âm thanh kỳ cục như vậy.

Quỳ thích lộng hư thân thể của cậu. Đợi Quỳ buông ra thì tốt rồi. Ko cần đến đại phu.

"Buông ra....." Hác Cổ Nghị như con mèo nhỏ khẽ kêu, mặt nóng hổi đỏ như lửa...

Hoa Quỳ dùng sức hút, thoáng chốc đã nuốt vào toàn bộ chất lỏng ấm áp. Chuột Con giờ vẫn chưa kêu. Đợi lát nữa hắn nhất định phải làm cho cậu kêu.

Lật đặt người vào giữa hai chân cậu. Môi Hoa Quỳ cong lên. Ánh mắt say đắm như nhìn như muốn xuyên qua Chuột Con. "Chậc chậc..." Hắn bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng – Đồng thời xấu xa dụ dỗ: "Chuột Con nói muốn thứ đó của ta đi."

Hác Cổ Nghị lắc đầu, cự tuyệt: "Mông sẽ đau, không muốn thứ đó đâu."

Hoa Quỳ nhướng mày. "Sẽ ko chết đâu. Thương mới dùng thứ đó làm như vậy. Ngươi hiểu ko?"

Hác Cổ Nghị lại lắc đầu, sợ hãi nói: "Ta ko hiểu rõ cho lắm....." Quỳ thật xấu.

Hoa Quỳ cởi hết xiêm y. Cúi người trừng mắt nhìn cậu, hừ nhẹ. "Ta cũng không trông mong là ngươi có thể hiểu rõ. Bớt nói nhảm chút đi. Mau nói ngươi muốn ta."

"Không muốn...." Sắc mặt Hác Cổ Nghị dần dần trắng bệch. Mắt chớp chớp nhìn vào gương mặt rất đẹp của Quỳ. Tim đập thình thịch, ko hiểu rõ ràng làm lắm, rốt cuộc "thương" là giống như cảm giác sợ hãi.

Hai chân bị Quỳ nâng lên. Cậu cũng ngoan ngoãn, ko giãy giụa nữa. Miệng của Quỳ dán vào cậu. Có thể xác định cậu ko ghét Quỳ thân thân.

Dục vọng dần dần tiến vào trong cơ thể của cậu. Hoa Quỳ cắn nhẹ lên đôi môi như cánh hoa mềm mại. Nghe được cậu đang nức nở.

Hở!

Cảm giác được trong cơ thể cậu đang co rút lại, xiết chặt lấy dục vọng đang nóng như lửa. Hoa Quỳ trong chớp mắt đỉnh vào thật sâu. Môi hôn vào đôi mày đang nhăn chặt của cậu, vỗ về nói: "Đợi lát nữa sẽ ko đau đâu. Thoải mái 1 chút."

Hác Cổ Nghị quàng tay qua cổ của hắn. Cố chịu đau, cảm nhận được thứ làm loạn của Quỳ.

Dục vọng chậm rãi trong cơ thể của cậu mà trừu sáp. Tiết tấu ra vào chậm lại, thưởng thức tư vị ngọt ngào kia. Hôn lên hai má phấn nộn, thấy nó lần thứ 2 từ trắng chuyển sang đỏ, nóng như bị sốt cao. Bên tai nghe được tiếng rên rĩ đứt quãng như thúc giục. Hoa Quỳ thoáng chốc ngạc nhiên – chăm chú nhìn bộ dáng đang ửng hồng kia, mắt đã mất đi tiêu cự. Hắn ko kiềm hỏi: "Ngươi thích thứ đó của ta sao?"

Hác Cổ Nghị lắc đầu, rốt cuộc cũng ko biết rõ cho lắm là có thích hay là ko. "Quen là được rồi...."

Hoa Quỳ như bị tạt cho 1 gáo nước lạnh. Mặt trầm xuống, thật muốn bóp chết con chuột dưới thân mình cho rồi đi!

Chớp mắt 1 cái, hắn nâng chân cậu lên. Hạ thân dùng sức va chạm để tiết hận, liền nghe thấy cậu kêu lên "Ah!"

Ý thức trong nháy mắt trở lại, Hác Cổ Nghị nháy nháy mắt, vạn phần ủy khuất nói: "Quỳ xấu quá... mông đau quá hà....."

Hoa Quỳ lão đại thật khó chịu mắng: "Bớt nói nhảm lại. Ngươi chỉ cần kêu lên thôi. Những thứ khác toàn bộ ko cần nói."

"..." Hác Cổ Nghị nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Quỳ. Lòng buồn bực nghĩ – Quỳ hung dữ quá.
Bình Luận (0)
Comment