Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen

Chương 10

Lục Hãn Thư cởi quần áo trên người mình, bước về phía Diệp Hàm Hương, ôm cô vào lòng đồng thời đoạt cái vòi hoa sen từ tay cô, xối nước thẳng vào người cô, từ trên xuống dưới quần áo lẫn tóc tai của cô đều ướt sũng trong chớp mắt. Áo quần thấm ướt dính sát vào người làm lộ ra đường cong cơ thể bên trong mỹ miều, tuyệt đẹp không thể tả.

“Em biết sai rồi, anh tha cho em đi mà, được không?” Cô vừa cười vừa van xin.

“Không có thành ý.” Anh tiếp tục giội nước vào cô, thuận tiện cũng giúp cô cởi hết quần áo trên người.

Bây giờ hai người đã trần như nhộng, chỉ có bọt nước vung vẩy bắn tung tóe trên người bọn họ, da thịt mịn màng, trắng như tuyết của cô tuyệt đẹp đến động lòng người. Lục Hãn Thư ép cô sát vách tường, nâng cằm lên điên cuồng hôn cô, đồng thời bàn tay anh bắt đầu chạy loạn trên người cô, xoa nắn vuốt ve, yêu thích đến mức không muốn buông tay.



Cuối cùng mệt mỏi không chịu nổi, cả hai ôm nhau ngủ.

Đêm khuya vắng lặng, cảm giác ấm áp, yên lòng trước đến nay chưa bao giờ có. Được yêu và được ở bên cạnh người mình yêu thật tốt đẹp biết bao! Nhưng… chính vì quá tốt đẹp như vậy lại nảy sinh cảm giác sợ hãi, sợ niềm hạnh phúc này chỉ là nhất thời, vô cùng ngắn ngủi giống loài hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là nỗi lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất trong lòng mỗi người, bởi vì cả hai vẫn đang ở cạnh nhau, vẫn đang ôm chặt đối phương trong lòng, cảm thấy không cần thiết phải lo lắng, khóe miệng ẩn hiện ý cười rồi chìm sâu vào mộng đẹp.

Hôm sau, tia nắng mặt trời của buổi sớm mai chiếu rọi vào mặt bọn họ, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai.

“A… Em còn phải đi làm!”

Diệp Hàm Hương hốt hoảng, vội vàng rời khỏi giường, toàn bộ hình ảnh đáng yêu đó lọt vào mắt của Lục Hãn Thư đang nằm trên giường, anh không nhịn được khẽ cười.

“A! Chỉ còn nửa tiếng thôi, em bị trễ rồi!” Cô chạy vào phòng tắm, ngay sau đó lại là một tiếng thét chói tai, cô chạy ra, trong tay giơ lên bộ quần áo còn ướt sũng, gương mặt khổ sở nhăn nhó.

“Xin phép nghỉ đi!” Lục Hãn Thư nói.

“Nhưng mà…” Cô cúi đầu một cái mới phát hiện thân thể mình đang trần truồng, mà Lục Hãn Thư đang lấy một tay chống đầu, hai mắt sáng ngời của anh mở to nhìn cô không chớp mắt, vội lấy hai tay che lại, cô chạy ngược vào phòng tắm.

“Ha ha ha…” Lục Hãn Thư ở sau lưng cô, cười to một trận.

Cô mặc áo choàng tắm khí thế bừng bừng đi ra, bò lên giường tiến gần đến anh, hai tay ôm lấy mặt anh, tức giận nói: “Cười đã chưa?”

Không biết tại sao dáng vẻ này của cô lại in thật sâu vào trong trí óc anh, dù tức giận cũng vô cùng đáng yêu!

Anh vẫn còn muốn cười nhưng vì cô đang uy hiếp nên anh không dám, cố gắng chịu đựng nuốt trận cười vào trong. Lúc này anh mới phát hiện một điều, từ rất lâu rồi anh chưa được cười sảng khoái như vậy, mà vui vẻ thoải mái cười đùa thế này chỉ có cô mới có thể mang lại cho anh.

“Hãn Thư, anh có biết không? Tối hôm qua lúc anh ngủ anh đã gọi tên một người.” Cô nằm lại trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, cô nói với vẻ mặt thành thật.

“Tên gì?” Anh nhìn mặt dáng vẻ nghiêm túc của cô, tò mò hỏi.

“Tiểu Tuyết…” Cô vẫn nhìn trần nhà, chẳng qua là trên mặt lộ vẻ thất vọng.

“Làm sao có thể?” Anh rất lo lắng khi người cô nói đến là Lộ Lily, mấy ngày nay hạnh phúc quá đỗi làm anh đã suy nghĩ rất nhiều, phải nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề với Lộ Lily.

“Tiểu Tuyết là ai?” Cô nghiêng dùng tay nâng cằm, tò mò hỏi anh.

“Không có Tiểu Tuyết nào cả.” Lục Hãn Thư quay sang, nhìn trước ngực cô là một mảng da thịt trắng sáng nõn nà, không nhịn được mà vươn tay dò vào vạt áo tắm của cô.

“Hiện tại em đang nghiêm túc bức cung! Có thể nghiêm túc một chút hay không?” Diệp Hàm Hương kéo tay anh ra, trừng mắt nhìn anh.

“Phải là Tiểu Hương chứ, có phải em nghe nhầm không?” Anh nghiêm túc nói rõ vấn đề với cô, đặt tay trước ngực cô, cảm nhận cảm giác mềm mại sau lớp áo choàng tắm kia.

“Rõ ràng là Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, có hiểu hay không?” Cô nóng nảy, cuống quýt đến mức nước mắt như sắp chảy xuống.

“Đứa ngốc, thật là có gọi tên Tiểu Tuyết sao? Anh không hề có một tí ấn tượng nào với cái tên này cả.” Anh nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô liền ngồi dậy vò đầu bứt tai.

“Ha ha, quả nhiên là ngu ngốc!” Diệp Hàm Hương nằm ở trên giường cười hả hê một trận.

“Được lắm, em dám gạt anh!” Lục Hãn Thư liền đè lên người cô, áp cô dưới thân thể của anh, sau đó đưa hai tay đến thắt lưng của cô mà chọt lét, để cô không ngừng giãy giụa, khó chịu, cười đến lạc cả giọng.

“Em đã biết sai chưa hả?”

Anh không hề thương hoa tiếc ngọc, cô cười đến chảy nước mắt, dùng cả hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng không lại không hề hấn gì, hoàn toàn không đủ sức.

Cô cười đến nỗi cả người mềm nhũn, muốn xuống giường lại bị anh không ngừng giày vò, cúi đầu khẽ hôn chỗ ngực đang rộng mở, gặm, cắn, mút phần đầu ngực của cô y hệt như một đứa trẻ đang đói bụng. Chỗ mềm mại như thịt non ấy của cô nằm trong miệng anh, bị hàm răng của anh nhẹ nhàng ‘hành hạ’, còn cô thì rất thỏa mãn hưởng thụ quá trình đó, cảm giác như mình đang là một người mẹ đang cho ‘bé cưng’ của mình bú sữa vậy, thật là tốt đẹp biết bao!

Nhưng người đàn ông trước mặt này không phải là ‘bé cưng’ của cô, anh càng làm càng tham lam muốn nhiều hơn nữa, há to miệng để bao trọn hết cả phần ngực của cô, còn cô thì sức lực có hạn, kháng cự không nổi, đưa tay xoa xoa sau ót của anh, hành động vô thức quyến rũ này như kích động anh muốn ‘đánh chiếm toàn bộ cứ địa’, vật lớn của anh lại mạnh mẽ hùng hồn bắt đầu tiến công.

“Dừng… Dừng lại!” Cô chợt nghĩ đến điều gì, ngăn anh công kích điên cuồng trên cơ thể mình, mà anh thì đang hưng phấn tột độ, điên cuồng ra ra vào vào trong người cô. Mỗi một lần đi vào, anh như dùng toàn bộ sức lực đâm thật sâu vào chỗ tận cùng mềm mại của cô.

“Hãn Thư…” Cô lẩm bẩm, tiếng rên rỉ không dứt mỗi lần anh điên cuồng đụng chạm vào, vươn tay ra ôm lấy anh.

“Tại sao lại muốn anh dừng lại?” Anh từ từ ngưng lại, đem vật cứng rắn của mình rút ra khỏi cơ thể cô, vào nhà tắm lấy cái khăn nhúng nước ấm lau sạch dấu vết vừa hoan ái ở giữa hai chân cô, dịu dàng hỏi.

“Em… Em còn chưa xin phép quản lí cho mình nghỉ.” Diệp Hàm Hương ngập ngừng giống như đứa trẻ đã phạm lỗi.

“Đứa ngốc, anh có thể gọi điện thoại.” Anh đưa tay lên đầu giường lấy điện thoại.

“Không được!” Cô đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào cơ ngực của anh, “Không thể để người khác biết…”

Cô vẫn hoàn toàn không thể chịu đựng nổi những tin đồn nhảm nhí, luôn có cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Cô không có lòng tin cả đối với phần tình cảm của cả hai hay đối với chính bản thân mình. Không phải bởi vì anh mà là bởi vì chính bản thân cô, bởi vì từ bé đã được cảnh báo rất nhiều nên cô không có lòng tin đối với tình yêu.

“Anh muốn cả thế giới đều biết!” Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô rồi bắt đầu bấm điện thoại.

Lục Hãn Thư anh có thể nói là hầu như đạt được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, anh có một công việc cực kì tốt, một cuộc sống an nhàn, đi xe hơi sang trọng, mặc đồ hiệu đắt tiền, là đối tượng của biết bao cô gái khát khao, yêu mến. Nhưng tất cả những thứ này chỉ là vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài mà thôi, cùng lắm chỉ làm cho anh cảm thấy kiêu hãnh một chút, ngoài ra thì những thứ vật chất đó không thể nào làm cho anh hạnh phúc, ấm áp thật sự.

Khi đêm xuống, anh hồi tưởng lại tuổi thơ tốt đẹp, anh có một phần tình cảm đặc biệt với Lộ Lily, đó không phải là cảm giác yêu đương trai gái mà chỉ là dừng lại ở mức tình bạn từ thuở tấm bé. Anh chỉ có khoảng thời gian vui vẻ, hồn nhiên đó để nghĩ về cô ấy.

Nhưng người phụ nữ anh đang đè dưới thân này mới chính là người phụ nữ chính thức bước vào trái tim anh. Anh quý trọng cô bởi cô cho anh cảm giác trước nay chưa từng có. Anh có thể dâng tặng cả thế giới cho cô hay anh cũng sẵn sàng hủy diệt cả thế giới này vì cô.

Cô không chỉ cho anh vui vẻ mà cô giống như ánh nắng mặt trời ấm áp dẫn dắt anh đến gần hạnh phúc. Lần đầu tiên có được hạnh phúc, thậm chí anh thật sự muốn ở cùng cô, muốn cô trở thành vợ của anh, có một bé con thật kháu khỉnh, một nhà ba người ấm áp, hạnh phúc!

Trong mắt mọi người anh luôn là người hoàn hảo, đi tới đâu là sáng chói, rực rỡ tới đó, người người ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có một người phụ nữ duy nhất có khả năng biến anh thành một người đàn ông bình thường cần những hạnh phúc rất đỗi bình dị nhưng thật ấm áp, đó mới chính là điều anh ao ước bấy lâu. Rốt cuộc trong biển người mênh mông anh đã gặp cô, người phụ nữ giúp anh được làm một người đàn ông bình thường như bao người khác.

Có lẽ cô không biết anh rất yêu cô, yêu cô còn hơn cả mạng sống của bản thân mình.

Cô không có gì ngoài hai bàn tay trắng thì thế nào? Đùa giỡn quái đản hẹn hò với người khác thì thế nào? Bất kể cô như thế nào thì ở trong lòng anh chỉ có một điều: Yêu! Anh yêu cô nhất trên đời này! Bởi vì đó chính là bản tính của cô. Cô tốt đẹp hay cô hư hỏng cũng là của anh, không ai được phép cướp đoạt. Nếu như có một ngày cô làm anh tổn thương anh cũng không hề để ý chút nào.

Anh cẩn thận từng li từng tí quý trọng nâng niu cô như bảo vật trong tay. Đôi khi anh muốn cô hiểu điều đó. Nhưng suy đi tính lại anh vẫn hi vọng cô sẽ không biết. Bởi vì anh không muốn cô có bất kì gánh nặng nào, anh nguyện ý yêu cô đơn phương, có như vậy thì cho dù một ngày nào đó bất đắc dĩ phải chia xa, cũng chỉ có mình anh khổ sở mà thôi. Bởi vì anh không cho phép mình rời khỏi cô, bởi vì anh đã chiếm giữ được cô, cả tinh thần và thể xác của cô đều đã thuộc về một mình anh, suốt cả đời này anh sẽ coi cô như một quốc bảo mãi mãi yêu thương, quý trọng, nâng niu trong lòng bàn tay.

Như có một niềm tin kiên định, anh hôn thật sâu lên trán của cô.

Cô mở đôi mắt trong suốt, sáng ngời nhìn anh, sau đó từ từ nhắm mắt lại, anh thấy cặp lông mi của cô thật dài còn ngực thì nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống, anh lại bắt đầu ‘yêu’ cô lần nữa, còn những thứ phức tạp, phiền muộn vừa suy nghĩ trong đầu đã bị ném đi thật xa.

Nhưng anh biết đây chỉ là kế hoãn bình, anh phải đối diện với vấn đề trước mắt, anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Anh hiểu cả năng lực lẫn trách nhiệm của mình đều phải song song tồn tại. Anh yêu cô, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, cho cô sự tin tưởng và an tâm tuyệt đối về tình yêu anh dành cho cô.

Anh không muốn cô cái gì cũng hiểu, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh, yêu anh, cùng anh chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống này, như vậy là quá đủ rồi!

***

Cửa hàng quần áo rộng rãi, tấp nập người đến người đi, Diệp Hàm Hương vừa mới sửa soạn lại những bộ quần áo cho ngay ngắn thì chợt nghe được tiếng trẻ con nức nở, cô quay người lại thì thấy một bé gái đứng cách đó không xa đang dụi mắt khóc thút thít.

Cô bước lại gần bé gái đó, ngồi xổm trước mặt nhẹ giọng dỗ dành (dụ dỗ giống như người lớn đi lừa trẻ con rồi bắt cóc quá) cô bé rồi dắt tới hành lang tìm kiếm nhưng lại không thấy một bóng người nào.

Cô nhờ đồng nghiệp trông giúp cửa hàng, sau đó dắt cô bé đến phòng truyền thanh để nhờ phát thanh viên tìm kiếm mẹ cô bé.

Toan định bước đi thì cô không ngờ tới có một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt cô, cô cho là Lục Hãn Thư nên muốn đẩy ra, không ngờ bó hoa lại dời đi sau đó hiện ra một gương mặt khá quen thuộc.

“Quản lí…” Cô sực nhớ anh ta đã không còn là quản lí của mình, trong khoảng thời ngắn không biết phải làm sao.

“Quên tôi rồi sao? Lý Ngạo Thiên, em có thể gọi tôi là Ngạo Thiên, đã lâu không gặp.” Anh ta tự tin, rạng rỡ đứng trước mặt cô, còn cô đang dắt đứa bé gái trong tay mình, có chút khó chịu.

“Thế nào? Người đẹp không muốn nhận hoa của tôi sao?” Anh ta lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.

“Chỉ là… tôi đang vội.” Cô kinh ngạc nhìn anh ta, rốt cuộc cô không biết anh ta muốn thế nào.

“Chậc chậc… đừng viện lí do để né tránh tôi.”

Đầu ngón tay của hắn muốn chạm vào môi của cô. Diệp Hàm Hương vội lùi ra sau vài bước, ánh mắt cầu cứu Lương Tiểu Tây đang tò mò hâm mộ Diệp Hàm Hương cách đó không xa.

“Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp.” Cô nhìn sang đứa bé gái đang lưng tròng nước mắt bên cạnh mình, không ai biết được bản thân cô cũng giống như bé gái trước mặt này, không được ai giúp đỡ cả. Bởi vì trước đây tên quản lí này cho cô cảm giác rất kì quái, cảm giác đe dọa trắng trợn.

Bất chợt như có một luồng gió thổi tới, một cánh tay ôm lấy thắt lưng cô, cảm giác ấm áp rất đỗi quen thuộc làm cô quay đầu lại, là Lục Hãn Thư.

“Sao anh lại…”

“Tới xem bà xã của anh làm việc có vất vả không?” Anh không để ý mọi người xung quanh hôn chụt mấy cái lên mặt cô rồi mới nhìn thấy bé gái bên cạnh, nghi ngờ nhăn mặt nhíu mày.

“Các người không cần diễn trò trước mặt tôi.” Lý Ngạo Thiên nổi gân xanh, giống như không cách nào tiếp nhận nổi tình cảnh trước mắt.

“Diệp Hàm Hương thật sự là người phụ nữ của tôi, ngày này năm sau sẽ là hình ảnh của một nhà ba người hạnh phúc được kết tinh từ tình yêu chân thành của hai chúng tôi, tới lúc đó tôi sẽ chào đón anh trở lại.” Lục Hãn Thư đứng ngăn trước mặt Diệp Hàm Hương, vẻ mặt phách lối.

Không khí nặng nề, căng thẳng giữa hai người đàn ông, như thể ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, nhân viên xung quanh không ai dám lên tiếng, lẳng lặng xem vở kịch hay đang diễn ra trước mắt, mà nhân vật chính lại là tổng giám giốc tập đoàn Lục thị của bọn họ.

“Diệp Hàm Hương, tôi vì em mà công việc cũng mất, sự nghiệp coi như tiêu tan, vậy mà em lại…” Lý Ngạo Thiên như biến thành người khác, ném bó hoa, bắt lấy cổ tay của Diệp Hàm Hương cực kì thô bạo, dọa cô bé bên cạnh khóc lên.

“Tôi cảnh cáo anh không được quấy rầy cô ấy nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Lục Hãn Thư đẩy tay anh ta ra, kéo Diệp Hàm Hương ra phía sau mình.

“Anh đừng tưởng mình là tổng giám đốc thì tôi sẽ sợ anh, chúng ta không còn là quan hệ chủ tớ nữa, tôi muốn gì là quyền của tôi.” Lý Ngạo Thiên vô cùng lưu manh, không để ý đến hình tượng bản thân mà tuyên bố.

“Được, tôi không cần anh sợ tôi, tôi chỉ muốn nói cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy thì đừng trách tôi đã không cảnh cáo anh.” Lục Hãn Thư cáu kỉnh cảnh cáo hắn, ôm lấy đứa bé gái.

“Thích một người là có tội sao?” Lý Ngạo Thiên giống như người điên kêu loạn lên.

“Anh Lý, xin anh tỉnh táo một chút.” Diệp Hàm Hương đi tới trước mặt Lý Ngạo Thiên, “Anh thích tôi, tôi rất cảm ơn nhưng tôi lại có tình cảm với anh ấy, không thể tiếp nhận bất kì ai khác nữa, tình cảm quan trọng nhất là phải xuất phát từ hai phía, tôi không thích anh, tôi hi vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa, rồi anh sẽ tìm được người yêu thuộc về anh.”

“Hàm Hương, không cần lãng phí thời gian với anh ta, chúng ta đi tới phòng phát thanh giúp cô bé nhỏ này tìm ba mẹ của nó đi.” Lục Hãn Thư kéo tay Diệp Hàm Hương rời đi cũng không hề quay đầu lại.

“Hãn Thư, anh đừng giận mà, sau này em sẽ không để ý tới anh ta nữa.” Diệp Hàm Hương nắm tay Lục Hãn Thư, nhìn anh nói.

“Đứa ngốc, anh không giận em, sao em lại ngốc thế hả?” Anh vuốt vuốt đầu cô.

“Đừng…” Cô đẩy tay anh ra, đấm mạnh vào lưng anh, xém chút nữa có thể làm anh ‘nội thương’.
Bình Luận (0)
Comment