Anh Chàng Mộ Bên

Chương 49

Đáng nhẽ tôi cuộn dây nhẹ thôi,

Hoặc vợt lưới bắt luôn cho rồi.

Làm sạch, moi ruột, ăn bằng hết.

- Nhưng nó thoát rồi, Tình yêu ôi!

Báo động đỏ, viên sĩ quan nói. Đây là lúc sẵn sàng nhả đạn vì quân thù đang rình rập bên ngoài.

Tình hình giữa Benny và tôi trong mấy tuần vừa qua cũng đang báo động đỏ. Vấn đề duy nhất là phải nhìn cho ra kẻ thù.

Có điều gì đã xảy ra và trở thành mở đầu cho sự kết thúc – nhưng nó đã xảy ra chính xác vào lúc nào?

Đương nhiên, có thể nói đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Nếu không thì là tối hôm ấy, khi Benny trình bày toàn bộ các kế hoạch sửa nhà của anh, cùng những tính toán để tôi bán căn hộ đã mua cùng với Örjan và thôi việc. Hoặc chí ít là chuyển sang làm việc bán thời gian.

Tôi đã tưởng mình nghẹt thở vì lên cơn hen tâm lý. Bởi anh đã dí mũi tôi vào cái thực tế mà tôi đã cố gắng lảng tránh. Tất nhiên tôi cũng lo lắng về chúng tôi – nhưng là về những “tình cảm” và những sự khác biệt của hai đứa. Để xem liệu những “tình cảm” ấy có vững vàng trước các thử thách hay không. Vì nếu không, việc chúng tôi sẽ sống ở đâu chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi tưởng đã tự thuyết phục mình rằng về lâu về dài anh ấy sẽ nhận ra chăn nuôi bò sữa quá tốn công. Anh ấy sẽ dễ dàng tìm được việc làm trong một công ty máy kéo nào đó, căn cứ trên những kiến thức về máy móc của anh. Và chúng tôi sẽ có thể đi tìm ngôi nhà gần thành phố hơn. Nếu cứ khăng khăng muốn giữ nông trại của gia đình, anh ấy hoàn toàn có thể tìm một người quản lý tạm thời. Đâu đó trong lòng, tôi biết đó là một ý tưởng quá lạc quan. Sau Cuộc Khủng Hoảng mùa thu năm ngoái, khi tôi tìm thấy cuốn sổ liên lạc của anh, tôi đã đoán mọi chuyện không đơn giản đến thế. Nhưng tôi đã thành công trong việc gác vấn đề này sang một bên. Để rồi giờ đây, anh mang nó đặt trở lại vào lòng tôi và vẫy đuôi chờ đợi.

Khi anh đề cử Violet làm vú em thì tôi không thể kìm nén được nữa.

Thế là tôi nói với anh cách tôi nhìn mọi chuyện, không hề lảng tránh. Tôi biết đó là một cuộc càn quét nặng nề, nhưng cần phải nói rõ một lần cho xong. Tuy vậy, tôi không muốn phá bỏ mọi thứ. Tôi dùng cách nói khích lệ và bảo chúng tôi nên chờ đợi, trước mắt hãy củng cố thêm mối quan hệ tình cảm. Tôi cũng nói chúng tôi nên nói ra những nhu cầu đối với nhau và xác định những ưu tiên để có thể thích ứng được nhau. Chắc là tôi đã nói năng như một bà tư vấn hôn nhân bị méo mó nghề nghiệp. Tôi muốn anh nghĩ khác đi. Chẳng hạn như, không lẽ anh không muốn du ngoạn cùng tôi đến những miền đất mới? Anh chưa bao giờ có dịp làm điều đó kia mà. Hoặc là tìm hiểu về con anh, nghỉ theo chế độ thai sản dành cho ông bố và cho tôi cơ hội để cân nhắc thêm về sự nghiệp của tôi.

Có vẻ như anh lắng nghe những gì tôi nói, anh cứ gật đầu liên tục, ra chiều nghĩ ngợi.

Vậy đấy, tưởng như chúng tôi có thể bắt tay vào việc thích ứng và củng cố. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Chúng tôi thu mình lại trong cuộc sống riêng và không ai chịu nhường dù chỉ một tấc đất.

Mọi chuyện gần như trở thành một cuộc thi đấu thể thao. Benny làm gần như mọi thứ, trừ việc nhổ thuốc lá vèo vèo và chiến đấu bằng dao, để tỏ ra là một anh chàng nông dân đơn giản, trong khi tôi trở thành một Cô gái của Công việc và Chuộng văn hóa. Ba chữ C, cộng thêm một chữ C thứ tư là Cứng đầu.

Chúng tôi hoàn toàn không tìm cách bắc cầu qua những cái hố ngăn cách, mà cứ chăm chăm hất nhau xuống đó. Hình như cả hai chúng tôi đều đang trông đợi vào một phép màu. Tôi thì chờ xem anh thú nhận mình cũng có một tâm hồn, còn anh chắc là đợi một chiếc tạp dề đột nhiên mọc ra trên người tôi. Chúng tôi thi đấu kịch liệt, vì hấp lực giữa hai người vẫn mạnh đến nỗi chúng tôi tưởng như có thể rơi xuống một cái lỗ đen bất cứ lúc nào. Mặt trái của tấm huy chương là chúng tôi tranh cãi nảy lửa hơn bao giờ hết.

Sau đó chúng tôi thôi không ngủ cùng nhau nữa. Mọi thứ đã trở nên quá phức tạp. Chuyện ấy chỉ làm chúng tôi thêm đau đớn.

Thế rồi không còn lại gì nhiều.

Bởi lẽ chúng tôi đã đi đến chỗ không còn những khoảnh khắc vui vẻ khi ở bên nhau. Mỗi người đều tập trung vào việc dựng lên rào cản của riêng mình.

Mọi chuyện đã chấm dứt ở nơi mà chúng bắt đầu, tại nghĩa trang. Một hôm chúng tôi đã cùng nhau đi đến đó để sửa sang hai ngôi mộ nằm cạnh nhau.

Đột nhiên Benny hỏi tôi:

- Em có tin là sẽ có một ngày anh và em nằm cùng nhau dưới một tấm đá không? – Anh trầm ngâm nhìn vào tảng đá lát mộ của Örjan.

Tôi nhìn sang ngôi mộ của bố mẹ anh, tự dưng sởn gai ốc.

- Vấn đề là, cái nào? – Tôi nói.

- Bởi vì anh không tin chuyện đó! – Benny đáp.

Phải mất một lúc tôi mới hiểu ra ý anh muốn nói. Anh ấy không còn tin vào chuyện giữa hai chúng tôi nữa, bây giờ và mãi mãi cũng thế.

Thứ gì đó trong tôi bắt đầu gây đau đớn khủng khiếp.

Tôi đã cầu viện đến món thuốc giảm đau thường lệ của chúng tôi. Tôi nói với anh nửa đùa nửa thật:

- Dù có thế nào, đối với em anh sẽ luôn là anh chàng mộ bên. Anh biết rồi, giống như trong những mẩu truyện ngắn đăng trên tạp chí ấy. Anh chàng nhà bên. Anh hàng xóm tốt bụng đã lớn lên cùng nữ nhân vật chính. Cô ấy không nhận ra anh tốt đến mức nào, cho đến khi bị bỏ rơi bởi một gã sở khanh trên thành phố. Cô quay về và làm lành với anh hàng xóm, người vẫn một lòng một dạ đợi cô. Cho dù giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì, đến một lúc nào đó em vẫn muốn quay về với anh chàng mộ bên. Là anh đấy, Benny. Rồi sau đó chúng ta sẽ chơi trò rút gậy bằng những chiếc xương của mình, cho đến khi không thể nhận ra xương nào của anh, xương nào của em nữa. Anh có một lòng chờ đợi không?

Benny im lặng một lúc.

- Không, nếu như anh có thể tránh được chuyện đó. Với lại, chúng ta sẽ làm gì với các ông chồng bà vợ đã gặp trên đường đời?

- Chúng ta sẽ không bận tâm đến họ. Vì đây là chuyện giữa anh và em, Benny ạ, cho dù nó không xảy ra ở kiếp này.

- Nếu một người phụ nữ quyết định lấy anh làm chồng, anh sẽ không ruồng rẫy cô ấy. – Anh nói. – Anh muốn cô ấy cùng tham gia.

Chúng tôi không nói gì với nhau một lúc lâu.

- Có lẽ tốt hơn chúng ta không gặp nhau nữa. – Benny lên tiếng.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy biết ơn Benny vì anh đã quyết định cho cả hai chúng tôi. Và dù gì thì tôi không thể chấp nhận chuyện này đã coi như xong. Thế nên tôi gật đầu.

Anh đứng dậy và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi di chuyển vào giữa hai ngôi mộ, rồi đứng ôm nhau một lúc thật lâu, hình như cả nửa giờ đồng hồ.

- Chúng ta hãy gặp nhau tại đây. – Cuối cùng tôi nói. – Sau khoảng năm mươi năm nữa.

- Hẹn em ngày đó! – Anh buồn bã đáp lại, rồi bỏ đi.

Tôi ở lại thêm một lúc nữa trước khi quay về nhà.
Bình Luận (0)
Comment