Từ Bình nhìn màn hình máy vi tính đem giấy khai dữ liệu ngày hôm nay toàn bộ nhập vào hồ sơ lưu trữ, xác định công việc hôm nay toàn bộ hoàn thành, mới tắt máy vi tính.
Hắn giơ cánh tay duỗi thắt lưng mệt mỏi, cầm lấy chai thuốc nhỏ mắt trên bàn đưa lên mắt nhỏ vài giọt, trong chốc lát giọt thuốc lạnh lẽo làm cho ánh mắt hết khó chịu.
Từ Bình người này có một nhược điểm, nếu nhìn máy vi tính quá nửa giờ đôi mắt liền không chịu được, khô khốc khó chịu, xấu hơn là sẽ cảm thấy đầu choáng váng. Hắn đã đi bệnh viện kiểm tra, không kiểm tra ra bệnh gì, bác sĩ nhìn hắn khó chịu, không thể làm gì khác hơn là khuyên hắn lúc đang sử dụng máy vi tính thì nhỏ thuốc.
Từ Bình cho con mắt của mình làm vật lý trị liệu dành cho mắt, sau khi làm xong duỗi chân xuống tìm dép lê.
Mười giờ tối, là thời gian Từ Bình ăn khuya.
Hắn lấy điện thoại di động ra mở weixin, thấy không có tin báo chấp nhận lời mời, mới lẹt xẹt dép lê đi đến nhà bếp.
Chỗ ở của hắn cùng cửa hàng là một, hai tầng lầu của cửa hàng nhỏ, tầng dưới là cửa hàng, tầng trên là chỗ ở. Bởi ở gần ven đường, hơn nữa phòng ở cách âm không quá tốt, nên chưa tới mười một giờ đêm, bên cạnh không yên tĩnh được.
Từ Bình xào nồi trứng gà, miệng ngáp một cái.
Có thể được ăn no, lúc ngủ được an giấc, xem như hắn thời khắc mỗi ngày đều vui vẻ. Bất quá hôm nay có chuyện chưa làm xong, cho nên hắn có chút mất tập trung.
Việc chưa làm xong đó là ngày hôm nay hắn không trả lại 1,200 tệ, 1,200 tệ này một phút không trả lại cho người ta là trong lòng hắn thêm một phút khó chịu.
Hắn một bên bưng đĩa cơm rang trứng một bên nhìn chằm chằm weixin, lúc hắn muốn đem weixin nhìn chăm chú cho đến khi hoa mắt, hắn liền thấy yêu cầu kết bạn với tài khoản weixin của Lục tiên sinh rốt cục được thông qua!
Từ Bình buông thìa, cầm điện thoại di động lên vội vội vàng vàng gõ chữ gửi tin nhắn qua.
[Chào Lục tiên sinh, tôi là Từ Bình, người mở khóa xe cho anh ngày hôm nay!]
[ngày hôm nay phí mở khóa của anh là 1,800 tệ, anh trả cho tôi nhiều hơn 1,200 tệ, tôi không thể thu nhiều tiền của anh, huống hồ con số đó quá lớn.]
Lục Quân Thừa bắt chéo đôi chân dài dựa ở trên ghế sa lon, rót cho mình chút rượu đỏ chầm chậm uống. Ngón tay ở trên bàn gõ mấy lần, hắn cầm điện thoại di động lên mở weixin, tại nhìn thấy tên của đối phương, xì cười ra tiếng.
[Từ Bình cửa hàng mở khóa thành tín]
Người này không thể lấy cái tên tục khí hơn một chút sao, lại đem tên thật đánh toàn bộ, quá tầm thường. Cái tên tầm thường này cùng bộ dáng mềm oặt như con cừu dễ khi dễ đúng là không có chút phù hợp.
Hắn mở weixin ra liếc nhìn tin nhắn của Từ Bình gửi cho hắn còn có tiền lì xì, nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, đem rượu trong ly uống cạn, lúc này mới lười biếng trả lời đối phương.
--------
Từ Bình tắm xong đi ra chuyện đầu tiên chính là cầm điện thoại di động lên xem tin tức weixin, hắn đọc tới đọc lui vài chữ ngắn ngủn trong màn ảnh nhiều lần, cái gì gọi là "Tôi tự tay đưa tiền chưa bao giờ lấy lại"?
Hắn đem tin nhắn xem lại, phát hiện 1,200 tệ tiền lì xì không bị lấy lại!
Tiền này còn ở chỗ của hắn!
Từ Bình phát điên, trong mắt đa số người, cho nhiều tiền là món hời lớn như trên trời rơi đĩa bánh, nhưng ở trong lòng hắn lại thành khó chịu, cảm giác thiếu người khác đặc biệt nghẹn.
Hắn đạp thẳng hai chân, tay phải nắm thành quả đấm nghĩ một lúc tiếp tục gửi tin nhắn cho Lục Quân Thừa.
[ Lục tiên sinh, có câu nói không có công không nhận lộc, chia ra thu hoạch. Ngày hôm nay tôi mở khóa xe cho anh, đã lấy được thù lao. Có thể anh cho tôi nhiều tiền như vậy, sẽ làm trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, tôi không thể lấy không của anh nhiều tiền như vậy, anh vẫn nên lấy về đi... ]
Gửi xong một chuỗi tin nhắn dài, Từ Bình nâng điện thoại di động chờ mãi không thấy đối phương trả lời, cũng không thấy lấy lại tiền lì xì. Hắn lăn qua lộn lại suy nghĩ, Lục tiên sinh này thực sự kỳ lạ, lẽ nào cho người khác nhiều tiền hắn thấy cao hứng lắm sao? Thế giới của người có tiền thật là không thể nào hiểu được...
Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, Từ Bình không ngăn nổi cơn buồn ngủ xông tới, mở quạt cuốn chăn nằm lên gối tìm chu công chơi cờ.
----------
Từ Bình từ nhỏ thành tích học tập không quá tốt, cho dù cố gắng thế nào thành tích trong lớp đều đứng cuối. Người khác xem năm, sáu lần liền hiểu đề bài còn hắn xem năm mươi, sáu mươi lần nhưng vẫn làm sai, con cái nhà hàng xóm thi đại học liền đậu vào học viện, còn hắn thi ba lần đều không đạt đến điểm sàn, mẹ hắn đối với hắn thực sự là chỉ tiếc mài sắt không thành thép, từ nhỏ đến lớn nghe nhiều lần nhất chính là "Con xem con cái nhà người ta thật lợi hại con nhìn lại con đi" đại loại vậy.
Sau khi thi đại học kết thúc, Từ Bình không muốn học lại. Hắn biết đầu không thông minh, mà hắn cũng không muốn nhiều hơn nữa. Thế là khăn gói đi học nghề.
Ba của Từ Bình là một sư phụ mở khóa, hắn từ nhỏ nhìn thấy rồi quen, đối với phương diện này cảm thấy rất hứng thú. Sau khi thi rớt đại học, hắn chủ động đưa ra ý tưởng học kỹ thuật mở khóa, mẹ hắn sau khi nghe xong mắng hắn giống cha nhu nhược không chí hướng, cầm lấy đũa đánh hắn, Từ Bình quỳ trên mặt đất cắn răng không nói lời nào, mặc cho mẹ hắn ở trên người hắn đánh từng cái từng cái.
Đây là lần đầu tiên hắn quật cường kiên trì ý nghĩ của chính mình, hắn chấp nhất đối với việc mình muốn làm, cũng vì vậy mà bị đuổi ra ngoài tự lực cánh sinh.
Sự thật chứng minh Từ Bình ở phương diện này quả thật có thiên phú, mấy chốc liền nhận được bằng cán bộ kỹ thuật cao cấp.
Hắn làm người thành thực, không giống thợ khóa khác đem khóa ra giá cao hơn giá vốn hai, ba lần, thêm vào lúc trưởng thành tuấn tú, tính cách tốt, bởi vậy có rất nhiều khách hàng quen nguyện ý tìm hắn.Bất quá chính vì như vậy, làm cho những đồng nghiệp đối với Từ Bình không hoan nghênh cho lắm.
------------
Từ Bình bị tiếng ô tô trên đường đánh thức, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đại não vẫn còn buồn ngủ làm cho hắn phi thường không tình nguyện rời giường.
Hắn đưa tay đến bàn cầm điện thoại di động lên xem thời gian, 8 giờ 25 phút.
Từ trên giường bò dậy ngồi một hồi, chờ tinh thần không còn buồn ngủ nữa lúc sau mới đi rửa mặt.
Lúc Từ Bình nhìn cái gương trên tường đánh răng, đột nhiên nhớ tới trên tay hắn còn cầm 1,200 tệ.
Cần phải trả lại không? Có ai sẽ cùng tiền qua được trở ngại chứ?
Nghĩ như thế, trong miệng hắn ngậm bàn chải đánh răng đi vào phòng dùng di động mở weixin kiểm tra tin tức, kết quả trên màn ảnh hắn gửi tiền lì xì vẫn chưa nhận.
Từ Bình không nói, người này sao lại như vậy a? Nhận tiền lì xì như vậy khó lắm sao?
Hắn mở trang tin nhắn, tìm tới số điện thoại Lục Quân Thừa trực tiếp gọi tới, gọi ba lần, không ai tiếp...
Từ Bình mờ mịt, lập tức có chút tức giận.
Hắn trở về weixin gửi cho Lục Quân Thừa một tin nhắn, sau khi nhắn xong thì như quỷ thần xui khiến mở trạng thái weixin của đối phương.
Không phải hắn hiếu kỳ, mà là hắn muốn xem khách hàng kỳ lạ này lúc bình thường sẽ đăng trạng thái gì.
Lục Quân Thừa mới thấy một cái hình trên weixin đăng một tuần trước, Từ Bình xem đi xem lại, có chút ghen tỵ cởi áo ngoài, tiếp vén lên áo lót săm soi vóc người bạch trảm kê của mình...
Hình một nam nhân chân dài ngồi ở bên bể bơi, tuy rằng không lộ điểm gì, nhưng có thể thấy tứ chi tràn ngập sức mạnh, bắp thịt kia, màu da, đôi chân, loại nam nhân cuồng dã gợi cảm.
Nhất định là P, Từ Bình chua chát nghĩ, thời đại này thật là nhiều người giống P!