Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 10.3

“Trông chị giống người tình của đại gia lắm hả?” Phó Quan Nhã đang đan sợi, nghe Lại Bì hỏi thì bật cười hỏi lại.

“Trông chị không giống, nhưng cuộc sống của chị thì cực kỳ giống!” Tối nay Lại Bì có môn thi, giờ lấy sách ra học bài, đáng tiếc tâm trí hoàn toàn không nằm trên mặt sách.

“... ... Sao chưa từng thấy chồng chị tới thăm chị?”

“Làm gì có ai? Chỉ có một mình chị thôi.”

“Không có đàn ông, vậy bé con trong bụng chị từ đâu ra? Có phải loài lưỡng tính tự thụ tinh đâu!” Lại Bì rất rõ em bé từ đâu mà có.

“Trước kia có, giờ quả thật không có, ly hôn rồi.”

“Hả? Ôi mẹ nó! Chị đã kết hôn?!” Rõ ràng chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi!

“Căn hộ này là chồng trước chị đưa.”

“Ôi mẹ nó, có thể đưa cho chị một căn hộ cao cấp, nếu là em, cũng muốn nhanh nhanh kết hôn rồi ly hôn!” Kiếm tiền thật dễ!

“Làm gì có ai vì nhà mà ly hôn chứ?” Phó Quan Nhã buồn cười vì ý nghĩ kỳ lạ của Lại Bì.

“Vậy.... ... Tại sao chị lại ly hôn? Anh ta biết chị mang thai không? Biết mà vẫn kiên trì ly hôn?” Nếu vậy, rất đáng bị phỉ nhổ! Về sau gặp anh ta một lần sẽ đập bẹp anh ta một lần!

“Tiểu Lại, phiền em nè!” Phó Quan Nhã không trả lời, nói lảng sang chuyện khác, đưa năm cái vòng tay cho Lại Bì.

Hôm trước, cô làm một cái cho Lại Bì, Lại Bì mang đi học đi làm, không ngờ bạn học và đồng nghiệp của Lại Bì thấy đều rối rít hỏi mua ở đâu, vừa nghe là chủ nhà trọ của Lại Bì làm, lập tức nhờ Lại Bì mua giùm.

Lúc rảnh rỗi, Phó Quan Nhã cũng làm vài món thủ công nho nhỏ, cỡ chừng mấy trăm đồng một món.

“Dạ, chuyện nhỏ!” Lại Bì bỏ vòng tay vào túi xách.

Chuông điện thoại chợt vang lên, Lại Bì nhanh chóng bật dậy, “Để em nghe cho!”

Là điện thoại của quản lý tòa nhà, báo có khách, hỏi chủ nhà có muốn cho lên hay không.

“Chị Nhã Nhã, có một người tên Dương Sĩ Vĩ.... ... Chị có biết anh ta không? Anh ta đang ở dưới sảnh!”

“Biết, cho cậu ta lên đi.”

Không phải là ‘chồng cũ’ chứ? Lại Bì vừa đứng chờ ở cửa vừa nghĩ thầm, chuẩn bị tư thế chiến đấu với kẻ bạc tình.

Dương Sĩ Vĩ bước ra thang máy, từ xa đã cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thân thiện, đến gần, thì xác định ‘ánh nhìn không mấy thân thiện’ kia đúng là đang đập thẳng vào mặt mình.

“Chồng cũ?” Lại Bì nhìn Dương Sĩ Vĩ từ trên xuống dưới, hỏi.

“Thư ký của chồng cũ” Dương Sĩ Vĩ phản ứng nhanh chóng, cũng hỏi, “Cô là?”

“Khách trọ của vợ cũ!”

“Khách trọ?” Dương Sĩ Vĩ kinh ngạc hỏi lại.

“Rất may là anh trả lời nhanh, nếu không một đấm của tôi đã bay thẳng vào mặt anh rồi.” d. đ.` lê ^quý@ đôn Bất kể là vì lý do gì, vứt bỏ vợ khi đang mang thai, tội đáng chết vạn lần! Phải đánh bẹp Trần Thế Mỹ!

Thật bạo lực! Cô Phó tìm đâu ra một cô gái ‘bạo lực’ như vậy chứ?

“Tiểu Lại, mau mời cậu Dương vào đi!” Lại Bì nghe vậy mới né ra, cho Dương Sĩ Vĩ vào nhà.

“Cô cho thuê phòng?” Dương Sĩ Vĩ chưa kịp ngồi xuống, đã vội hỏi.

“Nhà lớn quá, thêm người cho náo nhiệt chút!”

“Có an toàn không?” Cô bé kia trông khá vụng về, không biết có gây nguy hiểm cho phụ nữ mang thai hay không đây?

“Tiểu Lại rất ngây thơ, không thành vấn đề!”

Ngây thơ? Ngây thơ mà....... Canh trước cửa nhà, muốn vung nắm đấm đánh người?

“Cô Phó, đừng vội, để tôi.” Dương Sĩ Vĩ thấy Phó Quan Nhã muốn đi pha trà cho mình, lập tức ngăn cản.

Lý do tại sao Dương Sĩ Vĩ tới, hai người đều biết, nên cũng không cần nói lòng vòng.

Dương Sĩ Vĩ móc tờ chi phiếu ra, đặt lên bàn.

“Tháng này.”

Vẻ mặt Phó Quan Nhã ảm đảm đi một chút, lát sau mới mở miệng, “Tôi quyết định không lấy nữa.”

“Sau này tôi sẽ tự mình đưa tới, cô không cần phải tới công ty nữa. Tổng giám đốc đã đồng ý rồi.”

“Cậu cầm về đi.” Cô kiên quyết nói.

“Cô Phó, nếu cầm về tôi không biết phải ăn nói sao với tổng giám đốc.”

Phó Quan Nhã đứng dậy, về phòng, lấy một tờ chi phiếu tương tự ra, đưa luôn cho Dương Sĩ Vĩ, “Nhờ cậu nói với anh ta, tôi không cần, và cám ơn giúp tôi.”

Dương Sĩ Vĩ nói, “Ít nhất, cô cứ lấy đến khi đứa bé ra đời, cô không vì mình thì cũng phải vì đứa bé chứ, đừng để bé con không có được sự chăm sóc tốt nhất!”

“Cậu yên tâm, bé con rất khỏe, tôi sẽ không bao giờ keo kiệt với con.”

“Cô phải biết, nếu tôi cầm hai tờ chi phiếu này về, người nào đó sẽ tự mình tới cửa......”

Phó Quan Nhã cau mày.

Lại Bì không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết hiện Phó Quan Nhã đang rất khổ não, tinh thần trọng nghĩa lập tức sôi trào, “Mắc gì anh cứ bắt chị ấy phải lấy? Tiền gì đây? Tiền bịt miệng hả? Hay tiền mua con? Quá đáng! Cả anh và cả ông chủ vô lương tâm gì đó của anh đều đáng ghét!”

“Cô hiểu lầm rồi, đây không phải là tiền bịt miệng, cũng không phải là tiền mua đứa nhỏ.......”

Lại Bì trừng mắt, đạp chân lên ghế sa lon Dương Sĩ Vĩ đang ngồi, hung tợn nói, “Mẹ nó! Tôi biết rồi! Là tiền chờ chị Nhã Nhã sinh xong thì mau cút đi chứ gì?”

“Dĩ nhiên không phải.......” Cô gái này có hoang tưởng bị hại sao?

“Lấy về cho ông chủ vô lương tâm của anh đi! Bảo anh ta đi mua thuốc uống!” Lại Bì cầm hai tờ chi phiếu lên, nhét vào túi áo Dương Sĩ Vĩ, dáng vẻ rất hung hăng, giống như chỉ cần cậu mở miệng nói một lời nào nữa, thì sẽ bị nhét vào miệng ngay.

Dương Sĩ Vĩ còn muốn giải thích, nhưng Phó Quan Nhã cười cười, lại vỗ vỗ vai Lại Bì, Lại Bì mới hừ một tiếng, dời chân đi, rồi cô chậm rãi lắc đầu một cái với Dương Sĩ Vĩ.

“Cậu đem về cho anh ta đi. Tôi không cho là....... Chỉ vì việc nhỏ thế này mà anh ta sẽ tự mình tới cửa đâu.” Đúng vậy! Mắc gì cô phải sợ lời hù dọa của Dương Sĩ Vĩ chứ? Hại cô lo lắng mất mấy giây....... Sợ Điền Hân Viêm đến thật thì cô phải làm sao?

Hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện đó.

“Cô Phó......”

“Cám ơn cậu đã cất công tới đây, đặc biệt cám ơn cậu đã nói giúp tôi! Xin lỗi, để cậu phải đối mặt với hậu quả của việc đem chi phiếu về.”

Cô rất cám ơn Dương Sĩ Vĩ đã suy nghĩ giùm cô, giúp cô sắp xếp mọi việc, kể cả lần..... d. đ .,lê *quý !@đôn Suýt nữa gặp Tô Ấu Dung trong công ty, cũng nhờ Dương Sĩ Vĩ giúp cô né vào một góc mới không phải lúng túng......

“Mặt tổng giám đốc lúc nào chả đen, cơ hồ mỗi ngày tôi đều phải đối mặt, không kém một lần này.... ....”

Phó Quan Nhã nghe vậy, bỗng thốt ra, “Anh....... Không vui sao?” Hỏi xong, cô lập tức hối hận. Cô không muốn để người khác biết cô còn nghĩ tới Điền Hân Viêm.

Dương Sĩ Vĩ lắc đầu, nói, “Thời điểm tổng giám đốc vui vẻ nhất là lúc ở cùng cô. Tôi đã không nhớ nổi, lần cuối anh ấy cười là lúc nào!” Công ty ngày ngày có áp suất thấp, là thư ký ở gần tổng giám đốc, cậu cảm thụ sâu sắc nhất.

Điền Hân Viêm đương nhiên vẫn biết cười khi xã giao, nhếch nhẹ khóe miệng, qua loa cho xong. Ngoài cười, nhưng trong không cười.

‘Cười’ trong miệng Dương Sĩ Vĩ là nụ cười xuất phát từ nội tâm kìa.

“Có lẽ, anh ấy chỉ cười với bà Điền, ở chỗ người khác không nhìn thấy.......” Phó Quan Nhã tự lý giải, không muốn vì lời Dương Sĩ Vĩ mà còn vương vấn gì.

“Cô Phó, có phải cô cảm thấy...... Cô và tổng giám đốc.... ... Không thể nào?”

“Anh ta đã là chồng của người khác, không nên giả thiết gì nữa! Lúc trước, tôi ký đơn ly hôn, quả thật chưa kịp nghĩ về sau sẽ thế nào.... ...” Cô thẳng thắn nói.

Khi đó quá hỗn loạn, đầu cô trống trơn, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, sau đó, vội vàng dọn nhà, thích ứng đủ loại khó chịu do mang thai đem lại, cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Đợi đến khi cô có thời gian, bắt đầu nghĩ, mới đột nhiên phát hiện, anh không hề nói với cô, muốn cô chờ, hoặc là nói năm nào tháng nào sẽ trở lại bên cạnh cô.... .....

Không hề có cam kết. Không hề có lời hẹn.

“Tôi không phải đang đợi anh ta.” Phó Quan Nhã thì thầm nói.

Sợ rằng, anh ấy cũng không mong mình đợi.

Dương Sĩ Vĩ không nói gì, cậu chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền lên tiếng, và có lúc ngay cả cậu cũng không hiểu tổng giám đốc có ý gì.

Sau đó, Dương Sĩ Vĩ đi về, phải nói là bị Lại Bì ‘trừng’ ra cửa, cầm chi phiếu trở về công ty. Đã hết giờ làm, nhưng nhất định tổng giám đốc vẫn còn ở đây!

Phòng làm việc cơ hồ là một cái nhà khác của Điền Hân Viêm. Anh lấy lý do bận việc, để không về nhà họ Tô, có lúc ngủ luôn tại công ty.

Hai tờ chi phiếu hơi nhăn, được đặt lên bàn làm việc của Điền Hân Viêm.

Ánh mắt Điền Hân Viêm từ hai tờ chi phiếu dần dần dịch tới người Dương Sĩ Vĩ.

“Cô Phó nói cô ấy không cần, người ở chung với cô ấy cứng rắn nhét nó lại cho em.”

Ánh mắt Điền Hân Viêm từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ, phải mất vài giây mới hiểu hết được những lời Dương Sĩ Vĩ nói, thậm chí, quên cả hô hấp.

Cô....... Tìm được một người khác chăm sóc, làm bạn, yêu cô...... Thay thế anh.

Chuyện anh sợ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment