Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 2.3

Mắt nhìn người của chồng bà quả thật rất chính xác. Không biết là vì người ngốc có phúc ngốc hay sao mà ông chỉ nhờ vào trực giác thôi cũng có thể tránh thoát được mấy lần khủng hoảng doanh nghiệp.

“Hy vọng lần này ông không có nhìn nhằm người, hạnh phúc của con gái chẳng như việc làm ăn lúc nào muốn hô dừng là dừng đâu.” Mẫu thân đại nhân chỉ đành suy nghĩ về hướng tốt hơn.

Phó Quỳnh Sâm ngồi xuống và nói với cô con gái đang ăn ngấu nghiến ở trước mặt: “Vợ chồng không phải chỉ cần kết hôn xong là được, sau này các con chung sống với nhau như thế nào mới thật sự là thử thách quan trọng, con phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, chú ý đến cậu ấy nhiều hơn để phát hiện được điểm tốt của người ta. Tuy hai con không phải vì yêu nhau mà kết hôn, nhưng có ai biết được khi nào thì tình yêu sẽ xuất hiện cơ chứ. Như ba và mẹ con này, chẳng phải cũng là kết hôn xong mới thương nhau sao!”

“Dạ, con biết.” Cô gật gật đầu, trong miệng thì nhét đầy những miếng dưa giòn rụm, một hồi sau chợt hỏi: “Ba, có phải ba đã từng ăp hiếp một thằng nhóc nghèo nào đó không, đã từng dùng lời nói hoặc hành động gì đó sỉ nhục người ta, khiến người ta hận đến mức nghiến răng ken két?”

“Đương nhiên là không rồi, sao tự nhiên lại hỏi mấy vấn đề nhảm nhí như vậy.”

“Con sợ Điền Hân Viêm chính là thằng nhóc nghèo đó, giờ quay về báo thù.” Cô trả lời với vẻ nghiêm túc: “Theo như logic thông thường thì đối tượng báo thù của tên nhóc nhà nghèo đó sẽ là con gái của kẻ thù, tuy rằng con không thể hiểu được tại sao lại không trực tiếp kiếm kẻ đó luôn…”

Nếu là tiểu thuyết ngôn tình thì đối tượng sẽ là con gái của kẻ thù; nếu là ‘boy love’ thì sẽ là con trai của kẻ thù. Nói chung là tuyệt đối sẽ không phải bản thân kẻ thù.

“Kêu con bớt xem truyện tranh đi không nghe, đầu óc toàn chứa mấy tình tiết cẩu huyết không là sao.” Phó Quỳnh Sâm dở khóc dở cười nói.

“Truyện tranh mà con mua chẳng phải ba cũng xem sao, đọc đến đoạn cẩu huyết, ba khóc còn ghê gốm hơn cả con nữa… d_đ_l_q_đ à đúng rồi, ‘Đảo Hải Tặc’ vừa ra quyển mới rồi, ba phải mua dùm con đó.”

“Được rồi được rồi.” Bản thân Phó Quỳnh Sâm cũng cực kỳ yêu thích đọc truyện tranh, lúc nhỏ bị cấm đến mức sợ rồi nên ông đã tự hứa với lòng mình sẽ không trở thành mẫu phụ huynh đó, ông cho phép con gái xem thoải mái từ nhỏ rồi, ở nhà còn có cả một căn phòng toàn là sách.

“Thế nên ba quả thật không hề ăn hiếp thằng nhóc ngèo nào sao. Ba suy nghĩ kỹ lại đi, cố gắng nhớ thử xem, cũng có thể không phải là thằng nhóc ngèo… ví như lỡ chiếm đi tài sản của người ta hay hại chết phụ huynh nhà người ta gì đó đó…” Phó Quan Nhã lại nghĩ đến những mẫu chuyện sặc máu khác.

“KHÔNG CÓ!” Phó Quỳnh Sâm trả lời rất chắc chắn.

“Ba con thuộc dạng người tốt VIP rồi, làm gì có chuyện ăn hiếp người ta chứ. Ông ta không bị người ta ăn hiếp là đã a di đà Phật rồi, đừng có xem trọng ba con quá, ông ta tuyệt đối không có bản lĩnh suy nghĩ ra mấy chuyện nham hiểm xảo trá đó đâu.” Mẫu thân đại nhân cũng đứng ra đảm bảo cho ông xã nhà mình.

“Hôm qua tiểu Điền đã nói gì với con sao?” Phó Quỳnh Sâm căng thẳng hỏi.

Trong đầu ông lập tức xuất hiện những hình ảnh ví như Điền Hân Viêm nắm chặc cổ áo, trừng mắt nhìn con gái ông với vẻ như muốn giết người, la hét um sùm với Nhã Nhã là: “Ba cô đã hại chết ba tôi, sản nghiệp nhà cô toàn là giành lấy từ nhà tôi cả, tôi phải hành hạ cô, làm nhục cô, để cho ba cô sống không bằng chết…”

Ông hét lên một tiếng, nắm chặt lấy tay con gái mình và lo lắng nói: “Hiểu lằm! Cậu ấy nhất định là nhận nhằm người rồi, nhận nhằm ba là kẻ thù của nó! Chúng ta đi giải thích với cậu ấy đi, nhà họ Phó chúng ta không hề có ân oán gì với người khác cả.”

Những màn kịch trên tivi thường là người tốt bị hiểu lằm, bị nam chính báo thù oan cho đến khi sắp hết vở diễn mới được rửa oan uất, trong quá trình đó không phải bị phá sản thì là trọng thương, không muốn bị vậy đâu!

“Ba, anh ấy không có nói vậy, là con tự suy đoán thôi,” Phó Quan Nhã nhanh chóng giải thích an ủi ba mình.

Mọi thứ đều do cô tự suy diễn, chưa hề xảy ra cái gì cả.

“Thật không? Con không phải vì muốn tự mình gánh vác mọi chuyện nên giấu ba chứ.”

“Không hề.”

Tự mình gánh vác mọi chuyện??? Gì chứ!

“Con chỉ là không hiểu nổi tại sao anh ấy lại cưới con thôi, vì thế con mới thử phân tích một chút… nếu không liên quan gì đến vấn đề ân oán thì ít nhiều gì con cũng không cần phải lo lắng anh ấy sẽ cố ý ngược đãi con.” Phó Quan Nhã để lộ chiếc răng cọp dễ thương khi cười.

“Không liên quan đến vấn đề ân oán thì chắc là do ‘Nhất kiến chung tình’ rồi!” Phó Quỳnh Sâm thở phào, nói với vẻ lạc quan hơn: “Lúc tiểu Điền vừa nhìn thấy hình của con thì liền sáng mắt lên đó!”

“Sáng mắt?”

Thật là một cảnh tượng khó tưởng tượng mà, Điền Hân Viêm cộng với cặp mắt sáng lấp lánh…. ừm, không được hợp cạ cho lắm.

“Ba nói hơi bị quá rồi, phải là nhìn chằm chằm không tha mới đúng, như rắn nhìn chuột vậy.”

“Rằn nhìn chuột… không phải thành ‘mặt đầy sát khí’ sao?” Làm gì mà có tính chất nhất kiến chung tình,vừa gặp đã yêu đâu.

Phó Quỳnh Sâm phẩy tay: “Ba không biết phải nói sao, nhưng tóm lại là ánh mắt của cậu ta rất chăm chú mà nhìn tấm hình đó…”

Phó Quan Nhã nghe nhưng không hiểu, là kiểu nhìn lúc đi chụp ảnh cưới sao?

“Ánh mắt ai chăm chú?”

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân mang dép kẹp ngón đang bước xuống cầu thang.

Phiên bản trẻ của ‘Mẫu thân đại nhân’ đang vươn vai đặt câu hỏi.

Eo thon dáng gọn như một chữ ‘S’ điển hình, áo ngủ tơ tằm mềm mại ôm lấy dáng người xinh đẹp đó.

Con gái lớn nhà họ Phó, Phó Quan Mỹ, trên đầu búi một búi tóc to, khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt lười biếng khi nhìn thấy Phó Quan Nhã thì nhướn mày: “Sao mới kết hôn ngày thứ hai đã về rồi?”

“Chị cả.” Phó Quan Nhã ngoan ngoãn chào chị mình. “Về xin cơm ăn.” Kèm theo đó là một nụ cười vô tội.

“Chỉ có em mới vậy.” Liếc trái liếc phải mà lại không tìm thấy được chàng em rể cực phẩm đâu hết.

“Hì hì.”

“Mỹ Mỹ, con lại ngủ đến tận lúc tan ca rồi! Ngày nào cũng đi trễ nhất về sớm nhất, không làm gương cho nhân viên gì hết!”

Phó Quỳnh Sâm mới sáng sớm đã vào công ty, bận rộn đến giờ này mới về, định ngủ trưa một giấc, chừng hai rưỡi sẽ tiếp tục làm việc. Tuy mắc phải căn bệnh ung thư, nhưng ông không chịu được cảm giác ngồi không rảnh rỗi ở nhà, chỉ cần bắt đầu điên cuồng làm việc ông liền không cảm thấy bệnh tật đâu hết.

Cha thì chăm chỉ làm việc, nhưng con gái lại mang bộ dạng vừa tỉnh ngủ, thật khiến ông không nhịn được mắng vài câu mà.

“Có gì đâu, ba là ông chủ, con là đại tiểu thư, thích mấy giờ đi làm thì đi, ai dám lên tiếng nói gì chứ.” Phó Quan Mỹ mở tủ lạnh lấy ly sữa uống: “Bọn họ có ngon thì tự mà đi mở công ty đi!”

Cô nói với vẻ hợp tình hợp lý, đi trễ là quyền ưu tiên cơ bản nhất của con gái sếp mà!

“Còn dám nói nữa! Lúc trước khi Nhã Nhã làm việc trong công ty, tháng nào con bé nó cũng lấy được tiền thưởng siêng năng, Nhã Nhã có bao giờ tự xem mình là con gái sếp bao giờ đâu!”

Phó Quan Nhã lúc trước vốn làm việc tại công ty nhà, chức vụ không cao, không hề hưởng thụ quyền lợi đặt biệt nào, bàn làm việc đặt cùng một chỗ với các trợ lý nghiệp vụ khác, thường hay khiến người khác quên mất cô chínhlà con gái của sếp. Cô rất dễ dàng hòa nhập với mọi người, không hề ra vẻ tí nào, cộng với khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng cười với vẻ vô tội khiến các đồng nghiệp ai cũng yêu thích không thôi.

Cho đến khi cô gả cho Điền Hân Viêm thì chức vụ trợ lý của cô được Phó Quan Mỹ tiếp tay đón lấy.

“Em gái luôn là em bé ngoan mà, lúc còn đi học, phần thưởng mà nhận được nhiều nhất cũng là phần thưởng siêng năng đó thôi.” Về mặt này thì cô cực kỳ đồng ý với ba mình.

Quan Nhã làm bất kỳ việc gì cũng rất tuân thủ quy tắc, tuy rằng không phải học cực kỳ giỏi, năng lực làm việc cực cao, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng luôn hoàn thành mọi trách nhiệm cần thiết.

Phó Quan Mỹ ngồi lên ghế sofa: “Con cũng đâu cố ý ngủ dậy muộn đâu, cũng đều tại tối qua cãi nhau với ba làm con bực mình cả buổi tối, đến tận ba giờ khuya mới ngủ được, thành ra buổi sáng đương nhiên là dậy không nổi rồi.”

“Cãi nhau chuyện gì?” Phó Quan Nhã hỏi.

“Không có gì…” Phó Quỳnh Sâm không muốn nhắc đến, nhưng Phó Quan Mỹ thì lại cứ tiếp tục trách móc.

“Chị nói ba thiên vị, loại đàn ông cực phẩm như Điền Hân Viêm thế mà lại không giới thiệu cho chị trước.”

“Lúc trước mấy người mà ba giới thiệu cho con, có ai tệ đâu. Là tự con không chịu thôi, cứ một mực đòi chọn Lý Phong, lúc đó ba có phản đối kịch liệt không! Ba thậm chí còn nói nếu con dám gả cho Lý Phong ba liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với con nữa mà. Sau đó thì sao, chẳng phải con cũng bỏ nhà ra đi, trốn hôn cùng với cậu ta sao.”

Vở kịch xưa lại diễn ra lần nữa, nội dung tranh cãi vẫn y chang như hôm qua vậy.

“Nếu người mà ba giới thiệu là Điền Hân Viêm thì con sẽ chịu thôi! Vậy thì con cũng không cần phải chịu khổ nhiều năm như vậy rồi!” Phó Quan Mỹ cũng không hề chịu thua mà cãi lại.

Lúc đó trong đầu cô toàn mấy chuyện ‘Phong hoa tuyết nguyệt’, cứ tưởng mình là Juliet, cho rằng tình yêu của mình và Lý Phong là tuyệt vời tốt đẹp nhất, những người có ý muốn ngăn cản họ đến với nhau đều là đồ trứng thối cả.

Phó Quỳnh Sâm kể chi tiết mọi khuyết điểm của Lý Phong, cô cho răng ba cô đang cố ý hạ thấp người ta, vì vậy mà cãi nhau với ba mẹ cô không dưới trăm lần.

Cộng thêm anh chàng nhà họ Lưu mà ba giới thiệu, có tiền, nhưng không đẹp trai, không cao to gì cả, cô vốn chẳng thể nhìn lọt vào mắt nổi, thế thì hiển nhiên sẽ cực lực chống đối rồi. Cuối cùng thì cô bất chấp sẽ rạn nứt tình cảm với gia đình mà dọn hành lý đi ra với Lý Phong, cùng cậu ta chạy đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.
Bình Luận (0)
Comment