Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 16

Quá đáng sợ! Người ta nói không hành vi tốt nào không bị trừng phạt. Tôi giúp hắn ta chuyển thư mà lại được đền đáp vậy đấy. Một thứ thái độ như thế. Phải nói thêm là thái độ từ tay đểu cáng đã cướp mất điều ước của tôi. Điều ước rất có thể đã là ước muốn quan trọng nhất đời tôi.

Tôi đã có thể dùng cái lông mi đó để ước gặp được người đàn ông mình sẽ cưới, và biết đâu đó chính là chiếc lông mi mang anh ta tới. Giờ thì không thể nào biết được chuyện đó. Vì hắn. Không thì tôi cũng có thể ước có được một dòng suối bia ngay trong căn hộ của mình, và nó không bao giờ cạn. Hắn cả gan lắm mới dám nổi giận với tôi.

Tôi thấy chiếc đĩa thí nghiệm vẫn còn trên bàn. Đã đến giờ đóng nó lại và giấu xuống gầm giường. Hướng dẫn nói là đặt nó vào một cái vali dưới giường, nhưng tôi dám cá là hộp đựng giày cũng ổn chán.

Tôi nhớ tới câu chuyện Nàng công chúa và hạt đậu, rồi lại nghĩ… Loại con gái nào lại cảm thấy được một hạt đậu dưới đệm nhỉ? Thêm nữa, loại đàn ông nào lại đi tìm kiểu con gái bị phiền muộn chỉ bởi một hạt đậu nhỏ tí ti rồi còn cho rằng “Đó chính là người phụ nữ dành cho mình”.

Tôi nghĩ nếu một người đàn ông tìm cho mình người phụ nữ cả đêm cứ trằn trọc lăn qua lăn lại vì có hạt đậu dưới đệm, thì chắc anh ta phải bỏ của chạy lấy người mất. Cô nàng như vậy thật quá tiểu thư. Như tôi thì nằm lên cái gì cũng ngủ được, bên cạnh cái gì cũng không sao. Ví dụ như điều khiển… hoặc một quyển sách… hoặc vài quyển tạp chí mới. Đôi khi cứ để chúng ở đó lại dễ dàng hơn là chuyển đi.

Tôi nhớ một lần để đồ đạc chất đống trên giường nhiều đến mức không còn đủ chỗ để nằm. Thế mà tôi vẫn ngủ được. Chắc chắn là không thoải mái. Nhưng vẫn ngủ tốt. Và đêm sau đó vẫn sẽ ngon giấc, nếu Sydney không tự mình dẹp những thứ đó đi khi ghé qua và lôi tôi khỏi giường để đi cà phê vào buổi sáng. Cô nàng phát hoảng vì không gian phòng ngủ chỉ còn tí tẹo của tôi. Vấn đề là, tôi không hề có tính tiểu thư. Tối thiểu là về khía cạnh hạt đậu. Thực ra, trong hầu hết mọi khía cạnh đều vậy. Chắc chắn là tôi không thích được chú ý, nhưng tôi khá dễ chịu. Đa phần là thế.

Sydney và tôi cùng đến Starbucks uống cà phê mỗi sáng, cô nàng đang đội một cái mũ bê rê. Đây là nỗ lực mới nhất của Sydney để đánh lạc hướng sự chú ý khỏi thứ bị cô nàng xem là ngực-phẳng. Một số người luôn cảm thấy tự ti, với Sydney thì đó chính là vòng một.

“Cái gì trên đầu cậu đấy?”, tôi hỏi.

“Tóc?” Giọng cô nàng cao vút.

“Thôi đi, Monica[1].”

[1] Monica Lewinsky: Nữ diễn viên người Mỹ sinh năm 1973, từng bị xem là có dính líu về tình dục với Tổng thống đương thời Bill Clinton.

“Đừng có nói cái giọng đó. Tớ nghĩ nó xinh mà.”

“Bậy bạ. Ai đội mũ bê rê trông cũng gớm ghiếc. Thật ngớ ngẩn.”

“Làm gì có”, cô nàng phật ý. “Tớ sẽ không để Monica Lewinsky làm hỏng hình tượng. Hơn nữa, cậu từng nói thích cô ấy còn gì. Chẳng phải có lần cậu còn chờ xem cô ta đấy thôi?”

“Cô ấy không làm hỏng hình tượng gì hết. Chỉ là chưa bao giờ có ai trông ổn khi đội mũ bê rê mà. Chúng thật kinh khủng! Và đúng, tớ rất thích cô ta. Một cô gái quá đáng yêu. Và nếu hồi đó cô ấy là bạn tớ, tớ cũng sẽ không để cô ta đội cái mũ này.”

Cô nàng húp cà phê, rồi dùng giữa chừng. “Prince thì sao?”

“Anh ta thì sao?”

“‘Raspberry Beret’ ấy? Cậu còn nhớ cú hit cực bự về cái mũ màu trái cây không?”

“Cậu còn nhớ lời bài hát không? ‘A raspberry beret? The kind of you find in a secondhand store’[2]? Đó là vì chúng lỗi mốt từ lâu lắm rồi, tới mức chẳng thấy bán trong cửa hàng bình thường nữa. Và bởi vì chúng gớm lắm.”

[2] Tạm dịch: “Một chiếc mũ nồi màu dâu rừng? Loại bạn thấy trong cửa hàng đồ cũ”.

“Vậy tớ phải tin là cả nước Pháp đều sai lầm sao?”, cô nàng nói.

“Ôi, đừng có để tớ phải nói tới nước Pháp.”

“Cậu chỉ ghen tị vì tớ đội nó đẹp thôi”, cô nàng quay mặt đi.

“Bạn yêu ơi, nếu có người mà đội nó đẹp được, tớ hứa đó phải là cậu. Nhưng mũ bê rê nhìn không ô kê chút nào. Và đó là nói vần điệu chút để cậu dễ nhớ hơn đấy.”

“Tớ thích nó, tớ sẽ đội nó.”

“Được thôi. Tùy cậu”, tôi nói. Cô nàng phụng phịu một phút, sau đó cởi thứ ngu ngốc kia ra.

“Cảm ơn.”

“Cậu cứ cảm ơn đi.”

“Chỉ vì tớ yêu cậu thôi. Tớ sẽ không để cậu ra đường với hạt thuốc phiện dính ở kẽ răng. Tớ sẽ không để cậu ra đường với chiếc quần jean làm cậu trông béo tròn. Và tớ sẽ không để cậu ra đường với mũ bê rê. Đó là tôn chỉ của tớ. Nói rõ ràng rồi nhé.”

“Và bọn mình nên tuân theo chúng. Và cậu nên trả tiền tăng hai sáng nay để bù đắp cho tất cả căng thẳng không cần thiết tớ đã phải chịu đựng.”

“Được thôi”, tôi nói rồi đi đến quầy để gọi món.

Khi trở lại chỗ ngồi với hai ly cà phê Sweet’n Low, có khuấy, tôi bắt đầu kể về tay hàng xóm đê tiện, nói với cô bạn những điều đã xảy ra. Sao lại có thể loại tên là Brady cơ chứ? Tất nhiên, Sydney hỏi hắn ta trông có “hot” không. Không hắn ta không “hot”. Cô nàng lại hỏi hắn ta có đủ điểm đậu không. Tôi lại đáp không.

Cô nàng hỏi đế nếu câu trả lời là “có”, thì một trong hai chúng tôi cần phải hẹn hò với hắn. Dù hắn có đủ điểm đậu hay không, tôi cũng sẽ không hẹn hò với hắn, và sẽ không để hắn có được cô bạn của tôi. Chúng tôi xứng đáng có được hoàng tử hoàn hảo. Còn hắn ấy à? Gã hàng xóm tai bay vạ gió chỉ biết vùi dập mơ ước? Hắn nên cặp với một con quỷ.

“Ồ! Tớ chưa nói với cậu tin mới nhất”, cô nàng nói. “Tớ được giới thiệu hẹn hò với một anh chàng tên Ed, trong suốt buổi hẹn đầu tiên, anh ta cứ trưng ra cái bộ mặt kỳ cục lắm.”

“Bộ mặt thế nào?”

“Anh ta cứ làm thế này này”, cô nàng làm bộ mặt cá. Chu môi ra làm hai bên mép dúm dó lại hoặc làm môi cá. “Sau buổi hẹn đầu tiên, tớ nghĩ thôi dẹp đi, nhưng rồi quyết định không nên nông cạn như vậy, bèn cho anh ta một cơ hội khác.”

“Và?”

“Thế nên tớ đã làm vậy. Chúng tớ hẹn hò ba lần, và anh ta là một quý ông hoàn hảo. Anh ta thậm chí còn đến tận nhà để đón tớ đi chơi nữa!”

“Syd?”, tôi gọi. “Đó là việc mà các chàng trai lẽ ra nên làm.”

“Chà, bọn họ có bao giờ làm thế với tớ đâu. Anh ta thậm chí còn không cố hôn tớ vào buổi hẹn đầu tiên. Và rồi anh ta còn là quý ông hoàn hảo trong buổi hẹn thứ hai nữa. Anh ta không lên nhà. Mà tớ mời rồi đấy.”

“Tớ không nghi ngờ gì đâu.”

“Rồi đến buổi hẹn thứ ba”, cô nàng tiếp tục.

“Khoan, anh ta vẫn trưng ra cái bộ mặt như con cá thế suốt à?”

“Đúng! Và trông càng ngày càng ghê”, cô nàng nói. “Anh ta kể chuyện cho tớ nghe, thi thoảng dừng lại để tạo kịch tính, khuôn mặt thì cứ thế suốt những lần ngừng lời. Kinh khủng lắm! Nhưng tớ nhìn được sâu hơn, và cuối cùng vào buổi hẹn thứ ba thì bọn tớ quan hệ. Ba lần.”

“Để bù lại cho hai cuộc hẹn đầu tiên à?”

“Đại khái thế”, cô nàng nói. “Nhưng nghe này… tớ chấp nhận mọi thứ, không chỉ nhìn bề ngoài… cho gã mặt cá già đó một cơ hội – và hắn khiến tớ choáng luôn! Hắn không hề gọi điện nữa! Thế là sao chứ?”

“Kỳ lạ đấy”, tôi nói.

“Tớ biết! Và cậu muốn biết việc gì thực sự kỳ lạ không? Tớ không nghĩ là hắn ta lên đỉnh khi bọn tớ quan hệ. Cả ba lần.”

“Chà… thường thì cậu biết mà. Ý tớ là, cậu biết.”

“Để tớ nói cho mà nghe!”, cô nàng cao giọng hẳn lên. Hắn ta giả vờ như đã lên đỉnh. Hoàn toàn luôn! Nhưng sau đó… khi đi vứt vài thứ, tớ nhìn vào mấy cái bao cao su trong sọt rác… và chúng không có gì bên trong cả.”

“Được rồi, tại sao cậu lại lục bao cao su khỏi sọt rác?”

“Không có”, cô nàng phủ định. “Chúng ở ngay đó, tớ để ý thấy chúng không có gì bên trong.”

“Kỳ lạ thật!”

“Hắn ta giả vờ lên đỉnh. Cả ba lần. Tai sao một gã trai lại giả vờ lên đỉnh? Đàn ông cũng giả vờ à? Cậu có tưởng tượng được nếu cả hai đều giả vờ không?”

“Cậu có không?”, tôi hỏi.

“Không, tớ thì lên đỉnh rồi. Nhưng vấn đề thực sự ở đây là hắn không bao giờ gọi điện cho tớ nữa. Tớ quẳng cho hắn cơ hội, mà hắn lại đá tớ. Biết đâu hắn là gay”, cô nàng nhấp cà phê.
Bình Luận (0)
Comment