Tác giả: Chung Hiểu Sinh | Edit + Beta: Kidoisme. 1.
Tôi là một con gián đã thành tinh.
Hôm nay tôi quyết định ở lại nhân gian, trong nhà của một cậu trai nọ. Cậu trai này là một người cơ bắp cường tráng, trông có vẻ mạnh. Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện ra, bề ngoài của tên này có chút gạt người.
Lúc tôi chạy đến phòng ngủ, cậu ta đang ngồi trên giường xem TV, đôi mắt không chút để ý lướt qua chỗ tôi đang đứng. Ôi không, hình như tôi bị phát hiện mất rồi.
Tôi có một chút do dự, đang định quay đầu cắp đít bỏ chạy, ai ngờ cậu trai kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, lui thẳng về cuối giường, hét ầm lên:
"Con gián!!!! Có ai không!!!! Cứu mạng!!!!"
Tôi bị dọa cho ngu người, nhất thời cũng quên luôn việc chạy trốn.
Nói thật thì tôi quả thực không thể lý giải được nỗi sợ hãi chúng tôi của con người, giống như cậu trai trước mặt mình đây, hay lại giống như một cô bé hay làm nũng mà tôi đã từng tận mắt chứng kiến. Khi phát hiện ra tôi, cô bé đó không chút nghĩ ngợi nhảy thẳng lên giường trên của kí túc xá, mọe, ít nhất độ cao đấy cũng 1m8 chứ ít gì. Cho nên có đôi khi, tôi tin tưởng rằng loài người có thể phát triển đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào tiềm năng vô hạn không bao giờ cạn kiệt của chủng tộc.
Tôi nghiêm túc quan sát cậu trai kia. Cậu ta chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân giống như không có lấy một chút mỡ thừa, cơ bụng tám múi, ở thời đại này chắc chắn được gọi là "đàn ông".
Tôi đột nhiên có chút buồn bực:Mọe nó!
Thứ nhất ông đây không có độc, thứ hai ông đây không cắn người, thứ ba, ông đây cũng không tiến hóa ra mười ngón tay, rốt cuộc cậu sợ ông đây ở điểm nào???
1 Cậu ta có vẻ rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vơ phải cái gối ở đầu giường thì tiện tay ném luôn vào tôi.
Gối mềm như thế, chạm vào bộ giáp tôi luôn tự hào, đau làm sao được. Tôi thở dài, nhanh chóng bò đến gầm tủ gần đấy núp vào.
Cái cậu cơ bắp kia còn ôm chăn thở dốc thêm một lúc mới dám dịch về phía cuối giường một chút, cẩn thận mà khẩy khẩy cái gối trên mặt đất, sau đó như bị điện giật mà thu tay về.
Đệt! Tôi càng buồn bực hơn, chẳng nhẽ tôi là vũ khí hóa học à?
Một lát sau, tên cơ bắp kia xác định tôi không ở dưới cái gối, vì thế cậu ta mang vẻ mặt ghét bỏ mà xách một góc của cái gối lên, đem vỏ gối lột ra, vo lại, ném vào thùng giác.
!@#%%CA0! Tôi tức đến run râu!
Nhưng mọi chuyện cũng không kết thúc ở đây, kẻ cơ bắp kia đem notebook lên giường, tay lướt như bay trên bàn phím. Tôi khá tò mò, bò đến chân giường cậu ta, ngước mặt nhìn nội dung trên đó.
Tên trên mạng của cậu ta là:Quả hồng ngọt ngào, tôi phải nghĩ một lúc lâu mới ngộ ra được ý cậu ta là viên kẹo hồng phấn ngọt ngào. Râu của tôi run rẩy một hồi, từ chối cho thêm phát biểu. Sau đó tôi quyết định sẽ gọi cậu trai cơ bắp này là viên kẹo hồng.
"5555555555555 ~~ Vừa nãy trong phòng ngủ của anh có một con gián to bằng bàn tay ~~~ Sợ quá ~~~~"
Tôi im lặng nhìn bàn tay to đùng của cậu ta, rồi lại ngó xuống cơ thể bé nhỏ của mình.
Một tài khoản tên "Đại kim cương" nhanh chóng trả lời: "Tìm nó rồi đánh chết không phải là được rồi còn gì."
Viên kẹo hồng làm ra một gương mặt vô cùng sợ hãi đem mỗi góc trong phòng quét qua một lần nhưng lại không phát hiện ra tôi ở dưới chân giường. Cậu ta cúi đầu gõ phím, lại một vòng lạch cạch.
" Tìm không thấy ~~~555555555~~ nhân gia buồn ngủ quá ~~~ có nó ở đây nhân gia ngủ làm sao đây???"
Đại kim cương: "Con gián không biết cắn người."
Tôi vô cùng tán thành mà lắc lắc xúc tu, cảm nhận rõ ràng sự khinh bỉ đến từ bên kia màn hình dành cho viên kẹo hồng tỏa ra trong từng con chữ.
Viên kẹo hồng đáng thương huhu cắn cắn môi, đánh xuống: "Nhỡ nó bò lên giường anh thì phải làm sao đây??"
Phi!Tôi khinh thường vỗ cánh:Nằm đấy mà mơ!
Đại kim cương:"Được rồi, anh lớn như vậy mà còn đi sợ một con gián, người ta nghe thấy không sợ mất mặt à? Đi ngủ sớm đi."
Viên kẹo hồng:"Em họ ~~ em tới diệt nó giúp anh đi ~~ xin em đấy ~~~~~~"
Đại kim cương trả lời: "Biến biến, mai chị đây còn phải đi làm. Ngủ ngon, off."
Ồ, thì ra Đại kim cương kia là một cô bé à.... Tôi nhìn viên kẹo hồng đang run cầm cập ôm notebook kia, lần thứ hai từ đầu đến chân đánh giá cậu ta một phen. Đúng là không có ngực, cái địa phương kia nên lồi cũng lồi, mắt tôi xác thực không có nhìn lầm.
Nhìn thấy tài khoản của Đại kim cương kia tối sầm xuống, viên kẹo hồng buồn bã bĩu bĩu môi, đem notebook để qua một bên, chậm rì rì mà bò đến mép giường. Cậu ta vô vùng cẩn thận vén ga trải giường lên rồi quét mắt xuống dưới. Sau khi xác nhận không phát hiện ra tôi thì kiểm tra dép lê, không thấy tôi ở bên trong, lúc này mới đi dép lê xuống giường.
Cậu ta dời khỏi phòng ngủ, một lát sau cầm lọ dầu thơm mới toanh trở lại, hướng về phía góc phòng lần lượt vẩy vẩy, nhất thời cả phòng đều thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, không khí cũng trở nên mát lạnh.
Tôi run run đôi cánh, nhịn xuống không hắt xì một cái, trong lòng tràn ngập khinh thường: Tôi đệt! Đầu năm nay muỗi cũng không sợ dầu thơm, cậu lại đem mấy thứ đấy đi đối phó với gián? Đã thế còn là gián thành tinh?
Viên kẹo hồng không biết, tiêu sái dùng hơn một nửa lọ dầu thơm, vẫn không thể kích thích tôi xuất hiện. Hầu kết cậu ta lăn lộn lên xuống, nhìn ra được đang vô cùng sợ hãi nhưng vẫn căng da đầu lên lục từng bức tường.
Qua hơn nửa tiếng, cậu ta vẫn không tìm thấy tôi.
Cậu ta bò lại trên giường, ôm notebook bắt đầu ngồi phát ngốc, một lát sau đột nhiên khóc nấc lên...
Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn viên kẹo hồng rút ra một tờ lại một tờ giấy ăn sụt sịt nước mắt nước mũi, thút tha thút thít nức nở mà lẩm bẩm: "Anh Gián, mày, mày mau cút ra ngoài được không....huhu...tôi muốn đi ngủ...."
Lại còn đổ thừa tôi không cho cậu ngủ! Tôi nhàm chán đến mức tự chơi với xúc tu của mình.
Viên kẹo hồng càng khóc càng lợi hại: "Huhu.... sao cả con gián cũng muốn bắt nạt tôi...."
Tôi điên tiết mà trợn trắng mắt.
Tới rạng sáng hôm sau, viên kẹo hồng thực sự chịu không nổi nữa, đành phải tắt đèn, cuộn người thành một hình tròn.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, bò lên trên cái bàn, từ trên cao nhìn xuống viên kẹo nhỏ.
Cậu ta lớn lên vô cùng đẹp trai, đôi mắt to to tròn tròn, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, hơn nữa rất có màu sắc. Thực ra thời điểm cậu ta nghiêm mặt lại nhìn qua có vẻ rất khí thế, nhưng sau khi gặp qua viên kẹo hồng vừa khóc vừa ôm chăn đáng thương kia không hiểu sao tôi lại có cảm giác...nhu nhược.
Tôi vỗ cánh nhỏ, không nhịn được mỉm cười.
Một đêm này viên kẹo hồng ngủ không được an ổn cho lắm, ban đêm bừng tỉnh rất nhiều lần, mỗi lần xoay người sẽ mở to đôi mắt, sau đó thật cẩn thận mà rung rung chăn để xác định tôi không có chui vào, sau đó cậu ta mới có thể lần thứ hai nhắm mắt lại.
Haiz...tôi có chút buồn rầu nghĩ nghĩ:Cậu ta rốt cuộc sợ cái gì? Tôi chỉ là một con gián thôi mà?