Một lòng hạnh phúc bên nhau Như vậy có gì sai
Liêu Duy Tín nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm di động đi ra phòng khách. Gọi vài cuộc điện thoại dặn dò công việc, rồi gọi cho quán cháo dưới lầu mang đồ ăn lên, xong xuôi anh mới rón rén quay lại phòng ngủ.
Mở cửa ra thì phát hiện Bạch Ký Minh đã dậy rồi, đang mắt nhắm mắt mở nhìn . Liêu Duy Tín “hừ” một tiếng, vén chăn chui vào, ôm đầu cậu nói: “Bao ngày trời sao không gọi lấy một cuộc điện thoại?”
“Không phải em đã viết giấy nhắn lại rồi sao?” Bạch Ký Minh uể oải đáp.
“Em nghĩ cả mấy ngày trời mà chỉ cần một mảnh giấy là xong sao?” Liêu Duy Tín trợn mắt, “Thật hết nói, chỉ biết bản thân thôi, sao em không nghĩ anh ở đây lo lắng chừng nào. Gọi cuộc điện thoại thông báo đã đến nơi an toàn cũng có chết ai? Anh thật không biết em có nhớ gì đến anh không? Trước mặt thì quấn quýt ngọt ngào, quay lưng đã thành người khác rồi.”
“Rõ ràng đều do anh quá lo xa, em lớn từng này rồi còn sợ đi lạc chắc? Trước đây cũng có báo cáo với ai đâu, chẳng phải hơn hai mươi năm nay…” Bạch Ký Minh lẩm bẩm một hồi, thấy sắc mặt Liêu Duy Tín càng lúc càng tệ, giọng bất giác nhỏ dần, cuối cùng im hẳn.
Liêu Duy Tín không thèm để ý cậu nữa, với tay lấy hai chiếc di động trong ngăn tủ đầu giường, lưu số điện thoại từ máy của Bạch Ký Minh vào chiếc di động mới. Bạch Ký Minh thò đầu ra khỏi chăn hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Sau này dùng di động mới, chuẩn bị cho em ba cục pin rồi, không cho phép hết pin, tắt máy, không nghe điện thoại của anh.” Bạch Ký Minh nhìn Duy Tín mặt mày xám xịt, biết là anh giận thật rồi. Bạch Ký Minh là một người vô cùng lạnh lùng, sống một mình thành quen, đến cả bố mẹ nửa tháng cũng chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại. Cậu không ngờ Liêu Duy Tín lại có phản ứng dữ dội thế, trong lòng không khỏi có phần áy náy xúc động, còn cảm thấy ấm áp khó tả.
Bạch Ký Minh nhích dần về phía anh, vươn tay ôm lấy eo rồi gối đầu lên ngực anh. Ấp úng mãi vẫn không nói ra được hai tiếng “xin lỗi”, chỉ khẽ nói: “Lần sau gọi điện cho anh là được chứ gì.”
Liêu Duy Tín đặt di động sang một bên, thở dài: “Ký Minh, em công bằng một chút được không? Chuyện gì anh cũng kể cho em nghe, còn em thì cứ giấu kín trong lòng. Có phải em vẫn muốn rời bỏ không?”
Bạch Ký Minh lắc đầu, nhận ra Liêu Duy Tín đã bị mình làm tổn thương, cảm giác tội lỗi càng trào lên mạnh mẽ. Cậu không phải loại người hay bộc lộ trực tiếp cảm xúc, nghĩ một hồi, nói: “Không có cơ hội gọi điện cho anh… Em về nhà đã nói với bố mẹ rồi…”
“Nói rồi? Nói cái gì cơ?” Liêu Duy Tín giật mình, không lẽ là… “Nói em là người đồng tính.” Giọng cậu buồn bã.
Liêu Duy Tín vội hỏi tiếp: “Thế bố mẹ nói sao?”
đi.”
“Bố vẫn bình tĩnh, mẹ thì không biết. Bố bảo sẽ tự nói với mẹ, bảo em cứ đi
Liêu Duy Tín đương nhiên biết vì sao Bạch Ký Minh lại làm như vậy, người yêu nhỏ của anh, có lúc lý trí đến mức đáng sợ, có lúc lại bỗng bột đến mức đáng ghét. Cậu không chừa một con đường lui nào cho mình, bày tỏ thái độ rõ ràng: Cậu muốn được ở bên Liêu Duy Tín, hành động có sức thuyết phục hơn lời nói nhiều.
Liêu Duy Tín thật không biết nên treo tên xấu xa này lên đánh cho một trận, hay nên ôm chặt cậu vào lòng âu yếm. Cậu luôn có khả năng làm anh trở tay không kịp, tiến thoái lưỡng nan. Bố mẹ là cửa ải khó qua nhất, đặc biệt là với một gia
Theo kế hoạch của Liêu Duy Tín, đầu tiên anh định củng cố tình cảm của hai
người, rồi mới từ từ tiết lộ cho bố mẹ cậu biết. Anh thì chẳng sợ gì, chỉ sợ sự việc xảy ra bất ngờ quá, mâu thuẫn trở nên gay gắt khiến Bạch Ký Minh bị tổn thương.
Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.
Liêu Duy Tín cân nhắc kỹ lưỡng một lúc, cảm thấy chuyện chưa đến mức không thể cứu vãn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy người yêu trong lòng mình, thong thả nói: “Được rồi, không sao, rồi bố mẹ sẽ thông cảm.”
Bạch Ký Minh không nói gì, lòng cậu cũng đang thấp thỏm không yên, một lúc sau mới nói: “Quan trọng là mẹ, thể nào bà cũng choáng váng.”
Bạch Ký Minh nghe Liêu Duy Tín nói thế liền thở phào, trong lòng cũng an tâm hơn chút, cười nói: “Bố mẹ dĩ nhiên không giết em, chỉ sợ họ giết anh thôi.”
“Ha ha, đúng thế, không biết tên khốn kiếp ở đâu chui ra, dụ dỗ Ký Minh hiền lành ngoan ngoãn nhà chúng ta, có đâm mấy chục nhát cũng chưa hả giận.” Bạch Ký Minh nhướng mày nói: “Thế thì để em đâm hộ bố mẹ.” Cậu ngồi thẳng dậy, giơ tay lao vào Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín vội vàng né tránh, nghiến răng: “Đồ xấu xa, dám làm phản à?”, xoay người một cái đè Bạch Ký Minh xuống giường.
Hai người mới đùa giỡn một hồi, Bạch Ký Minh đã cảm thấy mệt lả, bị Liêu Duy Tín cắn mấy cái, thì nghe có tiếng chuông cửa. Liêu Duy Tín khoác áo ngủ chạy ra mở cửa, đặt đồ ăn lên bàn.
Bạch Ký Minh cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lim dim. Liêu Duy Tín lại gần: “Ăn sáng trước đã, để lát nữa cháo nguội hết.” Bạch Ký Minh kéo chăn trùm kín người: “Em buồn ngủ, ngủ trước đã.”
“Ngoan, ăn cháo trước, ăn xong ngủ tiếp.”
Bạch Ký Minh co đầu vào chăn, chỉ hở mỗi gáy.
“Em không đi vệ sinh à?” Liêu Duy Tín không chịu buông tha.
Bạch Ký Minh lại rúc vào chăn, lần này không hở gì ra ngoài nữa.
Liêu Duy Tín nhẹ nhàng đến gần, vén một góc chăn, lộ ra nửa khuôn mặt Bạch Ký Minh. Anh nhếch mép, bắt đầu huýt sáo bên tai cậu. Từng tiếng sáo vừa đều vừa dài.
“Liêu Duy Tín!” Bạch Ký Minh cuối cùng không chịu nổi, ngồi bật dậy, ném gối vào khuôn mặt đang cười như điên của Liêu Duy Tín, nhảy xuống giường chạy vào phòng vệ sinh.
***
Cảm giác chờ đợi là đau khổ nhất, đặc biệt là khi không biết kết quả sẽ ra sao. Bạch Ký Minh lúc nào cũng canh cánh trong lòng, xem phim cũng không tập trung, chốc chốc lại thừ người ra. Liêu Duy Tín biết cậu đang lo lắng về phản ứng của mẹ, nhưng lúc này có an ủi thế nào cũng vô dụng.
Hai người lại như thường ngày, đi làm về nhà, nấu cơm nói chuyện, nhưng Bạch Ký Minh không phấn chấn lên được. Liêu Duy Tín ôm người yêu, nằm dài trên sô pha, có khi chẳng nói lời nào, chỉ nhìn màn đêm chậm chạp buông xuống.
Đến tối ngày thứ tư, chiếc di động của Bạch Ký Minh vang lên. Cậu đã cho đồng nghiệp số di động mới, bây giờ chỉ còn duy nhất một người có thể gọi vào máy cũ này, đó chính là…
Bạch Ký Minh bất giác nhìn sang Liêu Duy Tín đang đứng bên cạnh, Liêu Duy Tín bước tới nắm chặt tay cậu: “Dù mẹ nói gì em cũng phải nghe hết, đừng cãi lại.” Bạch Ký Minh khẽ gật đầu, trấn tĩnh lại, cậu ấn phím nghe: “Mẹ à.”
“Ký Minh…” Mẹ cậu chỉ nói được hai chữ rồi im lìm. Vọng đến tai cậu là tiếng khóc nghẹn ngào đang cố đè nén. Ngoài đôi môi trắng bệch ra, khuôn mặt cậu không có thay đổi gì lớn. Chỉ có Liêu Duy Tín cảm nhận được cậu đang nắm chặt lấy tay mình, móng tay cắm vào thịt.
Mẹ cậu cứ khóc mãi, không nói gì, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng nhẹ bẫng, lúc có lúc không. Nhưng điều này còn đau hơn cả bị đánh đòn, khiến Bạch Ký Minh không chịu nổi. Cậu không biết mình đang nghĩ gì, đang làm gì. Mẹ cậu ở quê đang đau khổ buồn tủi, mà cảm giác này lại do chính cậu gây ra. Bạch Ký Minh thấy mình như rơi vào hố băng, trái tim lạnh giá, toàn thân run rẩy.
Liêu Duy Tín nhận ra Bạch Ký Minh đang âm thầm chịu đựng, cậu cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ xuống. Liêu Duy Tín hốt hoảng giật lấy điện thoại, cúp máy luôn, ôm Bạch Ký Minh vào lòng.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt lấy cậu, chậm rãi vỗ về. Cuối cùng, Bạch Ký Minh bắt đầu nức nở: “Tại em không tốt…”, cậu nghẹn ngào, “Tại em không tốt, là em đã khiến họ phải thất vọng, đều là lỗi tại em…”
“Không phải.” Giọng Liêu Duy Tín thì thầm kiên định, “Không phải, không phải lỗi của em. Chúng ta đều không có lỗi.”
Bạch Ký Minh ôm chặt bờ vai Liêu Duy Tín, khóc lạc cả giọng.