Anh Chỉ Cần Em

Chương 3

Đóng băng khoảnh khắc đó, đóng băng ngày đầu ta gặp nhau Đóng băng tình yêu này, đóng băng giây phút anh hôn em

Đóng băng (Lâm Tuấn Kiệt)



Bạch Ký Minh vừa bước tới hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ

lớp mình dạy. Chuông vào lớp vang lên từ nãy, nhiều học sinh vẫn đang thong thả bước về lớp. Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, trở lại trường sau kỳ nghỉ

hình như ai cũng có phần hơi phấn khích. Bạch Ký Minh không bước nhanh hơn, vẫn chậm rãi đi đến trước cửa lớp.

Lớp này cậu dạy từ năm nhất, năm nay đã là năm thứ ba, thầy trò đều vô cùng quen thuộc tính cách của nhau. Tương đối ngoan, phần lớn học sinh đang ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, chỉ có một số ít vẫn đang đứng, thấy Bạch Ký Minh thì lập tức trở về vị trí. Trong lớp chỉ còn mấy cậu học sinh mới, ngồi trên bàn, dựa lưng vào bàn giáo viên, to tiếng cười đùa, không coi ai ra gì.

Bạch Ký Minh không lên tiếng, thậm chí chẳng buồn động đậy, cậu đứng im lặng trước cửa lớp, quan sát năm, sáu cậu sinh viên mới kia. Bọn chúng nhanh chóng nhận ra không khí khác thường, đồng loạt quay lại, nhìn thấy Bạch Ký

Minh, vẫn có thể tiếp tục phớt lờ, thậm chí cả cười đùa.



Loại sinh viên này Bạch Ký Minh gặp quá nhiều rồi, tuổi trẻ bao giờ cũng ngỗ ngược ngang bướng. Cứ tưởng chống lại người có quyền cao nhất ở đây, vi phạm kỷ luật là anh hùng vĩ đại nhất quả đất. Bạch Ký Minh không nói gì, mặt không chút biểu cảm, những sinh viên khác thấy tình hình không ổn, sớm đã im lặng. Thời gian chậm chạp trôi qua, mấy cậu kia thấy càng nói càng vô vị, dần dần cũng ngậm miệng. Một cậu giả vờ vừa nhìn thấy Bạch Ký Minh, kêu lên một tiếng: “Ui chao, không phải thầy giáo đây ư, đến từ bao giờ không biết. Mẹ kiếp, tụi mày mù hết rồi à, mau chào thầy đi chứ”.

Lũ còn lại cười khanh khách thi nhau nói: “Em chào thầy…”, sau đó cười nghiêng ngả.

Tiếc là chẳng có ai hưởng ứng, học sinh lớp này đã quá hiểu tính cách Bạch Ký Minh, chỉ ngồi im không có động tĩnh gì.



Bạch Ký Minh bước lên phía trước, hoàn toàn không nổi giận, chỉ cười nhạt, nói: “Nghe các giáo viên khác nói lớp tôi có thêm vài học sinh mới, thật không tồi chút nào. Quả nhiên mới đến đã biểu diễn xiếc khỉ, thật là đa tài”.

Đám học sinh bên dưới phì cười, mấy cậu kia thẹn quá, một cậu bước lên trợn mắt: “Mẹ kiếp, thầy vừa nói gì?”. Bạch Ký Minh liếc hắn một cái: “Tôi nói gì không quan trọng, quan trọng là cậu đã nói gì. Viết câu cậu vừa nói lên giấy, đọc năm mươi lần trước mặt mẹ cậu, thì sẽ biết phải nói gì”.

Cậu học sinh đó tức đến nỗi không nói được câu nào, khuôn mặt hết đỏ lại trắng, lũ còn lại đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Bạch Ký Minh mặt mày sầm lại, từ tốn bước lên bục giảng. Cậu càng im lặng như thế, bọn chúng càng không chịu nổi, bất giác tự động đứng dậy rời khỏi bàn học.

Bạch Ký Minh nhận ra bọn chúng đang đưa mắt nhìn cậu thanh niên ở trong góc, ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hóa ra còn có một tên cầm đầu. Cậu thản nhiên đứng trên bục giảng nhìn xuống bọn chúng: “Học sinh mới đến ngồi ở phía dưới,

có chuyện khác gì sau này nói tiếp”. Mấy cậu học sinh lại đưa mắt nhìn về phía đại ca, người này khẽ gật đầu, ung dung bước xuống cuối lớp ngồi, lúc này đám còn

lại mới cất bước theo sau.



Bạch Ký Minh giở danh sách lớp, lần lượt điểm danh. Lần này không có ai gây rối, yên phận trả lời. Đọc đến “Lạc Nhất Lân”, cậu thanh niên kia đứng lên nói một tiếng “Có”.

Bạch Ký Minh không để tâm lắm chuyện vừa xảy ra, cậu mở giáo án bắt đầu giảng bài, suốt buổi học cậu để ý ánh mắt Lạc Nhất Lân nhìn mình chằm chằm. Bạch Ký Minh chẳng buồn quan tâm, đối với loại thành phần cá biệt này, hoặc là không đụng vào, đã đụng vào thì phải nắm được nhược điểm mới mong hắn chịu phục, nếu như dạy dỗ cũng không có tác dụng thì chẳng thà để mặc cho xong – làm giáo viên cũng cần có sách lược.

Đương nhiên cậu không biết rằng, lúc cậu quay lưng viết trên bảng, một học sinh quay lại nói với Lạc Nhất Lân: “Đại ca, ông thầy này kiêu ngạo quá đáng”.

Lạc Nhất Lân nhìn Bạch Ký Minh có chút đăm chiêu, sau đó cười khẽ, nói: “Hắn cũng giống tao thôi”. Cậu học sinh kia kinh ngạc: “Đại ca, anh nói hắn cũng đồng…”, chưa kịp nói hết, đã bị ánh mắt của Lạc Nhất Lân làm cho im bặt.

Lạc Nhất Lân nhếch mép, nói khẽ: “Hay lắm, đùa hắn một phen nào”.

Làm giáo viên trường thể dục thể thao, nói thoải mái thì cũng thoải mái thật, chỉ có buổi sáng lên lớp, buổi chiều ngồi trong văn phòng tán gẫu soạn giáo án, không có áp lực đi dạy. Nhưng nói không thoải mái cũng chẳng sai, tất cả học sinh ở đây đều là “học sinh có vấn đề” của các trường khác. Tính tình kỳ quái nông nổi, rất khó quản lý. Đối đầu với giáo viên là chuyện thường thấy, hồi trước còn có cô giáo bị học sinh làm tức đến phát khóc.

Vừa tốt nghiệp đại học Bạch Ký Minh liền nhận lời mời đến đây dạy, thực ra trường cậu học không phải là trường sư phạm, nhưng cậu thích sự tự do nhàn nhã, không đua tranh bon chen, thực tập xong liền ở lại đây luôn. Thoáng cái đã ba năm trôi qua, cậu gặp qua không biết bao nhiêu học sinh, lai lịch đáng sợ có, tính cách hung bạo có, thích gây sự có, nhưng cậu chưa từng gặp học sinh nào giống Lạc Nhất Lân đang đứng trước mặt, không ngờ cậu học sinh này lại dám theo dõi mình.

Bạch Ký Minh quan sát mấy người đó đang từng bước từng bước áp sát, đành phải lùi về sau, dần dần lùi vào trong ngõ. Đám người đi cùng không phải là học sinh trong trường, nhưng đều trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám, tóc nhuộm, quần áo lập dị. Một tên huýt sáo: “Đúng là không tồi, da dẻ trắng trẻo mượt mà. Phải rồi, còn là gay chứ, chắc chắn là đứa bị đè, nhìn bộ dạng quyến rũ của hắn kìa”.

“Không phải mày động lòng rồi đó chứ?”

“Thằng này chỉ dám nghĩ bậy chứ làm gì có gan làm bậy”, một tràng cười lớn vang lên.

Bạch Ký Minh vẻ mặt vô cảm, ngay cả lông mi cũng chẳng buồn chớp lấy một cái, không thèm để ý bọn lưu manh, chỉ nhìn về phía Lạc Nhất Lân. Cậu thiếu niên đó châm một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, bình thản theo dõi vở kịch hay.

“Có lẽ nên gọi tôi là thầy Bạch.” Giọng nói của Bạch Ký Minh vẫn điềm tĩnh như cũ, tỏ ra không chút sợ hãi.

“Ha ha, thầy à? Mẹ kiếp, còn làm bộ thanh cao? Ra khỏi cổng trường còn xưng thầy này thầy nọ.”

“Không phải chỉ là một tên gay thôi sao? Thầy Bạch này, nếu mà bọn tôi công bố tin thầy là gay ra ngoài chắc phải chấn động lắm nhỉ?”

“Ha ha, cầu xin tụi này đi, biết đâu lương tâm đột nhiên sống lại, tụi này sẽ tha cho.”

“Không thì bọn tôi sẽ vào trường, đi khắp nơi rêu rao: Thầy Bạch là đồng

tính! Ha ha, sẽ có nhiều chuyện thú vị đây”.

Mấy tên khốn nói chuyện bỉ ổi, vẻ mặt dung tục, chờ xem Bạch Ký Minh trở nên bối rối.

Bạch Ký Minh chỉ cười nhạt, bình thản hỏi lại một câu: “Các cậu có biết Lâm Tắc Từ không?”.

Không ai ngờ cậu lại đột ngột đưa ra câu hỏi như thế, nhất thời toàn bộ ngây ra như phỗng. Bạch Ký Minh chậm rãi liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, tiếp tục nói: “Ông ta đã từng viết một câu đối, vế trên là: Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (*). Các cậu có biết vế sau là gì không?”.

Bọn chúng chỉ biết giương mắt nhìn, Bạch Ký Minh mỉm cười: “Đó là: Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương1. Các cậu có biết câu này có nghĩa gì không?”.

Một tràng các câu hỏi khiến đám người này hoàn toàn trở nên ngu ngốc, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào. Bạch Ký Minh thở dài, “chậc chậc” lắc đầu, vẻ mặt chán nản, thành khẩn nói: “Thế nên mới nói xã hội hiện nay, lưu manh cũng cần có chút văn hóa”.

Mấy cậu nhóc không hiểu ra sao cả, đưa mắt nhìn nhau. Lạc Nhất Lân đứng

bên đột nhiên phì cười, đứng thẳng dậy tiến về phía cậu: “Anh, rất thú vị”.

nào”.

Bạch Ký Minh nhìn thẳng vào mắt Lạc Nhất Lân: “Nói đi, cậu muốn thế

Lạc Nhất Lân vứt điếu thuốc xuống đất, đứng trước mặt Bạch Ký Minh nói: “Làm người của tôi”.

Bạch Ký Minh khẽ cười: “Xin lỗi, tôi không muốn phải nuôi cậu”.

Câu nói vừa dứt, lập tức làm dấy lên một tràng chửi bới từ phía bọn lưu manh: “Mẹ kiếp, ông có biết đại ca là ai không hả?”.

“Phải đó, anh Lạc mà cần ông nuôi à? Cái mạng ông chả đáng giá bằng cái móng tay của đại ca.”

“Phòng vệ sinh của đại ca còn lớn hơn cả cái nhà của ông.”

Bạch Ký Minh lại cười nhạt: “Thật là có tiền có quyền nhỉ? Vậy xin hỏi trong đó có đồng tiền nào là do cậu tự kiếm ra không?”.

Cậu sầm mặt, nhìn lũ thiếu niên đang ầm ĩ, rồi nhìn đến Lạc Nhất Lân đang liếc mình, cao giọng nói: “Mười chín tuổi tôi thi đỗ đại học, nhờ vào sự cần cù nỗ lực suốt bao năm trời của bản thân. Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, nộp hồ sơ, thi viết, phỏng vấn được tuyển vào trường làm giáo viên, hoàn toàn dựa vào

năng lực của mình. Hiện giờ từng vật dụng, từng bữa ăn đều là tiền đi dạy mua lấy. Còn các cậu? Một lũ ăn bám bố mẹ họ hàng, vung tay là vài trăm vài nghìn tệ, không chịu học hành chỉ biết bao gái, có gì tài giỏi? Sống như thế thì thằng đàn



ông nào chẳng làm được? Hoặc không thì cầm dao đi khắp phố chém người, tưởng là anh hùng nghĩa khí lắm đấy? Tôi nói cho các cậu biết, ai mà chả biết đánh nhau! Trừ những cái này ra, các cậu còn biết gì nữa? Còn có gì nữa? Còn có thể làm gì? Nuôi lợn vỗ béo còn có thịt để ăn Tết, nuôi các cậu, ngoài một đống rác rưởi ra, chẳng có chút giá trị nào hết”.

Bạch Ký Minh nói rất chậm, giọng nói cũng không vang, nhưng trầm lắng làm mấy cậu nhóc không nói được câu nào, lúc sau mới có đứa gào lên: “Mẹ kiếp, ông nói cái gì?”. Giọng nói tuy to, nhưng chỉ là mạnh miệng bên ngoài mà thôi.

Lạc Nhất Lân khoát tay ra hiệu ngăn đám lưu manh lại, chậm rãi bước đến trước mặt Bạch Ký Minh, chóp mũi gần như chạm vào mũi cậu: “Cái miệng của thầy… cũng lợi hại thật”.

Bạch Ký Minh không hề né tránh, chỉ cười khẽ: “Bệnh nghề nghiệp, không sửa được”.

“Thầy không chỉ chửi tụi nó thôi phải không?”

“Nói thật thì tôi chẳng thấy cậu hơn tụi nó điểm nào.”

Lạc Nhất Lân nhếch mép: “E là anh đã nhìn nhầm rồi đấy, tôi không phải loại ăn bám vô dụng đâu”.

“Vậy sao?” Bạch Ký Minh sắc mặt thản nhiên, ánh mắt rực rỡ: “Thật ngại quá, tôi không tưởng tượng nổi, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa có thể trưởng thành đến mức độ nào”.

Lạc Nhất Lân đưa mắt nhìn xuống bờ môi Bạch Ký Minh, cúi đầu nói: “Có trưởng thành hay không, có thể thử…”.

Bạch Ký Minh lập tức giơ lòng bàn tay chắn ngang môi.

Lạc Nhất Lân cười khẽ: “Sao thế, không dám à?”.

Bạch Ký Minh đẩy hắn ra, vừa nói vừa bỏ đi: “Xin lỗi, cậu lăng nhăng quen rồi, tôi sợ bị nhiễm HIV”.

Lũ đàn em không biết có nên chặn lại hay không, trong lúc chúng do dự thì Bạch Ký Minh đã bước qua. Lạc Nhất Lân nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên gọi một tiếng: “Bạch Ký Minh”.

Bạch Ký Minh quay đầu, cười điềm đạm nói: “Ở trong trường thì tốt nhất hãy gọi tôi là thầy Bạch”. Không đợi Lạc Nhất Lân trả lời, cậu quay người bỏ đi luôn. Lạc Nhất Lân chẳng buồn để ý bộ dạng sửng sốt của lũ đàn em, chỉ mải nheo mắt nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút kia.

Bạch Ký Minh?!

(*) Biển lớn bao la có thể chứa đựng muôn vàn con sông. Ý chỉ làm người phải biết lắng nghe ý kiến người khác, biết giữ lập trường, sống đầy hoài bão mới có thể trở thành vĩ nhân.

Vách núi dựng đứng có thể cao nghìn trượng, bởi vì nó không có ham muốn quá đáng. Ý chỉ: con người cần phải vứt bỏ những thú vui hưởng lạc, tu thân

dưỡng tính.
Bình Luận (0)
Comment