Edit: Nhược VyBeta: Quanh Đã vài ngày liên tục, toàn thân Thương Giới tràn ngập áp suất thấp. Trong công ty, không biết bao nhiêu người phải hứng chịu, thi thoảng lại có người ủ rũ cụp đuôi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, hiển nhiên là bị phê bình rất nghiêm khắc.
Ngay cả Lâm Xuyên lớn lên với Thương Giới từ nhỏ cũng không tránh được, chỉ chút chuyện nhỏ cũng bị anh trách móc nặng nề.
Điều này khiến cho ai ai trong công ty cũng hết sức căng thẳng, cẩn thận dè dặt, sợ không cẩn thận phạm sai lầm, bị vị tổng giám đốc tâm tình đang rất không tốt tóm được.
Ở nhà, đám giúp việc và Giang Tỉnh Tỉnh cũng nhạy bén nhận ra mấy ngày nay tâm tình anh không tốt. Đám giúp việc cẩn thận làm chuyện của mình xong liền biến mất.
Giang Tỉnh Tỉnh bị ép ngày nào cũng phải ăn cơm sinh sống cùng ngọn núi băng, cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Một chút việc nhỏ không để ý, bị ánh mắt lạnh băng của anh đảo qua, sau lưng Giang Tỉnh Tỉnh đổ mồ hôi lạnh.
Đôi khi vì khuấy động không khí, cô kể chuyện cười, kết quả lần nào cũng bị anh nhìn chằm chằm như nhìn con ngốc, Giang Tỉnh Tỉnh cười gượng vài tiếng, rốt cuộc cũng từ bỏ.
Biết rõ tâm tình anh không tốt, cô không làm nũng với anh nữa, tối đến cũng không ôm gối đến ăn vạ trên giường anh không chịu đi.
Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn làm người trong suốt, cố gắng để không khiến người chồng của mình chú ý. Nhưng dù Giang Tỉnh Tỉnh có cố gắng làm người vô hình, để mình không có cảm giác tồn tại thế nào, đi đường cũng bước nhẹ, hình như còn khiến anh bất mãn hơn, luôn cố ý hay vô tình mà bới móc.
Tối nay ăn cơm xong, Thương Giới đứng cạnh cửa sổ sát đất, tùy tay lấy một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa. Giang Tỉnh Tỉnh nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh Thương, anh đừng hút thuốc lá, như vậy.....”
“Không tốt cho cơ thể” còn chưa nói ra, Thương Giới đã ngang ngạnh chen ngang: “Không phải trước đây cô rất thích à, sao, chuyện anh ta có thể làm, tôi không thể làm?”
Giang Tỉnh Tỉnh:…
Anh ta gì chứ, rõ ràng là một người, sao lại không chịu thừa nhận?
Cô không nói chuyện nữa, yên lặng về phòng.
Thương Giới tắt điếu thuốc vào gạt tàn, cảm thấy bực bội.
Vài phút sau, Giang Tỉnh Tỉnh khoác áo tắm dài trắng tinh xuống lầu, cô muốn ra sân sau ngâm suối nước nóng.
Thương Giới lạnh nhạt nói: “Vừa ăn cơm xong, không thể lập tức xuống nước, không tốt cho cơ thể.”
“À.”
Giang Tỉnh Tỉnh vẫn xoay người ra sân sau như cũ, không để ý đến lời nói của anh.
Thương Giới im lặng một lát rồi bước chân, nhịp chân dần nhanh hơn, sải bước đuổi theo.
Đám giúp việc thấy thế đều không khỏi lo lắng.
Rất hiếm khi thấy Thương Giới tức giận như thế.
Nhiệt độ ngoài sân thấp hơn trong nhà rất nhiều. Giang Tỉnh Tỉnh cởi áo tắm dài, đến gần ao nước nóng với cây cối bao quanh, cẳng chân thon dài trắng mịn hơi hạ xuống, cắt qua nước, tạo thành từng gợn sóng.
Giữa hơi nước mờ mờ, cô treo áo tắm dài lên, bên trong là áo tắm màu đen hai mảnh.
Bụng cô không có chút thịt thừa, bằng phẳng, bả vai hơi gầy có hai dây áo vắt qua, dường như chất vải mỏng manh không thể dấu được phong cảnh trêu ngươi trước ngực cô.
Thương Giới dừng chân, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lập tức dời đi, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên.
“Tôi nói, vừa cơm nước xong không thể xuống nước.” Giọng vẫn trầm thấp bình tĩnh như cũ: “Nghỉ ngơi nửa tiếng đã rồi hãy ngâm nước nóng.”
Giang Tỉnh Tỉnh “à” một tiếng, vẫn không để ý đến anh như cũ, bắt đầu tiến vào ao nước nóng.
Cô đang dùng phương thức này, phản kháng sự “bạo lực bằng thái độ lạnh lùng” mấy ngày nay của anh sao?
Anh đến bên cạnh ao, nhìn cô từ trên cao, mái tóc ẩm ướt dính vào vai. Từ góc độ của anh, có thể thấy được khe sâu trước ngực cô.
Thương Giới rất biết điều dời mắt, nói tiếp: “Hôm nay nhất định phải đối nghịch với tôi sao?”
“Đâu có.” Giọng Giang Tỉnh Tỉnh bình tĩnh: “Chỉ là trước đây anh không có quản em.”
Những lời này tựa như một thứ bén nhọn, đột nhiên đâm vào lòng anh, máu chảy từng giọt.
Thương Giới nắm chặt tay dưới ống tay áo, cánh tay trắng trẻo nổi lên vài sợi gân xanh.
“Cho nên cô ở lại bên cạnh tôi là vì chờ đợi một cái gì đó, đúng không?”
Cô hy vọng đột nhiên có một ngày tôi biến mất, cô hy vọng người đàn ông phù hợp với tâm ý của cô trở về, đúng không?
Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu, trầm giọng nói: “Anh Thương, em không chờ đợi gì cả.”
“Nói dối.”
“Không phải nói dối.” Giang Tỉnh Tỉnh cố chấp nói: “Em không muốn rời khỏi anh, chỉ vì em không nỡ, thế thôi.”
“Cô không nỡ với cái gì?” Thương Giới ngồi xổm xuống, đưa tay nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn anh: “Cô không nỡ xa một người bị giam cầm vô thời hạn, cô muốn ở bên cạnh anh ta, mỗi ngày cô hôn tôi cũng là đang hôn môi anh ta.”
Giọng anh bình tĩnh, như đang tự thuật lại một chuyện không liên quan đến mình.
Mà giọng Giang Tỉnh Tỉnh cũng có vài phần không cam lòng và phản kháng, gằn từng chữ một, nói: “Anh ấy chính là anh.”
Thương Giới muốn nói, không phải, anh ta không phải tôi, nhưng không nói nổi một lời, cổ họng nghẹn lại, rất chua…
Loại cảm giác đau lòng này, trước đây chưa từng có.
Đầu óc bình tĩnh của anh bắt đầu nóng lên, tựa như nước sôi, sùng sục nổi bong bóng.
Tay anh xuyên qua dưới nách cô, bế cô ra khỏi cái ao, sau đó lấy khăn tắm phủ lên người cô, trực tiếp khiêng cô về nhà.
“Anh, anh làm gì đấy!” Giang Tỉnh Tỉnh liều mạng phản kháng, lại bị anh vác trên vai, căn bản không thể làm gì.
Anh vác cô về phòng mình, đóng cửa thật mạnh, không màng tóc cô đang ướt, trực tiếp đặt cô xuống chiếc giường mềm mại màu xanh nước biển.
Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ người luôn lạnh nhạt như anh sẽ đột nhiên làm loạn, chuyện như vậy thật sự không giống chuyện mà người đàn ông lịch sự lạnh lùng này sẽ làm.
“Anh muốn làm gì!”
Cô sốt ruột, nơi đẫy đà vì hô hấp dồn dập mà phập phồng lên xuống.
Gần như trong nháy mắt anh đã có phản ứng, bởi vậy nên đầu óc càng hỗn loạn, đánh mất lý trí, không đợi Giang Tỉnh Tỉnh mở miệng, anh đã nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, cúi đầu cắn môi cô.
Giang Tỉnh Tỉnh không kịp đề phòng, ngón chân ướt át co lại, như gặp phải cường địch, vô cùng căng thẳng.
Dường như Thương Giới không biết hôn môi, không có kỹ thuật, chỉ biết cắn mút, không để lại cho cô đường sống, điều này khiến cô cảm giác hô hấp rất khó khăn.
“Anh… anh Thương.” Cô đang cố gắng hít thở, giữa môi răng bật ra một tiếng gọi nhẹ, khiến cho dã thú bên trong Thương Giới càng thêm khó có thể khống chế.
“Tôi là chồng cô.”
Anh gặm cắn cô, hô hấp dồn dập: “Sao thế, không phải cô rất muốn lên giường của tôi sao?”
Bàn tay đang nắm chặt của Giang Tỉnh Tỉnh càng nắm chặt hơn, cổ tay bị anh khóa chặt, da thịt vốn trắng trẻo đỏ lên.
“Anh… Anh buông ra, anh làm đau em!”
Giang Tỉnh Tỉnh co chân theo bản năng, chắn giữa phần bụng đang căng cứng của anh với người cô, khiến cho anh không cách nào đến gần cô.
“Thương Giới!”
Cô lạc giọng gọi tên anh, nhưng mà đúng lúc này, Thương Giới chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đau đớn, chợt buông lỏng cô ra.
Giang Tỉnh Tỉnh tránh khỏi anh, nhanh chóng dịch sang bên cạnh, đề phòng nhìn anh.
Đầu đau như muốn nứt ra, anh cuộn mình lại theo bản năng.
Giang Tỉnh Tỉnh không rõ nguyên do, thấy hình như anh rất đau đớn, lại không nhịn được mà hỏi: “Anh Thương, anh sao thế?”
Thương Giới nhắm mắt lại, bên tai không ngừng vang lên tiếng gào non nớt của bé gái, âm thanh này dường như đến từ chỗ đen tối nhất trong anh, đánh thẳng vào đầu anh…
Là ai, rốt cuộc là ai!
Giang Tỉnh Tỉnh run rẩy đưa tay chạm vào mặt anh, nhiệt độ nóng cháy nhanh chóng xuyên qua đầu ngón tay cô.
“Anh Thương, anh sao thế? Anh đừng làm em sợ!” Giang Tỉnh Tỉnh nâng anh dậy: “Chỗ nào không thoải mái?”
Anh đột nhiên hất tay cô ra: “Đi đi, rời khỏi tôi.”
Nhưng mà lúc này, ánh mắt Thương Giới phát sinh biến hóa lần thứ hai, giọng anh đè thấp, nắm chặt tay cô: “Không cho đi!”
Phảng phất như là hai linh hồn sắp xé rách cả người anh, anh đau đớn, quỳ gối cong lưng lại.
Giang Tỉnh Tỉnh không biết nên làm gì, cô run rẩy cầm điện thoại anh, nghĩ có nên gọi cho bác sĩ của anh không, nhưng mà lúc này, Thương Giới đột nhiên vươn tay, đè đầu cô đến gần anh.
Ánh mắt anh đau đớn, giữa trán nổi gân xanh.
Anh đến gần tai cô, cắn mạng vành tai trước mặt, thở hổn hển, trầm giọng nói: “Về phòng của em, khóa cửa lại.”
...
Đó là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh thấy Thương Giới phát bệnh.
Trước đây, dù là nhân cách thứ nhất hay là nhân cách thứ hai xuất hiện, ít nhất anh vẫn trong trạng thái tương đối bình thường, đầu óc minh mẫn, tư duy rõ ràng.
Nhưng đêm qua, Giang Tỉnh Tỉnh nhìn thấy một Thương Giới hoàn toàn mất đi lý trí.
Sự đau đớn lúc giao thoa giữa hai nhân cách vô cùng đáng sợ, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với người đàn ông có bệnh về tâm lý này.
Anh nhìn mạnh mẽ như thế, rồi cũng yếu ớt như thế.
Giang Tỉnh Tỉnh không giận anh, còn đau lòng cho anh.
Hai ngày sau, trong studio có nhân viên đến báo với Giang Tỉnh Tỉnh, một soái ca ngoại quốc đến tìm cô.
Giang Tỉnh Tỉnh vừa nghe nói là người nước ngoài, trong lòng liền dâng lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, ở cạnh chiếc hồ cách đấy không xa, cô thấy bác sĩ Lawrence với tây trang đàng hoàng.
Dù là lúc nào, Lawrence cũng luôn nghiêm khắc với yêu cầu trang phục, ăn mặc vô cùng nghiêm trang, thế cho nên bất cứ lúc nào nhìn thấy anh ta, Giang Tỉnh Tỉnh cũng có cảm giác sợ hãi khó nói.
Tựa như lần đầu tiên gặp nhau ở nhà hát Hồng Phòng, anh ta kêu người mang nhân cách thứ hai của Thương Giới đi.
Lúc này, Giang Tỉnh Tỉnh cũng đoán được đại khái ý đồ của anh ta.
Chào hỏi đơn giản mà khách sáo, Lawrence trực tiếp nói với cô: “Tôi hy vọng cô có thể rời khỏi Thương Giới, chuyện này là vì tốt cho cô, đương nhiên càng tốt cho anh ấy.”
Trái tim Giang Tỉnh Tỉnh như bị ai đó đâm vào, thể hiện địch ý với anh ta theo bản năng: “Chồng tôi biết anh... tới tìm tôi không?”
“Anh Thương không biết.” Lawrence nói: “Là tôi tự mình quyết định tới tìm cô, bởi vì cô và nhân cách thứ hai có quan hệ tình cảm rất sâu, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh ấy thì sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu, cũng sẽ khiến cho tất cả nỗ lực trước đây của chúng tôi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Sao tôi lại ảnh hưởng đến việc trị liệu của anh ấy...”
“Cô Giang, vấn đề trị liệu về phương diện tâm lý rất phức tạp, tôi sợ là rất khó để giải thích rõ ràng cho cô, nhưng cô chỉ cần biết, cô ở lại bên cạnh anh Thương, hiệu quả trị liệu của chính tôi sẽ sụt giảm rất lớn. Cảm xúc và cảm nhận giữa hai nhân cách đều có liên hệ với nhau, cô tồn tại, cũng sẽ khiến anh Thương dao động, không thể nào hạ quyết tâm.”
Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên nhìn anh ta: “Hạ quyết tâm làm gì?”
“Giết chết nhân cách thứ hai.” Lawrence vô tình thay cô nói mấy chữ này.
Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác hô hấp đột nhiên nghẹn lại, trái tim bắt đầu co thắt đau đớn: “Nếu cảm xúc và cảm nhận đều có liên hệ, vậy thì... vậy thì sao anh có thể giết chết một người trong đó, anh giết chết một người, một người khác sẽ không khó chịu sao?”
Lawrence lắc đầu, không cách nào giải thích chuyện chuyên môn với một người ngoài nghề, chỉ nói: “Trị liệu tâm lý vốn là một chuyện rất tàn khốc, nhưng anh Thương hy vọng sẽ biến thành người bình thường, đây là cuộc đời của chính anh Thương, người khác không có quyền xen vào.”
Lawrence vứt lại mấy chữ, xoay người rời đi.
Cả người Giang Tỉnh Tỉnh rơi vào trạng thái hư không, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì.
Cho dù có không muốn, không nỡ thế nào thì câu cuối cùng của Lawrence đã thuyết phục được cô.
Đây là cuộc đời của chính Thương Giới, người khác không có quyền xen vào.
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Tỉnh Tỉnh cẩn thận mở cửa phòng ra một khe nhỏ, xác định bên ngoài không có động tĩnh mới xách hành lý, nhẹ tay nhẹ chân xuống tầng.
Đám giúp việc thấy cô xách vali, kinh ngạc há to miệng: “Phu nhân!”
Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng bảo các cô ấy im lặng: “Suỵt, tôi đi đây.”
Đám giúp việc vội vàng hạ giọng nói: “Nhưng mà, anh Thương...”
Giang Tỉnh Tỉnh vội nói: “Là ý của anh ấy.”
“Thật sao?”
Đám giúp việc tỏ vẻ hoài nghi, tuy gần đây anh Thương lạnh nhạt với phu nhân hơn rất nhiều, nhưng mọi người đều nhìn ra được, trong lòng anh nhất định là có phu nhân.
“Cô thật sự phải đi sao?”
“Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã chăm sóc.”
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không kịp tạm biệt đàng hoàng, cô lo lát nữa sẽ gặp phải Thương Giới nên không nói nhiều.
“Ôi... Phu nhân, nếu không thì cô chờ một chút, thiếu gia...”
“Được rồi, tôi đi đây.”
Cô vừa kéo hành lý ra cửa liền gặp phải Thương Giới đang dắt chó tản bộ về. Anh mặc đồ thể thao màu trắng, một đoạn cơ bắp ở cánh tay mạnh mẽ lộ ra ngoài, hơi rịn mồ hôi, giữa cổ vắt một cái khăn màu trắng.
Da Thương Giới vốn trắng, lúc này bộ đồ thể thao khiến anh như trẻ thêm vài tuổi, không khác thiếu niên thoải mái chơi bóng rổ trong vườn trường đại học lắm.
Anh nắm chặt dây xích chó trong tay, ánh mắt do dự, rơi xuống hành lý trong tay Giang Tỉnh Tỉnh.
Con ngươi thâm sâu nổi lên chút gợn sóng.
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Cuối cùng cô cũng biết vì sao mấy người giúp việc muốn nói lại thôi.
“Anh Thương.” Cô chột dạ gọi anh một tiếng.
Sắc mặt Thương Giới tối sầm rõ ràng, không mặn không nhạt hỏi: “Phải đi à?”
“Ừ, quấy rầy lâu vậy rồi, em nghĩ... hẳn là em nên trở về.” Giang Tỉnh Tỉnh không dám nhìn vào mắt anh.
“Về đâu?”
“Nhà của em.”
Thương Giới mang chú chó vào sân, buộc dây vào cọc gỗ cạnh chuồng chó.
“Nếu muốn, cô cũng có thể ở lại.”
Lúc nói mấy lời này, anh xoa đầu chú chó lông vàng, không quay đầu lại, có lẽ là không hy vọng để cô nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc của anh lúc này.
“Nhà rất lớn, thêm một người cũng không sao.” Giọng điệu không có chút biến hóa, nhưng đây là sự thỏa hiệp cuối cùng của anh.
Nếu Giang Tỉnh Tỉnh đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ thay đổi, cô dịu dàng nói: “Cảm ơn anh, anh Thương.”
Lời từ chối uyển chuyển, đôi khi cũng có thể làm tổn thương người ta.
Anh ừ một tiếng, xoay người về phòng, không để ý đến cô.
Lúc đi, Giang Tỉnh Tỉnh nhìn chú chó lông vàng: “Đại Mao, mẹ đi đây, con ở lại đây, bố sẽ chăm sóc cho con.”
Dường như chú chó cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, nó cố gắng sủa lớn theo bóng dáng cô, Giang Tỉnh Tỉnh cố nén sự chua xót trong lòng, không quay đầu lại.
Trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, Thương Giới nắm chặt tay.
...
Xế chiếu hôm đó, trong văn phòng của Lawrence, một chiếc bình sứ Thanh Hoa giá trị xa xỉ vỡ nát.
Lawrence là người thích sưu tập đồ cổ, chỉ tiếc là quá vụng về, bỏ một đống tiền để mua thì 99% đều là giả, chỉ có chiếc bình cổ bằng sứ Thanh Hoa này là hàng thật Thương Giới giúp anh ta tìm, được làm tại Cảnh Đức Trấn [1], thật sự là sứ Thanh Hoa.
[1] Cảnh Đức Trấn: là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, thành phố này được mệnh danh là "thủ đô gốm sứ" do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm Lúc nó vỡ vụn, Lawrence cũng nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát.
“Ai cho phép cậu tự chủ trương đi tìm cô ấy.
Dù là người đã trải qua bao nhiêu chuyện như Thương Giới, lúc này cũng khó bình ổn lửa giận trong lòng.
Trong mắt anh là sự lạnh lẽo: “Chuyện này đã vượt qua bổn phận của cậu rồi, Lawrence.”
Lawrence không trả lời anh mà ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh nhỏ của bình sứ lên, lắc đầu, thở dài: “Louis, là bác sĩ bác sĩ tâm lý của cậu, tôi làm gì cũng không tính là quá bổn phận, còn nhớ không, đây chính là quyền hạn cậu cho tôi.”
Louis là tên tiếng Anh Thương Giới sử dụng lúc học đại học.
“Quyền hạn tôi cho cậu, chỉ giới hạn trong lúc nhân cách thứ hai xuất hiện.” Đôi mắt đen nhánh của anh ngưng tụ hàn khí, gằn từng chữ một: “Giờ tôi là tôi, tôi không thích người khác nhúng tay vào cuộc sống của mình.”
“Nhưng người phụ nữ kia, cô ta cũng không thuộc về cuộc sống của cậu lúc này.” Lawrence nhặt mảnh nhỏ của bình sứ xong, cẩn thận đặt lên bàn, xoay người nói với anh: “Cô ta thuộc về quá khứ, thuộc về nhân cách thứ hai của anh.”
Thương Giới cố chấp nói: “Cô ấy là người vợ trên pháp luật của tôi.”
Từ lúc bằng lòng đổi từ “cô Giang” thành “phu nhân”, anh đã chấp nhận mối quan hệ này.
Lawrence khiếp sợ nhìn Thương Giới cứ cố chấp với chuyện này, nói: “Louis, trước đây cậu không nói vậy với tôi.”
Thương Giới của trước đây, cô độc một mình, đâu đâu cũng là giang sơn gấm vóc của anh. Anh chỉ muốn đưa tập đoàn Thương thị lên đỉnh cao mà không ai có thể với tới, mà trừ chuyện đó ra, bất cứ là chuyện gì, đối với anh mà nói đều không quan trọng.
“Xem ra anh ta thật sự ảnh hưởng đến cậu.”
Thương Giới trầm giọng nói: “Anh ta chính là tôi.”
“Không, anh ta không phải, anh ta là dã thú ẩn núp trong bóng đêm, có thể chiếm lấy cơ thể cậu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mà việc tôi cần làm là ngăn cản anh ta, Louis, đây không phải là hy vọng của cậu sao?”
Đây là hy vọng của anh sao?
Ai mà không muốn có một cuộc sống bình thường, ai mà không muốn làm chủ cơ thể mình. Trước kia anh luôn tách nhân cách thứ hai với mình ra, không chịu thừa nhận.
Mà bây giờ, anh lại đưa ra lựa chọn hoàn toàn tương phản.
Nếu thừa nhận, có phải người cô yêu sẽ là anh không?
Nhận thức này tựa như một quả táo độc, tản ra lực hấp dẫn không gì sánh nổi, dụ dỗ anh bước càng lúc càng xa.
“Louis, sau khi khỏi bệnh, cậu có thể làm bất luận chuyện gì cậu muốn làm, cậu có thể theo đuổi cô ta, lấy mị lực của cậu, chẳng lẽ còn sợ sẽ không nắm bắt được phụ nữ sao. Nhưng bây giờ, cậu cần phải khắc phục ảnh hưởng của nhân cách thứ hai với cậu.”
Thương Giới ngồi xuống ghế xoay, sắc mặt âm trầm: “Từ nay về sau, không có sự cho phép của tôi, cậu không được lén gặp cô ấy.”
Lawrence nhìn Thương Giới, vẻ mặt hoang mang: “Louis, chẳng lẽ cậu yêu cô ta?”
Nghe thấy thế, khóe mắt Thương Giới đột nhiên giật giật, trong phút chốc, anh bình tĩnh nói: “Như cậu nói, chỉ vì tình cảm của nhân cách thứ hai ảnh hưởng đến tôi thôi.”
“Hy vọng là như thế.” Lawrence thấy anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Bất cứ tình cảm ràng buộc nào cũng sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu của chúng ta, giờ cậu cần phải để mấy chuyện đó sang một bên.”
Lúc Thương Giới rời khỏi, Lawrence đột nhiên gọi anh lại: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, gần đây không ngủ ngon sao?”
Thương Giới lạnh lùng nhìn anh ta: “Vợ tôi đã bị cậu khuyên chạy, tôi còn có thể ngủ ngon?”
Lawrence cười nhạt: “Cậu mà cũng biết nói đùa.”
“Nhưng mà, gần đây tôi thật sự thường xuyên nằm mơ, mơ thấy cùng một người.”
“Ồ, nội dung thế nào?”
“Một cô bé, không thấy rõ mặt, tóc rất dài, da rất trắng.”
“Nghe như là ác mộng.” Lawrence run rẩy: “Gần đây xem 《 Lời nguyền rủa 》 hả?”
Thương Giới không để ý đến câu nói đùa của anh ta, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Cô bé đó đứng rất xa tôi, luôn làm một động tác.”
Anh vươn tay trái, cong ngón áp út: “Cứ thế này.”
Lawrence hơi nhíu mày: “Đây là động tác theo bản năng của nhân cách thứ hai, trước mắt chúng ta vẫn chưa làm rõ được vì sao anh ta lại làm thế.”
“Có lẽ cô bé này liên quan đến bệnh của tôi.” Thương Giới nói: “Chỉ là tôi không thấy rõ mặt cô bé.”
Lawrence nói: “Hôm nay muộn rồi, lần sau cậu đến đây, chúng ta tiến hành trị liệu bằng thôi miên, có lẽ sẽ tìm thêm được manh mối.”