Edit: Nhược VyBeta: Quanh Cảnh cuối cùng của《 Lời nói dối chốn đất đỏ》là mười ba năm sau.
Mười ba năm nay, Thẩm Sơ Ngôn làm cảnh sát, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con trai ruột của Trâu Dung.
Cho dù người cả thôn đều nói, đứa bé đang ở với Trâu Dung chính là Cẩu Đản bị bắt lúc trước, nhưng Thẩm Sơ Ngôn nhìn ánh mắt tuyệt vọng bất lực của Trâu Dung, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cô ta, giúp cô ta âm thầm điều tra tung tích đứa bé.
Trên đời không ai thương con bằng mẹ, nếu đứa bé kia đúng là của cô ta, không có đạo lý nào cô ta lại không nhận.
Thẩm Sơ Ngôn điều tra dò hỏi khắp nơi, thời gian nhoáng cái đã qua mười ba năm, ngày đó, một sự kiện ở bệnh viện thị trấn đã khiến anh ta chú ý, con trai của chủ mỏ than nào đó nhập học cần kiểm tra sức khỏe, ông ta dẫn cậu bé đến bệnh viện tiến hành kiểm tra máu, thình lình phát hiện nhóm máu con trai không giống với mình.
Ban đầu ông ta còn hoài nghi là vợ mình hồng hạnh xuất tường, không chỉ khiến ông ta đội nón xanh [1] mà còn khiến ông ta phí công nuôi dưỡng con người khác nhiều năm, kết quả làm xét nghiệm ADN mới phát hiện, đứa trẻ này cũng không phải con vợ ông ta.
[1] Đội nón xanh: một cách nói của Trung Quốc để chỉ việc bị cắm sừng, ngoại tình,... Chủ mỏ than đó nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát lập án điều tra, lúc này mới khiến vụ án đánh tráo hai đứa trẻ trồi lên khỏi mặt nước.
Thẩm Sơ Ngôn lập tức liên hệ Trâu Dung, tiến hành giám định DNA với đứa trẻ, kết quả phát hiện đứa con của chủ mỏ than chính là đứa con bị bắt năm đó của Trâu Dung - Cẩu Đản, mà đứa trẻ Trâu Dung nuôi dưỡng mười mấy năm mới là con của chủ mỏ than.
Sau đó chồng Trâu Dung không chịu nổi áp lực, khai hết tất cả với cảnh sát, tiết mục tráo con là do một tay anh ta lên kế hoạch, để con mình có thể ở nhà chủ mỏ than hưởng phúc, tương lai nhận được giáo dục tốt hơn, có tiền đồ, sau khi biết chân tướng thì hiếu kính anh ta.
Cảnh cuối cùng là Trâu Dung nắm tay con của chủ mỏ than, đứng trước cửa thôn trong buổi hoàng hôn.
Cách đó không xa, trên nền đất đỏ bazan, Thẩm Sơ Ngôn bế đứa con ruột của cô ta xuống khỏi xe cảnh sát.
Giây phút tách ra, Trâu Dung ôm chặt con nuôi của mình, quyến luyến không muốn buông ra, đồng thời, đối mặt với con mình lại là ánh mắt căm ghét, tim cô ta như bị đao cắt, cảm xúc dồn nén nhiều năm bùng nổ, cô ta quỳ giữa nền đất đỏ, thất thanh bật khóc.
Trời đất trở nên xám xịt, đó là hình ảnh cuối cùng.
Rốt cuộc cô ta có trao đứa con mình nuôi nhiều năm cho cảnh sát không, đó là một kết thúc mở cho người xem.
Bộ phim này chưa được công chiếu, video tuyên truyền vừa đăng lên gần đây đã thu hút sự chú ý không nhỏ, không chỉ vì nó là lớp lớp bí mật, càng vì luân lý đạo đức được đề cập đến.
Ngày công chiếu, Thẩm Sơ Ngôn và Giang Tỉnh Tỉnh mặc lễ phục, tham gia lễ mở màn, sau đó ngồi trong rạp chiếu phim, thưởng thức bộ phim này.
Thẩm Sơ Ngôn trông có tâm sự, sau khi bộ phim kết thúc, anh đi vào phòng nghỉ, châm một điếu thuốc.
Lúc đang xem phim, Giang Tỉnh Tỉnh đã cảm thấy anh là lạ, thế là ra hỏi thăm: "Anh Sơ ngôn, anh sao thế?"
"Không có gì." Thẩm Sơ Ngôn bực bội dập tàn thuốc, không muốn để cô hít phải khói thuốc lá quá nhiều.
Giang Tỉnh Tỉnh cho rằng anh đang lo lắng doanh thu phòng vé, vì thế an ủi: "Đây là bộ phim đầu tiên chúng ta hợp tác, tôi tin là có thể lấy được thành tích tốt, anh cứ yên tâm đi."
Thẩm Sơ Ngôn lắc đầu: "Không, tôi không lo chuyện này, mà là..."
Thấy anh muốn nói lại thôi như thế, Giang Tỉnh Tỉnh cũng không thúc giục, nhìn anh, kiên nhẫn nói: "Nếu tiện, tôi sẵn lòng lắng nghe anh."
Nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, Thẩm Sơ Ngôn đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết, anh luôn có tình cảm tương đối đặc thù với cô gái này, không thể nói rõ là gì, dù sao cũng không phải tình yêu nam nữ, lúc anh biết cô có bạn trai cũng không thấy ghen.
Thẩm Sơ Ngôn dập tàn thuốc, vẫn quyết định thổ lộ tiếng lòng với cô: "Tôi cảm thấy, nếu bộ phim này có nguyên mẫu từ đời thực, những người sống trên thế giới này, họ sẽ biết con mình rất có thể... Không phải là con mình sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ anh sẽ nghĩ nhiều như vậy, không cách nào trả lời câu hỏi của anh.
Thẩm Sơ Ngôn thở dài một hơi, nói: "Có thể là vì em gái tôi từng bị bắt cóc khi còn nhỏ, cho nên tôi cảm thấy đồng cảm, thật sự hy vọng bi kịch như thế vĩnh viễn sẽ không xảy ra."
Giang Tỉnh Tỉnh đứng bên cạnh anh, im lặng lắng nghe.
Thẩm Sơ Ngôn ôn hòa nói: "Cô biết không, đôi khi tôi thật sự cảm thấy, cô gái trong nhà kia không phải là em gái tôi, Thẩm Niệm Niệm thật sự... Thay đổi rất rất nhiều, khi còn nhỏ Niệm Niệm là một đứa trẻ rất nghe lời, yên ắng không ầm ĩ, mỗi ngày tôi tan học về nhà là có thể thấy bóng dáng con bé một mình ngồi chơi búp bê Barbie, con bé thật sự rất ngoan."
Anh đau đớn lắc đầu: "Sao con bé lại có thể biến thành như thế chứ?"
Giang Tỉnh Tỉnh an ủi: "Dù là đứa trẻ nào, trải qua chuyện đáng sợ như thế, sợ là đều thay đổi tính tình, anh không cần suy nghĩ nhiều quá, anh nhìn đi, Thẩm Niệm Niệm rất giống anh, mắt mũi đều như từ một khuôn mẫu khắc ra, sao lại không phải em gái anh được?"
Thẩm Sơ Ngôn dùng một ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Giang Tỉnh Tỉnh: "Thật ra có nhiều lúc, tôi cảm thấy cô còn giống hơn cả..."
Nhưng anh còn chưa dứt lời, phòng nghỉ đột nhiên ùa vào một đống người, là nhân viên đoàn phim, thấy nam nữ chính đứng ở đây nói chuyện phiếm thì trêu chọc: "Vừa bế mạc đã không thấy bóng người hai người, thì ra là ở nơi này thì thầm sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng nhanh nhạy, lập tức nói: "Sao lại vậy được, cảnh sát Thẩm còn có chuyện muốn hỏi đương sự là tôi đây."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười.
Chờ đến khi không ai trêu ghẹo hai người họ nữa, Thẩm Sơ Ngôn mới nói với Giang Tỉnh Tỉnh: "Cuối tuần là sinh nhật tôi, bố mẹ tôi có tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn Quân Lâm, không biết cô có thời gian đến không?"
Dĩ nhiên là Giang Tỉnh Tỉnh có thời gian, chỉ là cô hơi chần chừ: "Em gái anh có hiểu lầm với tôi, tôi nghĩ cô ấy không muốn thấy tôi lắm."
Thẩm Sơ Ngôn nói: "Cuối tuần này nó ra nước ngoài, đi Thụy Sĩ trượt tuyết với bạn."
Nghe nói không có Thẩm Niệm Niệm, Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ chấp nhận lời mời của Thẩm Sơ Ngôn.
Lúc cô thấp thỏm nói cho Thương Giới chuyện này, còn cho rằng anh sẽ không đồng ý.
Nhưng ngoài dự đoán là, người đàn ông này đắm chìm trong nắng sớm, một bàn tay thon dài cầm báo, một bàn tay cầm tách cà phê, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ừm."
"Ừm?"
Anh bổ sung: "Đừng đi quá muộn, về sớm chút."
Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc hỏi: "Đồng ý luôn sao?"
"Sao lại không đồng ý?"
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi bên cạnh anh, nói: "Không phải trước đây anh kêu em ít tiếp xúc với Thẩm Sơ Ngôn thôi sao?"
"Vậy em có nghe không?"
Đương nhiên là... không.
Giang Tỉnh Tỉnh chột dạ nhìn anh, anh nở nụ cười thanh tao lịch sự, nói: "Vậy còn nói gì nữa?"
"Thật ra thái độ của anh có thể cứng rắn hơn một chút, hung dữ nói với em, không cho đi! Không được gặp gỡ người đàn ông khác!"
Thương Giới ngẩng đầu nhìn cô, có hơi bất đắc dĩ: "Như vậy sẽ khiến em cảm giác kích thích và hưng phấn?"
Giang Tỉnh Tỉnh:...
"Cũng không phải."
"Hiểu rồi." Thương Giới suy tư: "Hội chứng Stockholm [2]."
"Đột nhiên hơi nhớ người nào đó."
Cô đã quen với tính cách bá đạo, ngang ngược vô lý của nhân cách thứ hai, đối với tính cách dè dặt và kiềm chế của nhân cách chủ, ít nhiều vẫn có chút... Không quen lắm.
Thương Giới bình thản nhìn cô, dường như cũng nhìn ra được sự mất mát trong mắt cô, không biết vì sao, mất mát trong lòng anh còn lớn hơn cả cô.
Cả ngày hôm đó, tâm tình anh không tốt lắm. Người làm ở công ty đã nhìn ra, cảm xúc của boss là có quy luật, vất vả lắm mới gió êm sóng lặng một thời gian, sau đó một đợt sóng mới lại dâng lên, họ vô cùng cẩn thận, không muốn đâm đầu vào ngọn sóng.
Mà cuối tuần, Giang Tỉnh Tỉnh rời giường, rửa mặt chải đầu, trang điểm từ sáng, thay chiếc váy xinh đẹp mỹ lệ.
Đêm qua, Thương Giới mang chiếc váy này về cho cô, cô còn kinh ngạc rất lâu.
Trong gương, phần lưng trắng trẻo của cô lộ ra, xương cánh bướm vô cùng xinh đẹp, xuống chút nữa, đường cong gợi cảm lạ thường.
Cô đứng trước gương xoay hai vòng, xuyên qua chiếc gương, thấy được Thương Giới đã ngồi dậy trên giường, chiếc chăn màu trắng che lại phần từ hông anh trở xuống, lộ ra nửa người trên với cơ bắp cân xứng.
Anh châm thuốc, thưởng thức dáng vẻ cô trang điểm, không biết nhìn bao lâu, đôi mắt đen kịt không có biểu tình gì.
Giang Tỉnh Tỉnh đến mép giường, lấy điếu thuốc trong tay anh, dụi vào gạt tàn.
"Em đánh thức anh à?"
Cô đã cô gắng làm nhẹ nhất có thể, không muốn đánh thức anh.
"Hôm nay là cuối tuần, anh ngủ thêm một lát đi."
Thương Giới không nói gì, lấy thêm một điếu thuốc nữa.
Giang Tỉnh Tỉnh biết bình thường anh giữ mình thế nào, rất ít uống rượu, thuốc cũng gần như không hút, chỉ có lúc tâm tình không tốt mới hút một điếu.
Mấy ngày nay, hình như anh vẫn luôn giận dỗi.
"Nếu anh không muốn em đi thì nói sớm một chút chứ." Giang Tỉnh Tỉnh nhụt chí ngồi ở mép giường: "Đã đến lúc này rồi, cũng không thể thất hứa được."
Thương Giới bình tĩnh nói: "Không có gì là không muốn cả."
"Vậy anh cứ bày ra vẻ mặt thế này sao thế?"
"Không còn sớm nữa, bạn em còn đang đợi em." Anh lại còn thúc giục cô đi.
Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh không buông được, nếu anh không vui, cô sẽ cảm thấy lo sợ bất an, cô nhìn vào mắt Thương Giới, làm nũng: "Vậy anh hôn em một cái."
"Chưa đánh răng."
"Em không chê." Giang Tỉnh Tỉnh ôm đầu anh, đến gần muốn hôn, Thương Giới quay mặt đi, chỉ để cô hôn má mình.
Cô mất mát nhìn anh: "Đúng là anh đang giận mà."
"Không có." Thương Giới bất đắc dĩ: "Em đi trước đi, về rồi nói."
Anh vĩnh viễn lý trí như thế, dường như chưa từng mất khống chế, người lo được lo mất chỉ có cô.
Lúc cô cầm lý túi xách, mất mát chuẩn bị ra cửa, Thương Giới thở dài một tiếng, vẫn không đành lòng, kêu cô lại.
"Lại đây, ôm một cái."
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh lon ton chạy đến, nhảy lên giường đè lên người anh, mặt vùi vào cổ anh, ồm ồm nói: "Ông xã, em yêu anh."
Thương Giới nhẹ nhàng hôn môi cô, sau đó vỗ má cô: "Vui vậy à?"
"Vui." Giang Tỉnh Tỉnh để lại một dấu son môi giữa trán anh, lúc này mới đứng dậy: "Đi đây!"
Anh cười nhắc nhở cô: "Nhớ trang điểm lại, bị trôi rồi kìa."
...
Thẩm Sơ Ngôn biết Giang Tỉnh Tỉnh có bạn trai.
Suy nghĩ ban đầu của anh là hy vọng Giang Tỉnh Tỉnh mang bạn trai đến tham dự tiệc sinh nhật, anh rất muốn gặp người bạn trai thần bí của cô.
Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, cảm thấy suy nghĩ này hơi mạo phạm, Giang Tỉnh Tỉnh và anh chỉ là bạn bè, mình lại hứng thú với bạn trai người ta như thế, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất kỳ quặc sao.
Thật ra chính Thẩm Sơ Ngôn cũng không hiểu, vì sao mình lại để bụng chuyện của cô như vậy.
Từ lần đầu tiên gặp cô, cảm xúc thân thiết đã ập đến khiến anh tự nhiên muốn đến gần cô.
Tiệc sinh nhật của Thẩm Sơ Ngôn tổ chức ở tầng ba của khách sạn, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, một phần nhỏ là bạn bè trong giới của Thẩm Sơ Ngôn, còn lại đa số là đối tác làm ăn của nhà họ Thẩm.
Hai ông bà nhà họ Thẩm cố ý muốn thông qua tiệc sinh nhật lần này để Thẩm Sơ Ngôn tiếp xúc nhiều hơn với người trong giới làm ăn, chuyện này cũng có lợi cho việc tiếp nhận công ty trong tương lai của anh.
Dĩ nhiên, Thẩm Sơ Ngôn chỉ muốn chúc mừng sinh nhật với bạn bè mình, đối với sự sắp xếp của bố mẹ, anh cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn mặt mũi bố mẹ, chỉ có thể nhàm chán bàn chuyện với họ.
Nhưng điều khiến Thẩm Sơ Ngôn trăm triệu lần không ngờ là, ngày hôm nay, Thẩm Niệm Niệm lại trở về gấp từ Thụy Sĩ!
Lúc anh nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm mặc váy bồng xuất hiện ở bữa tiệc, trên mặt không hề có sự bất ngờ vui vẻ, trái lại còn nhíu chặt mày.
"Sinh nhật vui vẻ, anh."
"Sao em về rồi?"
"Sinh nhật anh, đương nhiên là em phải về gấp rồi, không nói trước cho anh là muốn cho anh một bất ngờ!"
Hoàn toàn không có bất ngờ, Thẩm Sơ Ngôn chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Thẩm Niệm Niệm đưa quà cho anh, là một chiếc đồng hồ xa xỉ cô ta mang về từ Thụy Sĩ.
"Cảm ơn em gái."
"Không cần cảm ơn, đây là tấm lòng của em."
"Lần sau không cần mua đồ đắt thế này đâu."
Dùng tiền của bố mẹ, xem là tấm lòng của mình, Thẩm Sơ Ngôn không thích như vậy.
Thẩm Niệm Niệm mặc một chiếc váy bồng xa xỉ nạm đầy kim cương, nhưng vì quá nhiều nên nhìn có phần lòe loẹt.
Không ai ăn diện như cô ta, ánh mắt mấy cô gái xung quanh đều dừng ở chiếc váy nạm đầy kim cương.
Đương nhiên, Thẩm Niệm Niệm tự cảm thấy mình không giống mấy cô gái khác, mấy cô gái Thẩm Sơ Ngôn mời đến tham gia bữa tiệc, phần lớn là nữ minh tinh giới giải trí, dù có nổi tiếng thì thế nào, nói trắng ra vẫn là con hát thấp kém, mà cô ta lại là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đeo vàng đeo bạc thế nào cũng không quá đáng.
Thẩm Niệm Niệm cố ý trở về từ Thụy Sĩ, tham gia tiệc sinh nhật anh mình, một phần nhỏ là vì chúc mừng cho anh, còn lý do quan trọng nhất, dĩ nhiên là tạo sự chú ý trước mặt mấy nữ minh tinh, lộ mặt, cũng để mấy cô gái kia biết, cô ta là quý nữ hào môn, hoàn toàn không giống mấy cô gái kia, mấy cô gái kia phấn đấu cả đời cũng không chắc sẽ đủ tư cách ngồi cùng quán cà phê với cô ta.
Dĩ nhiên, trang phục xa hoa của cô ta vô cùng thu hút, cả hội trường đều đang nhìn.
Cô ta mặc chiếc váy lòe loẹt, ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như một con khổng tước xòe đuôi.
Nhóm nữ minh tinh thấp giọng bàn tán.
"Thì ra là đây cô em gái vang danh khắp chốn của Thẩm Sơ Ngôn."
"Đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
"Tôi chỉ rất tò mò, bộ váy trên người cô ta, rốt cuộc là nạm bao nhiên viên kim cương?"
"Chẳng lẽ cô ta không biết cái gì gọi là tốt quá hóa buồm sao?"
"Trang điểm cho mình chẳng khác gì nhà giàu mới nổi, Thẩm Sơ Ngôn khiêm tốn như thế, em gái anh ta đúng là hoàn toàn không cùng một đẳng cấp."
...
Dĩ nhiên, Thẩm Niệm Niệm không biết mấy lời xoi mói, bắt bẻ của mấy nữ minh tinh đó, cô ta đang vô cùng hưởng thụ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trong bữa tiệc, Thẩm Niệm Niệm không thích nói chuyện với mấy nữ minh tinh mà thích nói chuyện với các nam minh tinh khôi ngô nổi tiếng hơn, tuy mấy nam minh tinh đó đều nhìn mặt mũi của Thẩm Sơ Ngôn, khách sáo đáp lời cô ta, đáy lòng lại không muốn tiếp xúc nhiều, cô ta nói chuyện, đôi khi rất không biết trời cao đất dày, dễ đắc tội với người ta.
Ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không muốn giới thiệu Thẩm Niệm Niệm với đối tác làm ăn.
Người duy nhất phản ứng với Thẩm Niệm Niệm chính là người chị họ ham hư vinh của cô ta, nói: "Chị nghe nói anh em còn mời Giang Tỉnh Tỉnh đấy, chính là nữ minh tinh có sẹo trên mặt kia, không phải em rất ghét cô ta sao?"
Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm tối sầm: "Cô ta cũng tới?"
"Đúng thế, không phải anh em và cô ta đóng chung sao, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm."
"Thật đáng ghét." Thẩm Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi: "Cái loại thấp kém đó, không biết đã dùng thủ đoạn đáng ghê tởm gì, khiến anh tôi chết mê chết mệt."
Người chị họ thuận thế nói: "Em đừng giận quá, chị cảm thấy, phần lớn là vì cô gái kia có phần giống em, cho nên anh em mới tốt với cô ta, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về."
Thẩm Niệm Niệm nhìn người chị họ: "Thật không?"
"Còn có thể là giả sao, từ nhỏ đến lớn, anh em thương em nhất mà!"
Tâm tình Thẩm Niệm Niệm tốt hơn một chút, nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tới thì tới, tôi đã hỏi thăm rồi, cô gái kia xuất thân từ tầng chót, tới bữa tiệc cao cấp thế này, cũng chỉ có thể xấu mặt, nói không chừng ngay cả váy cũng không có mà mang."
Người chị vuốt ve chiếc váy lụa kim cương của Thẩm Niệm Niệm, nịnh nọt: "Đúng rồi, cái loại phụ nữ thấp kém này, sao có thể so với em, em chính là tiểu công chúa nhà họ Thẩm!"
Thẩm Niệm Niệm vỗ tay người chị họ, ghét bỏ mà nói: "Chị đừng có chạm vào, hỏng đấy!"
Bởi vì Thẩm Niệm Niệm đến, không khí bữa tiệc bắt đầu trở nên vi diệu, nữ minh tinh vì ánh mắt của Thẩm Niệm Niệm mà trong lòng cảm giác bị mạo phạm, nam minh tinh cũng cố ý tránh cô ta.
Giang Tỉnh Tỉnh trình diện, hiển nhiên là làm bữa tiệc rạng rỡ hơn không ít.
Hoàn toàn ngoài dự đoán của Thẩm Niệm Niệm, cô không bần cùng nghèo túng, chỉ mặc một chiếc váy giá rẻ bình thường tham gia bữa tiệc, hoàn toàn ngược lại, chiếc váy cô mặc chính là thiết kế Làn gió thơm của nhà thiết kế nổi danh Milan – Bardot.
Chỉ cần là người chú ý đến giới thời trang thì đều biết thiết kế nổi tiếng này, toàn thế giới chỉ có một chiếc, căn bản là có tiền cũng không mua được!
Mà bây giờ, chiếc váy này đang ở trên người Giang Tỉnh Tỉnh, màu trắng bạc phác họa đường cong cơ thể cô, eo nhỏ, xương quai xanh vô cùng gợi cảm, phía sau lưng lộ một phần, phô bày xương cánh bướm xinh đẹp, xuống dưới càng gợi cảm hơn, càng không nói đến đôi núi tuyết phía trước người cô.
Giang Tỉnh Tỉnh không thể không thừa nhận, ở phương diện nào đó, chồng cô vô cùng truyền thống, bảo thủ.
Thế nhưng, đối với cô thì lại cho cô sự tự do lớn nhất.
Thương Giới sẽ không giống đại đa số người đàn ông khác, không tự tin lại mang chủ nghĩa đàn ông, để ý đến việc quần áo trang điểm lộ bao nhiêu.
Anh tự tin rộng lượng, hơn nữa còn rất thưởng thức cô, bởi vậy, anh chỉ coi trọng việc đẹp hay không, có thể giúp cô phô bày vẻ đẹp không, vải nhiều hay ít không quan trọng.
Đây mới là một người đàn ông chính chắn, săn sóc chu đáo nhất.
Đương nhiên, đều tham dự với trang phục lộng lẫy, có lẽ giá cả chiếc váy lòe loẹt của Thẩm Niệm Niệm cũng rất đắt, nhưng so với Giang Tỉnh Tỉnh, có vẻ vô cùng tầm thường.
Giới thời trang chưa bao giờ lấy giá cả để định nghĩa giá trị, trang phục tao nhã thanh tao dù có thế nào cũng đứng cao hơn so với những bộ đồ đắt đỏ nhưng lại tầm thường.
Về phương diện này, ngay cả cái đầu chứa đầy hồ dán của Thẩm Niệm Niệm cũng ý thức được, Giang Tỉnh Tỉnh vừa đến, cô ta đã thất bại thảm hại.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Giang Tỉnh Tỉnh tham dự với trang phục lộng lẫy, khiến không khí vốn hơi trầm của bữa tiệc sinh động hẳn lên.
Các minh tinh liên tục đến nói chuyện với Giang Tỉnh Tỉnh, tán thưởng chiếc váy và mắt nhìn của cô, cùng cô thảo luận về bộ phim gần nhất.
Giang Tỉnh Tỉnh lễ nghĩa chu đáo, đến chào hỏi chủ bữa tiệc sinh nhật – Thẩm Sơ Ngôn trước.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Cô đưa quà cho Thẩm Sơ Ngôn, là một chiếc cà vạt vô cùng tinh tế, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ, Thương Giới đã giúp cô chọn.
Mắt nhìn của Thương Giới, Giang Tỉnh Tỉnh không theo kịp, chuyện này chỉ có thể dựa vào cảm quan nhạy bén trời sinh, cùng với việc bồi dưỡng con mắt trong giới thượng lưu từ nhỏ.
Có Thương Giới, cho dù Giang Tỉnh Tỉnh tham dự hoạt động hay lễ công chiếu gì, quần áo cô phối luôn có thể lên trang bìa tạp chí thời trang, thậm chí là dẫn đầu xu hướng.
Mọi người thảo luận về món quà Giang Tỉnh Tỉnh tặng cho Thẩm Sơ Ngôn, cũng bàn tán về phong cách của cô.
Thẩm Sơ Ngôn mang Giang Tỉnh Tỉnh đến chỗ bố mẹ mình.
"Bố mẹ, cô ấy chính là Giang Tỉnh Tỉnh con thường nhắc tới, bọn con vừa diễn chung một bộ phim, cô ấy cũng là bạn tốt của con."
Phạm Nhã Trân vì Thẩm Niệm Niệm đã nhắc mãi bên tai "Loại phụ nữ thấp hèn quyến rũ anh con", ban đầu vốn có thành kiến với Giang Tỉnh Tỉnh, nhưng đến khi nhìn thấy người thật thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chút thành kiến dưới đáy lòng lập tức tan thành mây khói.
Có lẽ là nhìn mặt đoán người, đôi mắt trong veo của Giang Tỉnh Tỉnh vô tư lại trong sáng, không hề giống con gái bà miêu tả: Tràn ngập tâm cơ, một lòng muốn bám víu người quyền quý, gả vào hào môn.
Ánh mắt cô trong sáng, nhìn vừa dịu dàng lại vừa nhã nhặn, nói chuyện cũng lễ phép khéo léo, có vẻ cũng là một cô gái được dạy dỗ đàng hoàng.
Điều này khiến Phạm Nhã Trân lập tức thích cô, kéo tay cô, hỏi đông hỏi tây.
"Cháu là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, bố mẹ có khỏe không, có bạn trai chưa?"
"Mẹ, mẹ tra hỏi hộ khẩu à?" Thẩm Sơ Ngôn biết mẹ mình nghĩ gì, vội vàng ngăn lại: "Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ hỏi gì thế! Đừng có dọa người ta."
"Con còn nói, không phải mẹ thấy con lớn vậy rồi còn chưa có bạn gái, sốt ruột sao?"
"Tỉnh Tỉnh có bạn trai rồi, mẹ đừng nghĩ nữa."
"Có bạn trai rồi à?" Trên mặt Phạm Nhã Trân là biểu cảm thất vọng: "Con nhìn lại con đi, còn không mau tìm bạn gái, không còn cô gái tốt cho con chọn đâu."
Thẩm Túc Sơn nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, nhìn thật lâu, đột nhiên nói: "Cháu trông rất giống Niệm Niệm nhà bác, chỉ là, vết sẹo trên trán... Là bớt sao?"
"Không phải ạ, là do bị thương khi còn nhỏ, sau đó để lại sẹo."
"Thế à, vậy chắc là nặng lắm."
"Lúc đó cháu nhỏ quá nên không nhớ nữa ạ."
Thẩm Túc Sơn suy tư gật đầu.
"Nói mới để ý, thảo nào tôi vừa thấy con bé đã cảm thấy thân thiết." Phạm Nhã Trân kéo tay Giang Tỉnh Tỉnh: "Cứ như là con gái của tôi và ông vậy, nói không chừng, đời trước chúng ta thật sự có duyên phận làm bố mẹ con bé."
Thẩm Sơ Ngôn sợ mẹ mình lại nói đến việc tìm vợ, khiến Giang Tỉnh Tỉnh xấu hổ, thế nên vội vàng kéo cô ra.
"Cô đừng để ý, bình thường bố mẹ tôi không như vậy đâu, chắc là thích cô quá thôi."
Giang Tỉnh Tỉnh nhỏ giọng nói với anh: "Tôi cũng phát hiện, hình như tôi rất được những người lớn tuổi thích."
Thẩm Sơ Ngôn nở nụ cười ấm áp: "Có thể là trông cô rất giống "con nhà người ta" trong miệng bố mẹ."
""Con nhà người ta" sao, không có đâu, tôi nên là đứa bé mà mỗi lúc bố mẹ dạy dỗ con cái thường nói "nếu con không ngoan, không chịu nghe lời, bố mẹ sẽ không cần con nữa, tựa như đứa bé đó."
Cô chỉ mình: "Giống tôi vậy, một đứa trẻ không có nhà."
Thẩm Sơ Ngôn nhìn cô, ánh mắt đau lòng: "Nếu cô không ghét bỏ, có thể xem tôi là anh trai cô."
Giang Tỉnh Tỉnh thoải mái cười nói: "Liệu Thẩm Niệm Niệm có giết tôi không?"
Nhắc tới Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Sơ Ngôn lại cảm thấy đau đầu, nhưng kỳ lạ là, hôm nay Thẩm Niệm Niệm lại ngoan ngoãn, không đến quấy rối.
Chẳng lẽ là vì cho người anh này mặt mũi sao?
Đúng là hiếm thấy.
Dĩ nhiên Thẩm Niệm Niệm sẽ không như anh mình mong muốn, im lặng không gây chuyện, cô ta hận Giang Tỉnh Tỉnh đến ngứa răng, đặc biệt là lúc nhìn thấy bố mẹ mình thích cô như thế, nói chuyện cứ nhắc đến Giang Tỉnh Tỉnh.
"Tiếc quá, nếu con bé đó không có bạn trai, tôi thật sự muốn để Sơ Ngôn theo đuổi con bé." Phạm Nhã Trân tiếc nuối.
Thẩm Túc Sơn nói: "Chuyện mấy đứa trẻ, bà vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn."
"Ông không thấy Sơ Ngôn của chúng ta rất thích con bé sao, lúc nhìn con bé, mắt sáng cả lên."
"Có thích thì con bé kia cũng là bạn gái người khác, chuyện thọc gậy bánh xe, con chúng ta sẽ không làm."
"Cho nên tôi mới thấy tiếc, haiz, ông nhìn xem, bây giờ mấy cô gái tốt, sao lại có bạn trai hết rồi chứ?"
Thẩm Túc Sơn nói không xem tình hình: "Chậc... Niệm Niệm chưa có bạn trai."
"Tính tình của Niệm Niệm, haiz..." Nhắc đến đứa con gái này, Phạm Nhã Trân lại u sầu.
Thẩm Niệm Niệm thấy Giang Tỉnh Tỉnh không chỉ cướp đoạt anh mình, giờ còn muốn cướp cả bố mẹ, trong lòng có rắn độc dần dần bò ra.
Đối thủ trời sinh một mất một còn với cô ta, tới tìm cô ta đòi nợ sao!
Đối thủ một mất một còn, đối thủ một mất một còn...
Trong đầu Thẩm Niệm Niệm lại hiện lên cô bé đã mơ hồ kia, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, tựa như búp bê sứ.
Đúng rồi, không phải con bé đó bị hủy dung sao!
Cô ta tận mắt nhìn thấy, người đàn ông cô ta đã từng gọi là "bố" rạch một chỗ trên mặt con bé đó, ở đâu nhỉ?
Cô ta cố gắng nhớ lại, trên mặt, trên mũi, hay là... Trên trán!
Cô ta yên lặng nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.
Không, chắc chắn là không phải, con bé kia chết rồi! Người đàn ông kia đã tự mình đẩy con bé đó xuống dòng sông chảy xiết.
Không sai! Con bé đó đã chết đuối! Không thể nào trở về được!
Nhất định là trùng hợp.
Tất cả, nhất định là trùng hợp!
__________
[2] Hội chứng Stockhol: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.