Edit: QuanhBeta: Nhược Vy Giang Tỉnh Tỉnh cần diễn cảnh cưỡi ngựa trên thảo nguyên, trước kia cô chưa từng diễn cảnh này trong phim cổ trang, cho nên khá bỡ ngỡ với môn thể thao cưỡi ngựa này.
Trong đoàn phim có huấn luyện viên chuyên nghiệp, Giang Tỉnh Tỉnh học vài ngày, dần nắm được căn bản, lúc quất roi cầm cương cũng có tư thái hiên ngang oai hùng.
Cuối tuần, Thương Giới mang cô tới một câu lạc bộ cưỡi ngựa, kiểm tra tiến độ học tập của cô.
"Có thể mang theo bạn." Thương Giới nói, "Nếu em muốn."
Giang Tỉnh Tỉnh gọi cho Minh Cẩn, nhưng cô ấy vừa nghe tới cưỡi ngựa liền từ chối, từ nhỏ cô ấy đã không thích vận động, chỉ muốn làm người phụ nữ xinh đẹp ngồi ì trên sô pha.
Minh Giác lại chưa từng cưỡi ngựa, thậm chí còn chưa từng thấy ngựa ngoài đời thật, rất hứng thú với chuyện này, cùng Giang Tỉnh Tỉnh tới câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Câu lạc bộ được xây dựng ở một thảo nguyên rộng lớn dưới chân núi, câu lạc bộ cao cấp thế này, đương nhiên là nơi nghỉ ngơi của tầng lớp thượng lưu, những người nổi tiếng, phục vụ vô cùng chu đáo.
Giang Tỉnh Tỉnh thay trang phục cưỡi ngựa, đeo bao tay và bao đầu gối, còn đội mũ cho Minh Giác, không an tâm mà dặn dò cô nhóc, "Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, không được hoảng sợ, phải chờ huấn luyện viên tới, nếu em bị thương, chị sẽ không biết ăn nói với chị gái em thế nào."
Minh Giác ngoan ngoãn gật đầu, "Không có chuyện gì đâu."
Xung quanh trường đua ngựa là cỏ xanh mênh mông rộng lớn, có vòng bảo hộ vây quanh, đây là nơi học, có huấn luyện viên đi theo bên cạnh, cũng có khu kĩ thuật cao để khách luyện tập, được phân loại rõ ràng.
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ra xa, chỉ thấy một màu xanh biếc, Thương Giới mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, một tay cầm dây cương, tay kia cầm roi, cưỡi con ngựa nâu to lớn, vượt qua mấy thanh chướng ngại vật.
Tư thế hiên ngang oai hùng, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Xung quanh có mấy người đàn ông kỹ năng cũng không tồi, đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt tán thưởng. Mà ánh mắt của mấy người phụ nữ càng không cần phải nói, dán chặt lên người anh.
Thương Giới đi tới chỗ Giang Tỉnh Tỉnh, lúc chạy đếm, kéo nhẹ dây cương, đạp chân vào yên ngựa, dừng lại bên cạnh Giang Tỉnh Tỉnh.
Anh cởi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, trông như một vị thần.
Quả là ông xã thần tiên.
Giang Tỉnh Tỉnh đi tới, lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh.
Xung quanh có mấy người phụ nữ muốn lại gần, thấy vậy thì không còn ý đồ gì nữa, cực kỳ hâm mộ nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.
Thương Giới vẫn ra vẻ chờ mong, muốn nói lại thôi, sau khi cưỡi ngựa, hai má ửng hồng.
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ra, người nào đó đang muốn được khen, cả đường thúc ngựa tới chỗ cô, chẳng qua là muốn được cô khen một câu, "Ôi, ông xã thật đẹp trai."
Nhưng cô cố tình không nói.
Giang Tỉnh Tỉnh không nói, Minh Giác bên cạnh lại thành thật mở miệng, "Anh Thương, anh thật lợi hại, vừa rồi chị Tỉnh Tỉnh cứ dán mắt vào anh."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Trẻ con biết gì mà nói.
Giang Tỉnh tỉnh dẫn Minh Giác tới chỗ học sơ cấp, để huấn luyện viên dắt ngựa cho cô ấy, dặn dò không để cô ấy đi một mình, an toàn là quan trọng nhất.
Thương Giới dắt một con ngựa trắng tới trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh, "Anh đã kêu họ chuẩn bị một con ngựa cái lành tính, thử leo lên xem."
Giang Tỉnh Tỉnh đi tới, leo lên yên ngựa. Thương Giới đỡ mông cô, nâng cô lên.
Lại không ngờ tới, người này chờ tới lúc cô lên ngựa, còn thuận tay vỗ mông cô, "Ngồi ổn vào."
Giang Tỉnh Tỉnh đỏ mặt, nhíu mày chất vấn, "Này!"
Thương Giới nghiêm túc hỏi, "Sao vậy?"
"Anh đánh vào... em"
Mặt cô đỏ bừng, nghẹn nửa ngày cũng không nói được chữ kia.
Thương Giới ra vẻ chính nhân quân tử, buông lỏng tay, nói: "Em nghĩ anh là loại người chỉ biết làm việc này thôi sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, "Lâm Xuyên nhìn thấy rồi!"
Lâm Xuyên cưỡi ngựa theo sau, lặng yên đeo kính râm, giả làm người mù.
Thương Giới cũng xoay người nhảy lên ngựa, ngồi phía sau Giang Tỉnh Tỉnh, ôm cô trong lòng, kéo dây cương, hô một tiếng, con ngựa liền bắt đầu chạy.
Giang Tỉnh Tỉnh có thể cảm giác lồng ngực rắn chắc của anh phía sau lưng cô.
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị.
Đi tới chỗ vắng người, Thương Giới chuyển dây cho Giang Tỉnh Tỉnh, xoay người xuống ngựa, "Em thử đi."
"Đừng khinh thường em, huấn luyện viên ở đoàn phim đã dạy em, còn nói em cưỡi ngựa rất tốt."
Thương Giới nhìn cô, khóe môi nhếch lên.
Chắc kiếp trước bà xã của anh là tiên nữ, thế nên mới giỏi như vậy.
...
Minh Giác ngồi trên lưng ngựa, vị huấn luyện viên nắm dây cương đi trước, dẫn cô đi vòng quanh sân cỏ.
Xung quanh cô... đều là các bạn nhỏ, mặc quần áo sặc sỡ.
Đây là khu dành cho trẻ em, tuy cô thấp, nhưng dù gì cũng là cô gái trưởng thành!
Minh Giác vốn trầm tính, bình thường không dám mở miệng nói chuyện với người lạ, cho nên vị huấn luyện viên này đã dẫn cô đi được mười vòng, cô cũng không dám nói với ông ấy, bảo mình muốn tự cưỡi ngựa.
Cho tới khi vị huấn luyện viên kia muốn đi WC, rốt cuộc Minh Giác cũng được một mình một ngựa.
Huấn luyện viên đã dặn kĩ, Minh Giác không được cưỡi ngựa một mình, ngồi chờ một lúc, ông ấy sẽ trở về.
Minh Giác ngoan ngoãn gật đầu, thấy vị huấn luyện viên nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, dắt ngựa cho cô lâu như vậy, chắc ông ấy cũng thấy chán.
Đầu năm nay Minh Giác mới mười chín tuổi, vóc dáng thấp nhỏ, bề ngoài như trẻ con, huấn luyện viên liền coi cô là nhi đồng.
Cô đi bộ quanh sân cỏ, không có huấn luyện viên đi cùng, đương nhiên cô không dám đụng vào ngựa, chỉ là hơi cô đơn, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Dây ngựa được buộc vào cây cột, bộ lông con ngựa rất sạch sẽ, cả người sáng bóng, bởi vì được chăm sóc nghiêm ngặt, trông nó rất đẹp.
Trong lòng Minh Giác thầm nghĩ, quả là câu lạc bộ đắt tiền, nhìn con ngựa được chăm sóc là có thể biết, đây không phải nơi người bình thường có thể tiêu phí.
Cô tới gần một con ngựa đen cao lớn xinh đẹp, lấy điện thoại, muốn selfie cùng nó, tách tách vài tiếng, cô nhìn vào camera cười vui vẻ.
Con ngựa cũng không yên lặng, đạp đạp chân sau.
Minh Giác còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ túm lấy, mất trọng tâm, cô lùi vài bước, sắp sửa ngã xuống đất.
Nhưng không hề đau như dự đoán, cũng không phải ngã trên mặt đất, cảm giác mềm mại, còn có độ ấm.
Hình như... là một người đàn ông.
Minh Giác nghiêng đầu, đập vào mắt là chiếc cổ thon dài trắng trẻo, yết hầu nhô lên. Cô dời mắt xuống dưới, nhìn cài áo hình cây kiếm cùng hoa hồng làm bằng bạc, nó là phụ kiện cho trang phục cưỡi ngựa, đường cong khéo léo sắc sảo.
Cô lập tức bị chiếc cài áo kia mê hoặc.
Là một cô gái 2D hay mộng mơ, cô rất thích mấy loại trang sức nho nhỏ thế này.
Cô liếc mắt liền nhận ra, chiếc cài áo này có giá trị xa xỉ.
Minh Giác kinh ngạc ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, ngũ quan của người đàn ông càng thêm sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm, lông mi cong dài bao trùm mi mắt.
Anh có khuôn cằm rất đẹp, hơi xanh, có cảm giác không chịu gò bó.
Hơi thở của anh phả trên đầu cô, nhẹ nhàng ấm áp, khiến hai tai Minh Giác đỏ lên.
Thương Hoài Tranh cúi đầu nhìn Minh Giác.
Tóc dài xõa vai, cô cúi đầu, anh không thấy rõ mặt, chỉ cảm giác làn da rất trắng, trên người... có hương thơm.
Rất dễ ngửi.
Đôi mắt hẹp dài như lóe lên tia sáng, con ngươi đen bóng khẽ đảo qua, bị anh nhìn như vậy, trái tim Minh Giác đập thình thịch.
"Anh Thương!" Lập tức có nhân viên công tác chạy tới, "Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Giọng nói trầm thấp, có chút lười nhác.
Mà Minh Giác ngã vào người anh, tay chống lên bụng anh, cách một lớp áo mỏng, cô có thể cảm giác được cơ bụng rắn chắc.
"Có sao không?" Anh hỏi.
Minh Giác ngẩn người, cảm giác không sao, cô lắc đầu.
Cô vội đứng dậy, không ngờ lúc đứng lên, chống tay vào đùi anh, người đàn ông lập tức hít sâu.
Cô đỏ mặt, luống cuống lùi ra.
Thương Hoài Tranh cũng đứng lên, vỗ cỏ dại trên người.
Nhân viên câu lạc bộ thấp thỏm hỏi: "Anh Thương, anh có sao không?"
Thương Hoài Tranh xua tay, ý bảo không sao.
Minh Giác không dám nói lời nào, Thương Hoài Tranh biết cô nhát gan, vì thế bảo mọi người đi.
Anh tới gần Minh Giác, hỏi: "Còn nhớ tôi không?"
Minh Giác nơm nớp gật đầu, "Anh Hoài."
Thương Hoài Tranh mỉm cười, sửa cho cô, "Là anh Thương."
Đúng rồi, phải là anh Thương, Minh Giác cắn môi dưới, thầm mắng bản thân đúng là heo.
Thương Hoài Tranh nói với cô, "Đừng đứng phía sau ngựa, nó sẽ cảm thấy bất an, một khi nó đá chân sẽ rất nguy hiểm."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Hoài... À, anh Thương."
"Không sao." Thương Hoài Tranh hỏi: "Muốn chụp ảnh à?"
Minh Giác đỏ mặt lắc đầu, đã gây ra hỗn loạn lớn vậy, sao cô còn dám chụp ảnh?
Thương Hoài Tranh vẫy tay với người chăn ngựa, người chăn ngựa liền dắt một con ngựa trắng xinh đẹp tới đây.
"Đây là con ngựa tôi nhận nuôi khi nó còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng khá được rồi, ngồi lên đi, tôi chụp ảnh cho."
Con ngựa trắng này thật sự rất xinh đẹp, rất giống con ngựa của Gandalf trong bộ phim 《 The Lord Of The Ring 》[1], toàn thân phát ra ánh sáng.
[1] 《 The Lord Of The Ring 》: Chúa tể của những chiếc nhẫn, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của J.R.R. Tolkien. Minh Giác vẫn xấu hổ như trước, nhưng trái tim đã có phần lung lay, "Anh Thương, tôi..."
Cô vụng về ngốc nghếch, câu tiếp theo không biết nói thế nào cho phải.
A a a! Cảm giác cái miệng của mình thật vô dụng!
Thương Hoài Tranh nhìn thấu tâm tư Minh Giác, vì thế đỡ cô, để cô ngồi trên lưng ngựa.
"Cẩn thận chút, chân phải để vào bàn đạp."
Minh Giác cúi đầu tìm bàn đạp, bởi vì căng thẳng, chân không chạm vào bàn đạp được, Thương Hoài Tranh liền cầm chân cô, để vào bàn đạp.
Mặt Minh Giác lại đỏ, đưa điện thoại của mình cho Thương Hoài Tranh, "Phiền anh Thương."
Thương Hoài Tranh cầm điện thoại, mở xem, "Hết pin rồi."
"..."
Quá xấu hổ! Xấu hổ muốn chết!
"Dùng của tôi cũng được." Thương Hoài Tranh lấy điện thoại của mình, mở camera, "Để tôi chụp cho."
Vì thế Minh Giác ngồi ngay ngắn, tạo dáng pose, tùy ý để Thương Hoài Tranh dùng camera 360 chụp ảnh.
"Được rồi, đẹp lắm."
"Tôi chụp rất nhiều, lát nữa tự chọn nha."
Minh Giác là một cosplayer, có thể tạo nhiều tư thế, không hề sợ camera, cười vô cùng ngọt ngào.
Điều này khiến Thương Hoài Tranh ngạc nhiên, một cô bé hay xấu hổ như vậy, chụp ảnh lại rất tự nhiên, hơn nữa lại mang cảm giác tươi trẻ.
Thương Hoài Tranh tiếp xúc với cô, cảm giác mình cũng trẻ hơn rất nhiều.
Chụp xong, anh đỡ Minh Giác xuống.
Đúng lúc này, Giang Tỉnh Tỉnh và Thương Giới đi tới, Minh Giác vội vàng giới thiệu, "Đây là anh Hoài... Thương."
"Gì mà anh Hoài Thương, ngay cả tên người ta mà em cũng không nhớ được, uổng công người ta chụp ảnh cho em." Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Vừa rồi cô thấy Minh Giác và Thương Hoài Tranh ở cùng một chỗ, chơi vô cùng vui vẻ, cho nên không tới quấy rầy, nhưng Thương Giới lại rất ngạc nhiên, "Hôm nay anh họ cũng thật có hứng."
Giang Tỉnh Tỉnh hỏi vì sao anh lại nói như vậy.
Thương Giới nói: "Con ngựa trắng kia là anh họ nhận nuôi, rất yêu quý, trước đây cũng có cô gái muốn cưỡi thử nhưng không cho, anh họ là người ích kỷ, hay bao che khuyết điểm, chỉ quan tâm tới người trong nhà, với người ngoài thì thờ ơ lạnh lùng."
Giang Tỉnh Tỉnh thầm oán, anh còn nói xấu người ta, không phải chính anh cũng vậy sao.
Minh Giác tự giác đứng sau Giang Tỉnh Tỉnh, Thương Giới gọi Thương Hoài Tranh, "Anh họ."
Thương Hoài Tranh gật đầu, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, "Em dâu, lúc trước chúng ta từng gặp mặt rồi."
Giang Tỉnh Tỉnh cũng theo Thương Giới, gọi anh một tiếng, "Anh Hoài Tranh."
"Chơi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, anh có chút chuyện muốn nói với Thương Giới."
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn sang Minh Giác, "Còn muốn cưỡi nữa không?"
Minh Giác liên tục lắc đầu, tỏ vẻ mình theo ý mọi người.
Nhìn từ phía sau, hai anh em nhà họ Thương đứng ngang nhau, dáng vẻ cũng tương tự, đều là những người cao lớn.
Nhưng khí chất của hai người lại khác nhau, so với Thương Giới lạnh lùng xa cách, trên người Thương Hoài Tranh có tư thái tao nhã, là một người đàn ông có khí chất dịu dàng, phải mất nhiều năm mới có được khí chất như vậy.
Hội sở thưởng trà nằm cạnh một dòng suối nhỏ trong rừng trúc, nằm lộ thiên, bao quanh bởi bốn rào chắn tao nhã xanh biếc, rừng trúc thấp thoáng, dòng suối chảy róc rách, thanh tịnh mà yên tĩnh.
Hai anh em Thương Giới và Thương Hoài Tranh ngồi xếp bằng, có một người phụ nữ xinh đẹp, mặc sườn xám pha trà cho họ.
Đầu ngón tay cô ấy trơn bóng, tóc đen xõa xuống, rẽ lệch sang bên trái.
Giang Tỉnh Tỉnh phát hiện, người phụ nữ kia luôn cố ý nhìn Thương Giới. Đương nhiên, so với Thương Hoài Tranh, Thương Giới trẻ hơn, sự nghiệp đang trên đà phát triển, trên người có khí chất sắc bén.
Trời sinh phụ nữ rất hâm mộ người mạnh mẽ, vậy nên khó có thể bỏ qua người đàn ông thế này.
Thương Giới xua tay, để người phụ nữ mặc sườn xám ra ngoài, "Anh Hoài Tranh cũng biết pha trà, tay nghề không tồi, ngày thường hiếm khi ra tay. Hôm nay ngựa đã để người ta cưỡi, không biết trà có thể pha cho người ta không?"
Thương Hoài Tranh nhìn Minh Giác đang ngồi trên đệm ngay ngắn, trông giống như học sinh tiểu học, anh ấy đứng dậy tới chỗ đặt dụng cụ pha trà, bắt tay chuẩn bị.
"Kết hôn xong, càng lúc em càng nói nhiều."
Thương Giới cười nhẹ, "Bà xã thích nói thích cười, lây."
Giang Tỉnh Tỉnh đỏ mặt già, "Ai thích nói thích cười chứ?"
Đừng nói thật trước mặt người ngoài được không, hình tượng của cô là cô gái tĩnh lặng dịu dàng đấy.
Ngón tay Thương Hoài Tranh rất đẹp, khớp xương dài, đầu ngón tay trắng trẻo, vừa thanh vừa mảnh, còn đẹp hơn cả tay phụ nữ.
Minh Giác thấy anh tỉ mỉ lau rửa dụng cụ pha chế, đổ nước, lau cốc... Rất khó nghĩ tới, đôi tay xinh đẹp đang pha trà này còn có thể xuống bếp.
Chắc anh ấy là thần tiên....
Vị thần tiên Hoài Tranh rót trà ra cốc, hương thơm lan tỏa khắp nơi, "Uống thử đi."
Thương Giới đưa Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh thuận tay đưa cho Minh Giác.
Minh Giác nhấp một ngụm nhỏ, lúc đầu không có vị gì, nhưng sau khi uống xong, trong miệng nồng đậm mùi vị thơm ngát tinh khiết, lúc thở ra cũng vậy, cảm giác rất kì diệu.
Thương Hoài Tranh mong chờ nhìn cô ấy, "Thế nào?"
"Rất ngon." Minh Giác không nói được nguyên nhân, chỉ có thể dùng mấy chữ đơn giản để miêu tả, "Cảm giác thật thần kỳ."
"Anh Hoài Tranh rất thích pha trà, tài nghệ hơn người." Thương Giới ít khi khen người khác, người có thể khiến anh miêu tả "tài nghệ hơn người" cũng không nhiều.
Thương Hoài Tranh đúng là người xuất sắc.
Thương Hoài Tranh muốn bàn bạc với Thương Giới chuyện làm ăn, Thương Giới nhíu mày, bất mãn, "Hôm nay em mang Tỉnh Tỉnh đi chơi, không muốn nói chuyện."
Thương Hoài Tranh lại nói: "Nhưng có chuyện anh muốn nhắc cho em, là về tập đoàn Lục thị, không chỉ có mình em muốn nó, phải cẩn thật một chút."
Thương Giới nhìn anh ấy, "Ồ?"
...
Thương Giới cùng Thương Hoài Tranh bàn chuyện làm ăn, Giang Tỉnh Tỉnh dắt Minh Giác đi dạo rừng trúc, sương khói mờ ảo xung quanh.
"Chuyện em và Thương Hoài Tranh là sao?" Giang Tỉnh Tỉnh dùng khuỷu tay thúc vào người Minh Giác, "Sao anh ấy lại đưa ngựa trắng cho em cưỡi, nghe nói chưa có ai được cưỡi, nó là bảo bối của anh ấy."
"Ừ thì... anh ấy rất tốt với mọi người."
"Đâu phải ai cũng tốt." Giang Tỉnh Tỉnh cầm tay Minh Giác, "Hay là muốn cưa em?"
Minh Giác lại đỏ mặt, buông tay Giang Tỉnh Tỉnh, "Tuyệt đối không được nói cho chị em!"
"Ôi, em gái của chị, đây là sự thật à, chẳng lẽ hai người đang yêu đương?" Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc, "Đó là Thương Hoài Tranh, năm nay đã hơn ba mươi, tính ra cũng hơn em mười tuổi, đủ để làm bố em rồi đấy!"
"Ba mươi là già rồi sao?" Minh Giác cằn nhằn, "Em thấy như thế rất tốt."
Ba mươi là thời kì hoàng kim của đàn ông, không còn sự non nớt cùng lỗ mãng thuở niên thiếu, cũng có thành tựu sự nghiệp, chín chắn trưởng thành.
Giang Tỉnh Tỉnh khó tin nhìn Minh Giác, "Cho nên?"
"Không có "cho nên" gì hết." Minh Giác nói: "Chắc gì anh ấy để ý đến em."
Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ lắc đầu, "Đã cho em cưỡi ngựa, còn chụp ảnh, rồi còn pha trà cho em, không phải uống nước bình thường mà là tỉ mỉ pha trà, em có biết đôi tay của Thương Hoài Tranh đáng giá bao nhiêu không, trên giấy bảo hiểm, giá trị phải chín con số đấy!"