Edit: Nhược VyBeta: Quanh Du thuyền xa hoa ở bờ sông đang tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, do tập đoàn Thương thị chủ trì, bởi vậy tất cả nhân vật có uy tín, danh tiếng ở thành phố Giang đều tới.
Cuối năm nào, tập đoàn Thương thị cũng tổ chức một buổi đấu giá từ thiện nhằm mục đích quyên góp như vậy. Người tham dự hội nghị đưa vật phẩm quý giá của mình ra bán đấu giá, tiền kiếm được thì dùng để quyên góp.
Các công ty con thuộc tập đoàn Thương thị, ít nhiều cũng tham dự đấu giá, mức độ cụ thể cũng không bị hạn chế. Thương Giới sẽ không chiếm riêng tiền của ai, cũng sẽ không vì anh quyên góp nhiều mà làm ăn buôn bán với anh, quyên góp ít thì không muốn hợp tác.
Đa số công ty đều đến tham gia bữa tiệc, cũng rất khảng khái quyên góp, mấy chuyện từ thiện này không chỉ không tổn hại gì đến lợi ích của công, mà còn khiến truyền thông chú ý, việc tạo ảnh hưởng tốt cho tập đoàn, cớ sao lại không làm.
Bữa tiệc năm nay được tổ chức trên du thuyền, ánh trăng chiếu xuống khiến dòng sông trở nên lấp lánh, bên ngoài không khí dịu mát, bên trong sôi động náo nhiệt.
Phóng viên chĩa thẳng camera về phía người chủ trì trên đài, anh ta đang liệt kê những vật phẩm bán đấu giá năm nay.
Những công ty lớn khảng khái quyên góp, hạng mục bán đấu giá có bình hoa cổ, kim cương châu báu, tranh chữ...
Lúc vật phẩm cuối cùng được trình lên, ngay cả chính Thương Giới cũng không ngờ, thế mà lại là chiếc vòng cổ Ác ma chi đồng anh tặng cho Giang Tỉnh Tỉnh!
Anh nhìn cô gái bên cạnh, cô mặc một chiếc váy dài bó sát người, dáng người tinh tế, vòng eo thon nhỏ, sau lưng lộ ra một phần da thịt theo cổ chữ V, xương cánh bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng như sắp bay lên.
Cô nghiêng đầu cười mỉm với anh, mặt mày ngây thơ.
"Đây là quà anh tặng cho em." Thương Giới dán sát tai cô, hạ giọng nói: "Em không thể bán nó được."
"Tất cả đồ đạc của em đều là anh tặng, em thì lại không có gì đáng giá để quyên góp, trực tiếp quyên góp tiền thì không hay lắm, chỉ có chiếc vòng cổ này là có thể lấy đi được." Giang Tỉnh Tỉnh kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: "Anh để em thể hiện chút lòng thành đi."
Thương Giới cúi đầu nhìn cô: "Lấy đồ của anh để biểu đạt lòng thành của em, em còn tính toán hơn cả anh."
"Nhưng không phải anh tặng em sao." Giang Tỉnh Tỉnh cười hì hì: "Tặng cho em rồi thì là của em, em để vậy cũng không làm gì, chi bằng quyên góp."
"Đâu có ai dám lấy đồ anh tặng đi cho người khác, lá gan của em không nhỏ đâu." Thương Giới bóp mũi cô như trừng phạt.
Cảnh tượng này vừa lúc bị phóng viên chụp được, trong ảnh, dáng vẻ cưng chiều của Thương Giới hoàn toàn không che dấu được.
So với những doanh nhân thành công khác, khi họ mang theo phu nhân xuất hiện trước công chúng, họ tôn trọng nhau như là khách, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là đang diễn trò. Hào môn vọng tộc, giữa vợ chồng, cùng nhà khác ngỏ không phải là ít, mà giữa Thương Giới và phu nhân, luôn là đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị nhét đầy cẩu lương.
Sự mến mộ khi cô nhìn anh, sự bao dung và cưng chiều của anh với cô, tất cả đều không giả vờ được.
Mà điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, cuối cùng chiếc vòng cổ Ác ma chi đồng kia lại thuộc về Thẩm Sơ Ngôn.
Bữa tiệc từ thiện này, Thẩm Sơ Ngôn thay mặt bố mình - Thẩm Túc Sơn đến tham dự, dĩ nhiên cũng mang theo thành ý, lấy giá ba chục triệu mua lại, số tiền này lấy danh nghĩa của Giang Tỉnh Tỉnh, quyên góp cho trẻ em không được học hành, nghèo khó ở vùng núi.
Cuối bữa tiệc, Thương Giới lên sân khấu, tuyên bố thành lập một quỹ từ thiện giúp đỡ cô nhi trước mặt mọi người, giúp những cô nhi bị thất lạc người thân, hoặc là tiến hành trợ giúp những gia đình mất con.
Quỹ từ thiện như thế này, có rất ít người muốn thành lập, vì sẽ bao gồm rất nhiều vấn đề thực tế, ví dụ như trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, hay lúc giúp những gia đình mất con tìm lại con cái, con cái đã có gia đình mới...
So với trực tiếp tiến hành quyên góp, chuyện thành lập quỹ này, hiển nhiên là tốn công vô ích. Nhưng Thương Giới vẫn làm như vậy, dưới tình huống có pháp luật tiến hành xác minh chỉ đạo, cố gắng giúp đỡ trẻ mồ côi và gia đình mất con, đây là mong muốn của Thương Giới, cũng là món quà anh tặng cho Giang Tỉnh Tỉnh.
Cách đám đông, ánh mắt Thương Giới dừng lại trên người Giang Tỉnh Tỉnh, xa xa nhìn nhau, anh có thể thấy rõ gợn sóng trong đôi mắt trong trẻo của cô.
Cuối cùng, khóe môi cô hơi nhếch lên.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Thương Giới xuống đài, đến bên cạnh Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh nhón chân dán sát tai anh, thấp giọng nói: "Em có thể hôn anh không?"
Thương Giới nhìn bốn phía, nhíu mày: "Nơi này nhiều người quá, còn có phóng viên."
"Được rồi."
Cô còn chưa dứt lời, Thương Giới đã nâng cằm cô lên: "Dù là lúc nào, em cũng có thể hôn anh."
Nói xong, anh chủ động hôn cô.
Giang Tỉnh Tỉnh không kịp phòng ngừa, toàn thân căng cứng, anh thì nhắm hai mắt lại, nghiền ép đôi môi mềm mại của cô.
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán của mọi người, không ai ngờ được, Thương Giới vốn thận trọng chững chạc sẽ hôn phu nhân trước mặt mọi người.
Giang Tỉnh Tỉnh đỏ bừng mặt, ngại ngùng đẩy nhẹ anh ra.
Trên môi Thương Giới dính son môi của cô, dưới ánh đèn, trông có phần hoang dã, làn da anh cũng càng thêm trắng.
Phóng viên liên tục bấm máy, tổng giám đốc tập đoàn Thương thị cùng phu nhân ân ái rải cẩu lương trong suốt bữa tiệc, cũng là một điểm nhấn của bữa tiệc này.
Phần sau của bữa tiệc, Thương Giới cùng những doanh nhân khác nói chuyện, đi đâu cũng dắt tay Giang Tỉnh Tỉnh, giống như mang theo con gái.
Giang Tỉnh Tỉnh lại không muốn nghe mấy chuyện thị trường chứng khoán này, cô muốn đến bàn ăn ăn chút gì đó, suốt cả buổi tối cô vẫn chưa ăn gì.
Thương Giới dặn dò cô không được đi xa, Giang Tỉnh Tỉnh liên tục đồng ý, đi đến bên cạnh bàn ăn ở khoang tàu tầng một, cầm một cái đĩa nhỏ, lấy một miếng bánh kem, sau đó lên boong tàu, dựa vào lan can, vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Ngay lúc này, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đồng thời cũng có mùi thuốc khó ngửi.
Người đàn ông trước mặt mặc tây trang màu xám, áo sơ mi đóng thùng, có thể nhìn ra được cái bụng bia, tuổi khoảng ba mươi, dáng người cao to, mặt mũi có vẻ hung dữ.
Giang Tỉnh Tỉnh khách sáo gật đầu với anh ta, sau đó định đi, người đó lại đột nhiên chắn trước người Giang Tỉnh Tỉnh.
"Gài bẫy tao đúng không?"
Giang Tỉnh Tỉnh không rõ nguyên do: "Ý anh là sao?"
"Thương Giới, mày dám gài bẫy tao, tao giết chết người phụ nữ của mày!"
Người đàn ông kia nói xong, duỗi tay trực tiếp bóp cổ Giang Tỉnh Tỉnh, đè cô lên lan can, nửa người đã nhoài ra ngoài.
Bên dưới là nước sông đang dập dềnh mãnh liệt do gió lớn, nếu ngã xuống, dù có biết bơi cũng sẽ bị dòng nước cuốn đi.
Người đàn ông kia bóp chặt cổ Giang Tỉnh Tỉnh, gương mặt đầy dầu, đôi mắt trừng đỏ, con ngươi toàn tơ máu.
Xung quanh có tiếng phụ nữ hét lên.
Đúng lúc này, Lâm Xuyên chạy tới, nắm chặt vai người đàn ông kia, kéo anh ta ra, nắm tay nện vào mặt anh ta, hai ba cú đấm đã khiến anh ta ngã xuống.
Không ít người chú ý động tĩnh trên boong tàu, Thương Giới sải bước đi tới, bảo vệ Giang Tỉnh Tỉnh, lo lắng vỗ về mặt cô, dịu dàng hỏi: "Thế nào, bị thương không?"
"Không sao."
Thương Giới quay đầu lại, con ngươi đen nhánh bắn ra tia sáng lạnh lẽo, như muốn lăng trì người đàn ông kia.
Cũng không cần Thương Giới tự mình động thủ, Lâm Xuyên đã đánh người tự xưng là "tổng giám đốc Lục" này một trận.
Người có thể đến bữa tiệc từ thiện này, dĩ nhiên không phải là người bình thường.
"Anh ta tên Lục Vô Thành, là chủ tịch tập đoàn Lục thị." Thương Giới nói bên tai Giang Tỉnh Tỉnh.
Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc nhìn Lục Vô Thành, người đàn ông kia đang bò dậy, khóe môi còn vết máu, hung hăng trừng mắt với Lâm Xuyên.
"Anh ta chính là..."
Thương Giới ra dấu im lặng với cô.
Lục Vô Thành này, chính là một trong hai người anh đã từng hành hạ Lâm Xuyên.
Nhà họ Lục có ba người con trai, lớn nhất là Lục Vô Tuyền, con trai thứ là Lục Vô Thành, con trai út là Lục Vô Khuyết. Đương nhiên, nếu còn tính đứa con trai riêng Lâm Xuyên thì là... Bốn người.
"Mẹ nó, mày là cái thá gì, dám động thủ đánh tao." Lục Vô Thành chỉ vào Lâm Xuyên: "Mẹ nó, mày chỉ là một con chó bên chân Thương Giới!"
Khóe mắt Lâm Xuyên giật giật.
Thời niên thiếu, anh ta đã từng nhục mạ anh là một con chó, cho anh ăn đồ ăn của chó, mà bây giờ... Lâm Xuyên đánh ngã anh ta lần thứ hai.
Lục Vô Thành ăn thêm vài cú đấm.
Vừa rồi là vì phu nhân nhà anh, giờ là vì chính anh.
Những người thuộc ban quản trị tập đoàn Lục thị vội vàng chạy tới, thấy Lâm Xuyên đang đánh chủ tịch thì lập tức kêu ngừng tay: "Mau dừng tay! Ôi trời, bảo vệ đâu rồi! Mau tới đây!"
Lâm Xuyên không để ý đến họ, trong lòng anh như có một ngọn lửa thiêu đốt, tất cả những nhục nhã mà khi còn nhỏ phải chịu, phóng đại ngay trước mắt anh, xuống tay càng thêm hung ác
Nhóm thành viên ban quản trị sốt ruột nói với Thương Giới: "Tổng giám đốc Thương, đủ rồi! Đánh nữa sẽ mất mạng đấy!"
"Mất mạng?" Giọng Thương Giới trầm thấp lạnh lẽo: "Anh ta hại phu nhân của tôi, chết một trăm lần cũng không hết tội."
"Tổng giám đốc Lục say quá! Không phải cố ý."
"Say quá?" Thương Giới nhướng mày, nhìn Lâm Xuyên: "Lâm Xuyên, cậu cố ý sao?"
"Không phải." Lâm Xuyên nói, cho Lục Vô Thành thêm vài cú nữa.
Cho đến khi Giang Tỉnh Tỉnh duỗi tay kéo ống tay áo anh, Thương Giới mới thong dong nói: "Đủ rồi."
Lâm Xuyên buông Lục Vô Thành, đứng bên cạnh Thương Giới.
Đám thành viên ban quản trị vội vàng nâng Lục Vô Thành đang say khướt dậy, kiểm tra thương thế của anh ta.
Trước đây Lâm Xuyên từng học tự vệ, ra tay rất có kỹ xảo, chuyên đánh vào chỗ đau nhưng sẽ không mất mạng.
Lục Vô Thành lau vết máu nơi khóe môi, hung tợn nhìn Thương Giới: "Mẹ nó, con chó mày nuôi thật hung dữ!"
Thương Giới bình thản nói: "Tổng giám đốc Lục, ra tay với phái nữ quá mất phong độ, bây giờ lại mắng chửi bậy bạ, không biết tôn trọng người khác, ở đây không chào đón anh, mời anh rời đi."
"Thương Giới, mày thông đồng với tên Lục Vô Tuyền không có tài cán gì kia, giành một nửa sản nghiệp nhà họ Lục của tao, ông đây đánh phụ nữ của mày thì sao! Ông đây còn muốn đánh cả mày nữa đấy!"
Nương theo cảm giác say, anh ta lại xông tới chỗ Thương Giới, bị những người trong ban quản trị bên cạnh kéo lại: "Tổng giám đốc Lục, anh đừng xúc động, bình tĩnh lại đi."
Khóe mắt Thương Giới giật giật, mặt không biểu tình: "Tập đoàn Thương thị của tôi thu mua sản nghiệp tập đoàn Lục thị, vàng thật bạc trắng, hợp lý hợp pháp, sao có thể là "giành" như anh nói được?"
Tập đoàn Lục thị hiện đã chia năm xẻ bảy, hai anh em Lục Vô Tuyền và Lục Vô Thành tranh giành gia sản. Thương Giới, bề ngoài thì có vẻ giúp đỡ người con cả - Lục Vô Tuyền, giúp anh ta lật đổ Lục Vô Thành, nhưng cũng vì Lục Vô Tuyền thật sự không có tài cán gì, còn tệ hơn cả Lục Vô Thành tính tình nóng nảy, làm việc xúc động.
Nói tóm lại, hai anh em này không có tư chất của một doanh nhân, nếu không thì sẽ không khiến một tập đoàn Lục thị lớn mạnh biến thành dáng vẻ suy bại như bây giờ.
Lục Vô Thành nương theo cảm giác chếnh choáng, náo loạn một trận ở bữa tiệc, thậm chí suýt nữa làm hại phu nhân của Thương Giới, chuyện này bị truyền thông cho ra ánh sáng, trở thành gièm pha, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn Lục thị, cổ phiếu lập tức giảm vài phần trăm.
Chuyện này còn nhanh hơn cả dự định của Thương Giới, anh vốn suy xét đến quan hệ huyết thống giữa anh ta với Lâm Xuyên, tính để lại cho Lục Vô Thành một phần, mà Lục Vô Thành dám động thủ với phu nhân của anh, dĩ nhiên Thương Giới sẽ không định buông tha cho anh ta dễ dàng.
Một ngọn cỏ cũng sẽ không để lại cho anh ta.
Giang Tỉnh Tỉnh làm phần tử nằm không cũng trúng đạn, chỉ sau khi người đàn ông nhà cô lấy danh nghĩa của cô, vẻ vang thành lập quỹ từ thiện thì nửa giờ sau đã bị đè lên boong tàu, suýt nữa thành thức ăn cho cá.
Dáng vẻ chật vật bị chụp được, phát lên mạng, các fan quan tâm cô, nhưng cũng không khỏi việc trêu đùa cô vài câu.
Phần tử nằm không cũng trúng đạn quyết định ở nhà mấy ngày để bình ổn tinh thần, hơn nữa tạm thời không cùng Thương Giới tham gia bất cứ vũ hội tiệc rượu, cuộc họp thường niên...gì nữa.
Trước đây, Thương Giới luôn thích mang theo cô xuất hiện trước công chúng, giờ cô đã tìm được lý do để từ chối.
Thương Giới cảm thấy mình có lỗi với Giang Tỉnh Tỉnh, dù thế nào thì chuyện này cũng do anh.
Trong khoảng thời gian này, ở nhà, địa vị của Thương Giới giảm xuống rất nhiều, ngay cả giúp việc cũng nhìn ra. Cho nên mỗi khi ý kiến hai người xuất hiện bất đồng, cho dù anh có bực tức đến mức mặt đỏ lên thì cũng chỉ nghe phu nhân là đủ rồi.
Thương Giới cảm thấy, mình đã hoàn toàn đánh mất địa vị và tôn nghiêm của chủ nhà, thậm chí ngay cả chú chó không biết gì, cả ngày chỉ biết chơi đùa vu vơ còn không bằng.
Thương Giới cảm thấy tình trạng này cần phải thay đổi.
Buổi tối, anh bế Giang Tỉnh Tỉnh lên bàn làm việc của mình, để cô ngồi đó.
Chính anh thì ngồi vào ghế, tựa như mở hội đàm, nghiêm mặt nói: "Anh ở cái nhà này, đã không còn tôn nghiêm gì rồi."
Giang Tỉnh Tỉnh dời mắt khỏi kịch bản, nhìn anh, chớp mắt: "Hả?"
Anh nghiêm túc nhìn cô: "Làm trụ cột gia đình, anh cảm thấy mình cần phải chỉnh đốn gia phong."
Giang Tỉnh Tỉnh tò mò hỏi: "Anh muốn chỉnh đốn thế nào?"
"Đầu tiên, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại, càng không thể cầm chén đến phòng khách xem TV, điều thứ nhất có thể làm được, anh lại nói điều thứ hai."
Giang Tỉnh Tỉnh bình tĩnh mà trả lời: "Không làm được."
Thương Giới:...
Anh nhìn gương mặt ngây thơ của Giang Tỉnh Tỉnh, thỏa hiệp mà ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì điều thứ hai, cơm nước xong phải theo anh ra ngoài tản bộ nửa giờ, không được nằm trên sô pha chơi điện tử với Lâm Xuyên."
Giang Tỉnh Tỉnh vô tội nhìn anh: "Hình như cũng hơi khó."
Thương Giới suy nghĩ, vẫn thỏa hiệp: "Quên đi, điều thứ ba, ngày nào trước khi đi làm, em cũng phải..."
"Hả?"
Thương Giới đỏ mặt, dời mắt: "Em phải giống như trước, hôn anh một cái."
Giang Tỉnh Tỉnh sảng khoái đồng ý: "Cái này có thể."
"Thật chứ?"
"Ừ."
Vậy thì tốt rồi, đồng ý điều này thì tất cả những điều trước đó đều là mây bay.
"Nhưng sao anh lại cảm thấy như vậy?" Giang Tỉnh Tỉnh hỏi Thương Giới: "Sao anh lại cảm thấy, mình không còn tôn nghiêm?"
"Vì..."
Anh cũng không biết nên nói thế nào, đó cũng chỉ là cách nói quá lên thôi.
Ứng xử giữa người với người, giải quyết mâu thuẫn với cấp dưới, đây là chuyện mà người như Thương Giới am hiểu, nhưng lại không thể nào dùng ở nhà, trong nhà là người thân nhất, anh không thể nào sử dụng bất cứ thủ đoạn gì để tính kế hay trù tính.
Thương Giới khó xử nói: "Em là người có địa vị cao ở nhà, ở đâu cũng chèn ép anh, đè lên anh."
Giang Tỉnh Tỉnh vô tội nói: "Không phải anh muốn em ở trên sao, em cũng đâu muốn ở trên, mệt muốn chết."
Thương Giới:...
Mẹ nó... Hình như không cùng một chuyện.
"Trước mặt giúp việc, em nên chừa cho anh chút mặt mũi."
Giang Tỉnh Tỉnh: "Không biết là ai lần nào cũng chủ động mát xa hoặc sơn móng tay cho em, hình như rất thích hầu hạ người khác, mấy cô bé giúp việc đều thấy, trong lòng chẳng khác gì gương sáng, biết ai mới là "bố" của cái nhà này."
"Em còn rất đắc ý phải không?" Thương Giới xoa loạn tóc cô.
Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu mỉm cười, ôm tay anh: "Được rồi, em sẽ khống chế, cùng lắm thì sau này em sẽ không cãi nhau với anh trước mặt người khác, vậy được rồi chứ?"
Thương Giới ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như thế này cũng không được, nơi này là nhà anh, trong nhà hẳn là vô cùng náo nhiệt chứ?
Ở công ty, mỗi quyết sách của anh đều được chấp hành vô điều kiện, mà ở nhà, anh thà để Giang Tỉnh Tỉnh định đoạt mọi việc.
Bởi vì đây là nhà của anh.
Mà sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thương Giới dễ tính hơn rất nhiều, toàn bộ biệt thư Vọng Giang càng trở nên rộn ràng hơn, nhóm giúp việc cũng dựa vào phu nhân, bên Thương Giới chỉ còn Lâm Xuyên nghe lời anh, nhưng cũng đôi khi mà thôi, nhiều lúc chỉ biết đứng ở giữa, cười ngây ngô như một chú chó lớn.
Đâu đâu cũng là hương vị của gia đình.