Anh Chỉ Là Một

Chương 73

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giang Tỉnh Tỉnh có gương mặt dịu dàng trong sáng, nhưng vết sẹo giữa trán lại khiến vẻ đẹp đó bị thiếu hụt, không được hoàn mỹ. Dung mạo ôn hòa như vậy, rất dễ khiến người ta cảm thấy gần gũi.

Tống Kỷ Phi chính là một ví dụ, không cẩn thận thổ lộ sạch sẽ tâm tư mình trước mặt cô.

Lúc này, tình cảnh vô cùng xấu hổ, nhưng điều khiến Tống Kỷ Phi không cách nào tiếp thu nhất, không phải là đã nói hết tâm tư, mà là...

Thương Giới không giới thiệu cô ta với Giang Tỉnh Tỉnh.

Hai người họ đã từng là bạn đại học, Tống Kỷ Phi tự cảm thấy mình không giống những người phụ nữ khác, ít nhất, cô ta có thể xưng là bạn của Thương Giới.

Nhưng Thương Giới lại không giới thiệu cô ta, điều này nghĩa là, ở trong cảm nhận của người đàn ông này, cô ta và những nhân viên khác giống nhau, chỉ là râu ria.

Tống Kỷ Phi lập tức cảm thấy bị tổn thương, khó có thể tiếp thu.

Sau khi Thương Giới nhận tài liệu, cúi đầu xem mà không nhìn cô ta, chỉ nói: "Về sau tài liệu thế này, trực tiếp giao cho trợ lý của tôi, không cần tự mình đưa đến văn phòng, càng không cần ở đây chờ tôi, lãng phí thời gian làm việc."

Đối với công việc, từ trước đến nay Thương Giới luôn nói thẳng, việc công xử theo phép công, sẽ không vì bất cứ quan hệ gì mà thiên vị.

Bởi vậy, mấy lời vừa rồi, Thương Giới nói mà không quá chú tâm, hết sức bình thường.

Nhưng Tống Kỷ Phi nghe, lại cảm thấy vô cùng mất mặt, đặc biệt là...ngay trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh.

Vừa rồi cô ta làm bộ làm tịch khoe khoang, bày ra một đống lý do thoái thác, giờ bị đánh hồi nguyên hình, mặt Tống Kỷ Phi vô cùng khó coi.

Lực chú ý của Thương Giới đã không còn ở trên người Tống Kỷ Phi, anh ngồi xuống ghế xoay, xoay cổ tay, vẫy tay với Giang Tỉnh Tỉnh: "Lại đây."

Giang Tỉnh Tỉnh đến bên cạnh anh, Thương Giới tự nhiên để cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi: "Hôm nay tan sớm vậy à?"

"Kết thúc công việc sớm." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Anh vẫn bận như thế."

"Không có cách nào, chỉ cần ở công ty là luôn có đủ loại chuyện tìm tới."

"Lâm Xuyên không ở đây, có quen không?"

"Ừm..." Anh dừng một lát, nhẹ nhàng vỗ eo cô: "Nghe lời nói thật hay là nói dối."

"Thương Giới anh còn có lúc nói dối sao?"

Anh cười nhẹ, nói: "Vô cùng không quen, Lâm Xuyên biết làm việc hơn mấy người khác."

"Anh ấy hiểu anh hơn người khác."

"Cậu ta đã theo anh nhiều năm, em cho cậu ta vài ngày nghỉ, cũng theo lẽ thường, cuộc sống của cậu ta không nên chỉ vây quanh anh, đã lớn vậy rồi, cũng là lúc học... Ở chung với con gái."

Giang Tỉnh Tỉnh cười tán thưởng: "Nói như vậy, tổng giám đốc Thương thật là thông tình đạt lý nha!"

"Phần thưởng."

Thương Giới ngẩng mặt muốn hôn cô, đảo mắt mới thấy Tống Kỷ Phi đang còn ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa đi.

Sắc mặt anh tối sầm: "Cô còn đứng đây chờ tôi khen ngợi sao?"

Hoàn toàn là giọng điệu của cấp trên với cấp dưới, so với thái độ dịu dàng dành cho Giang Tỉnh Tỉnh, giống như hai người khác nhau.

Tống Kỷ Phi khó tin nhìn anh, rất khó tưởng tượng, đàn anh lạnh như băng ở trường học năm đó, nay sẽ hao tổn tâm cơ dỗ một cô gái thế này.

Giống như cô ta chưa từng quen anh.

"Thương Giới, tôi muốn nói là, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm, tụ họp một lần." Tống Kỷ Phi miễn cưỡng duy trì nụ cười khách sáo, nói: "Kêu Lawrence nữa."

Thời đại học, Tổng Kỷ Phi, Thương Giới và Lawrence có quan hệ tương đối gần gũi, nói đúng ra, cô ta có quan hệ tương đối tốt với Lawrence, mà Lawrence thường xuyên đi cùng Thương Giới, qua lại nhiều liền biết nhau.

Lần nào cô ta kéo Lawrence là có thể dẫn Thương Giới ra, điều này làm cho Tống Kỷ Phi cảm thấy vô cùng có mặt mũi, dù sao thì bên cạnh Thương Giới không có người bạn nào là nữ, có nữ sinh đơn độc mời anh, không ai không bị từ chối, bởi vậy mọi người rất hâm mộ Tống Kỷ Phi.

Tống Kỷ Phi cũng rất có cảm giác ưu việt, sau khi về nước, cô ta lựa chọn tập đoàn Thương thị, cũng vì có thể tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với Thương Giới. Dù gì họ cũng là bạn đại học, bằng cấp tương đương, là người thuộc cùng thế giới.

Ít nhất, trong lòng Tống Kỷ Phi cho là như thế.

Với tấm lòng tràn đầy chờ mong, cô ta mời Thương Giới ăn cơm, lại kéo theo Lawrence, vừa nhắc nhở Giang Tỉnh Tỉnh, quan hệ giữa họ vô cùng tốt, hơn nữa cô ta quen anh trước Giang Tỉnh Tỉnh rất lâu.

Lại không ngờ rằng, Thương Giới từ chối vô cùng trực tiếp: "Xin lỗi, gần đây tương đối bận, không có thời gian."

Thương Giới nói thật, anh thật sự không có thời gian ăn cơm tụ họp, ban ngày phải làm việc, buổi tối phải về nhà với vợ, đâu ra thời gian ăn cơm với người khác.

Còn Lawrence, thật ra anh ta thường xuyên chạy đến nhà Thương Giới vào giờ cơm tối để ăn ké, anh ta thích đồ ăn Trung Quốc, mà tay nghề nấu nướng của Giang Tỉnh Tỉnh lại rất tốt.

Bị Thương Giới từ chối, mặt Tống Kỷ Phi đỏ bừng, nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm khéo léo: "Vậy tôi ra ngoài trước, chừng nào anh có thời gian, chúng ta lại hẹn."

"Đúng rồi." Thương Giới gọi cô ta lại.

"Hả?" Tống Kỷ Phi lập tức dừng chân, cho rằng sẽ có đường sống.

Chưa từng nghĩ, Thương Giới vừa mở miệng đã răn dạy không hề nể mặt: "Sau này đừng nói chuyện riêng ở công ty."

Tống Kỷ Phi sửng sốt: "Tôi..."

"Tập đoàn Thương thị có quy tắc riêng, dù là người thân trong nhà, chỉ cần vào công ty tôi, không có ai cao hơn người khác. Mọi người đều vì một mục tiêu, giúp công ty trở nên tốt hơn, bởi vậy, đừng có đi đâu cũng nói cô là bạn học của tôi, có thể làm được không?"

Tống Kỷ Phi liếc mắt nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, cảm giác mặt mũi đã mất hết.

Cô ta dậm chân một cái, cắn răng xoay người rời khỏi văn phòng.

Sau khi Tống Kỷ Phi đi rồi, Giang Tỉnh Tỉnh kéo cà vạt Thương Giới, nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần: "Việc công xử theo phép công, không hề nể nang, tổng giám đốc Thương thật là thủ đoạn nha."

"Không có quy củ sao thành được phép tắc." Thương Giới bình tĩnh nói: "Anh không muốn nghe thấy cấp dưới bàn tán sau lưng, nói cô ta có quan hệ không bình thường với anh."

Giang Tỉnh Tỉnh đưa tay sờ cằm anh, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên hai người có sao?"

"Quan hệ bạn học, có tính là không bình thường không?"

"Quan hệ bạn học, dĩ nhiên là không tính." Giang Tỉnh Tỉnh cười như không cười, nhìn anh: "Vậy còn quan hệ khác thì sao?"

"Ví dụ như cái này?"

Anh nắm tay cô, cô mơn trớn cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của anh, từ từ trượt xuống, rơi xuống thắt lưng.

...

Nói tóm lại, Thương Giới vô cùng nỗ lực.

Từ khi Giang Tỉnh Tỉnh nói đồng ý sinh con cho anh, giờ đầu óc anh toàn là chuyện này, cũng không phải thật sự vì sinh con.

Nhưng nó như chất xúc tác, khiến anh không cách nào khống chế chính mình, tùy thời tùy chỗ đều muốn gặp cô, gặp được thì lại muốn cô.

Từ lúc không cần sử dụng condom, Thương Giới như phát hiện một thế giới hoàn toàn mới, sự tiếp xúc chặt chẽ không có ngăn cách, sinh ra cảm giác thân mật không gì sánh kịp, vui sướng hơn gấp trăm lần.

Thương Giới cảm thấy bây giờ, mẹ nó, mình chính là một tên cầm thú.

Đương nhiên, biết được là một chuyện, có thể biết sai liền sửa không, lại là một chuyện khác.

...

Tại tiệc tối của công ty, Giang Tỉnh Tỉnh đi bên cạnh Thương Giới, cử chỉ tao nhã khéo léo, tự nhiên hào phóng.

Tống Kỷ Phi ngồi cạnh bàn ăn, căm giận nhìn cô, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Ban đầu nghe nói Thương Giới kết hôn, vợ là minh tinh đang nổi tiếng, cô ta còn rất khinh thường.

Chỉ là diễn viên thôi, dù có xinh đẹp hơn những cô gái khác, nhưng chỉ dựa vào xinh đẹp, có thể kéo dài bao đâu. Người đàn ông như Thương Giới, cô gái có thể ở bên cạnh anh nhất định phải hiểu anh, hiểu mộng tưởng và tâm tư anh, cũng phải giúp được anh, trở thành cánh tay phải của anh, như vậy mới đủ tư cách ở lại bên anh lâu dài.

Tống Kỷ Phi cảm thấy mình chính là người phụ nữ như vậy, kế hoạch của cô ta là trở thành đồng nghiệp của Thương Giới, cùng anh dốc sức làm việc, dù ở nhà anh có người vợ bình hoa thì thế nào, hoàn toàn không ảnh hưởng, không phải đàn ông thành công đều vậy sao?

Nhưng mà, sau khi Tống Kỷ Phi gặp được Giang Tỉnh Tỉnh, cô ta dần phát hiện, tuy cô ta có bằng cấp cao, năng lực làm việc cũng rất mạnh, nhưng nhân phẩm lại không bằng Giang Tỉnh Tỉnh.

Ví dụ như hiện tại, Giang Tỉnh Tỉnh có thể đứng bên cạnh Thương Giới, cùng anh ứng phó bất cứ trường hợp gì, bình tĩnh, đúng mực, hào phóng.

Lại như lúc ở văn phòng, cuộc đối thoại đó, nếu thân phận hai người đổi chỗ, cô ta nghe thấy người phụ nữ khác kiêu ngạo biểu đạt với mình như vậy, khát vọng trở thành người thứ ba trong chuyện tình của mình và chồng mình...

Chỉ sợ cô ta đã sớm nháo nhào lên!

Giang Tỉnh Tỉnh vẫn duy trì gương mặt bình thản, không hề có thất lễ, thậm chí là tức giận cũng không, cô đứng bên cạnh Thương Giới, vẻ mặt khi nhìn anh cũng rất dịu dàng.

Tâm tình Tống Kỷ Phi vô cùng không tốt, uống nhiều hơn vài ly, giờ đang ngồi ở sô pha, đôi mắt hơi đỏ, có phần thất thố.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng cụng ly.

Tống Kỷ Phi nhìn cô, ngồi thẳng dậy, trên mặt lại treo nụ cười dối trá mà khéo léo, nụ cười này như chiến bào của phụ nữ, dường như có nó là có thể bất bại.

"Thương Giới nói chuyện thẳng thắn, cô đừng để trong lòng." Giang Tỉnh Tỉnh nói với cô ta: "Lúc làm việc anh ấy là như vậy, vô cùng tích cực."

"Tôi biết."

Tống Kỷ Phi thầm nói, sợ là còn rõ hơn cả cô.

"Năng lực làm việc của cô rất mạnh, Thương Giới coi trọng nhân tài, hy vọng cô có thể đặt tâm tư lên công việc, dốc lòng vì công ty, tôi tin anh ấy sẽ cung cấp không gian phát huy lớn hơn nữa cho cô."

Vốn Tống Kỷ Phi cho rằng Giang Tỉnh Tỉnh đến là để tuyên thệ chủ quyền, châm chọc nói móc cô ta, lại không ngờ rằng, cô đến giúp Thương Giới mời chào nhân tài.

Trái tim người phụ này, rốt cuộc là lớn đến mức nào?

Ý của cô ta còn chưa đủ rõ ràng sao, cô ta không chỉ muốn làm phụ tá đắc lực của Thương Giới, còn muốn làm tình nhân của anh.

Giang Tỉnh Tỉnh lại đến đây an ủi cô ta, có thể làm được chuyện này, hoặc là không yêu người đàn ông đó, không để bụng nên không sao cả, hoặc là... vô cùng tin tưởng người đàn ông của mình, biết anh tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì phản bội mình.

Sự thật chứng minh, Thương Giới thật sự là người đàn ông như vậy.

Tống Kỷ Phi vẫn ôm tâm lý ăn may, nhìn cô: "Cô thích tiền của anh ấy sao?"

Người phụ nữ đào mỏ, sẽ không bao giờ để ý chồng mình có tình nhân bên ngoài hay không.

Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc hỏi lại: "Một người đàn ông vừa khôi ngô vừa săn sóc, còn có cơ bụng sáu múi đứng trước mặt tôi, tôi lại đi thích một đống tiền mặt bốc mùi?"

Tống Kỷ Phi không còn gì để nói, dù là cô ta cũng không có cách nào thờ ơ với người đàn ông như vậy.

"Cho nên cô sẽ không rời khỏi anh ấy?"

"Cô Tống Kỷ Phi, cô nói chuyện rất thú vị đấy, xin hỏi vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?"

Hiển nhiên Tống Kỷ Phi đã uống nhiều, nói chuyện không đúng mực, nhưng đều là suy nghĩ của mình: "Cô căn bản không xứng với anh ấy, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì không còn gì nữa, về mặt sự nghiệp, cô không giúp được anh ấy, cũng không hiểu được mộng tưởng của anh ấy, đứng bên cạnh anh ấy, cô căn bản là bình hoa! Giờ anh ấy cần cô tô điểm cho sự nghiệp của anh ấy, nhưng tương lai khi cô già đi thì sao, anh ấy sẽ còn quan tâm đến cô sao?"

Giang Tỉnh Tỉnh thong dong mỉm cười: "Cô nói tôi xinh đẹp, nhưng ánh mắt ban đầu cô nhìn tôi, tôi vô cùng quen thuộc, trước đây thường xuyên gặp được, tôi nghĩ... Cô cũng không thấy tôi là cô gái quá xinh đẹp, cô nói như vậy, chỉ vì trong lòng cô vô cùng hoang mang mà thôi."

Tống Kỷ Phi kinh ngạc nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, không ngờ cô lại biết quan sát như thế, đúng là như vậy, ban đầu cô ta hoàn toàn không để cô vào mắt, dù cho dung mạo xinh đẹp, nhưng trên mặt có sẹo, có thể có uy hiếp gì?

Giờ cô ta rất hoang mang, không rõ người phụ nữ như vậy có bản lĩnh gì để trở thành vợ Thương Giới, phu nhân tập đoàn Thương thị, cô ta chỉ có thể dùng cái cớ "xinh đẹp" để thuyết phục mình, không hơn.

"Cô Tống, chắc cô không rõ quan hệ giữa tôi và anh Thương, chúng tôi quen nhau từ nhỏ, khi đó anh ấy còn muốn tôi làm em gái anh ấy."

Tống Kỷ Phi kinh ngạc nhìn cô: "Hai người quen nhau từ nhỏ?"

Khóe môi Giang Tỉnh Tỉnh có nụ cười nhạt, nếu trong lòng Tống Kỷ Phi hoang mang, cô sẽ giúp cô ta giải thích sự ngờ vực.

"Tôi là con gái nhà họ Thẩm, bởi vì một chút chuyện hồi nhỏ mà phải chia lìa với bố mẹ, may là Thương Giới tìm được tôi về, nếu không phải anh ấy nhận ra tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nhìn thấy bố mẹ ruột của mình."

"Nhà họ Thẩm mà cô nói, là tập đoàn Thẩm thị?"

"Nhà họ Thẩm có thể quan hệ nhiều đời với nhà họ Thương, ở thành phố Giang rộng lớn này, ngoại trừ tập đoàn Thẩm thị, còn có mấy nhà họ Thẩm nữa sao?"

Tống Kỷ Phi ngây ra: "Cô là con gái nhà họ Thẩm?"

Sao lại như vậy được, cô ta vừa điều tra, nữ minh tinh này không hề có bối cảnh gia đình, trong nhận thức của Tống Kỷ Phi, người như Giang Tỉnh Tỉnh, nói trắng ra là trèo cao, tiếp theo là vì danh tiếng của mình, bám vào Thương Giới.

Bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, thành tiểu thư hào môn, nhưng không được bao nhiêu người biết chuyện này, khiêm tốn như thế, đủ để thấy bản chất con người cô.

Tâm tình Tống Kỷ Phi vô cùng phức tạp.

Tất cả của Tống Kỷ Phi đều tốt, cũng vô cùng ưu tú, điều duy nhất không hài lòng là xuất thân và gia đình quá mức bình thường. Tống Kỷ Phi vô cùng để ý xuất thân của mình, tâm tư dành cho sự nghiệp rất nặng, bởi vậy thích ganh đua cũng là chuyện thường.

Cô ta không tin vào môn đăng hộ đối, rất thích xem những bộ phim nói về phụ nữ tự lập, thông qua nỗ lực của mình, đạt được thưởng thức của tổng giám đốc, thu hoạch được cả sự nghiệp lẫn tình yêu, cô ta cảm thấy mình cũng có thể giống Đỗ Lạp Lạp [1], trở thành cô gái mạnh mẽ thành công trong công việc, đồng thời còn gặt hái được tình yêu.

Nhưng hôm nay, Giang Tỉnh Tỉnh đã đập nát mộng đẹp của cô ta.

"Những gì muốn nói tôi đã nói, cô Tống, hy vọng cô có thể đặt tâm tư vào công việc, đừng làm những chuyện khiến mình ê chề, đây là lời khuyên của tôi với cô."

Tuy tính tình Giang Tỉnh Tỉnh rất tốt, ít tranh chấp so đo với người khác, mặc dù trước đây không lâu cô vừa nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của Kim Tông, ở phim trường vẫn rất nghe lời đạo diễn, đối nhân xử thế khoan dung, nhân duyên rất tốt.

Tất cả cô đều có thể không so đo, bao gồm Thẩm Niệm Niệm thay thế cô trở thành tiểu thư nhà họ Thẩm bao nhiêu năm, cảnh đời đổi dời cô cũng không để trong lòng.

Nhưng điều duy nhất cô không thể nhịn được, đó là người khác mơ ước Thương Giới, việc này, cô cần phải kiên quyết bảo vệ lãnh thổ của mình, không từ thủ đoạn.

...

Minh Cẩn về quê có việc, giao Minh Giác cho Giang Tỉnh Tỉnh, nhờ cô trông hộ.

Ngày đó Giang Tỉnh Tỉnh tan tầm rất sớm, đi ngang qua trường học của Minh Giác, kêu cô ấy ra, nói mang cô ấy đi ăn bò bít tết.

Minh Giác vừa tập luyện kịch ở vườn trường xong, đẫm mồ hôi chạy ra, Giang Tỉnh Tỉnh đưa tay lau mồ hôi giữa trán cô ấy, nói: "Em đấy, đừng như trẻ con nữa, năm nay đã mười chín tuổi, là một cô gái rồi."

Minh Giác giơ hai ngón tay lên, nói: "Hai mươi."

"Đã hai mươi rồi."

Cô ấy gật đầu, gương mặt trái xoan phiếm hồng, trong sáng động lòng người.

Giang Tỉnh Tỉnh mang cô ấy đến một tiệm cơm Tây, ngồi xuống gọi cơm. Minh Giác hỏi Giang Tỉnh Tỉnh: "Chị em về quê làm gì thế?"

"Căn nhà mẹ em để lại, chị ấy tính bán, về làm chuyện này."

Trên mặt Minh Giác có sự lo lắng: "Chị ấy có thể làm được không?"

"Chị em chính là nhân vật lợi hại, sao lại không được?"

"Mấy người thân dưới quê có thể để chị ấy bán nhà sao?"

"Chị em tự có tính toán của mình." Giang Tỉnh Tỉnh cắt bò bít tết, nói: "Yên tâm, chị ấy không đi một mình."

Lời vừa nói ra, Minh Giác tò mò ngẩng đầu: "Còn có ai nữa?"

"Anh Lục của em."

"Lục Vô Khuyết sao, chính anh ấy còn cần người ta chăm sóc, có thể bảo vệ chị em à?"

Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Không phải, là Lục Lâm Xuyên."

Minh Giác mở to hai mắt, vẻ mặt trở nên quỷ dị, ồ một tiếng thật dài.

Giang Tỉnh Tỉnh cốc đầu cô ấy, cười nói: "Ồ gì mà ồ."

"Em cảm thấy trợ lý Lục khá tốt." Minh Giác có vẻ rất vừa lòng: "Thật đấy, tốt hơn Lục Vô Khuyết."

"Vậy em nói xem Lục Vô Khuyết không tốt chỗ nào."

Minh Giác nhíu mày: "Anh ấy... Lúc theo đuổi chị em thì rất ân cần, nhưng sau lưng lại thích sai bảo người khác, ngay cả xả nước cũng là em giúp anh ấy, trước đây lúc đến nhà ăn cơm, anh ấy chưa bao giờ rửa chén, lần nào cũng ra vẻ, sau đó bảo em đi rửa, nếu anh ấy và chị em ở bên nhau, em sẽ rất thảm."

Xem ra Minh Giác rất bất mãn với Lục Vô Khuyết, nhưng cũng khó trách, Lục Vô Khuyết là tiểu công tử nhà họ Lục, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hành xử như trẻ con, ngay cả theo đuổi người ta cũng chỉ biết lì lợm la liếm, cho rằng cứ quấn lấy là được, sớm hay muộn cũng có một ngày có thể nắm giữ Minh Cẩn.

Người như Minh Cẩn, thà thiếu chứ không ẩu, không vừa ý là không vừa ý, có bám dính thế nào cũng vô dụng, tuy đã từ chối Lục Vô Khuyết rất nhiều lần, nhưng cũng không dám nói quá nặng, nếu đắc tội với anh ta, mình sẽ không tốt nổi.

Cố chấp dây dưa nhiều năm như vậy, rất mệt mỏi.

"Em cảm thấy Lục Lâm Xuyên thế nào?" Giang Tỉnh Tỉnh hỏi Minh Giác: "Anh ấy là anh rể em, vui không?"

"Em không hiểu anh ấy lắm, nhưng nhìn khá tốt, gặp vài lần, lần nào cũng ít nói, hành động cẩn thận chín chắn."

Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Em thích cái kiểu ít nói này chứ gì?"

"Ít nói rất tốt, em cũng không thích nói chuyện với người không thân."

Hoá ra cô ấy và Lâm Xuyên còn có điểm chung, nhưng Lâm Xuyên không phải bởi vì hướng nội mà ít nói, chỉ là nhiều năm đi theo Thương Giới, tính cách trở nên ổn định chín chắn, không quá ưa náo nhiệt, cũng không thích bày vẽ thể hiện.

Hai người đang ăn cơm, nghe thấy bên kia nhà hàng có người đang tranh chấp, giọng nữ bén nhọn vừa vào tai, trên người Giang Tỉnh Tỉnh nổi một tầng da gà.

Cô nhìn qua, quả nhiên, gặp được Thẩm Niệm Niệm, không, phải là Tần Tiểu Lị mới đúng.

Tần Tiểu Lị mặc đồng phục của phục vụ, đang mắng chửi khách hàng: "Mấy người cho rằng mấy người là ai chứ, tới loại nhà hàng giá rẻ này để ăn! Còn muốn được phục vụ như khách quý sao!"

"Cô gái à, cô nói chuyện kiểu gì thế! Kêu giám đốc của cô đến đây!"

Giám đốc mặc tây trang vội vàng chạy tới: "Thật là có lỗi, quý khách có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi."

Vị khách tức giận nói: "Anh dạy bảo phục vụ kiểu gì thế, thái độ phục vụ quá tệ hại."

Tần Tiểu Lị khoanh tay trước ngực, lạnh lùng trào phúng: "Người thấp kém như ông, trước đây tôi còn không thèm nhìn, giờ muốn tôi phục vụ ông, thật là nực cười!"

"Cô còn sỉ nhục người khác nữa sao!" Người đàn ông kia nói: "Con trai tôi thi cuối kì điểm toán được tối đa, nó muốn ăn bò bít tết, tôi dẫn nó đến nhà hàng mấy người, không quen dùng dao nĩa, kêu cô lấy cho chúng tôi đôi đũa, không có thì cứ nói không có, mắng chửi người ta làm gì!"

"Ông mở mắt mà xem đây là chỗ nào! Còn muốn tôi lấy đũa." Mắt Tần Tiểu Lị trợn trắng: "Loại thấp kém như các người, tiếp khách như vậy, đúng là sỉ nhục nhà hàng này."

Người phụ nữ vốn đứng khuyên can bên cạnh cũng thật sự không nhịn được mà mở miệng: "Trông cô cũng được, sao lại không biết điều vậy, tuy chúng tôi đi làm thuê cho người ta, nhưng cô cũng không thể khinh thường người khác như thế!"

"Các người xứng để tôi khinh thường sao!" Tần Tiểu Lị lạnh mắt nhìn họ: "Trước đây tôi là tiểu thư hào môn, hầu hạ người như các người, chẳng khác gì đang sỉ nhục tôi."

"Quên đi, chúng tôi không ăn nữa, vô duyên vô cớ bị người ta khinh thường." Người phụ nữ kéo chồng mình và con đi.

Giám đốc đi theo họ, không ngừng nhận lỗi, nói hôm nay sẽ miễn phí cho họ, sắp xếp phòng khác, bưng đồ ăn lên lần nữa.

Vất vả lắm mới thuyết phục được khách hàng, giám đốc quay đầu nhìn Tần Tiểu Lị, ngũ quan ôn hòa tức giận đến mức vặn vẹo, chỉ cô ta, lạnh lùng nói: "Cô tiếp tục về làm thiên kim tiểu thư của cô đi, nhà hàng chúng tôi không chứa cô nổi! Cái thứ gì đâu!"

"Đi thì đi, lúc trước tôi thấy nhà hàng mấy người miễn cưỡng có ba sao nên mới để mắt, kết quả lại chiêu đãi người hạ đẳng như vậy, tôi thấy nhà hàng mấy người sớm muộn gì cũng đóng cửa!"

"Cô mau cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, thiên kim đại tiểu thư gì chứ, cô nằm mơ đi!"

...

Giang Tỉnh Tỉnh kéo Minh Giác lại: "Không phải chuyện của em, tiếp tục ăn đi."

"Chị Tỉnh Tỉnh Tỉnh, cô ta... là cô gái hại chị không có nhà sao?"

"Ừ."

"Ồ, đúng là mở rộng tầm mắt, cô ta quá trẻ con rồi."

Giang Tỉnh Tỉnh mỉm cười: "Em học đại học mà vẫn trông như học sinh lớp dưới, còn nói người khác."

"Nhưng em không giống cô ta, xuất thân từ tầng chót, còn cố tình khinh thường người ở tầng chót, ngại bần ái phú, thật là tuyệt."

"Ăn cơm của em đi."

Tần Tiểu Lị bị tiệm cơm đuổi đi, cả quần áo và đồ dùng đều bị ném ra, giờ ngay cả chỗ ở cũng không có.

Tần Tạo Lâm hy vọng cô ta có thể dựa vào nhà họ Thẩm, tiếp tục làm tiểu thư nhà họ Thẩm, giúp đỡ nhà họ Tần, lại không ngờ rằng nhà họ Thẩm đã không nhận cô ta nữa, tất cả thẻ cũng đã hết, không còn tiền.

Đương nhiên chú thím cô ta không muốn nuôi một người chỉ biết ăn cơm không biết làm việc, tính tình còn rất xấu, cho nên đuổi cô ta ra ngoài.

Tần Tiểu Lị cùng đường, đi cầu xin Thẩm Sơ Ngôn, Thẩm Sơ Ngôn giúp cô ta vài lần, thấy cô ta vẫn không biết điều, cuối cùng từ chối gặp cô ta.

Bây giờ ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề, cô ta đành phải hạ mình đi tìm việc, nhưng cô ta không biết gì, công ty lớn căn bản không cần cô ta, may là bề ngoài cô ta không tệ lắm, hàng năm dùng mỹ phẩm xa hoa dưỡng da, làn da mềm mại, nhà hàng này nhận phục vụ không kiểm tra trước, chỉ là thời gian thực tập còn chưa qua đã bị sa thải.

Bên cửa sổ nhà hàng, Tần Tiểu Lị thấy Giang Tỉnh Tỉnh, cách cửa sổ kính, Giang Tỉnh Tỉnh cũng thấy cô ta.

Cô ta đã thay đồng phục ra, mặc chiếc váy công chúa màu trắng lúc trước, váy đã rất bẩn, nhưng cô ta không biết giặt quần áo, cho nên không hề giặt, còn những bộ đồ hàng hiệu của cô ta đã bị chú thím cầm đi bán toàn bộ, không để lại cho cô ta bộ nào.

Nghèo túng đến tận cùng, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh không hề đồng tình với cô ta, tất cả đều do cô ta gieo gió gặt bão, không liên quan đến người khác.

Minh Giác nói: "Chị Tỉnh Tỉnh, người khác nhìn chằm chằm em ăn cơm, có hơi ngại."

Giang Tỉnh Tỉnh gọi phục vụ tới, kéo rèm lại, gương mặt tương tự cô tám phần nhưng lại tràn đầy căm hận bị cản bên ngoài, hoàn toàn ngăn cách.

...

Thương Giới vì Giang Tỉnh Tỉnh, liên hệ bệnh viện chỉnh hình tốt nhất cả nước, chữa trị vết sẹo giữa trán cô. Hai tháng sau, tháo băng gạc, vết sẹo làm khổ cô hơn hai mươi năm đã không còn tồn tại.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn làn da gần như là hoàn mỹ trên trán, khóe mắt tràn ra ý cười.

Thương Giới ngồi ở bàn làm việc, không chút để ý mà nói: "Nửa giờ soi gương một lần, ngày nào cũng soi mấy chục lần, có mệt hay không?"

Giang Tỉnh Tỉnh hừ lạnh một tiếng: "Quản thật rộng."

Thương Giới để tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nói: "Lại đây cho anh xem."

Giang Tỉnh Tỉnh cầm gương nhỏ đến bên cạnh anh, Thương Giới bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình, sau đó ôm hai má cô cẩn thận quan sát.

"Thế nào, đẹp chưa?"

"Hừm..."

"Hừm gì mà hừm, nói chuyện đi."

Anh híp đôi mắt hoa đào, cười hỏi: "Muốn nghe anh nói gì?"

Giang Tỉnh Tỉnh sửa cà vạt trên cổ áo anh: "Muốn nghe gì cũng được à?"

"Đương nhiên."

"Vậy anh nói, Tỉnh Tỉnh nhà chúng ta thật đẹp thật đẹp đi!"

Khóe môi Thương Giới nhếch lên: "Tỉnh Tỉnh nhà chúng ta thật ngốc thật ngốc."

"Xí." Giang Tỉnh Tỉnh buông lỏng cổ áo anh, muốn trèo xuống.

Lại không ngờ Thương Giới ôm eo cô, không để cô dễ dàng rời đi như vậy.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời, từng áng mây đỏ trôi lững thững, ánh sáng phủ lên hai người họ, mà trong ánh sáng, đôi mắt anh trở thành màu nâu vô cùng đẹp, tựa như quả cầu pha lê sáng trong.

Hàng mi dài nhẹ nhàng hạ xuống, đen nhánh mà dày đặc, anh thâm tình nhìn cô, đầu ngón tay vuốt ve cằm cô.

"Điều may mắn thứ nhất trong cuộc đời Thương Giới là tìm được Giang Tỉnh Tỉnh."

"Hửm..."

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn anh, lời âu yếm thình lình xuất hiện khiến cô không kịp phản ứng.

"Điều may mắn thứ hai là, trời xui đất khiến cưới Giang Tỉnh Tỉnh."

Giang Tỉm Tỉnh nở nụ cười, đưa tay ôm cổ anh: "Vậy còn điều thứ ba?"

"Điều may mắn thứ ba là..."

Thương Giới nhẹ nhàng cắn môi dưới cô, dịu dàng nói: "Là tất cả may mắn cả đời anh đều liên quan đến em."

_______

[1] Đỗ Lạp Lạp: nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Nhật ký thăng chức của Đỗ Lạp Lạp đã được chuyển thể thành phim, đại diện cho giai cấp trung lưu, không có bối cảnh nhưng được tiếp nhận nền giáo dục tốt, IQ và EQ rất cao, thông qua sự phấn đấu, năng lực và trí thông minh, gặt hái được thành công
Bình Luận (0)
Comment