Anh Chỉ Muốn Nắm Tay Em Thôi

Chương 6

Khi chiếc xe ngựa quẹo qua khúc ngoặt và căn nhà nghỉ hiện ra, Sabrina quyết định phải chấm dứt cảm giác lâng lâng này ngay lập tức. Nhưng tự thuyết phục mình vứt bỏ thế giới lãng mạn mà Gavin cùng chuyến xe ngựa dạo quanh thành phố vào lúc hoàng hôn tạo ra và thực hiện nó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô đã thừa hưởng tình yêu với lũ ngựa và những lần đi xe độc mã từ bà nội.

Trời buốt giá, nhưng trong chăn rất ấm nên cô càng co người vào sâu hơn. Gavin đưa cho cô hết cà phê nóng rồi lại bánh ngọt, anh còn kể cho cô chuyện anh lớn lên ở Aspen. Trong cả một giờ đồng hồ, tiếng vó ngựa lộp cộp cùng tiếng chuông trên yên kêu lanh canh khe khẽ hòa với màn tuyết rơi nhè nhẹ, cùng không khí buổi sáng đầy sảng khoái đã xóa mờ ranh giới giữa thực và ảo.

“Tay anh cũng khéo thật”. Cô miễn cưỡng thừa nhận.

Đôi mắt sẫm màu đầy dục cảm của anh như có ánh lửa, suýt nữa thiêu chín Sabrina.

Cô nuốt khan, “Ý tôi là anh khéo lái xe ngựa ấy. Cầm cương chắc nhưng vẫn đều tay. Bà tôi thường bảo khéo tay là dấu hiệu của một người cưỡi ngựa cừ”.

“Bố tôi bắt chúng tôi làm rất nhiều thứ. Mỗi lúc có dịp tôi lại đánh xe ngựa”.

“Ngoài ra anh còn làm gì nữa?”

“Cần gì thì làm nấy. Bố muốn bọn tôi học hết mọi thứ về công việc ở khu nghỉ dưỡng, từ những việc lặt vặt nhất”.

Một lần nữa, Gavin lại xua tan định kiến trong cô. Liệu anh có thật sự khác những tay công tử hư hỏng theo học ở nơi bố mẹ cô làm việc không? “Hôm qua anh rất khéo với ông nội tôi. Sao anh biết mà xử lý tình huống đó? Mỗi lần tôi nhắc đến bà là ông lại đâm ra cáu bẳn”.

“Từ những kinh nghiệm trước đây với bạn bè và đồng nghiệp có người thân bị mất, tôi học được cách lắng nghe khi người ta muốn thổ lộ, hãy cho họ không gian riêng để họ tự gặm nhấm nỗi buồn mỗi lúc họ cần. Thường đàn ông không muốn ai thấy mình rơi nước mắt”.

Khi anh nói những lời sâu sắc như vậy, thật khó có thể tin con người này đang âm mưu chiếm đoạt nhà nghỉ từ ông nội cô. Thực ra, lúc này cô thấy thích Gavin. Mà điều đó lại không được. Tính cảnh giác của cô bị bê trễ, trong khi cô cần phải tỉnh táo khi ở cạnh anh. Việc ở bên anh đe dọa khoảng bình yên trong tâm hồn mà vất vả lắm cô mới tìm lại được. Tuy nhiên, cứ đi ngoài đường thế này chắc sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh đánh ngựa vào lối lái xe của nhà nghỉ rồi xoay đầu cỗ xe về phía kho thóc. Cô ngồi thẳng người, để tấm chăn lông tuột xuống, “Anh định đi đâu?”

“Ông Henry cho tôi để ngựa trong kho trong lúc làm việc ở đây. Cặp này để cưỡi cũng được, mà kéo xe cũng tốt. Cô thích cưỡi ngựa, tôi cũng thế. Vậy chúng ta làm một chuyến luôn”.

Không. Không. Không, “Tôi không có thời gian để cưỡi ngựa đâu”.

“Cô nên dành thời gian làm những việc quan trọng. Hơn nữa, ông Henry rất thích được xem. Ông ấy bảo cô với bà nội ngày trước hay cưỡi ngựa cùng nhau”.

Lấy cớ ông nội yêu cầu thì sao từ chối được, “Chính bà dạy tôi cưỡi ngựa đấy. Bà yêu ngựa lắm”.

Anh trèo xuống, mở toang hai cánh cửa kho rồi quay lại. Anh nhảy lên ghế ngồi làm cả cỗ xe tròng trành, người anh khẽ huých vào cô, khiến tim cô loạn nhịp. Rồi anh tặc lưỡi, lùa ngựa vào trong.

Không khí trong kho khác mọi hôm, không còn mùi bụi ngai ngái vì lâu không sử dụng, Sabrina chỉ thấy mùi rơm mới, mùi mùn cưa và yến mạch. Cô vừa bước xuống vừa đảo mắt nhìn quanh các chuồng ngựa. Hai trong bốn cái đã được dọn dẹp sạch sẽ, “Anh làm từ bao giờ vậy?”

Hai cánh cửa trượt mọi hôm rất rít, nhưng hôm nay trông Gavin đóng lại thật dễ dàng. Thường cô phải lên gân rồi dùng cả người đẩy mới mở được, “Lúc từ mỏ về ông Henry và tôi đã dọn đấy”.

Cô băn khoăn không rõ hai người đã đi đâu, “Thường ông tôi hay ngủ trưa”.

“Ông ấy ngủ vì chẳng có việc gì làm. Phải thấy mình còn được việc thì sẽ khác”, anh vừa nói vừa tháo yên ra khỏi lưng ngựa.

Không có ánh nắng nhạt hắt vào, bóng tối phía trong kho tạo ra cảm giác riêng tư mà cô chẳng muốn chút nào - nhất là khi cuộc giằng co giữa hai người còn khiến cô chật vật, “Nhưng việc cần sửa ở nhà nghỉ..”.

“... là quá sức của ông chứ gì. Ông chưa chịu thừa nhận điều đó đâu”. Nụ cười nửa miệng của anh lại khiến cô bồn chồn.

“Dọn dẹp chuồng rõ ràng là quá sức đối với ông rồi”.

“Tôi để ông dọn gian cất đồ thắng ngựa thôi, việc nặng thì tôi làm”.

Sự tinh ý của anh lại lần nữa làm cô kinh ngạc. Sao anh có thể là một tay lừa bịp được? Bất giác cô cũng lại giúp anh tháo yên ra khỏi ngựa. Cô lóng ngóng gỡ dây da khỏi khóa dù thường ngày cô rất quen thuộc với công việc này. Trong khi đó xem ra Gavin không có vẻ gì lúng túng. Sau khi hai người tháo và treo yên cương xong, anh chìa cho cô cây bàn chải. Cô thấy mình đang chăm chú quan sát anh, đặc biệt là đôi tay, rồi cô bất giác miết bàn chải lên nước da bóng nhẫy của con ngựa từng nhịp đều đặn y hệt Gavin.

Liệu đôi tay của anh ta có dịu dàng như thế khi đặt lên cơ thể phụ nữ không?

Cô cố không suy nghĩ mông lung nữa. Gavin chăm sóc ngựa rất cẩn thận, anh cũng hết sức chu đáo với ông cô. Nhưng liệu có phải anh đang đóng kịch không? Và đó chỉ là một phương tiện để đạt được cái kết như ý?

Hay anh ta tốt thật? Nhìn thì biết anh ta cũng quen làm việc nặng, nhưng nhiều năm tiếp xúc với loại người như thế này lại nói với cô điều ngược lại.

Cô phải tập trung vào điều khác chứ không được nghĩ về khía cạnh tốt của anh ta nữa, “Vậy hai người anh song sinh của anh, Blake và Guy ấy, hơn anh một tuổi, còn Trevor thì kém một năm à?”

“Ừ”. Anh cúi gập người để chải vó ngựa, thế là ánh măt cô lại đổ dồn vào tấm lưng đang cúi. Rắn rỏi, không quá phẳng vì cơ bắp.

Gavin đứng thẳng người dậy. Cô liền đảo mắt nhanh sang hướng khác, chăm chú vào những hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng mờ mịt trong khi anh đang mải lau móng cho con ngựa của cô. Xong xuôi, anh dắt con màu hồng vào chuồng đầu tiên, còn cô dẫn con nâu đỏ vào chuồng bên cạnh rồi chốt cửa. Tiếng chúng tợp nước trong máng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Sabrina hắng giọng, “Anh có thân với các anh trai không?”

Anh nhún vai, “Vừa phải”.

“Hình như còn Melissa và... Erica Prentice à? Nhưng cô ấy không phải người nhà Jarrod đúng không?”

“Chúng tôi cùng cha khác mẹ, nhưng hồi còn sống ông ấy không chịu thừa nhận Erica”.

Vẻ cay đắng trong giọng nói của anh khiến cô chú ý, “Anh không thích cô ấy à?”

“Erica cũng tốt”.

“Nhưng?”

Anh liệng bàn chải vào hộp, “Mẹ tôi vừa mất bố đã đi lại với người khác”.

“Anh nghĩ ông đã quên bà nên giận vì ông chóng thay lòng à?”

“Tôi không quan tâm”.

Anh nói dối. Vì lúc bê hộp đựng và chăn sang gian chứa đồ thắng ngựa, cô thấy cả người anh gồng lên, căng thẳng.

Cô theo anh vào trong. Mùi xi gợi lại những lúc ngồi hàng giờ ở đây đánh bóng và tra dầu vào yên cương ngựa. Một khung cửa sổ nhỏ khuếch tán ánh sáng khắp cả gian phòng.

“Gavin, có lẽ ông chỉ cần một người để thấy mình chưa chết theo mẹ anh thôi”.

Anh thả đống chăn lên ghế sô-pha, “Có phải cô cũng cần điều tương tự không? Ai đó để biết cô chưa chết theo chồng mình chẳng hạn?”

Cú phản công bất ngờ và vết thương nhói lên làm cô ấp úng, “Tôi không ám chỉ mình”.

Chỉ hai bước chân, anh đã tiến lại gần. Đôi mắt anh nhìn xoáy vào cô, “Tôi lại nghĩ là có đấy. Cô sợ từ bỏ quá khứ”.

Cô lắc đầu quầy quậy, nhưng rồi câu phủ nhận sớm bị điều gì đó phấn khích và nóng bỏng lấn át đi. Sabrina cố đè nén cảm giác này mà không được. Tim cô đập thình thịch, còn bàn tay nóng rát, “Không. Anh nhầm rồi”.

“Lần này thì không. Sabrina, đừng lẩn trốn nữa”. Anh nắm chắc hai vai cô, rồi trước khi cô kịp lấy lại bình tình để né sang nơi khác, miệng anh đã kề miệng cô.

Môi anh âm, cương quyết và mạnh mẽ. Đây thuyết phục. Một phản xạ không ngăn nổi trào ra như dòng thác từ đỉnh núi, đổ ào ào xuống ruột gan cô, nhưng không phải là thứ nước ngầm tê buốt, mà là một dòng suối sôi sục đang tuôn vào từng mạch máu.

Đầu và cơ thể cô kháng cự lẫn nhau. Phần bảo cô phải đẩy anh ra. Phần kia khăng khăng ở lại. Như thể cuộc đấu tranh tư tưởng như vậy còn chưa đủ, vòng tay ghì siết của Gavin còn làm trỗi dậy biết bao hồi ức bấy lâu bị đè nén. Cô đã quên cảm giác được một người đàn ông ôm chặt trong lòng, quên cái nóng bỏng của một cơ thể cường tráng áp sát cơ thể mình, và cũng quên cả cảm giác đầy nữ tính mà hai điều đó đem lại. Nhưng nhiều hơn cả là cô đã quên việc biết khát khao.

Khát khao hơn nữa những nụ hôn say đắm, đôi tay dịu dàng nhưng rắn rỏi âu yếm cơ thể cô. Cảm xúc choáng váng, lâng lâng không trọng lượng khiến cô phải bám chặt vào anh vì sợ mất thăng bằng.

Điều này không thể xảy ra. Không phải với anh. Hình như đâu cần phải tin thì mới ao ước một người nào đó. Anh rất hấp dẫn, còn cô đã lâu rồi chưa được yêu, nên phản ứng thế này chắc chỉ do hoóc-môn gây ra thôi. Nhưng anh và ông nội đều sai ở một điểm. Cô không trốn chạy. Cô không sợ hãi.

Cô muốn Gavin Jarrod, cô thừa nhận điều này khi lưỡi hai người quyện vào nhau. Mà như vậy thì có gì sai? Có gì sai khi muốn tận hưởng sự nồng nàn đến nóng bỏng, tê liệt thêm một lần nữa? Không nhất thiết phải có ý nghĩa gì to tát. Thực ra, cô sẽ không để nó có ý nghĩa gì. Cô đã có một người đàn ông yêu cô tha thiết suốt quãng thời gian anh còn sống, và như ông nội, cô không cần người yêu tha thiết thứ hai.

Bàn tay của Gavin lướt trên hông, rồi ngực cô, làm tim cô đập liên hồi. Anh dịch khóa kéo ở áo cô xuống từng chút một. Tiếng sột soạt phá vỡ cả bầu không khí yên lặng trong căn phòng nhỏ, rồi một luồng khí lạnh mơn trớn trên làn da đang nóng bừng. Anh mở áo choàng của cô, lùa tay trên dẻo sườn, bàn tay nóng bỏng thấm qua cả lớp áo len khi ngón cái viền qua lại dưới khuôn ngực đầy điệu nghệ. Cô muốn được áp chặt cơ thể vào bàn tay anh. Đã lâu đến mức cô quên không còn nhận ra dục vọng đang cào xé ruột gan mình.

Thế rồi đôi tay anh luồn xuống dưới vạt áo len, chạm vào da thịt cô. Sabrina giật nảy mình. Khí lạnh tương phản với bàn tay ấm nóng làm người cô rực lửa. Dứt khỏi nụ hôn, cô ngả đầu ra sau, lấy lại hơi thở, để tìm lại lý trí và sự tự chủ. Đầu óc quay cuồng. Đầu gối run rẩy. Đôi môi anh miết một đường nóng rát từ má lên thái dương rồi xuống cổ Sabrina. Sự khao khát rung chuyển trong cô như cơn bão ập tới từ trên mỏm núi, chưa bao giờ sôi sực mạnh mẽ đến nhường này. Lẽ ra cô đã phải tận hưởng nó. Với Russell.

Có phải cô đang phạm sai lầm? Cô đang đùa với lửa? Làm những việc quá sức mình?

Cảm giác choáng ngợp từ hơi thở nóng hổi của Gavin phả trên làn da, cái lưỡi trơn đang liếm qua điểm nhạy cảm sau vành tai cùng hàm răng rờ dọc sống cổ đã cho cô câu trả lời. Cô phải nếm sự mê đắm này, phải nếm thử sự thèm khát của đàn ông. Đã lâu lắm rồi cô không có lại cảm giác này. Quá lâu. Sabrina đã cho phép Gavin bước vào cuộc sống của cô đủ lâu để phá bỏ rào cản. Nhưng chỉ thế thôi. Không gì hơn cả. Không hứa hẹn. Không kéo dài. Chỉ thế này. Hôm nay thôi.

Cô đẩy áo Gavin qua vai. Anh tuột áo khoác của cô xuống khuỷu tay. Anh nâng lấy khuôn mặt cô, thở dồn dập. Thế rồi vừa mím chặt môi, vừa chau mày, anh lắc đầu rồi kéo mạnh cô lại gần.

Nụ hôn dữ dội của anh làm cô nghẹt thở, chấp chới, và mất luôn lý trí. Anh hôn cô như không bao giờ là đủ, mà trong cô cũng dâng lên một cảm xúc tương tự. Cô bám chặt lấy anh. Phần dưới hông cứng đờ của anh áp vào hông cô đầy nóng bỏng. Khí lạnh trượt qua vùng bụng Sabrina, rồi anh nới thân trên ra một chút, vừa đủ để lột chiếc áo len qua đầu cô. Cô chỉ có cảm giác hở hang và gượng gạo một lúc, nhưng khi anh đã cởi bỏ áo rồi, mọi nghi ngại lập tức biến mất, chỉ còn lại sự chiêm ngưỡng đổ dồn lên cơ thể anh.

Đó là một khuôn ngực đầy nam tính - bờ vai rộng, bắp thịt săn chắc, những mảng lông quăn đậm màu, đầu ngực se nhỏ và thật nóng bỏng tới từng lần tiếp xúc. Cô lướt đầu ngón tay dọc theo ức anh rồi áp má vào khuôn ngực đó, hít một hơi thật sâu, lấp đầy buồng phổi của mình bằng mùi đàn ông của anh, rồi nếm làn da bánh mật hơi mằn mặn của anh.

Anh rít lên, hai tay siết vào eo Sabrina khi lưỡi cô chạm vào đầu ngực rắn chắc của anh. Một tiếng rên thoát ra từ cuống phổi anh, “Sabrina, anh muốn em hôn anh, muốn tay em chạm vào anh”.

Hai bàn tay nóng hổi của anh xoa phía sau lưng, trên hông rồi lần tới ngực cô. Cô thấy mình như nhẹ bẫng, chìm trong cảm giác đê mê, ngây ngất. Đôi môi của Gavin đã chặn lại, nuốt chửng những tiếng kêu đầy khoái cảm mà cô đang muốn thốt ra. Cô muốn được áp làn da mình vào cơ thể anh. Áo nịt của cô trở nên vướng víu. Cô đang quờ tay ra phía sau tìm khóa móc thì anh đã kịp tháo phăng nó ra rồi. Hai bàn tay của anh nâng lấy, ngón tay cái xoa trên đầu ngực, làm ham muốn trong cô trỗi dậy. Mãnh liệt. Mãnh liệt quá!

Cô hơi ngả ra sau để xoa được cả phần da mềm phủ trên những lớp cơ cuồn cuộn ở bả vai, bắp tay, rồi trên ngực. Những đầu ngón tay tia ngắn miết nhanh theo những gờ thịt, xuống sáu múi bụng rồi tới phần xương chậu.

Anh vừa rùng mình vừa hít một hơi sâu, bế xốc cô lên rồi đưa cô lại chiếc ghế sô-pha, đặt cô nằm lên tấm lông trước khi ngả xuống theo. Cả sức nặng của anh đè chặt cô xuống, nhưng cảm giác này lại thật tuyệt. Rất tuyệt. Ngón tay cô mơn trớn trên lưng anh, còn miệng anh tìm xuống ngực cô. Nóng bỏng. Ướt át. Trơn trượt. Cô khẽ rên lên vì sung sướng khi lưỡi anh lướt trên cơ thể cô. Đám râu cằm lởm chởm cọ lên da cô, khiến cô phải vất vả lắm mới kiểm soát được sự ham muốn ngày càng dâng cao. Chân cô chuyển liên tục, cố xoa dịu những đám dây thần kinh đang căng thẳng cực độ giữa hai người.

Giờ Sabrina chỉ muốn lột bỏ ngay những món đồ cả hai còn đang mặc và lấp đầy khoảng trống đang ngày càng giãn ra trong cơ thể. Cô luồn những ngón tay vào mái tóc anh, kéo anh lại gần. Anh lần xuống bụng rồi mở khuy chiếc quần bò. Miếng vải dễ dàng bung ra, cái khóa kéo tách làm đôi, để một luồng khí lạnh tràn vào. Anh lột cả quần ngoài lẫn quần lót của cô, đặt lên nơi gấu vải vừa tuột qua một vệt hôn dài. Rồi tất cả quần, ủng và tất của cô đều được tháo ra.

Giờ đây cô đang khỏa thân trước anh, nhưng vẫn kịp nếu cô muốn nghĩ lại, tuy nhiên Sabrina đã quyết định xuôi theo khi thấy đôi mắt Gavin nhìn chằm chằm như muốn nuốt trọn cô. Cô cho rằng cô cồn cào tới mức này là vì từ lâu cô đã cấm bản thân được phép cảm nhận dù chỉ một chút ham muốn tình dục. Ngoài ra đâu còn có lý do nào khác khiến nhu cầu ấy bức thiết đến thế này? Cô với lấy cạp quần của Gavin.

Anh nắm lấy bàn tay đó, ấn vào vùng đang nổi cộm dưới lớp quần bò, rên rỉ rồi lắc mạnh đầu, “Không được. Anh không chịu được nữa rồi”.

Cô thấy nhẹ nhõm hơn khi biết chẳng phải mình cô mới có phản ứng cao trào. Anh gạt tay cô đi, rồi nhanh chóng cởi quần. Một cơ thể cao ráo nhưng săn chắc với những múi cơ cuồn cuộn khiến cô chỉ muốn nhìn mãi, muốn được viền ngón tay lên những đường cong dó, nhưng lại cũng muốn có anh trên cơ thể cô, ôm chặt cô, ở trong cô. Sabrina chìa một tay về phía anh, mời gọi. Gavin đáp lại bằng cách dùng cả sức nặng cơ thể ghì cô xuống lớp chăn mềm.

Trong khi miệng anh mơn trớn cơ thể cô, bàn tay Sabrina vuốt ve trên những thớ thịt săn chắc trên lưng, trên cặp mông và cả cặp đùi rắn rỏi của anh. Gavin vừa hôn, vừa lướt xuống bầu ngực, liếm láp, rồi khẽ cắn cho tới lúc cô quằn quại dưới người anh. Vệt hôn nóng bỏng tiếp theo kéo khắp vùng bụng dưới. Các cơ của Sabrina căng thẳng vì háo hức, thế rồi anh tới đúng điểm dừng, hơi thở nóng hổi dạo đầu cho màn mơn trớn bằng lưỡi. Anh tìm được ngay vùng nhạy cảm nhất. Sao anh có thể làm được như vậy? Cơ thể cô rung lên vì khoái cảm, làm bật ra những tiếng rên rỉ, lưng cô oằn khỏi mặt ghế áp sát hơn vào miệng anh.

Mức độ căng thẳng càng dữ dội hơn, đến khi không thể chịu được nữa, cô như một cái đập nước vừa bị vỡ, từng đợt khoái cảm tuôn trào đến ngạt thở. Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Cô chờ đợi giây phút này rất lâu rồi. Cô muốn nữa. Cô nghiến sâu vào lớp thịt trên tay để kéo anh lên. Anh kìm lại, cố thêm một lần cực khoái khiến cô ngạt thở, rồi mới nhổm dậy, tách hai chân cô ra rồi vào vị trí. Anh ngừng lại.

Cô vừa thở hổn hển, vừa bối rối nhìn đôi mắt đầy dục cảm của Gavin. Cảm xúc của anh quá mãnh liệt. Cô lim dim mắt, “Gavin. Làm đi. Nhanh lên”.

“Mở mắt ra đi”, giọng anh khẽ rung lên, hầu như không nghe thấy được.

Cô miễn cưỡng làm theo. Khi mắt họ chạm nhau, anh từ từ đưa vào người cô, từng chút một, lấp đầy cô, làm người cô căng lên.

“Em ướt quá”.

Nói chuyện yêu đương còn là điều mới mẻ với Sabrina, nhưng lạ thay, nó lại càng làm tăng hưng phấn. Anh tuyệt quá. Thật tuyệt. Thế rồi anh rút ra. Cô kéo anh lại, một lần, thêm lần nữa, đi bằng được đến đỉnh tiếp theo với mỗi lần đưa vào và rút ra. Cảm giác trĩu nặng dần tích tụ trong cơ thể, chỉ chờ tới cơn bùng phát. Khi nó đến, cảm giác mạnh tới nỗi cả người cô rung lên trong những cơn co thắt, “Đúng rồi, anh. Tiếp đi”.

Cô cắn vào bả vai anh để nén tiếng rên, trước khi cơn dư chấn lắng xuống, cô thấy anh rên lên khi đạt ngưỡng.

Gavin nằm phủ xuống người cô, cả trọng lượng tì lên hai cánh tay trong lúc cô đang lấy lại hơi và làm dịu cơn run rẩy của đôi chân. Cặp đùi dài, ấm nóng của anh áp vào đùi cô, ngực anh tì sát ngực cô theo từng nhịp thở gấp gáp.

Cảm giác đê mê dần bị thực tế đẩy lùi. Sao cô và anh có thể dễ dàng ăn ý trong chuyện này, mà lúc với Russell cả hai lại phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đạt được thỏa mãn như vậy? Ý nghĩ phản bội khiến cô thấy nặng nề vì mặc cảm tội lỗi.

Cô nghĩ chỉ vì lần đầu tiên đó cô và Russell vẫn còn trẻ con, chưa có kinh nghiệm thôi. Còn giờ cô với Gavin đã trưởng thành, và đã hiểu biết rồi.

Khi ý nghĩ của cô tách dần khỏi anh, cô mới nhận thấy những tảng lông thú mềm mại nhột nhạt dưới lưng, không khí lành lạnh do chưa được sưởi phả vào da thịt, người đàn ông nóng hổi, ướt đẫm mồ hôi vẫn đang vùi sâu trong cô và cảm giác nhớp nháp gắn liền hai người họ.

Nhớp nháp?

Họ không dùng bao. Cơn hoảng hốt bất chợt ập đến, theo sau là nỗi sợ hãi. Cô vừa làm gì thế này? Đây đâu phải chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý như đã định.

Cô đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng - một lỗi lầm có thể để hậu quả đến hết đời. Cô có thể có thai - việc cô đã thề sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.

***

Cơn thỏa mãn cùng cảm giác ngây ngất quyện lẫn nhau trong huyết quản như vị của một ly cocktail thượng hạng. Tim anh đập dồn, nhưng đôi chân nặng trịch. Đầu óc anh chạy như vũ bão, cố tìm ra bước tiếp theo để lừa Sabrina Taylor chấp nhận kết hôn. Nhưng không hiểu vì lý do trời đánh nào mà anh chẳng thể tập trung nghĩ được gì ngoài cơ thể ấm áp và mềm mại bên dưới anh lúc này, cùng sự co thắt đầy nóng ẩm trong người cô và dư vị yêu đương còn đọng lại trong không khí.

Lẽ ra anh phải cảm thấy xấu hổ vì đã thấy thỏa thuê đến mức này trong khi chỉ coi cô là công cụ để đạt được mục tiêu. Nhưng anh lại không thấy thế, vì cô cũng được thỏa mãn như anh.

Người cô bỗng cứng lại, khiến anh như bị kéo ra khỏi chôn thiên đường, “Lẽ ra không nên có chuyện này”.

Chẳng thằng đàn ông nào còn để nguyên trong người một cô gái lại thích nghe câu nói vừa rồi, “Sức hút giữa hai chúng ta lớn vậy, sao có thể tránh được”.

Cô vặn mình, chừng như muốn thoát ra, cơ thể nhớp nháp của cô trượt trên người anh báo hiệu cần làm thêm lần nữa, “Không phải thế. Em không... làm thế này với người không quen lắm”.

“Thế à?”. Kết hôn và làm tình nhiều hơn nữa xem chừng ngày càng hấp dẫn theo mỗi nhịp cựa quậy của cô.

“Gavin, lúc nãy chúng ta không dùng bao”.

Câu nói làm anh sửng sốt, và ngay lập tức như hắt một gáo nước lạnh vào đám tro đang nóng chảy vì ham muốn trong anh. Anh chưa bao giờ quên dùng biện pháp bảo vệ cả, “Công ty anh thường xuyên yêu cầu kiểm tra sức khỏe. Anh sạch. Còn em?"

Cô đẩy mạnh vào ngực anh, mặt đỏ bừng, những ngón tay ấn vào các cơ bắp cho tới khi anh rút ra khỏi người cô và ngồi dậy ngay bên cạnh, trên chiếc sô-pha, "Tất nhiên là sạch rồi".

"Thế thì tốt". Thiếu hơi ấm từ cơ thể cô, cái lạnh trong căn phòng chứa đồ không lò sưởi - và cả người phụ nữ nằm đó - làm anh tê dại.

Cô chồm dậy, vội vã thu gom quần áo rồi dùng mảnh vải che bộ ngực xinh đẹp. Ngực cô có thể không to, nhưng rất hoàn hảo. Vừa tay. Vừa miệng. Hai đầu ngực hồng như lại mời gọi...

"Anh nghĩ thế vẫn chưa đủ. Tôi không dùng thuốc tránh thai".

Cảm giác hưng phấn lại một lần nữa bị dập tắt, cái tin kinh hoàng đang từ từ ngấm vào tâm trí anh. Mối quan hệ của họ chỉ là tạm thời. Có con nghĩa là gắn kết lâu dài - chắc chắn không phù hợp với một tảng đá nay lăn nơi này, mai nơi khác như anh, một kẻ thậm chí không biết làm bố thế nào cho đúng nữa, "Khả năng có thai sau một lần quan hệ không cao lắm. Lần sau ta sẽ thận trọng hơn".

"Sẽ không có lần sau, mà dù không cao thì vẫn là có khả năng". Cô mặc áo lót vào, che đi bộ ngực anh vẫn chưa khỏi thèm muốn. Hết những lời mời gọi hấp dẫn, anh buộc phải nhìn vào mắt cô - đôi mắt đầy vẻ hối tiếc.

“Nếu chẳng may xảy ra, chúng ta sẽ xử lý sau”.

Cô cúi xuống tìm chiếc quần lót, để anh được thỏa thuê ngắm nhìn đôi chân thon dài và cặp mông căng tròn. Anh không kìm được với tay ra vuốt xuôi xuống sườn để tận hưởng làn da trắng mịn của cô.

Cô nhảy ra xa rồi quay lại, tay giữ chiếc quần bò để che đi vùng tam giác giữa đôi chân, “Thôi đi. Mà không có 'chúng ta' gì hết. Hai chúng ta không có tương lai. Anh sẽ rời Aspen. Còn tôi thì không”.

Sao lời nói của cô như cứa vào tim anh? Cô nói đúng. Nhưng thừa nhận sự thực này, anh sẽ mất rất nhiều thứ.

Không tìm quần lót nữa, cô xỏ luôn vào chiếc quần bò, kéo khóa rồi cài cúc, “Nếu lúc đó có cần quyết định, sẽ là quyết định của tôi. Không phải của anh. Tôi không cần điều gì từ anh cả”.

Nếu lấy cô, anh cũng được quyền tham gia quyết định, “Em đừng mong anh sẽ từ bỏ mối ràng buộc như thế này”.

Mắt cô càng mở to vì hoảng hốt, “Làm gì có ràng buộc nào. Chỉ là thỏa mãn nhu cầu thôi”.

“Cảm giác thỏa mãn rất tuyệt vời đấy chứ”.

Cô cúi đầu, hít một hơi, rồi ngẩng lên. Ánh mắt cô quả quyết, đầy kiên định, “Nghe này, Gavin, đây là một sai lầm mà tôi sẽ không lặp lại nữa”.

Có chứ. Thường xuyên là khác, nếu anh tìm được cách. Nhưng sẽ không ở trong kho thóc thiếu lò sưởi nữa. Anh mê mẩn đôi đầu ngực của cô se lại và nổi lên trong lớp áo vì cái lạnh bao nhiêu thì càng muốn được thấy cô nằm khỏa thân, ấm áp và tự nguyện, trên chiếc ga trải giường Ai Cập của anh bấy nhiêu.

Anh đứng dậy rồi bước tới bên cô, thích thú khi thấy cô hoảng hốt vì bất ngờ, “Không làm lại chuyện lúc nãy mới là sai lầm đấy”.

Đôi mắt cô trợn to, đôi môi khẽ mở, cặp má ửng hồng. Anh có thể thấy được sự cồn cào trong ánh mắt cô và chờ đợi để được nghe cô thừa nhận rằng anh nói đúng, nhưng cô chỉ lắc đầu rồi lùi lại, “Không. Khôn ngoan nhất là cứ giả vờ như chưa từng có chuyện này. Tôi định làm thế đấy. Đó là việc cả hai nên làm”.

Anh không cho phép chuyện đó xảy ra. Anh đưa hai bàn tay ôm trọn khuôn mặt cô. Cô sững người, nét mặt trở nên cảnh giác, “Em cô làm cách gì cũng không quên được chúng ta hòa hợp đến mức độ nào đâu. Anh chắc chắn đấy”.

Cô vùng ra khỏi tay anh, rồi nghiến răng đầy bướng bỉnh, “Cứ để rồi xem”.
Bình Luận (0)
Comment